Edit: An Ju
Tôi vốn muốn ở lại Đức hai tháng, nhưng vì một nguyên nhân khó nói mà tôi trở về sớm hơn dự định.
Trong khoảng thời gian tôi đi công tác tại Đức, hội đồng quan trị khả năng đã lên kế hoạch mời đến một vị phó tổng giám đốc mới rồi, chờ đến khi tôi về nước là có thể làm một phó chủ tịch hội đồng quản trị nhàn hạ rồi.
Đồng nghĩa với việc tôi có thể ở bên chó ngốc lâu hơn.
Nghĩ đến chó ngốc trong lòng tôi bỗng trở nên không bình tĩnh được nữa, lần đầu tiên đi công tác tôi có cảm giác không thể kiên nhẫn như vậy.
Quần áo tôi cũng không thay liền đi thẳng tới đại học I.
Vẫn bị chậm một chút, đến nơi đã bắt đầu nửa hiệp sau rồi.
Dương Xán thấy tôi liền kinh ngạc, hỏi tôi có phải bị đàn ông Đức hút cạn tinh khí rồi hay không.
Tôi bị tiểu yêu tinh mang tên ‘công tác’ hút khô tinh khó có được không?
Tôi căn bản không thèm để ý đến hắn, ngồi cạn Dương Xán bắt đầu chú tâm xem trận đấu.
Đúng như dự liệu của tôi, điểm số không cách biệt nhiều lắm.
Khoa Cơ điện chỉ hơn khoa Số học hai quả mà thôi.
Thế nhưng trên sàn đấu tôi lại không nhìn thấy chó ngốc.
Dương Xán biết tôi đang tìm cái gì, chọt tôi một cái nói: “Bị thương rồi, đang nghỉ ngơi.”
Nói rồi ám chỉ tôi nhìn theo ánh mắt của Dương Xán nhìn qua, chó ngốc đang ngồi cạnh sân đấu, hết sức tập trung xem trận đấu.
Hắn đang mặc bộ đồng phục bóng rổ trăm năm chưa từng thay đổi kiểu dáng của khoa Số học, đỏ trắng xen nhau, phía sau ghi hai chữ Số học, rồi dán tên hắn vào.
Chó ngốc cũng không biết phối đồ, những lúc tôi gặp hắn, ngoài bộ đồ ngủ kẻ ô nhỏ mà hắn mua kia thì còn lại đều là áo T-shirt đen và quần jean.
Nếu không phải có khuôn mặt và vóc người cứu vớt thì thực sự đã chìm sâu xuống Thái Bình Dương rồi.
Tôi cũng là lần đầu tiền nhìn thấy hắn mặc áo bóng rổ.
Hắn lộ ra cánh tay hiện rõ vân da, cơ bắp nổi rõ rệt nhưng không quá khoa trương, một thân thể hiện tinh thần phấn chấn, bồng bột chỉ có ở những thanh niên trẻ tuổi.
Nhưng trên cánh tay kia lại đang dán đầy cao dán cùng băng cá nhân, còn điểm thêm mấy dấu vết xanh tím nữa.
“Ai ui.”
Dương Xán kêu lên một tiếng, trừng tôi: “Cậu cấu tôi làm gì?”. truyện ngôn tình
Tôi nghiến răng: “Tôi không đánh cậu đều là vì nể mặt anh tôi đó.”
Dương Xán ho khan hai tiếng: “Thanh niên trai tráng ngã rồi bị đập thì có là gì, Thẩm Độc Ngôn nhà tôi tuổi này ở trong quân doanh bị đánh bị đập cũng đâu có chuyện gì đâu.”
Tôi tiếp tục nói: “Nếu cậu còn muốn 12 vạn thì câm miệng lại.”
Dương Xán tự biết đuối lý, vẫn là không biết xấu hổ đến cùng mà cãi lại: “Ai da, đâu phải chỉ 12 vạn chứ, không phải..là 6000 đồng sao?”
Tôi lườm hắn: “Thử đâm chọt điểm yếu Số học của tôi không tốt lần nữa xem?”
Dương Xán liền làm một động tác kéo khóa trên miệng mình.
Tôi quay đầu qua chỗ khác.
Tôi băn khoăn một hồi không biết có nên đến cạnh chó ngốc hay không nữa, tôi muốn xem vết thương trên người hắn như thế nào, có nặng hay không…
Nhưng tôi cuối cùng vẫn không làm gì, tôi rõ ràng gần hắn như vậy, còn có thể rõ ràng nhìn thấy từng biểu cảm nhỏ nhất của hắn như thế.
Hắn ngồi cạnh sân, cánh tay chống trên đầu gối, hai tay mở ra đỡ cằm, giữa hai đầu lông mày nhăn lại, chằm chằm nhìn mỗi trường trên sân thi đấu.
Chó ngốc của tôi…lúc nào nhìn giống như một con sói vậy.
Tôi có hơi không đành lòng phá hư cảnh đó.
Trên khán đài tiếng người ồn ào, sự nhiệt huyết thanh xuân luôn dễ dàng kích động như vậy, mấy trăm thanh thiếu niên nam nữ la hét càng khiến tôi có chút nóng lên.
Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng ‘ồ’ đồng loạt, điều này đã khiến ánh mắt của tôi nhìn về phía sân thi đấu.
Một bạn bên khoa Số học không cẩn thận ngã sấp xuống sân bị những bạn khác đạp vào cổ chân.
Dương Xán nóng nảy chạy tới.
Chó ngốc cũng đi tới.
Thế nhưng bước đi rõ ràng có chút không được tự nhiên.
Tôi nhíu mày lại.
Cậu nhóc kia ngồi trên sần đấu ôm cổ chân tựa hồ rất đau đớn, giáo y cũng chạy tới, Dương Xán kêu hai bạn học mang cáng cứu thương tới, vóc dáng quá cao của chó ngốc khiến tôi liếc mắt là có thể thấy hắn.
Hắn vừa chỉ huy vừa hỗ trợ, đặt cậu nhóc bị thương kia lên cáng cứu thương.
Nhìn qua còn đáng tin hơn là Dương Xán đang luống cuống tay chân bên cạnh.
Rất nhanh sau đó cậu nhóc kia đã được mang đi, Dương Xán cũng đi theo, một mình tôi ngồi trên khán đài, mặc bộ tây trang lạc quẻ, trên mặt cũng là bộ dạng lạnh lùng khác kiểu, có thể nhìn ra được từ hành động tự động ngồi cách tôi một ghế của mấy đứa nhóc xung quanh là có thể nhìn ra được, một nơi thuộc về thanh xuân không chào đón tôi.
Nhưng tôi vẫn chưa muốn rời đi, tôi mặt dày muốn xem thêm chút nữa, nhìn thêm một lúc hình dáng thanh xuân.
Nhìn hắn của thanh xuân.
Tôi vốn muốn ở lại Đức hai tháng, nhưng vì một nguyên nhân khó nói mà tôi trở về sớm hơn dự định.
Trong khoảng thời gian tôi đi công tác tại Đức, hội đồng quan trị khả năng đã lên kế hoạch mời đến một vị phó tổng giám đốc mới rồi, chờ đến khi tôi về nước là có thể làm một phó chủ tịch hội đồng quản trị nhàn hạ rồi.
Đồng nghĩa với việc tôi có thể ở bên chó ngốc lâu hơn.
Nghĩ đến chó ngốc trong lòng tôi bỗng trở nên không bình tĩnh được nữa, lần đầu tiên đi công tác tôi có cảm giác không thể kiên nhẫn như vậy.
Quần áo tôi cũng không thay liền đi thẳng tới đại học I.
Vẫn bị chậm một chút, đến nơi đã bắt đầu nửa hiệp sau rồi.
Dương Xán thấy tôi liền kinh ngạc, hỏi tôi có phải bị đàn ông Đức hút cạn tinh khí rồi hay không.
Tôi bị tiểu yêu tinh mang tên ‘công tác’ hút khô tinh khó có được không?
Tôi căn bản không thèm để ý đến hắn, ngồi cạn Dương Xán bắt đầu chú tâm xem trận đấu.
Đúng như dự liệu của tôi, điểm số không cách biệt nhiều lắm.
Khoa Cơ điện chỉ hơn khoa Số học hai quả mà thôi.
Thế nhưng trên sàn đấu tôi lại không nhìn thấy chó ngốc.
Dương Xán biết tôi đang tìm cái gì, chọt tôi một cái nói: “Bị thương rồi, đang nghỉ ngơi.”
Nói rồi ám chỉ tôi nhìn theo ánh mắt của Dương Xán nhìn qua, chó ngốc đang ngồi cạnh sân đấu, hết sức tập trung xem trận đấu.
Hắn đang mặc bộ đồng phục bóng rổ trăm năm chưa từng thay đổi kiểu dáng của khoa Số học, đỏ trắng xen nhau, phía sau ghi hai chữ Số học, rồi dán tên hắn vào.
Chó ngốc cũng không biết phối đồ, những lúc tôi gặp hắn, ngoài bộ đồ ngủ kẻ ô nhỏ mà hắn mua kia thì còn lại đều là áo T-shirt đen và quần jean.
Nếu không phải có khuôn mặt và vóc người cứu vớt thì thực sự đã chìm sâu xuống Thái Bình Dương rồi.
Tôi cũng là lần đầu tiền nhìn thấy hắn mặc áo bóng rổ.
Hắn lộ ra cánh tay hiện rõ vân da, cơ bắp nổi rõ rệt nhưng không quá khoa trương, một thân thể hiện tinh thần phấn chấn, bồng bột chỉ có ở những thanh niên trẻ tuổi.
Nhưng trên cánh tay kia lại đang dán đầy cao dán cùng băng cá nhân, còn điểm thêm mấy dấu vết xanh tím nữa.
“Ai ui.”
Dương Xán kêu lên một tiếng, trừng tôi: “Cậu cấu tôi làm gì?”. truyện ngôn tình
Tôi nghiến răng: “Tôi không đánh cậu đều là vì nể mặt anh tôi đó.”
Dương Xán ho khan hai tiếng: “Thanh niên trai tráng ngã rồi bị đập thì có là gì, Thẩm Độc Ngôn nhà tôi tuổi này ở trong quân doanh bị đánh bị đập cũng đâu có chuyện gì đâu.”
Tôi tiếp tục nói: “Nếu cậu còn muốn 12 vạn thì câm miệng lại.”
Dương Xán tự biết đuối lý, vẫn là không biết xấu hổ đến cùng mà cãi lại: “Ai da, đâu phải chỉ 12 vạn chứ, không phải..là 6000 đồng sao?”
Tôi lườm hắn: “Thử đâm chọt điểm yếu Số học của tôi không tốt lần nữa xem?”
Dương Xán liền làm một động tác kéo khóa trên miệng mình.
Tôi quay đầu qua chỗ khác.
Tôi băn khoăn một hồi không biết có nên đến cạnh chó ngốc hay không nữa, tôi muốn xem vết thương trên người hắn như thế nào, có nặng hay không…
Nhưng tôi cuối cùng vẫn không làm gì, tôi rõ ràng gần hắn như vậy, còn có thể rõ ràng nhìn thấy từng biểu cảm nhỏ nhất của hắn như thế.
Hắn ngồi cạnh sân, cánh tay chống trên đầu gối, hai tay mở ra đỡ cằm, giữa hai đầu lông mày nhăn lại, chằm chằm nhìn mỗi trường trên sân thi đấu.
Chó ngốc của tôi…lúc nào nhìn giống như một con sói vậy.
Tôi có hơi không đành lòng phá hư cảnh đó.
Trên khán đài tiếng người ồn ào, sự nhiệt huyết thanh xuân luôn dễ dàng kích động như vậy, mấy trăm thanh thiếu niên nam nữ la hét càng khiến tôi có chút nóng lên.
Lúc này đột nhiên vang lên một tiếng ‘ồ’ đồng loạt, điều này đã khiến ánh mắt của tôi nhìn về phía sân thi đấu.
Một bạn bên khoa Số học không cẩn thận ngã sấp xuống sân bị những bạn khác đạp vào cổ chân.
Dương Xán nóng nảy chạy tới.
Chó ngốc cũng đi tới.
Thế nhưng bước đi rõ ràng có chút không được tự nhiên.
Tôi nhíu mày lại.
Cậu nhóc kia ngồi trên sần đấu ôm cổ chân tựa hồ rất đau đớn, giáo y cũng chạy tới, Dương Xán kêu hai bạn học mang cáng cứu thương tới, vóc dáng quá cao của chó ngốc khiến tôi liếc mắt là có thể thấy hắn.
Hắn vừa chỉ huy vừa hỗ trợ, đặt cậu nhóc bị thương kia lên cáng cứu thương.
Nhìn qua còn đáng tin hơn là Dương Xán đang luống cuống tay chân bên cạnh.
Rất nhanh sau đó cậu nhóc kia đã được mang đi, Dương Xán cũng đi theo, một mình tôi ngồi trên khán đài, mặc bộ tây trang lạc quẻ, trên mặt cũng là bộ dạng lạnh lùng khác kiểu, có thể nhìn ra được từ hành động tự động ngồi cách tôi một ghế của mấy đứa nhóc xung quanh là có thể nhìn ra được, một nơi thuộc về thanh xuân không chào đón tôi.
Nhưng tôi vẫn chưa muốn rời đi, tôi mặt dày muốn xem thêm chút nữa, nhìn thêm một lúc hình dáng thanh xuân.
Nhìn hắn của thanh xuân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook