Bạo Quân Ôn Nhu - Thiên Hạ Làm Sính Lễ
-
Chương 246: Môn sinh thiên tử
Mày kiếm Quân Ninh thâm thúy nhếch lên, trong giọng nói đã xen lẫn chút không kiên nhẫn, “Vừa nãy bổn vương đã nói rất rõ ràng, thương thế phụ hoàng chưa lành, hôm nay không tiện động phòng với Tĩnh phi nương nương. Chẳng lẽ Tĩnh phi phòng không tịch mịch có mấy ngày cũng không nguyện sao?”
“Ngươi…” Công chúa Tây Kỳ dù sao cũng là nữ tử chưa biết mùi đời, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng, trái lại sắc mặt Quân Ninh như thường, bình tĩnh như băng.
“Cho dù hoàng thượng có thương tổn trong người, cũng nên ở trong Cảnh Dương cung dưỡng thương, bản cung là phi tử của đế vương, có trách nhiệm ở bên hầu hạ, thái tử điện hạ lại tìm mọi cách ngăn trở, không biết đây là ý gì?” Công chúa Tây Kỳ thật đúng là không phải loại người dễ bắt nạt, “Bản cung nghe nói Dao phi ở Vị Ương cung nhận muôn vàn sủng ái, nhưng cho dù hoàng thượng sủng ái, nàng cũng đã là người chết rồi. Tưởng niệm nhiều thì có thể thế nào, vẫn còn không phải để cho người sống xem!”
“Ngươi câm mồm! Ngươi không có tư cách bình luận về mẫu thân ta.” Tuấn nhan bình tĩnh như nước của Quân Ninh rốt cục bị phá vỡ, “Người đâu, mời Tĩnh phi nương nương ra khỏi Vị Ương cung.”
Vài tên Ngự Lâm quân đi nhanh vào, chắn trước người công chúa Tây Kỳ, coi như cung kính cúi người, “Nương nương, mời người rời khỏi Vị Ương cung, đừng để thuộc hạ khó xử.”
Sắc mặt công chúa Tây Kỳ trở nên cực kỳ khó coi, một gương mặt tuyệt mỹ méo mó biến hình. Giọng nói hơi cao một chút, “Trong thiên hạ hẳn là vương thổ, không có mệnh lệnh hoàng thượng, các ngươi không có tư cách đuổi bản cung ra ngoài.”
“Này…” Ngự Lâm quân khó xử, ngược lại nhìn về phía Quân Ninh ở sau lưng, chỉ thấy y khoanh tay đứng, không có chút thoái nhượng, nhất thời, không khí trở nên giằng co. Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp mà hơi ám khàn.
“Ninh Nhi, bên ngoài quá ồn, để cho bọn họ đều lui cả đi, hôm nay trẫm không gặp bất cứ ai.”
“Vâng, phụ hoàng.” Quân Ninh chắp tay đáp lại. Xoay lại nhìn về phía công chúa Tây Kỳ, “Tĩnh phi nương nương, hoàng mệnh đã hạ, người vẫn nên đi đi, kháng chỉ bất tuân là tội lớn.”
Công chúa Tây Kỳ hiển nhiên không cam lòng, tiến lên một bước, ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước cửa phòng, nhút nhát mở miệng nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp Ngọc Hoài, chỉ cầu nhìn thấy long nhan, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của thần thiếp, thần thiếp ngay cả bộ dáng phu quân mình cũng không gặp được, hoàng thượng, người không công bằng với thần thiếp.”
Lời nói ra hồi lâu, trong phòng một mảnh yên lặng, Ngọc Hoài biết vô vọng, thân thể xụi lơ trên đất. Lưu Trung cúi người tiến lên, chắp tay nói, “Nương nương, đại quân mới vừa khải hoàn hồi triều, thương thế hoàng thượng chưa lành, lại đường xa mệt nhọc, nương nương nên hiểu cho hoàng thượng mới phải. Nghe lão nô khuyên một câu, quay về Tường Hòa cung chờ, vẫn còn nhiều thời gian.”
Ngọc Hoài trầm tư chốc lát, bất đắc dĩ gật đầu, dưới sự nâng đỡ của thị nữ rời khỏi Vị Ương cung.
Sắc mặt Quân Ninh lạnh lùng, nói với Lưu Trung ở bên cạnh, “Ngày mai sai người dọn dẹp lại Vị Ương cung từ trong ra ngoài một lần, mẫu thân không thích mùi son phấn của những nữ nhân khác.”
“Vâng, lão nô tuân mệnh.” Lưu Trung cung kính đáp, lại ra tiếng hỏi, “Hoàng thượng…”
“Phụ hoàng hôm nay ngủ lại tại Vị Ương cung, lưu lại một ngọn đèn ngoài điện là được, đừng quấy nhiễu phụ hoàng nghỉ ngơi. Ngày mai lâm triều, sai người mang long bào đưa tới Vị Ương cung.”
“Vâng, đa tạ thái tử điện hạ chỉ bảo.”
…
Lúc này, bên ngoài hoàng thành, trong khách điếm Duyệt Lai, Thiên Dao cùng Đỗ Tử Mặc, Nguyệt Nga ba người đang vô tâm ăn cái lẩu nóng hôi hổi. Nguyệt Nga hâm một bình Trúc Diệp Thanh, ba ngày nay cực kỳ vui vẻ. “Hôm nay là sinh thần Tư Đồ đại ca, Nguyệt Nga kính trước một ly, hy vọng đại ca hạnh phúc, vui vẻ như hôm nay, may mắn như lúc này.”
“Đa tạ.” Thiên Dao bưng ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.
“Biểu muội, muội quả nhiên là không hiểu chuyện, ta cùng với Tư Đồ hiền đệ đều là người đi thi, nên chúc Tư Đồ hiền đệ tên đề bảng vàng mới đúng.” Đỗ Tử Mặc tay nâng ly, cụng ly với Thiên Dao.
Thiên Dao mỉm cười, mặc dù toàn thân nam trang nhưng còn quyến rũ hơn nữ tử ba phần. “Tiểu đệ tài sơ học thiển, trái lại Đỗ huynh ngày khác đề tên bảng vàng, đừng quên tiểu đệ mới phải.”
“Tư Đồ hiền đệ nói đi đâu vậy.” Đỗ Tử Mặc khách sáo cười đáp.
“Sinh thần Tư Đồ đại ca, lộ phí của ta và biểu ca có hạn, không thể tặng đại lễ cho Tư Đồ đại ca, Tư Đồ đại ca bỏ qua mới đúng, ngày khác biểu ca thăng quan tiến chức vùn vụt, phần lễ này, chúng ta chắc chắn bù đắp.”Nguyệt Nga cười hì hì nói, lại bị Đỗ Tử Mặc gõ trán.
“Nha đầu muội quả nhiên là nói không biết ngượng, vẫn còn không tự phạt ba ly.”
Nguyệt Nga cười hì hì, bưng ly rượu đầy trước mặt, liên tiếp uống ba ly. Thiên Dao lắc đầu bật cười, biết được hai người này tính tình đều sảng khoái.
“Cho dù không có đại lễ, nhưng ngày mai trái lại có thể mời Tư Đồ hiền đệ uống một chén trà.”
“Đa tạ Đỗ huynh, tiểu đệ từ chối thì bất kính rồi.” Thiên Dao nhẹ cười đáp lời.
Đỗ Tử Mặc là người nói là làm, hôm sau liền mời Thiên Dao dùng trà tại trà lâu gần đó. Hai người ngồi gần cửa sổ, gọi một ấm trà, trà Bích Loa Xuân bình thường nhất, hoàn cảnh trà trang cũng bình thường, người lại rất đông, cơ hồ không còn chỗ ngồi, chỉ vì thuyết thư tiên sinh trên đài nhưng là Lý Ngọc Sanh nhiều chuyện nhất nhì ở đế đô.
“Trận chiến Cô Thành ngày đó, Dao phi nương nương tuyệt thế khuynh thành nhảy xuống dốc núi, bỏ thân nơi biển lớn. Đế vương giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, thiết kỵ Đại Hàn ta đạp phá núi sông Hung Nô, thế như chẻ tre, quân đội Đại Hàn công thành, tòa thành này tới tòa thành kia bị chiếm đóng. Quân đội Đại Hàn công phá Gia Châu quan, tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày. Tướng thủ thành Gia Châu quan đầu treo tường thành, chấn uy quân ta. Đế vương thị huyết không tiếc dùng sông núi Hung Nô chôn cùng ái phi của mình. Chỉ có thể nói một câu: Đúng sai thiên cổ, khí phách anh hùng thiên cổ, tình ái trăm năm, mỹ nhân trăm năm ở nơi nào.”
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay không ngừng, Đỗ Tử Mặc thích ý thưởng trà, bộ dạng chăm chú nghe kể chuyện. Mặc dù Thiên Dao im lặng, bàn tay ẩn dưới ống tay áo lại không tự chủ được nắm chặt. Mà tiết mục ngắn của Lý Ngọc Sanh lại vẫn tiếp tục như cũ.
“Đại quân mặc dù khải hoàn trở về, nhưng đại quân lặn lội đường xa, chính là phạm vào tối kỵ của quân gia, đế vương dùng binh như thần, lấy công chúa Tây Kỳ làm phi, Tây Kỳ cung ứng lương thảo cho đại quân, nhờ vậy mới thu phục được Hung Nô. Lúc đế vương khải tuyền trở về là ngày cưới công chúa Tây Kỳ làm phi, nghe nói công chúa Tây Kỳ phương hoa tuyệt đại, mỹ mạo vô song. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vị công chúa Tây Kỳ này có thể thu phục tâm đế vương, chiếm được sủng ái của đế vương hay không? Vẫn không cách nào biết được. Mà trận chiến này bởi vì Dao phi mà nổ ra, là đúng hay sai, cũng chỉ có thể tùy đời sau bình luận.”
“Đường đường đế đô, dưới chân thiên tử mà lại tùy tiện để người kể chuyện phê bình đế vương như vậy sao?” Thiên Dao rốt cuộc mở miệng hỏi.
Đỗ Tử Mặc cười, chậm rãi giải thích, “Hiền đệ sợ là nhập kinh không lâu, không biết được. Trà lâu này mặc dù đơn sơ, nhưng là sản nghiệp của đương kim Hữu tướng Nam Cung Mạc, mà Lý Ngọc Sanh này là môn đệ của Hữu tướng, đương nhiên không ai dám quản. Đương kim thiên tử cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi.”
Nam Cung Mạc? Thiên Dao nhíu mày, hoàn toàn xa lạ với người này. “Vị Hữu tướng này…” Lời nàng mang theo chút thăm dò. Mà hơn tháng ở chung, Đỗ Tử Mặc trái lại không coi nàng là người ngoài, gần như có hỏi tất đáp, hễ biết thì sẽ nói, hễ nói sẽ nói hết.
“Hữu tướng Nam Cung Mạc là người cầm quyền thế tộc Nam Cung gia ở Đại Hàn, tuổi đầu 30, đã lên chức Hữu tướng, là người không đơn giản. Sau khi Văn đế băng hà, Tiêu gia sụp đổ, Nam Cung gia lại quật dậy mà lên, Nam Cung Mạc này liền như diều gặp gió, ngồi trên vị trí Hữu tướng.”
“Ồ…? Nghe nói Tả tướng Vân Kiếm cũng mới đầu 30, đế vương Đại Hàn ta trái lại không tiếc nâng đỡ người mới.” Thiên Dao chậm chạp nói.
Đỗ Tử Mặc uống chén trà trong tay, ý cười hờ hững. “Hai vị này cũng không bình thường, sau này hiền đệ bước trên con đường làm quan sẽ biết quan hệ lợi hại giữa hoàng thất, triều đình cùng thế gia. Nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thực lại cuồn cuộn sóng ngầm. Chỗ cao không khỏi lạnh, ngai vàng đế vương há dễ dàng ngồi vững như vậy.”
Thiên Dao không nói, tuy nàng đã quên rất nhiều chuyện nhưng cũng biết đạo lý quân quốc thiên hạ, đế vương lòng mang thiên hạ, lại có bao nhiêu chỗ lưu cho mình. Nàng vẫn không hiểu, trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nàng mới có thể gả cho đế vương, gả cho trượng phu của tất cả nữ nhân hậu cung kia.
“Tử Mặc.” Vài thư sinh trẻ tuổi từ trên nhã gian trên lầu đi xuống, trong đó có một người là đồng hương của Đỗ Tử Mặc, mỉm cười đi tới trước bàn hai người, chắp tay, “Lâu ngày không gặp, Tử Mặc vẫn khỏe chứ? Vị này là…”
Đỗ Tử Mặc đứng dậy, vô cùng khách sáo đáp lễ. “Vị này chính là Tư Đồ hiền đệ, rảnh rỗi không việc làm, ta cùng với Tư Đồ hiền đệ ở đây thưởng trà nghe thư.” Đỗ Tử Mặc giải thích vài câu, lại quay sang nói với Thiên Dao. “Tư Đồ hiền đệ, vị này chính là Trình Viễn Hàng, đồng hương của ta.”
“Trình huynh.” Thiên Dao mỉm cười làm lễ.
“Tử Mặc.” Trình Viễn Hàng cười, không dấu vết kéo Đỗ Tử Mặc, ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu, “Thực không dám giấu diếm, ta cùng với vài vị thư sinh lần này đến đây là gặp Hữu tướng Nam cung đại nhân, huynh cũng biết, Vân tướng là thân thích của đế vương, những năm gần đây, thế lực Vân gia như mặt trời giữa trưa, đế vương sớm có ý áp chế mới đề bạt Nam Cung gia thượng vị. Hiện giờ, Hữu tướng mời chào hiền đức sĩ tử làm môn sinh, là một cơ hội tốt đối với chúng ta.”
Đỗ Tử Mặc nhẹ cười, ánh mắt liếc lên nhã gian trên lầu. “Nói vậy Hữu tướng đại nhân lúc này ngay tại trên lầu.”
“Đúng vậy. Nếu như Tử Mặc có ý, vi huynh có thể dẫn đệ lên.” Trình Viễn Hàng lại nói.
Đỗ Tử Mặc vẫn mỉm cười như cũ, lại không cần nghĩ ngợi lắc đầu, “Đa tạ ý tốt của Trình huynh, nhưng chí hướng Tử Mặc không ở nơi này.”
Trình Viễn Hàng gần như cũng không quá bất ngờ với cự tuyệt của hắn, chỉ hết cách buông tiếng thở dài, “Vậy được rồi, vi huynh cũng không ép buộc, nếu khi nào đệ nghĩ thông suốt, trở lại tìm vi huynh cũng không muộn.” Hắn nói xong, cúi đầu thi lễ tượng trưng với Thiên Dao, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Đỗ Tử Mặc giống như không có việc gì ngồi về chỗ cũ, vẫn như cũ vân đạm phong khinh thưởng trà nghe thư. Thiên Dao trái lại vô cùng tò mò, nếu là môn đệ của thừa tướng, con đường làm quan của hắn liền bớt đi rất nhiều trở ngại. Đỗ Tử Mặc một kẻ vải bố, mười năm gian khổ đèn sách, mục đích không phải vì một bước lên mây, như diều gặp gió sao?”
“Đỗ huynh vì sao cự tuyệt? Môn sinh Hữu tướng trái lại cũng không bôi nhọ Đỗ huynh.”
Đỗ Tử Mặc nhẹ cười, chỉ lạnh nhạt trả lời, “Tại hạ chỉ mong làm môn sinh thiên tử.”
Thiên Dao khẽ ngẩn người, thầm nghĩ: ‘Đỗ Tử Mặc này quả nhiên là tâm cao khí ngạo, thế nhưng khinh thường quan lại bao che cho nhau.’
Hai người rời khỏi trà lâu, một đường đi qua đường phố phồn hoa, không bao lâu liền trở lại khách điếm. Ban ngày Nguyệt Nga đi Bảo Hoa tự dâng hương, theo lý nên sớm trở về mới đúng, trong khách phòng lại không thấy bóng dáng nàng, hỏi chưởng quầy tiểu nhị đều lắc đầu nói không gặp. Đỗ Tử Mặc lo lắng cho Nguyệt Nga, liền ra cửa đi tìm. Mà hắn chân trước mới vừa đi, Nguyệt Nga đã về tới khách điếm.
Thiên Dao đẩy cửa mà ra, liền thấy Nguyệt Nga lén lút chui vào phòng, trên y phục dính đầy bùn đất, bộ dáng vô cùng chật vật. Thiên Dao nhíu mày, hơi lo lắng gõ vang cửa phòng nàng.
“Người nào, là ai?” Trong phòng truyền ra tiếng nói mang theo âm rung.
“Nguyệt Nga, là ta.”
Trầm mặc hồi lâu, cửa phòng khẽ mở một khe nhỏ, Thiên Dao đẩy cửa vào, sau đó, ‘ầm’ một tiếng, Nguyệt Nga liền đóng cửa lại. Nàng vẫn là bộ dáng chật vật như cũ, khuôn mặt vương đầy nước mắt. Sa y chưa đổi, bị xé rách nát, nhiễm một vết máu lớn.
“Nguyệt Nga, muội làm sao vậy? Có phải bị thương không?” Thiên Dao đặt ngón tay lên mạch nàng, mà Nguyệt Nga ngoại trừ kinh hách quá độ cũng không bị thương gì. Thiên Dao không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi, “Nguyệt Nga, muội không phải đi Bảo Hoa tự dâng hương sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyệt Nga run rẩy nắm lấy tay Thiên Dao, mở miệng là tiếng khóc nức nở, “Tỷ tỷ, muội, muội hình như gặp rắc rối, làm sao bây giờ?”
“Đừng sợ, từ từ nói.” Thiên Dao lôi kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, cũng rót chén trà xanh cho nàng nhuận giọng. Nguyệt Nga mới đứt quãng kể ra chuyện xảy ra hôm nay.
Nguyệt Nga vốn đi Bảo Hoa tự cầu công danh cho Đỗ Tử Mặc, ai ngờ trên đường trở về lại gặp nhi tử Tiết đại tướng quân – Tiết Đức Hải. Tiết Đức Hải này có tiếng háo sắc, ỷ vào phụ thân là đại tướng quân tay cầm trọng binh, tỷ tỷ Tiết Oánh là hoàng phi, làm mưa làm gió tại đế đô, cường đoạt dân nữ.
Hắn thấy Nguyệt Nga xinh đẹp, liền ngăn cản nàng ở trên đường xuống núi, cư xư vô lễ. Nguyệt Nga đương nhiên không theo, bị hắn áp ở dưới thân, trong lúc vùng vẫy cầm một hòn đá bên cạnh đánh vào đầu Tiết Đức Hải, lúc này mới tránh được một kiếp. Nhưng trong lúc bối rối, nàng cũng không biết là đánh người choáng váng hay là đã đánh chết. Quay về trong khách điếm mới bắt đầu nghĩ lại mà sợ.
“Ngươi…” Công chúa Tây Kỳ dù sao cũng là nữ tử chưa biết mùi đời, gương mặt xấu hổ đến đỏ bừng, trái lại sắc mặt Quân Ninh như thường, bình tĩnh như băng.
“Cho dù hoàng thượng có thương tổn trong người, cũng nên ở trong Cảnh Dương cung dưỡng thương, bản cung là phi tử của đế vương, có trách nhiệm ở bên hầu hạ, thái tử điện hạ lại tìm mọi cách ngăn trở, không biết đây là ý gì?” Công chúa Tây Kỳ thật đúng là không phải loại người dễ bắt nạt, “Bản cung nghe nói Dao phi ở Vị Ương cung nhận muôn vàn sủng ái, nhưng cho dù hoàng thượng sủng ái, nàng cũng đã là người chết rồi. Tưởng niệm nhiều thì có thể thế nào, vẫn còn không phải để cho người sống xem!”
“Ngươi câm mồm! Ngươi không có tư cách bình luận về mẫu thân ta.” Tuấn nhan bình tĩnh như nước của Quân Ninh rốt cục bị phá vỡ, “Người đâu, mời Tĩnh phi nương nương ra khỏi Vị Ương cung.”
Vài tên Ngự Lâm quân đi nhanh vào, chắn trước người công chúa Tây Kỳ, coi như cung kính cúi người, “Nương nương, mời người rời khỏi Vị Ương cung, đừng để thuộc hạ khó xử.”
Sắc mặt công chúa Tây Kỳ trở nên cực kỳ khó coi, một gương mặt tuyệt mỹ méo mó biến hình. Giọng nói hơi cao một chút, “Trong thiên hạ hẳn là vương thổ, không có mệnh lệnh hoàng thượng, các ngươi không có tư cách đuổi bản cung ra ngoài.”
“Này…” Ngự Lâm quân khó xử, ngược lại nhìn về phía Quân Ninh ở sau lưng, chỉ thấy y khoanh tay đứng, không có chút thoái nhượng, nhất thời, không khí trở nên giằng co. Đúng lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp mà hơi ám khàn.
“Ninh Nhi, bên ngoài quá ồn, để cho bọn họ đều lui cả đi, hôm nay trẫm không gặp bất cứ ai.”
“Vâng, phụ hoàng.” Quân Ninh chắp tay đáp lại. Xoay lại nhìn về phía công chúa Tây Kỳ, “Tĩnh phi nương nương, hoàng mệnh đã hạ, người vẫn nên đi đi, kháng chỉ bất tuân là tội lớn.”
Công chúa Tây Kỳ hiển nhiên không cam lòng, tiến lên một bước, ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống trước cửa phòng, nhút nhát mở miệng nói, “Hồi bẩm hoàng thượng, thần thiếp Ngọc Hoài, chỉ cầu nhìn thấy long nhan, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của thần thiếp, thần thiếp ngay cả bộ dáng phu quân mình cũng không gặp được, hoàng thượng, người không công bằng với thần thiếp.”
Lời nói ra hồi lâu, trong phòng một mảnh yên lặng, Ngọc Hoài biết vô vọng, thân thể xụi lơ trên đất. Lưu Trung cúi người tiến lên, chắp tay nói, “Nương nương, đại quân mới vừa khải hoàn hồi triều, thương thế hoàng thượng chưa lành, lại đường xa mệt nhọc, nương nương nên hiểu cho hoàng thượng mới phải. Nghe lão nô khuyên một câu, quay về Tường Hòa cung chờ, vẫn còn nhiều thời gian.”
Ngọc Hoài trầm tư chốc lát, bất đắc dĩ gật đầu, dưới sự nâng đỡ của thị nữ rời khỏi Vị Ương cung.
Sắc mặt Quân Ninh lạnh lùng, nói với Lưu Trung ở bên cạnh, “Ngày mai sai người dọn dẹp lại Vị Ương cung từ trong ra ngoài một lần, mẫu thân không thích mùi son phấn của những nữ nhân khác.”
“Vâng, lão nô tuân mệnh.” Lưu Trung cung kính đáp, lại ra tiếng hỏi, “Hoàng thượng…”
“Phụ hoàng hôm nay ngủ lại tại Vị Ương cung, lưu lại một ngọn đèn ngoài điện là được, đừng quấy nhiễu phụ hoàng nghỉ ngơi. Ngày mai lâm triều, sai người mang long bào đưa tới Vị Ương cung.”
“Vâng, đa tạ thái tử điện hạ chỉ bảo.”
…
Lúc này, bên ngoài hoàng thành, trong khách điếm Duyệt Lai, Thiên Dao cùng Đỗ Tử Mặc, Nguyệt Nga ba người đang vô tâm ăn cái lẩu nóng hôi hổi. Nguyệt Nga hâm một bình Trúc Diệp Thanh, ba ngày nay cực kỳ vui vẻ. “Hôm nay là sinh thần Tư Đồ đại ca, Nguyệt Nga kính trước một ly, hy vọng đại ca hạnh phúc, vui vẻ như hôm nay, may mắn như lúc này.”
“Đa tạ.” Thiên Dao bưng ly rượu trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.
“Biểu muội, muội quả nhiên là không hiểu chuyện, ta cùng với Tư Đồ hiền đệ đều là người đi thi, nên chúc Tư Đồ hiền đệ tên đề bảng vàng mới đúng.” Đỗ Tử Mặc tay nâng ly, cụng ly với Thiên Dao.
Thiên Dao mỉm cười, mặc dù toàn thân nam trang nhưng còn quyến rũ hơn nữ tử ba phần. “Tiểu đệ tài sơ học thiển, trái lại Đỗ huynh ngày khác đề tên bảng vàng, đừng quên tiểu đệ mới phải.”
“Tư Đồ hiền đệ nói đi đâu vậy.” Đỗ Tử Mặc khách sáo cười đáp.
“Sinh thần Tư Đồ đại ca, lộ phí của ta và biểu ca có hạn, không thể tặng đại lễ cho Tư Đồ đại ca, Tư Đồ đại ca bỏ qua mới đúng, ngày khác biểu ca thăng quan tiến chức vùn vụt, phần lễ này, chúng ta chắc chắn bù đắp.”Nguyệt Nga cười hì hì nói, lại bị Đỗ Tử Mặc gõ trán.
“Nha đầu muội quả nhiên là nói không biết ngượng, vẫn còn không tự phạt ba ly.”
Nguyệt Nga cười hì hì, bưng ly rượu đầy trước mặt, liên tiếp uống ba ly. Thiên Dao lắc đầu bật cười, biết được hai người này tính tình đều sảng khoái.
“Cho dù không có đại lễ, nhưng ngày mai trái lại có thể mời Tư Đồ hiền đệ uống một chén trà.”
“Đa tạ Đỗ huynh, tiểu đệ từ chối thì bất kính rồi.” Thiên Dao nhẹ cười đáp lời.
Đỗ Tử Mặc là người nói là làm, hôm sau liền mời Thiên Dao dùng trà tại trà lâu gần đó. Hai người ngồi gần cửa sổ, gọi một ấm trà, trà Bích Loa Xuân bình thường nhất, hoàn cảnh trà trang cũng bình thường, người lại rất đông, cơ hồ không còn chỗ ngồi, chỉ vì thuyết thư tiên sinh trên đài nhưng là Lý Ngọc Sanh nhiều chuyện nhất nhì ở đế đô.
“Trận chiến Cô Thành ngày đó, Dao phi nương nương tuyệt thế khuynh thành nhảy xuống dốc núi, bỏ thân nơi biển lớn. Đế vương giận đỏ cả mặt vì hồng nhan, thiết kỵ Đại Hàn ta đạp phá núi sông Hung Nô, thế như chẻ tre, quân đội Đại Hàn công thành, tòa thành này tới tòa thành kia bị chiếm đóng. Quân đội Đại Hàn công phá Gia Châu quan, tàn sát hàng loạt dân trong thành ba ngày. Tướng thủ thành Gia Châu quan đầu treo tường thành, chấn uy quân ta. Đế vương thị huyết không tiếc dùng sông núi Hung Nô chôn cùng ái phi của mình. Chỉ có thể nói một câu: Đúng sai thiên cổ, khí phách anh hùng thiên cổ, tình ái trăm năm, mỹ nhân trăm năm ở nơi nào.”
Dưới khán đài vang lên tiếng vỗ tay không ngừng, Đỗ Tử Mặc thích ý thưởng trà, bộ dạng chăm chú nghe kể chuyện. Mặc dù Thiên Dao im lặng, bàn tay ẩn dưới ống tay áo lại không tự chủ được nắm chặt. Mà tiết mục ngắn của Lý Ngọc Sanh lại vẫn tiếp tục như cũ.
“Đại quân mặc dù khải hoàn trở về, nhưng đại quân lặn lội đường xa, chính là phạm vào tối kỵ của quân gia, đế vương dùng binh như thần, lấy công chúa Tây Kỳ làm phi, Tây Kỳ cung ứng lương thảo cho đại quân, nhờ vậy mới thu phục được Hung Nô. Lúc đế vương khải tuyền trở về là ngày cưới công chúa Tây Kỳ làm phi, nghe nói công chúa Tây Kỳ phương hoa tuyệt đại, mỹ mạo vô song. Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, vị công chúa Tây Kỳ này có thể thu phục tâm đế vương, chiếm được sủng ái của đế vương hay không? Vẫn không cách nào biết được. Mà trận chiến này bởi vì Dao phi mà nổ ra, là đúng hay sai, cũng chỉ có thể tùy đời sau bình luận.”
“Đường đường đế đô, dưới chân thiên tử mà lại tùy tiện để người kể chuyện phê bình đế vương như vậy sao?” Thiên Dao rốt cuộc mở miệng hỏi.
Đỗ Tử Mặc cười, chậm rãi giải thích, “Hiền đệ sợ là nhập kinh không lâu, không biết được. Trà lâu này mặc dù đơn sơ, nhưng là sản nghiệp của đương kim Hữu tướng Nam Cung Mạc, mà Lý Ngọc Sanh này là môn đệ của Hữu tướng, đương nhiên không ai dám quản. Đương kim thiên tử cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi.”
Nam Cung Mạc? Thiên Dao nhíu mày, hoàn toàn xa lạ với người này. “Vị Hữu tướng này…” Lời nàng mang theo chút thăm dò. Mà hơn tháng ở chung, Đỗ Tử Mặc trái lại không coi nàng là người ngoài, gần như có hỏi tất đáp, hễ biết thì sẽ nói, hễ nói sẽ nói hết.
“Hữu tướng Nam Cung Mạc là người cầm quyền thế tộc Nam Cung gia ở Đại Hàn, tuổi đầu 30, đã lên chức Hữu tướng, là người không đơn giản. Sau khi Văn đế băng hà, Tiêu gia sụp đổ, Nam Cung gia lại quật dậy mà lên, Nam Cung Mạc này liền như diều gặp gió, ngồi trên vị trí Hữu tướng.”
“Ồ…? Nghe nói Tả tướng Vân Kiếm cũng mới đầu 30, đế vương Đại Hàn ta trái lại không tiếc nâng đỡ người mới.” Thiên Dao chậm chạp nói.
Đỗ Tử Mặc uống chén trà trong tay, ý cười hờ hững. “Hai vị này cũng không bình thường, sau này hiền đệ bước trên con đường làm quan sẽ biết quan hệ lợi hại giữa hoàng thất, triều đình cùng thế gia. Nhìn như gió êm sóng lặng, kỳ thực lại cuồn cuộn sóng ngầm. Chỗ cao không khỏi lạnh, ngai vàng đế vương há dễ dàng ngồi vững như vậy.”
Thiên Dao không nói, tuy nàng đã quên rất nhiều chuyện nhưng cũng biết đạo lý quân quốc thiên hạ, đế vương lòng mang thiên hạ, lại có bao nhiêu chỗ lưu cho mình. Nàng vẫn không hiểu, trước kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nàng mới có thể gả cho đế vương, gả cho trượng phu của tất cả nữ nhân hậu cung kia.
“Tử Mặc.” Vài thư sinh trẻ tuổi từ trên nhã gian trên lầu đi xuống, trong đó có một người là đồng hương của Đỗ Tử Mặc, mỉm cười đi tới trước bàn hai người, chắp tay, “Lâu ngày không gặp, Tử Mặc vẫn khỏe chứ? Vị này là…”
Đỗ Tử Mặc đứng dậy, vô cùng khách sáo đáp lễ. “Vị này chính là Tư Đồ hiền đệ, rảnh rỗi không việc làm, ta cùng với Tư Đồ hiền đệ ở đây thưởng trà nghe thư.” Đỗ Tử Mặc giải thích vài câu, lại quay sang nói với Thiên Dao. “Tư Đồ hiền đệ, vị này chính là Trình Viễn Hàng, đồng hương của ta.”
“Trình huynh.” Thiên Dao mỉm cười làm lễ.
“Tử Mặc.” Trình Viễn Hàng cười, không dấu vết kéo Đỗ Tử Mặc, ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu, “Thực không dám giấu diếm, ta cùng với vài vị thư sinh lần này đến đây là gặp Hữu tướng Nam cung đại nhân, huynh cũng biết, Vân tướng là thân thích của đế vương, những năm gần đây, thế lực Vân gia như mặt trời giữa trưa, đế vương sớm có ý áp chế mới đề bạt Nam Cung gia thượng vị. Hiện giờ, Hữu tướng mời chào hiền đức sĩ tử làm môn sinh, là một cơ hội tốt đối với chúng ta.”
Đỗ Tử Mặc nhẹ cười, ánh mắt liếc lên nhã gian trên lầu. “Nói vậy Hữu tướng đại nhân lúc này ngay tại trên lầu.”
“Đúng vậy. Nếu như Tử Mặc có ý, vi huynh có thể dẫn đệ lên.” Trình Viễn Hàng lại nói.
Đỗ Tử Mặc vẫn mỉm cười như cũ, lại không cần nghĩ ngợi lắc đầu, “Đa tạ ý tốt của Trình huynh, nhưng chí hướng Tử Mặc không ở nơi này.”
Trình Viễn Hàng gần như cũng không quá bất ngờ với cự tuyệt của hắn, chỉ hết cách buông tiếng thở dài, “Vậy được rồi, vi huynh cũng không ép buộc, nếu khi nào đệ nghĩ thông suốt, trở lại tìm vi huynh cũng không muộn.” Hắn nói xong, cúi đầu thi lễ tượng trưng với Thiên Dao, xoay người phẩy tay áo bỏ đi.
Đỗ Tử Mặc giống như không có việc gì ngồi về chỗ cũ, vẫn như cũ vân đạm phong khinh thưởng trà nghe thư. Thiên Dao trái lại vô cùng tò mò, nếu là môn đệ của thừa tướng, con đường làm quan của hắn liền bớt đi rất nhiều trở ngại. Đỗ Tử Mặc một kẻ vải bố, mười năm gian khổ đèn sách, mục đích không phải vì một bước lên mây, như diều gặp gió sao?”
“Đỗ huynh vì sao cự tuyệt? Môn sinh Hữu tướng trái lại cũng không bôi nhọ Đỗ huynh.”
Đỗ Tử Mặc nhẹ cười, chỉ lạnh nhạt trả lời, “Tại hạ chỉ mong làm môn sinh thiên tử.”
Thiên Dao khẽ ngẩn người, thầm nghĩ: ‘Đỗ Tử Mặc này quả nhiên là tâm cao khí ngạo, thế nhưng khinh thường quan lại bao che cho nhau.’
Hai người rời khỏi trà lâu, một đường đi qua đường phố phồn hoa, không bao lâu liền trở lại khách điếm. Ban ngày Nguyệt Nga đi Bảo Hoa tự dâng hương, theo lý nên sớm trở về mới đúng, trong khách phòng lại không thấy bóng dáng nàng, hỏi chưởng quầy tiểu nhị đều lắc đầu nói không gặp. Đỗ Tử Mặc lo lắng cho Nguyệt Nga, liền ra cửa đi tìm. Mà hắn chân trước mới vừa đi, Nguyệt Nga đã về tới khách điếm.
Thiên Dao đẩy cửa mà ra, liền thấy Nguyệt Nga lén lút chui vào phòng, trên y phục dính đầy bùn đất, bộ dáng vô cùng chật vật. Thiên Dao nhíu mày, hơi lo lắng gõ vang cửa phòng nàng.
“Người nào, là ai?” Trong phòng truyền ra tiếng nói mang theo âm rung.
“Nguyệt Nga, là ta.”
Trầm mặc hồi lâu, cửa phòng khẽ mở một khe nhỏ, Thiên Dao đẩy cửa vào, sau đó, ‘ầm’ một tiếng, Nguyệt Nga liền đóng cửa lại. Nàng vẫn là bộ dáng chật vật như cũ, khuôn mặt vương đầy nước mắt. Sa y chưa đổi, bị xé rách nát, nhiễm một vết máu lớn.
“Nguyệt Nga, muội làm sao vậy? Có phải bị thương không?” Thiên Dao đặt ngón tay lên mạch nàng, mà Nguyệt Nga ngoại trừ kinh hách quá độ cũng không bị thương gì. Thiên Dao không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại hỏi, “Nguyệt Nga, muội không phải đi Bảo Hoa tự dâng hương sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Nguyệt Nga run rẩy nắm lấy tay Thiên Dao, mở miệng là tiếng khóc nức nở, “Tỷ tỷ, muội, muội hình như gặp rắc rối, làm sao bây giờ?”
“Đừng sợ, từ từ nói.” Thiên Dao lôi kéo tay nàng ngồi xuống bên cạnh bàn, cũng rót chén trà xanh cho nàng nhuận giọng. Nguyệt Nga mới đứt quãng kể ra chuyện xảy ra hôm nay.
Nguyệt Nga vốn đi Bảo Hoa tự cầu công danh cho Đỗ Tử Mặc, ai ngờ trên đường trở về lại gặp nhi tử Tiết đại tướng quân – Tiết Đức Hải. Tiết Đức Hải này có tiếng háo sắc, ỷ vào phụ thân là đại tướng quân tay cầm trọng binh, tỷ tỷ Tiết Oánh là hoàng phi, làm mưa làm gió tại đế đô, cường đoạt dân nữ.
Hắn thấy Nguyệt Nga xinh đẹp, liền ngăn cản nàng ở trên đường xuống núi, cư xư vô lễ. Nguyệt Nga đương nhiên không theo, bị hắn áp ở dưới thân, trong lúc vùng vẫy cầm một hòn đá bên cạnh đánh vào đầu Tiết Đức Hải, lúc này mới tránh được một kiếp. Nhưng trong lúc bối rối, nàng cũng không biết là đánh người choáng váng hay là đã đánh chết. Quay về trong khách điếm mới bắt đầu nghĩ lại mà sợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook