Vũ Tình thở một cách nặng nề, nàng phải trụ mãi mới trụ được để khiến mình không ngất đi.

Đau quá, nơi đó rất trướng...
Bụng nhỏ của nàng chứa đầy long dịch.

Vũ Tình thều thào, bàn tay trắng nõn của nàng khẽ đẩy nhẹ Dạ Quân.

Nàng nói:
" Hoàng thượng ...!ngài rút ra được không? Thiếp...thiếp rất trướng...sắp không chịu đựng được"
Bụng nhỏ căng như sắp nứt ra.
Dạ Quân vẫn không rút ra, nhưng được cái hắn không động nữa mà nằm xuống bên cạnh nàng.

Vật to lớn nào đó vẫn cắm vào u động nhỏ hẹp giống như hắn đang ngăn không cho long dịch chảy ra vậy.
Hắn hôn nhẹ vào môi Vũ Tình sau đó ôm chặt lấy nàng.

" Vũ Tình, nàng có biết, khi nàng rời đi ta đã đau lòng thế nào không? Nàng có hiểu khi một người mình coi là tín ngưỡng bỗng dưng căm ghét mình, sau đó im hơi nặng tiếng rời đi thì sẽ có cảm giác như thế nào không?"
Càng nói, Dạ Quân càng kích động.

Xưa nay, hắn ở trên triều nổi tiếng là một người vô cùng tàn bạo.


Bất kể thứ gì trên đời không vừa mắt hắn thì hắn đều dùng bạo lực để giải quyết.
Dù là người có nắm trọng trách quan trọng đi chăng nữa.

Một khi không phục tùng hắn nhẹ thì bị trừng phạt ra biên quan, nặng thì chết không toàn thây.

Không những thế còn liên lụy đến người thân nữa.
Mọi việc luôn luôn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Có thể nói trên thế gian này, bất kể là thứ gì Dạ Quân muốn đều sẽ dễ dàng có được.

Thứ gì hắn muốn một là có người sẽ tự tay dâng lên một cách cung kính cho hắn, không thì hắn sẽ dùng mọi cách để có được.
Tàn bạo như thế, độc đoán như thế.

Vậy mà có một thứ mãi mãi mà hắn không có được, đó là tâm của nàng.

Đối với hắn, nàng luôn lạnh nhạt, đôi lúc sợ hãi, sau đó trốn chạy, không muốn nhìn thẳng vào mắt hắn, không muốn đối mặt với hắn.
Hắn làm mọi cách đều vô dụng, hắn tức giận vô cùng.

Đỉnh điểm là lúc nàng định bỏ trốn cùng thị vệ, trong khoẳng khắc đó nỗi tức giận của hắn như bùng nổ mạnh mẽ.

Hắn chém đầu tên thị vệ đó trước mặt nàng, thậm chí còn có suy nghĩ muốn phế hai chân của nàng để cho nàng mãi mãi không thể rời khỏi hắn.
Nhưng lý trí và con tim hắn đã lôi hắn trở về hiện thực.

Căn bản là hắn không nỡ tổn thương nàng, hắn yêu nàng, hắn không nỡ làm nàng bị thương.

Mỗi tấc da thịt trên cơ thể nàng đều được hắn bảo bọc, nâng niu vô cùng, dù chỉ là một vết xước nhẹ.

Hắn cũng đau lòng khôn xiết.
Nhưng nàng đâu biết, nam nhân đứng trên vạn người này đã chiến đấu đến mức suýt nữa mất mạng, suýt nữa không gặp được nàng đã trả giá vì nàng như thế nào.

Trên chiến trường hắn gϊếŧ người không ghê tay, tâm không động, mặt không đổi sắc, trái tim sắt đá không thay đổi này lại vì một nữ nhân mà liều mạng như thế.
Người đời nói anh hùng không qua ải mỹ nhân quả không sai.

Có lẽ trên đời này, đối với Dạ Quân mà nói ngoài thái hậu nuôi dưỡng hắn ra thì bất kì ai hắn cũng đều không tin tưởng.


Điểm yếu duy nhất của hắn chỉ là nàng.
Nhưng nàng đâu hay.
Trong suy nghĩ của Vũ Tình, nàng là một người thích tự do.

Nàng muốn chu du tứ hải, nàng muốn ngắm nhìn mọi ngóc ngách ở giang sơn xã tắc này.

Không muốn bị thâm cung lạnh lẽo nhốt như một chú chim không được tự do.

Tuy nàng được bưởng thụ đủ cẩm y ngọc thực nhưng thứ nàng muốn là tự do.

Tự do với nàng quan trọng như mạng sống của chính mình vậy, chính vì thế, nàng chọn cách bỏ trốn thay vì bị giam cầm suốt đời.
Còn đối với Vũ Tình - người nắm trong tay thân thể của hiện tại.

Nàng lại không muốn thế, cả đời nàng hầu như đều làm việc và làm việc.

Nàng sớm đã quen, từ nhỏ đến lớn, nàng luôn trưởng thành và nghĩ thoáng hơn người khác.

Không còn vẻ bồng bột, không mơ mộng viễn vông xa xôi như mấy nữ chính trong tiểu thuyết nhôn tình các thứ nữa.

Sống tốt một ngày đều làm nàng hạnh phúc.

Hiện tại, được sống trong cung không phải làm việc cật lực, hơn nữa việc gì cũng không phải đến tay mình làm.

Chỉ mỗi việc quản lý hậu cung chẳng phải là quá dễ dàng sao?

Nàng không oán trách hắn, nàng biết, mỗi người đều có những suy nghĩ riêng cả.
Trông vẻ mặt oán trách của Dạ Quân, Vũ Tình cười khẽ.

Nàng dùng hai tay áp vào má hắn, cái trán trơn bóng của nàng cụng vào trán của Dạ Quân.

Giống như là cưng chiều vậy.
" Quân, ta xin lỗi, sau này ta không thế nữa "
Quân? Dạ Quân nắm tay Vũ Tình, trông mặt có vẻ vô cùng nghiêm trọng.
" Cái gì? Nàng nói lại lần nữa, nàng vừa gọi ta là gì?"
Vũ Tình khó hiểu.
" Quân?"
- " Nàng nói lại"
" Quân"
Cảm nhận được nơi nào đó trong u động căng cứng trở lại.

Vũ Tình sợ xanh mặt, đôi môi trở lên trắng bệch.
Dạ Quân cũng không khá khẩm hơn là bao, hắn chửi thề.
- " Chết tiệt".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương