Bạo Quân Gặp Gỡ Cố Chấp Cuồng
-
Chương 6: Chương 3.2: Bạo Quân Vs Quốc Sư (3)
Mà trong cốt truyện này, Võ Đế tàn bạo khát máu lại có thể ngăn em bé khóc đêm chính là Tam hoàng tử Mạc Chước.
Nghĩ tới số phận bi thảm của Mạc Chước, Mộc Cẩm nhăn chặt mày.
Cậu biết, dựa theo tuyến thời gian trong cốt truyện, không bao lâu nữa Ngũ hoàng tử Mạc Đôn cũng sẽ chết oan chết uổng.
Tây Lăng Văn Đế chỉ còn lại một vị hoàng từ Mạc Chước. Cho nên sau khi ông chết ngôi vị cũng chỉ có thể truyền cho hắn.
Tuy cuối cùng có kết cục bi thảm nhưng trong lúc hắn tại vị lại thật sự tàn bạo khát máu.
Lúc ban đầu chỉ giết loạn đảng, kẻ gian. Tuy cách xử lý tàn nhẫn nhưng cũng không phải không thể lý giải.
Nhưng sau này cảm xúc của Võ Đế càng ngày càng mất khống chế. Rất nhiều thần tử trung thành đều chết dưới sự nghi ngờ và cố kị của hắn.
Cho nên hắn chết cũng không tính là oan uổng.
Chẳng qua Mộc Cẩm cho rằng, xét đến cùng, nguồn gốc tính cách tàn bạo của Võ Đế bắt nguồn từ tuổi thơ bất hạnh của hắn.
Mẹ Mạc Chước đến từ bộ lạc Tháp Cách của Tây Lăng.
Những người này trong mắt người Tây Lăng đều là dị tộc, bị coi là man di mọi rợ.
Thân hình cao lớn cường tráng, tính cách lại cực kỳ nóng nảy, màu mắt nhạy nhẽo, thờ phụng thuật vu cổ, ngu muội vô tri.
Lúc trước bộ lạc Tháp Cách thua trận Tây Lăng, toàn bộ bộ lạc trở thành phụ thuộc, không thể không tiếng cống dê bò ngựa và mỹ nhân tới Tây Lăng.
Mà trong những mỹ nhân bị tiếng cống, mẹ Mạc Chước được Văn Đế Mạc Diệp Lương thu vào hậu cung bởi vẻ đẹp nổi bật của mình.
Cũng đã từng được sủng ái một thời gian. Thậm chí phá lệ sau ngày thứ hai sủng hạnh đã ban cho danh phận.
Sau này còn thăng làm Linh phi, ở trong cung cũng có thể được xưng một tiếng nương nương.
Nhưng mà tình yêu của đế vương sao có thể lâu dài.
Một từ “Linh” đã nói lên địa vị của nàng ta trong lòng hoàng đế cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Người mới vào cung, đã từng được sủng ái bây giờ cũng chỉ còn lại thê lương.
Tính cách nữ tử dị tộc lại cứng rắn, lúc trước được hoàng đế sủng hạnh chỉ cho rằng đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình.
Bây giờ bị ném sang một bên, mới phát hiện đối phương không có một chút thật lòng với mình.
Tình yêu sâu nặng chuyển hóa thành căm hận.
Liên quan tới con trai mình sinh ra, cũng vì trong người mang dòng máu của Văn Đế nên bị nàng ta xem là cái đinh trong mắt.
Phát tiết hết tất cả hận ý của mình lên đứa bé vô tội kia
Ngay cả mẹ mình còn không thích mình, cung nhân hầu hạ tự nhiên càng thêm không coi hắn ra gì.
Tuy nói thế nào Mạc Chước cũng là hoàng tử, sẽ không làm hắn thiếu ăn thiếu mặc.
Nhưng trong cung là nơi nào, đội trên đạp dưới càng là chuyện thường ngày.
Bọn họ cố ý làm đồ ăn thành những món mặn đầy dầu mỡ.
Dạ dày của trẻ con vốn yếu, ba bữa lại toàn những món như vậy sao có thể nuối trôi, vậy nền hắn lại càng thêm gầy yếu.
Mà những món hắn không ăn đó tự nhiên sẽ thành đồ ăn của đám cung nhân kia.
Tẩm điện hẻo lánh lấy ánh sáng không tốt, hầu hạ cung nhân lại cố ý chỉ đốt một cái đèn dầu nho nhỏ. Cho nên Mạc Chước mới phải đi ra ngoài đọc sách vào lúc nhập thu thế này.
Ít nhất nơi đó ánh sáng thông thấu, đặc biệt là sau giờ Ngọ, tẩm điện còn không ấm áp bằng ngoài sân được ánh mặt trời chiếu xuống
Ngày thường ở thư phòng và giáo trường còn bị những hoàng tử khác bắt nạt.
Ngay cả mẹ hắn cũng đánh mắng rồi nói những lời oán độc.
Đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao có thể không vặn vẹo?
Còn về truyền thuyết dân gian nói vị đế vương này là ma tinh giáng thế. Đêm trăng tròn phải uống máu cũng không phải tin đồi không có căn cứ.
Thông qua hệ thống, Mộc Cẩm đã tỉ mỉ đọc hết thông tin của những người bên cạnh hắn, tự nhiên bao gồm cả Linh phi.
Bộ lạc Tháp Cách đời đời tin tưởng thuật vu cổ, mà mẹ của hắn lại có chút quan hệ với hiến tế của bộ lạc.
Sau khi cảm nhận được sự ghét bỏ của Văn Đế với mình, Linh phi tâm cảnh trở nên càng thêm vặn vẹo.
Hoàng tử trong cung từng người từng người chết bệnh không thể không có liên quan tới nữ nhân này.
Sau này, nàng ta còn căm hận tất cả những người mang dòng máu của Văn Đế Mạc Diệp Lương, bao gồm cả con trai của mình.
Tuy cuối cùng cũng có người nhận ra đây là do Linh phi làm. Sau khi Văn Đế cũng tức giận lập tức xử tử nàng ta.
Nhưng lúc đó cũng đã muộn, cổ độc trên người Văn Đế đã sâu. Ông không chịu đựng được bao lâu thì qua đời.
Còn Mạc Chước, huyết cổ trên người hắn không thể lấy ra.
Mỗi khi đến đêm trăng tròn đều đau đớn khó nhin, chỉ uống máu mới có thể hơi giảm bớt một chút.
Cuối truyện tính tình Mạc Chước vui giận thất thường cũng có quan hệ với huyết cổ trong người hắn.
Lúc nãy Mộc Cẩm cố ý chạm vào trán hắn là muốn xem tình trạng thân thể của hắn thế nào.
Cổ trùng đã bị cấy vào, bây giờ còn ở trong giai đoạn ngủ đông, tạm thời hắn sẽ không có cảm giác gì.
Chỉ là bây giờ hắn vẫn còn nhỏ, nếu cậu mạnh mẽ lấy cổ độc ra sẽ làm thân thể hắn bị thương.
Nghĩ tới số phận bi thảm của Mạc Chước, Mộc Cẩm nhăn chặt mày.
Cậu biết, dựa theo tuyến thời gian trong cốt truyện, không bao lâu nữa Ngũ hoàng tử Mạc Đôn cũng sẽ chết oan chết uổng.
Tây Lăng Văn Đế chỉ còn lại một vị hoàng từ Mạc Chước. Cho nên sau khi ông chết ngôi vị cũng chỉ có thể truyền cho hắn.
Tuy cuối cùng có kết cục bi thảm nhưng trong lúc hắn tại vị lại thật sự tàn bạo khát máu.
Lúc ban đầu chỉ giết loạn đảng, kẻ gian. Tuy cách xử lý tàn nhẫn nhưng cũng không phải không thể lý giải.
Nhưng sau này cảm xúc của Võ Đế càng ngày càng mất khống chế. Rất nhiều thần tử trung thành đều chết dưới sự nghi ngờ và cố kị của hắn.
Cho nên hắn chết cũng không tính là oan uổng.
Chẳng qua Mộc Cẩm cho rằng, xét đến cùng, nguồn gốc tính cách tàn bạo của Võ Đế bắt nguồn từ tuổi thơ bất hạnh của hắn.
Mẹ Mạc Chước đến từ bộ lạc Tháp Cách của Tây Lăng.
Những người này trong mắt người Tây Lăng đều là dị tộc, bị coi là man di mọi rợ.
Thân hình cao lớn cường tráng, tính cách lại cực kỳ nóng nảy, màu mắt nhạy nhẽo, thờ phụng thuật vu cổ, ngu muội vô tri.
Lúc trước bộ lạc Tháp Cách thua trận Tây Lăng, toàn bộ bộ lạc trở thành phụ thuộc, không thể không tiếng cống dê bò ngựa và mỹ nhân tới Tây Lăng.
Mà trong những mỹ nhân bị tiếng cống, mẹ Mạc Chước được Văn Đế Mạc Diệp Lương thu vào hậu cung bởi vẻ đẹp nổi bật của mình.
Cũng đã từng được sủng ái một thời gian. Thậm chí phá lệ sau ngày thứ hai sủng hạnh đã ban cho danh phận.
Sau này còn thăng làm Linh phi, ở trong cung cũng có thể được xưng một tiếng nương nương.
Nhưng mà tình yêu của đế vương sao có thể lâu dài.
Một từ “Linh” đã nói lên địa vị của nàng ta trong lòng hoàng đế cũng chỉ là một món đồ chơi mà thôi.
Người mới vào cung, đã từng được sủng ái bây giờ cũng chỉ còn lại thê lương.
Tính cách nữ tử dị tộc lại cứng rắn, lúc trước được hoàng đế sủng hạnh chỉ cho rằng đã gặp được tình yêu đích thực của đời mình.
Bây giờ bị ném sang một bên, mới phát hiện đối phương không có một chút thật lòng với mình.
Tình yêu sâu nặng chuyển hóa thành căm hận.
Liên quan tới con trai mình sinh ra, cũng vì trong người mang dòng máu của Văn Đế nên bị nàng ta xem là cái đinh trong mắt.
Phát tiết hết tất cả hận ý của mình lên đứa bé vô tội kia
Ngay cả mẹ mình còn không thích mình, cung nhân hầu hạ tự nhiên càng thêm không coi hắn ra gì.
Tuy nói thế nào Mạc Chước cũng là hoàng tử, sẽ không làm hắn thiếu ăn thiếu mặc.
Nhưng trong cung là nơi nào, đội trên đạp dưới càng là chuyện thường ngày.
Bọn họ cố ý làm đồ ăn thành những món mặn đầy dầu mỡ.
Dạ dày của trẻ con vốn yếu, ba bữa lại toàn những món như vậy sao có thể nuối trôi, vậy nền hắn lại càng thêm gầy yếu.
Mà những món hắn không ăn đó tự nhiên sẽ thành đồ ăn của đám cung nhân kia.
Tẩm điện hẻo lánh lấy ánh sáng không tốt, hầu hạ cung nhân lại cố ý chỉ đốt một cái đèn dầu nho nhỏ. Cho nên Mạc Chước mới phải đi ra ngoài đọc sách vào lúc nhập thu thế này.
Ít nhất nơi đó ánh sáng thông thấu, đặc biệt là sau giờ Ngọ, tẩm điện còn không ấm áp bằng ngoài sân được ánh mặt trời chiếu xuống
Ngày thường ở thư phòng và giáo trường còn bị những hoàng tử khác bắt nạt.
Ngay cả mẹ hắn cũng đánh mắng rồi nói những lời oán độc.
Đứa bé lớn lên trong hoàn cảnh như vậy sao có thể không vặn vẹo?
Còn về truyền thuyết dân gian nói vị đế vương này là ma tinh giáng thế. Đêm trăng tròn phải uống máu cũng không phải tin đồi không có căn cứ.
Thông qua hệ thống, Mộc Cẩm đã tỉ mỉ đọc hết thông tin của những người bên cạnh hắn, tự nhiên bao gồm cả Linh phi.
Bộ lạc Tháp Cách đời đời tin tưởng thuật vu cổ, mà mẹ của hắn lại có chút quan hệ với hiến tế của bộ lạc.
Sau khi cảm nhận được sự ghét bỏ của Văn Đế với mình, Linh phi tâm cảnh trở nên càng thêm vặn vẹo.
Hoàng tử trong cung từng người từng người chết bệnh không thể không có liên quan tới nữ nhân này.
Sau này, nàng ta còn căm hận tất cả những người mang dòng máu của Văn Đế Mạc Diệp Lương, bao gồm cả con trai của mình.
Tuy cuối cùng cũng có người nhận ra đây là do Linh phi làm. Sau khi Văn Đế cũng tức giận lập tức xử tử nàng ta.
Nhưng lúc đó cũng đã muộn, cổ độc trên người Văn Đế đã sâu. Ông không chịu đựng được bao lâu thì qua đời.
Còn Mạc Chước, huyết cổ trên người hắn không thể lấy ra.
Mỗi khi đến đêm trăng tròn đều đau đớn khó nhin, chỉ uống máu mới có thể hơi giảm bớt một chút.
Cuối truyện tính tình Mạc Chước vui giận thất thường cũng có quan hệ với huyết cổ trong người hắn.
Lúc nãy Mộc Cẩm cố ý chạm vào trán hắn là muốn xem tình trạng thân thể của hắn thế nào.
Cổ trùng đã bị cấy vào, bây giờ còn ở trong giai đoạn ngủ đông, tạm thời hắn sẽ không có cảm giác gì.
Chỉ là bây giờ hắn vẫn còn nhỏ, nếu cậu mạnh mẽ lấy cổ độc ra sẽ làm thân thể hắn bị thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook