Báo Phục Tình Địch Đích Tối Giai Phương Thức (Giá Cấp Tình Địch Đích Đa)
-
Chương 15: Sự cố
Lục Ninh Cảnh không nói gì, chuyện như vậy có thể đem ra so sánh sao?
Tiểu Lâm ngày hôm nay nói cô phát hiện ra một tiệm ăn vặt Đài Loan, muốn đám Lục Ninh Cảnh cùng đi. Vốn là định kêu Trương Kính với An Đồng đi, mà Trương Kính và An Đồng lại đều không rảnh. Lục Ninh Cảnh cảm thấy, bản thân mình đã không thích (thích này là yêu đương ấy) Tiểu Lâm thì cũng không nên cho người ta hi vọng, cũng từ chối nói mình không đi. Trùng hợp lúc đó Trịnh tiên sinh gọi điện thoại tới hỏi cậu có muốn ra ngoài chơi tennis không, Lục Ninh Cảnh lại có thêm lý do.
Không nghĩ tới cô ấy lại chạy tới tận đây. Lục Ninh Cảnh nhìn cô nàng cóng đến run lẩy bẩy, vẫn là không đành lòng, đem áo khoác của mình phủ lên người cô: “Trời lạnh, đừng đứng ở chỗ này, trở về đi.”
“Em còn chưa ăn cơm tối.”
“…” Lục Ninh Cảnh nhìn Tiểu Lâm đang trưng ra bộ mặt đáng thương, “Anh và bạn còn đang có chút việc, ở quanh đây cũng không ít quán ăn, em tự tìm chút gì ăn đi.”
Tiểu Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được, trào nước mắt, cô xoa xoa đôi mắt, “Anh và chị ấy chia tay đã lâu như vậy, lẽ nào đến một cơ hội cũng không thể cho em sao?”
Lục Ninh Cảnh đỡ trán, tổ tông ơi, cuối cùng cũng nói ra. Cậu cố gắng tìm từ phù hợp, nghiêm túc nói: “Chuyện như vậy, quan trọng là hợp nhau chứ chả can gì đến cơ hội cả.”
“Ngay cả cơ hội tìm hiểu nhau anh cũng không cho, làm sao biết có hợp hay không?”
“Anh cảm thấy chúng ta đã có một năm làm đồng nghiệp của nhau, đã sớm hiểu rõ đối phương thế nào.”
Vì làm việc chung đã lâu, thời gian ở cùng nhau gộp lại so với lúc cậu ở cùng Nhạc Nhạc còn nhiều hơn, cũng không có cảm giác gì. Vô luận hai người có tiếp xúc thế nào thì cũng chẳng thể toé ra lửa được.
“Được, anh nói anh hiểu em, ” Tiểu Lâm đột nhiên hùng hổ doạ người, “Vậy anh biết em thích ăn gì, thích làm gì, bình thường tan sở sẽ đi đâu sao? Anh căn bản chả biết cái quái gì trong cuộc sống của em cả!”
“…”
Lục Ninh Cảnh trong lúc nhất thời nghẹn lại. Cậu biết cô nói vậy không liên quan gì đến việc bị cậu cự tuyệt nhưng trong lúc này cũng không nghĩ ra lý do gì để phản bác lại.
“Tiểu Lâm, còn nhiều nam nhân tốt hơn anh.”
Lục Ninh Cảnh vẫn tiếp tục từ chối Tiểu Lâm, theo bản năng liếc nhìn về phía Trịnh tiên sinh, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Như cảm nhận được ánh mắt nhờ vả của cậu, đối phương trực tiếp đi về phía bọn họ.
“Nhưng em chỉ cần anh, ” Tiểu Lâm vội vàng nói, “Anh hiện tại không có đối tượng, vừa khéo em lại thích anh, chúng ta thử xem có được không?”
“…” chuyện tình cảm có thể giải quyết như vậy sao?
“Ninh Cảnh, làm sao vậy?”
Âm thanh của Trịnh tiên sinh giờ khắc này với Lục Ninh Cảnh mà nói quả thực là chiếc phao cứu sinh, “Không có gì, gặp phải đồng nghiệp nên chào hỏi mấy câu.”
Trịnh Hằng liếc nhìn Tiểu Lâm, là một cô gái rất thanh tú, trong mắt còn vương nước mắt, nhìn là biết vừa khóc qua, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Lúc nãy Tiểu Lâm nói gì hắn đều rõ, cho nên tâm lý ngay lập tức liền vẽ ra ranh giới với Tiểu Lâm. Thấy Lục Ninh Cảnh bó tay toàn tập, hắn rất nghĩa khí mà đứng ra giải vây cho cậu.
“Còn muốn nói bao lâu, lúc nãy đám người lão Hoàng vẫn luôn gọi điện thoại thúc giục, muốn chúng ta mau chóng tới.”
Lục Ninh Cảnh hiểu ý, “Cũng không có chuyện gì quan trọng, lão Hoàng bên kia mới trọng yếu, cái kia, Tiểu Lâm, anh còn có chút việc, em tự đi ăn cơm đi, nhớ về sớm một chút, đi đường cẩn thận.”
Lục Ninh Cảnh thừa nhận làm vậy rấy không phong độ nhưng cậu biết, nếu còn dây dưa như vậy, khẳng định kết quả cuối cùng là cậu sẽ nhẹ dạ thỏa hiệp. Cậu không muốn làm trễ nải Tiểu Lâm, mà nếu sau này hai người còn muốn làm đồng nghiệp, chưa kể hiện tại Tiểu Lâm vẫn là trợ lý của cậu, hai người không thể cư xử cứng nhắc được, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh để làm Tiểu Lâm hết hy vọng.
Hai người đi một quãng khá xa, Lục Ninh Cảnh quay đầu lại nhìn, Tiểu Lâm còn ngồi xổm ở bên kia khóc. Cậu lại nghĩ đến quãng thời gian dày vò sau khi chia tay với Nhạc Nhạc, tâm cảm thấy rất khó chịu, hẳn là cậu nên xin lỗi Tiểu Lâm.
Lục Ninh Cảnh đang lúc ở trong lòng lăn lộn trở thành thánh mẫu, trên vai bỗng nặng hơn. Hoá ra là áo khoác của Trịnh tiên sinh, hai người bọn họ vì vừa vận động xong, đều chỉ mặc áo ngắn tay. Hiện tại ra ngoài lâu như vậy cũng đẫm lạnh, áo khoác của cậu thì lại đưa cho Tiểu Lâm mất rồi.
“Trịnh tiên sinh, anh mặc đi, tôi không cần, cũng không lạnh lắm.” Lục Ninh Cảnh từ chối, đối phương cũng chỉ mặc áo cộc tay.
Trịnh Hằng đưa cậu áo khoác, tay khoát hẳn lên vai cậu làm cậu không lấy xuống được. Hắn cao hơn Lục Ninh Cảnh hẳn cái đầu, trông còn giống đôi tình nhân thân mật hơn là hai anh em tốt, hắn không để ý đến lời từ chối của Lục Ninh Cảnh, an ủi: “Cô ấy là người trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình, không nên quá lo lắng.”
“Cũng không lo lắng lắm, chỉ là nhìn cô ấy lại nhớ đến ngày trước tôi với bạn gái chia tay, khi đó tâm tình của tôi chắc cũng không khác cô ấy bây giờ mấy.”
Trịnh Hằng vừa vặn nhìn thấy Lục Ninh Cảnh rũ mắt xuốn, lông mi rung động, trong lòng suy nghĩ, kỳ thực tâm tình tôi bây giờ cùng đồng nghiệp của em cũng không khác nhau là bao, “Chỉ có thể nói rõ cho cô ấy, tốt nhất là đừng chờ cậu nữa.”
“Tôi đã sớm nhìn ra, chia tay lâu vậy mà, ” Lục Ninh Cảnh nói, Trịnh tiên sinh khoát tay lên vai làm cậu có chút khó chịu, bất quá lúc giãy giụa thì Trịnh tiên sinh liền thả ra. Cậu đem áo khoác trả lại cho hắn, Trịnh tiên sinh lại đè tay cậu lại, giọng điệu không cho phản kháng: “Mặc.”
“Nhưng là anh…”
“Tôi không lạnh, không có chuyện gì.”
Lục Ninh Cảnh vẫn cố trả lại, cậu cũng không phải con gái, không cần người khác nhường nhịn, “Tôi cũng không lạnh.”
Trịnh Hằng thấy cậu cương quyết, cũng không bắt ép nữa. Chỉ là, biểu hiện của hắn đã rõ ràng như thế, người này thì … Một chút ý thức cũng không có?
***
Sắp tới thứ hai, Lục Ninh Cảnh đặc biệt dậy sớm, chuẩn bị tươm tất cho bản thân. Tóc còn xịt gôm, đem toàn bộ tóc mai loà xoà vuốt lại, lộ ra cái trán trơn bóng, mặc thêm âu phục, thắt ca-ra-vat, biến ra một bộ dáng đẹp trai chết người.
Mẹ Lục đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Lục Ninh Cảnh tay cầm notebook ra ngoài, không nhịn được tự hào nói: “Con trai mẹ so cới mấy minh tinh trên ti vi còn đẹp trai hơn!”
Lục Ninh Cảnh tâm tình càng thêm tốt, tuy rằng vẫn còn có chút căng thẳng, nhưng lần này chuẩn bị rất tốt, rất đầy đủ, cho nên phần nhiều là tự tin.
Ở đại sảnh Hoành Á, cậu là người đến sớm nhất, dự định sẽ chờ những người khác, ngày hôm nay ngoại trừ Trương Kính, An Đồng và Tống Tranh, Vương Vĩ Đình cũng tới.
Không lâu sau thì mọi người cũng đến, Tống Tranh hỏi Lục Ninh Cảnh: “Căng thẳng không?”
“Có một chút.” Lục Ninh Cảnh nói.
“Tôi xem tâm trạng cậu cũng không tệ, vừa mới bắt đầu bước vào ‘Chiến trường’ thôi, cậu bây giờ không… Cẩn thận!”
Tống Tranh đang muốn kéo Lục Ninh Cảnh ra nhưng không kịp. Ở lối rẽ bất ngời xuất hiện một cô gái đang vội vàng chạy đến, trực tiếp đụng phải Lục Ninh Cảnh, cốc cacao nóng trên tay cũng đổ hết lên người cậu, từ trước ngực cho đến đũng quần. Mặc đồ Tây nên không may mắn thoát khỏi, áo sơmi ướt đẫm.
Mọi người: …
“Cởi quần áo ra, có bỏng không?” Tống Tranh phản ứng lại đầu tiên, bởi vì Lục Ninh Cảnh mặc âu phục rất vừa vặn, cốc cacao lại nóng như thế, không chừng đã bỏng chết cậu rồi.
Lục Ninh Cảnh phản ứng đầu chính là giơ tay che tài liệu mà hôm nay muốn phát cho mọi người. Bây giờ thì lại dính chút cacao, đem vài tập bị bẩn lôi ra. Lúc Tống Tranh hỏi, mới cảm giác được một trận đau rát ở ngực truyền đến. Cốc cacao kia chắc là vừa mới mua, cho dù cách một lớp áo rồi vẫn nóng kinh khủng.
“Không sao.” Lục Ninh Cảnh cởi áo ra để nó không dán vào da thịt, thật sự rất nóng.
“Cô làm gì thế, đi đứng không có mắt sao?” Trương Kính nóng tính dạy bảo cô gái kia. Bây giờ chỉ còn cách chương trình giới khoảng 20 phút, nhân vật chính thì lại bị đổ lên người cả một cốc cacao nóng, đây không phải là chém gió sao?
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý,chỉ là đi làm muộn thôi, xin lỗi.” Cô ta vừa nói xin lỗi vừa luống cuống lấy giấy ăn đưa cho Lục Ninh Cảnh.
“Được rồi, Trương Kính, để cô ấy đi đi, cũng không phải cố ý.” Vương Vĩ Đình nói.
Cô gái kia áy náy nói xin lỗi sau đó vôi vàng chạy đi. An Đồng cẩn thận giúp Lục Ninh Cảnh sắp xếp lại tài liệu, rồi giúp cậu lau quần áo, chỉ là trên y phục dính đầy vết tích, căn bản là lau không được. May mà bên ngoài Hoành Á là một hoa viên trồng nhiều cây, che chắn cho bọn họ để không ai thấy được. Tuy không phải là lỗi của bọn họ, nhưng cũng ảnh hưởng tới hình tượng.
“Làm sao bây giờ?” Trương Kính lo lắng hỏi, hắn và Lục Ninh Cảnh cùng làm hạng mục này lâu như vậy, đúng là cái gì làm được thì cũng làm, hiện tại lại xảy ra chuyện này, cũng không nén được giận.
Tống Tranh cũng không phải không lo lắng, chỉ là hắn quan tâm Lục Ninh Cảnh hơn: “Có bị bỏng không?”
Lục Ninh Cảnh nói: “Không sao, có chút đau, không cần lo lắng.”
“Trước mắt có hai biện pháp, một, cậu nói qua cho tôi nội dung của chương trình, chờ sau để An Đồng lên nói trước, tôi làm PPT nội dung của cậu, hai, đi thay quần áo, chờ An Đồng nói xong thì đến lượt cậu.”
Mấy chương trình thế này, kỹ thuật viên toàn là giới thiệu sau cùng, bọn họ làm vậy, để An Đồng lên trước là do bất đắc dĩ, hơn nữa cũng là giảm đi việc không tốt.
Hơn nữa, nếu để cho Tống Tranh lên nói, dù cho hắn có lợi hại đến đâu, không có chuẩn bị qua thì vẫn sẽ có sai lầm, mà nếu để Lục Ninh Cảnh thay áo quần xong mới lên thì làm vậy quá thất lễ, buổi lễ quan trọng vậy mà giảng viên còn đến muộn.
Lần này đúng là không kịp trở tay.
Lục Ninh Cảnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Cũng không cần, cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi, anh cùng bọn họ lên trước, cho tôi 10 phút, nhiều nhất 15 phút, tôi bảo đảm sẽ quay lại trước khi bọn họ ngồi xuống.”
Tiểu Lâm ngày hôm nay nói cô phát hiện ra một tiệm ăn vặt Đài Loan, muốn đám Lục Ninh Cảnh cùng đi. Vốn là định kêu Trương Kính với An Đồng đi, mà Trương Kính và An Đồng lại đều không rảnh. Lục Ninh Cảnh cảm thấy, bản thân mình đã không thích (thích này là yêu đương ấy) Tiểu Lâm thì cũng không nên cho người ta hi vọng, cũng từ chối nói mình không đi. Trùng hợp lúc đó Trịnh tiên sinh gọi điện thoại tới hỏi cậu có muốn ra ngoài chơi tennis không, Lục Ninh Cảnh lại có thêm lý do.
Không nghĩ tới cô ấy lại chạy tới tận đây. Lục Ninh Cảnh nhìn cô nàng cóng đến run lẩy bẩy, vẫn là không đành lòng, đem áo khoác của mình phủ lên người cô: “Trời lạnh, đừng đứng ở chỗ này, trở về đi.”
“Em còn chưa ăn cơm tối.”
“…” Lục Ninh Cảnh nhìn Tiểu Lâm đang trưng ra bộ mặt đáng thương, “Anh và bạn còn đang có chút việc, ở quanh đây cũng không ít quán ăn, em tự tìm chút gì ăn đi.”
Tiểu Lâm rốt cuộc cũng không nhịn được, trào nước mắt, cô xoa xoa đôi mắt, “Anh và chị ấy chia tay đã lâu như vậy, lẽ nào đến một cơ hội cũng không thể cho em sao?”
Lục Ninh Cảnh đỡ trán, tổ tông ơi, cuối cùng cũng nói ra. Cậu cố gắng tìm từ phù hợp, nghiêm túc nói: “Chuyện như vậy, quan trọng là hợp nhau chứ chả can gì đến cơ hội cả.”
“Ngay cả cơ hội tìm hiểu nhau anh cũng không cho, làm sao biết có hợp hay không?”
“Anh cảm thấy chúng ta đã có một năm làm đồng nghiệp của nhau, đã sớm hiểu rõ đối phương thế nào.”
Vì làm việc chung đã lâu, thời gian ở cùng nhau gộp lại so với lúc cậu ở cùng Nhạc Nhạc còn nhiều hơn, cũng không có cảm giác gì. Vô luận hai người có tiếp xúc thế nào thì cũng chẳng thể toé ra lửa được.
“Được, anh nói anh hiểu em, ” Tiểu Lâm đột nhiên hùng hổ doạ người, “Vậy anh biết em thích ăn gì, thích làm gì, bình thường tan sở sẽ đi đâu sao? Anh căn bản chả biết cái quái gì trong cuộc sống của em cả!”
“…”
Lục Ninh Cảnh trong lúc nhất thời nghẹn lại. Cậu biết cô nói vậy không liên quan gì đến việc bị cậu cự tuyệt nhưng trong lúc này cũng không nghĩ ra lý do gì để phản bác lại.
“Tiểu Lâm, còn nhiều nam nhân tốt hơn anh.”
Lục Ninh Cảnh vẫn tiếp tục từ chối Tiểu Lâm, theo bản năng liếc nhìn về phía Trịnh tiên sinh, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình. Như cảm nhận được ánh mắt nhờ vả của cậu, đối phương trực tiếp đi về phía bọn họ.
“Nhưng em chỉ cần anh, ” Tiểu Lâm vội vàng nói, “Anh hiện tại không có đối tượng, vừa khéo em lại thích anh, chúng ta thử xem có được không?”
“…” chuyện tình cảm có thể giải quyết như vậy sao?
“Ninh Cảnh, làm sao vậy?”
Âm thanh của Trịnh tiên sinh giờ khắc này với Lục Ninh Cảnh mà nói quả thực là chiếc phao cứu sinh, “Không có gì, gặp phải đồng nghiệp nên chào hỏi mấy câu.”
Trịnh Hằng liếc nhìn Tiểu Lâm, là một cô gái rất thanh tú, trong mắt còn vương nước mắt, nhìn là biết vừa khóc qua, một bộ dáng điềm đạm đáng yêu. Lúc nãy Tiểu Lâm nói gì hắn đều rõ, cho nên tâm lý ngay lập tức liền vẽ ra ranh giới với Tiểu Lâm. Thấy Lục Ninh Cảnh bó tay toàn tập, hắn rất nghĩa khí mà đứng ra giải vây cho cậu.
“Còn muốn nói bao lâu, lúc nãy đám người lão Hoàng vẫn luôn gọi điện thoại thúc giục, muốn chúng ta mau chóng tới.”
Lục Ninh Cảnh hiểu ý, “Cũng không có chuyện gì quan trọng, lão Hoàng bên kia mới trọng yếu, cái kia, Tiểu Lâm, anh còn có chút việc, em tự đi ăn cơm đi, nhớ về sớm một chút, đi đường cẩn thận.”
Lục Ninh Cảnh thừa nhận làm vậy rấy không phong độ nhưng cậu biết, nếu còn dây dưa như vậy, khẳng định kết quả cuối cùng là cậu sẽ nhẹ dạ thỏa hiệp. Cậu không muốn làm trễ nải Tiểu Lâm, mà nếu sau này hai người còn muốn làm đồng nghiệp, chưa kể hiện tại Tiểu Lâm vẫn là trợ lý của cậu, hai người không thể cư xử cứng nhắc được, chỉ có thể lựa chọn trốn tránh để làm Tiểu Lâm hết hy vọng.
Hai người đi một quãng khá xa, Lục Ninh Cảnh quay đầu lại nhìn, Tiểu Lâm còn ngồi xổm ở bên kia khóc. Cậu lại nghĩ đến quãng thời gian dày vò sau khi chia tay với Nhạc Nhạc, tâm cảm thấy rất khó chịu, hẳn là cậu nên xin lỗi Tiểu Lâm.
Lục Ninh Cảnh đang lúc ở trong lòng lăn lộn trở thành thánh mẫu, trên vai bỗng nặng hơn. Hoá ra là áo khoác của Trịnh tiên sinh, hai người bọn họ vì vừa vận động xong, đều chỉ mặc áo ngắn tay. Hiện tại ra ngoài lâu như vậy cũng đẫm lạnh, áo khoác của cậu thì lại đưa cho Tiểu Lâm mất rồi.
“Trịnh tiên sinh, anh mặc đi, tôi không cần, cũng không lạnh lắm.” Lục Ninh Cảnh từ chối, đối phương cũng chỉ mặc áo cộc tay.
Trịnh Hằng đưa cậu áo khoác, tay khoát hẳn lên vai cậu làm cậu không lấy xuống được. Hắn cao hơn Lục Ninh Cảnh hẳn cái đầu, trông còn giống đôi tình nhân thân mật hơn là hai anh em tốt, hắn không để ý đến lời từ chối của Lục Ninh Cảnh, an ủi: “Cô ấy là người trưởng thành rồi, có suy nghĩ của riêng mình, không nên quá lo lắng.”
“Cũng không lo lắng lắm, chỉ là nhìn cô ấy lại nhớ đến ngày trước tôi với bạn gái chia tay, khi đó tâm tình của tôi chắc cũng không khác cô ấy bây giờ mấy.”
Trịnh Hằng vừa vặn nhìn thấy Lục Ninh Cảnh rũ mắt xuốn, lông mi rung động, trong lòng suy nghĩ, kỳ thực tâm tình tôi bây giờ cùng đồng nghiệp của em cũng không khác nhau là bao, “Chỉ có thể nói rõ cho cô ấy, tốt nhất là đừng chờ cậu nữa.”
“Tôi đã sớm nhìn ra, chia tay lâu vậy mà, ” Lục Ninh Cảnh nói, Trịnh tiên sinh khoát tay lên vai làm cậu có chút khó chịu, bất quá lúc giãy giụa thì Trịnh tiên sinh liền thả ra. Cậu đem áo khoác trả lại cho hắn, Trịnh tiên sinh lại đè tay cậu lại, giọng điệu không cho phản kháng: “Mặc.”
“Nhưng là anh…”
“Tôi không lạnh, không có chuyện gì.”
Lục Ninh Cảnh vẫn cố trả lại, cậu cũng không phải con gái, không cần người khác nhường nhịn, “Tôi cũng không lạnh.”
Trịnh Hằng thấy cậu cương quyết, cũng không bắt ép nữa. Chỉ là, biểu hiện của hắn đã rõ ràng như thế, người này thì … Một chút ý thức cũng không có?
***
Sắp tới thứ hai, Lục Ninh Cảnh đặc biệt dậy sớm, chuẩn bị tươm tất cho bản thân. Tóc còn xịt gôm, đem toàn bộ tóc mai loà xoà vuốt lại, lộ ra cái trán trơn bóng, mặc thêm âu phục, thắt ca-ra-vat, biến ra một bộ dáng đẹp trai chết người.
Mẹ Lục đang chuẩn bị bữa sáng, nhìn thấy Lục Ninh Cảnh tay cầm notebook ra ngoài, không nhịn được tự hào nói: “Con trai mẹ so cới mấy minh tinh trên ti vi còn đẹp trai hơn!”
Lục Ninh Cảnh tâm tình càng thêm tốt, tuy rằng vẫn còn có chút căng thẳng, nhưng lần này chuẩn bị rất tốt, rất đầy đủ, cho nên phần nhiều là tự tin.
Ở đại sảnh Hoành Á, cậu là người đến sớm nhất, dự định sẽ chờ những người khác, ngày hôm nay ngoại trừ Trương Kính, An Đồng và Tống Tranh, Vương Vĩ Đình cũng tới.
Không lâu sau thì mọi người cũng đến, Tống Tranh hỏi Lục Ninh Cảnh: “Căng thẳng không?”
“Có một chút.” Lục Ninh Cảnh nói.
“Tôi xem tâm trạng cậu cũng không tệ, vừa mới bắt đầu bước vào ‘Chiến trường’ thôi, cậu bây giờ không… Cẩn thận!”
Tống Tranh đang muốn kéo Lục Ninh Cảnh ra nhưng không kịp. Ở lối rẽ bất ngời xuất hiện một cô gái đang vội vàng chạy đến, trực tiếp đụng phải Lục Ninh Cảnh, cốc cacao nóng trên tay cũng đổ hết lên người cậu, từ trước ngực cho đến đũng quần. Mặc đồ Tây nên không may mắn thoát khỏi, áo sơmi ướt đẫm.
Mọi người: …
“Cởi quần áo ra, có bỏng không?” Tống Tranh phản ứng lại đầu tiên, bởi vì Lục Ninh Cảnh mặc âu phục rất vừa vặn, cốc cacao lại nóng như thế, không chừng đã bỏng chết cậu rồi.
Lục Ninh Cảnh phản ứng đầu chính là giơ tay che tài liệu mà hôm nay muốn phát cho mọi người. Bây giờ thì lại dính chút cacao, đem vài tập bị bẩn lôi ra. Lúc Tống Tranh hỏi, mới cảm giác được một trận đau rát ở ngực truyền đến. Cốc cacao kia chắc là vừa mới mua, cho dù cách một lớp áo rồi vẫn nóng kinh khủng.
“Không sao.” Lục Ninh Cảnh cởi áo ra để nó không dán vào da thịt, thật sự rất nóng.
“Cô làm gì thế, đi đứng không có mắt sao?” Trương Kính nóng tính dạy bảo cô gái kia. Bây giờ chỉ còn cách chương trình giới khoảng 20 phút, nhân vật chính thì lại bị đổ lên người cả một cốc cacao nóng, đây không phải là chém gió sao?
“Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý,chỉ là đi làm muộn thôi, xin lỗi.” Cô ta vừa nói xin lỗi vừa luống cuống lấy giấy ăn đưa cho Lục Ninh Cảnh.
“Được rồi, Trương Kính, để cô ấy đi đi, cũng không phải cố ý.” Vương Vĩ Đình nói.
Cô gái kia áy náy nói xin lỗi sau đó vôi vàng chạy đi. An Đồng cẩn thận giúp Lục Ninh Cảnh sắp xếp lại tài liệu, rồi giúp cậu lau quần áo, chỉ là trên y phục dính đầy vết tích, căn bản là lau không được. May mà bên ngoài Hoành Á là một hoa viên trồng nhiều cây, che chắn cho bọn họ để không ai thấy được. Tuy không phải là lỗi của bọn họ, nhưng cũng ảnh hưởng tới hình tượng.
“Làm sao bây giờ?” Trương Kính lo lắng hỏi, hắn và Lục Ninh Cảnh cùng làm hạng mục này lâu như vậy, đúng là cái gì làm được thì cũng làm, hiện tại lại xảy ra chuyện này, cũng không nén được giận.
Tống Tranh cũng không phải không lo lắng, chỉ là hắn quan tâm Lục Ninh Cảnh hơn: “Có bị bỏng không?”
Lục Ninh Cảnh nói: “Không sao, có chút đau, không cần lo lắng.”
“Trước mắt có hai biện pháp, một, cậu nói qua cho tôi nội dung của chương trình, chờ sau để An Đồng lên nói trước, tôi làm PPT nội dung của cậu, hai, đi thay quần áo, chờ An Đồng nói xong thì đến lượt cậu.”
Mấy chương trình thế này, kỹ thuật viên toàn là giới thiệu sau cùng, bọn họ làm vậy, để An Đồng lên trước là do bất đắc dĩ, hơn nữa cũng là giảm đi việc không tốt.
Hơn nữa, nếu để cho Tống Tranh lên nói, dù cho hắn có lợi hại đến đâu, không có chuẩn bị qua thì vẫn sẽ có sai lầm, mà nếu để Lục Ninh Cảnh thay áo quần xong mới lên thì làm vậy quá thất lễ, buổi lễ quan trọng vậy mà giảng viên còn đến muộn.
Lần này đúng là không kịp trở tay.
Lục Ninh Cảnh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Cũng không cần, cứ làm theo kế hoạch ban đầu đi, anh cùng bọn họ lên trước, cho tôi 10 phút, nhiều nhất 15 phút, tôi bảo đảm sẽ quay lại trước khi bọn họ ngồi xuống.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook