Bao Nuôi Tiểu Thịt Tươi
-
Chương 2: Căm Ghét
Lúc nghe thấy Biên Nhan tỏ tình với mình, đôi mày đẹp của Tiết Ngôn nhíu chặt lại. Trước giờ mỗi khi đối mặt với cô anh ta đều trưng ra vẻ mặt bất mãn, ngữ điệu lạnh lùng và thái độ mất kiên nhẫn: “Em lại muốn chơi trò gì với anh nữa?”
Biên Nhan chân thành nói: “Em nghiêm túc mà.”
Tiết Ngôn đưa mắt nhìn kỹ cô tầm vài giây, chẳng nói chẳng rằng cầm thuốc định đi vào phòng bệnh của Chu Hiểu Văn.
“Thật sự không thể sao?” Biên Nhan ủ rũ, hai bả vai sụp xuống, “Không thể nào suy nghĩ một chút về việc chấp nhận em sao?”
Tiết Ngôn là một cô nhi không cha không mẹ, nhận trợ cấp từ ba Biên trong suốt mười năm, sau đó thuận lợi thi đậu đại học đứng đầu trong nước, sau này anh ta càng cố gắng lấy học bổng. Anh ta rất có ý chí phấn đấu, từ việc học cho đến việc làm, vô cùng ưu tú đạt được rất nhiều thành tựu, ba Biên từng nói trước mặt các cổ đông cấp cao của tập đoàn rằng: Tiết Ngôn xem như là một nửa người Biên gia.
Thân thế của Tiết Ngôn đáng thương, dáng vẻ lúc nào cũng là kiểu khắc khổ nhẫn nhịn, lớn lên lại rất đẹp trai. Biên Nhan vô cùng thương xót cho anh ta, từ nhỏ đến lớn có đồ gì tốt đều đưa cho anh ta, nhưng chẳng lần nào được đáp lại bằng thái độ thân thiện cả.
Thái độ của Tiết Ngôn đối với cô không thể nói tốt cũng không thể nói là không tốt, anh ta không hùa theo lấy lòng cô, thậm chí còn có vẻ qua loa cho có lệ. Mấy ngày trước đột nhiên anh ta có vẻ như đã thông suốt, chủ động hẹn cô cuối tuần này cùng đi chơi tường leo núi, còn nắm tay cô nữa. Lòng bàn tay của anh khô ráo lại ấm áp, nghe thấy anh ta nói chuyện với mình bằng vẻ mặt ôn hòa, tim Biên Nhanh đập nhanh hơn vài nhịp, luôn miệng đồng ý.
Sáng hôm đó, khi Tiết Ngôn ra khỏi thư phòng, Biên Nhan mẫn cảm nhận ra hình như tâm tình của anh ta không được tốt, cô nghĩ chắc do công việc có sai sót nên bị mắng, cô vô cùng cẩn thận kể cho anh nghe vài câu truyện cười, ý muốn giúp anh bớt phiền muộn.
Kết quả cô tự chọc cười chính mình, cô vỗ đùi cười ha hả không ngừng lại được, cười đến mức chảy cả nước mắt, khi bắt gặp ánh mắt của Tiết Ngôn, anh ta mới miễn cưỡng nhếch khóe môi sau đó lại xụ mặt.
Mãi đến khi nhìn thấy Chu Hiểu Văn ở hội trường leo núi anh ta mới có một chút tinh thần, cô gái kia mặc đồ bảo hộ, buộc đai bảo vệ, vẫy tay với bọn họ từ xa, Tiết Ngôn mỉm cười gật đầu đáp lại cô ấy.
Thì ra không phải là hai người bọn họ hẹn hò.
Biên Nhan cảm thấy vô cùng mất mát.
Chu Hiểu Văn hoàn toàn là người chơi mới, trước kia chưa từng tiếp xúc với thể loại vận động này. Vì vậy Tiết Ngôn tạm thời chịu trách nhiệm hướng dẫn cho cô ấy, hết tự mình làm mẫu tới nắm tay để sửa tư thế cho cô ấy, lúc cô gái leo đến nơi cao, cảm thấy hoảng sợ anh ta còn kiên nhẫn cổ vũ.
Biên Nhan bị bỏ mặt, nhìn thấy bọn ngày càng ăn ý và điệu bộ dường như rất thích thú của Tiết Ngôn mỗi khi hai người họ có tiếp xúc thân mật, cô thấy mà ghen tị vô cùng.
Nhưng bỏ về thì lại cảm thấy không cam lòng.
Ghen tị đến mức toàn thân cô phát run, cảm giác này thật quá đỗi kỳ lạ, cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Hiểu Văn, sợ cô ấy nhìn thấy những suy nghĩ xấu xa đê tiện của mình.
“Biên tiểu thư không chơi chung sao?” Chu Hiểu Văn cười rộ lên nhìn vô cùng trong sáng, “Hai cô gái chúng ta cùng nhau thi đấu có được không? Bức tường này chắc cũng cao khoảng 15m, thi xem chúng ta ai leo nhanh hơn.”
Biên tiểu thư, cô ta đúng là đủ khách sáo ha.
“Như vậy không công bằng với cô, cô là người mới lại học leo núi không bao lâu, hơn nữa khi nãy cũng đã tiêu tốn rất nhiều thể lực rồi.”
“Chỉ để tăng tính thú vị thôi mà, cũng không phải thật sự tôi muốn thắng cô.”
Ồ, vậy cũng được.
Chắc do Chu Hiểu Văn thiếu kinh nghiệm, trong quá trình leo núi cô ta cứ leo lên các khối đá ở gần chỗ cô, cứ muốn chen qua bên cạnh cô. Biên Nhan cố gắng rút tay chân về, nhưng khuỷu tay của cô vẫn vô tình đụng trúng thái dương của cô ấy.
Lúc Chu Hiểu Văn ngã xuống, cô vô cùng kinh sợ, theo bản năng cô giơ tay ra muốn bắt lấy tay cô ấy, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu cô gái này bị thương, Tiết Ngôn nhất định sẽ giận cô.
Nhưng Chu Hiểu Văn vẫn rơi xuống đất, cô ta rêи rỉ, vẻ mặt trông vô cùng đau đớn, đai bảo vệ và đồ bảo hộ dường như chỉ để trưng cho có.
Khi nãy vì muốn cứu cô ta, tay phải của Biên Nhan phải chịu đựng trọng lượng của cả cơ thể, khuỷu vai đau đớn như bị kim châm, hình như có dấu hiệu bị trật khớp.
Biên Nhan nhớ rất rõ vẻ mặt của Tiết Ngôn khi đó khủng bố cỡ nào, anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó bước nhanh qua kiểm tra vết thương của Chu Hiểu Văn.
Trải qua chuyện lần này của Chu Hiểu Văn, xem như anh ta hoàn toàn thù hận cô rồi.
Mặc dù bây giờ cô ta ở căn phòng bệnh sang trọng như vậy là do Biên Nhan bỏ tiền ra trả.
“Tiết Ngôn… Em thật sự thực thích anh.” Biên Nhan cúi đầu nhẹ giọng nói: “Nhưng anh lại coi thường em như vậy… Làm em cảm thấy rất khó chịu, chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa em cũng suýt tý là trật khớp. Nếu lần này anh lại từ chối em, chắc là em cũng không có mặt mũi và sức lực quấn lấy anh không buông nữa.”
Tiết Ngôn dừng chân một lát rồi nói: “Tùy em.”
Biên Nhan chân thành nói: “Em nghiêm túc mà.”
Tiết Ngôn đưa mắt nhìn kỹ cô tầm vài giây, chẳng nói chẳng rằng cầm thuốc định đi vào phòng bệnh của Chu Hiểu Văn.
“Thật sự không thể sao?” Biên Nhan ủ rũ, hai bả vai sụp xuống, “Không thể nào suy nghĩ một chút về việc chấp nhận em sao?”
Tiết Ngôn là một cô nhi không cha không mẹ, nhận trợ cấp từ ba Biên trong suốt mười năm, sau đó thuận lợi thi đậu đại học đứng đầu trong nước, sau này anh ta càng cố gắng lấy học bổng. Anh ta rất có ý chí phấn đấu, từ việc học cho đến việc làm, vô cùng ưu tú đạt được rất nhiều thành tựu, ba Biên từng nói trước mặt các cổ đông cấp cao của tập đoàn rằng: Tiết Ngôn xem như là một nửa người Biên gia.
Thân thế của Tiết Ngôn đáng thương, dáng vẻ lúc nào cũng là kiểu khắc khổ nhẫn nhịn, lớn lên lại rất đẹp trai. Biên Nhan vô cùng thương xót cho anh ta, từ nhỏ đến lớn có đồ gì tốt đều đưa cho anh ta, nhưng chẳng lần nào được đáp lại bằng thái độ thân thiện cả.
Thái độ của Tiết Ngôn đối với cô không thể nói tốt cũng không thể nói là không tốt, anh ta không hùa theo lấy lòng cô, thậm chí còn có vẻ qua loa cho có lệ. Mấy ngày trước đột nhiên anh ta có vẻ như đã thông suốt, chủ động hẹn cô cuối tuần này cùng đi chơi tường leo núi, còn nắm tay cô nữa. Lòng bàn tay của anh khô ráo lại ấm áp, nghe thấy anh ta nói chuyện với mình bằng vẻ mặt ôn hòa, tim Biên Nhanh đập nhanh hơn vài nhịp, luôn miệng đồng ý.
Sáng hôm đó, khi Tiết Ngôn ra khỏi thư phòng, Biên Nhan mẫn cảm nhận ra hình như tâm tình của anh ta không được tốt, cô nghĩ chắc do công việc có sai sót nên bị mắng, cô vô cùng cẩn thận kể cho anh nghe vài câu truyện cười, ý muốn giúp anh bớt phiền muộn.
Kết quả cô tự chọc cười chính mình, cô vỗ đùi cười ha hả không ngừng lại được, cười đến mức chảy cả nước mắt, khi bắt gặp ánh mắt của Tiết Ngôn, anh ta mới miễn cưỡng nhếch khóe môi sau đó lại xụ mặt.
Mãi đến khi nhìn thấy Chu Hiểu Văn ở hội trường leo núi anh ta mới có một chút tinh thần, cô gái kia mặc đồ bảo hộ, buộc đai bảo vệ, vẫy tay với bọn họ từ xa, Tiết Ngôn mỉm cười gật đầu đáp lại cô ấy.
Thì ra không phải là hai người bọn họ hẹn hò.
Biên Nhan cảm thấy vô cùng mất mát.
Chu Hiểu Văn hoàn toàn là người chơi mới, trước kia chưa từng tiếp xúc với thể loại vận động này. Vì vậy Tiết Ngôn tạm thời chịu trách nhiệm hướng dẫn cho cô ấy, hết tự mình làm mẫu tới nắm tay để sửa tư thế cho cô ấy, lúc cô gái leo đến nơi cao, cảm thấy hoảng sợ anh ta còn kiên nhẫn cổ vũ.
Biên Nhan bị bỏ mặt, nhìn thấy bọn ngày càng ăn ý và điệu bộ dường như rất thích thú của Tiết Ngôn mỗi khi hai người họ có tiếp xúc thân mật, cô thấy mà ghen tị vô cùng.
Nhưng bỏ về thì lại cảm thấy không cam lòng.
Ghen tị đến mức toàn thân cô phát run, cảm giác này thật quá đỗi kỳ lạ, cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Chu Hiểu Văn, sợ cô ấy nhìn thấy những suy nghĩ xấu xa đê tiện của mình.
“Biên tiểu thư không chơi chung sao?” Chu Hiểu Văn cười rộ lên nhìn vô cùng trong sáng, “Hai cô gái chúng ta cùng nhau thi đấu có được không? Bức tường này chắc cũng cao khoảng 15m, thi xem chúng ta ai leo nhanh hơn.”
Biên tiểu thư, cô ta đúng là đủ khách sáo ha.
“Như vậy không công bằng với cô, cô là người mới lại học leo núi không bao lâu, hơn nữa khi nãy cũng đã tiêu tốn rất nhiều thể lực rồi.”
“Chỉ để tăng tính thú vị thôi mà, cũng không phải thật sự tôi muốn thắng cô.”
Ồ, vậy cũng được.
Chắc do Chu Hiểu Văn thiếu kinh nghiệm, trong quá trình leo núi cô ta cứ leo lên các khối đá ở gần chỗ cô, cứ muốn chen qua bên cạnh cô. Biên Nhan cố gắng rút tay chân về, nhưng khuỷu tay của cô vẫn vô tình đụng trúng thái dương của cô ấy.
Lúc Chu Hiểu Văn ngã xuống, cô vô cùng kinh sợ, theo bản năng cô giơ tay ra muốn bắt lấy tay cô ấy, lúc này trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu cô gái này bị thương, Tiết Ngôn nhất định sẽ giận cô.
Nhưng Chu Hiểu Văn vẫn rơi xuống đất, cô ta rêи rỉ, vẻ mặt trông vô cùng đau đớn, đai bảo vệ và đồ bảo hộ dường như chỉ để trưng cho có.
Khi nãy vì muốn cứu cô ta, tay phải của Biên Nhan phải chịu đựng trọng lượng của cả cơ thể, khuỷu vai đau đớn như bị kim châm, hình như có dấu hiệu bị trật khớp.
Biên Nhan nhớ rất rõ vẻ mặt của Tiết Ngôn khi đó khủng bố cỡ nào, anh ta lạnh lùng liếc nhìn cô, sau đó bước nhanh qua kiểm tra vết thương của Chu Hiểu Văn.
Trải qua chuyện lần này của Chu Hiểu Văn, xem như anh ta hoàn toàn thù hận cô rồi.
Mặc dù bây giờ cô ta ở căn phòng bệnh sang trọng như vậy là do Biên Nhan bỏ tiền ra trả.
“Tiết Ngôn… Em thật sự thực thích anh.” Biên Nhan cúi đầu nhẹ giọng nói: “Nhưng anh lại coi thường em như vậy… Làm em cảm thấy rất khó chịu, chuyện đó chỉ là ngoài ý muốn, hơn nữa em cũng suýt tý là trật khớp. Nếu lần này anh lại từ chối em, chắc là em cũng không có mặt mũi và sức lực quấn lấy anh không buông nữa.”
Tiết Ngôn dừng chân một lát rồi nói: “Tùy em.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook