Báo Nam
Chương 14

Hành lang thật dài bởi vì xà nhà thiết kế thành hình vòm, cho nên thoạt nhìn không hề giống mật đạo.

Tước Lợi Nhi bị Cừu Liệt kéo đi ra cửa cổ bảo, cô vừa đi vừa nhớ kỹ mỗi một khúc quanh cùng phương hướng, cô biết, nhớ kỹ đường bỏ trốn này đối với việc về sau nhất định sẽ có ích.

“Cừu Liệt, năm cô gái kia thật sự sẽ trở thành vật phẩm dưỡng nhan của Phương Tư sao?” Cô quay đầu hỏi anh.

“Phải.” Cừu Liệt thuận miệng đáp lời, hiện tại anh chỉ hy vọng Phương Tư đừng quá sớm phát hiện anh cùng Tước Lợi Nhi không ở trong phòng.

“Khi nào thì sẽ trở thành tế phẩm?” Cô lại hỏi.

“Một tuần sau.”

Một tuần? Thời gian còn rất dài, nếu tình thế không cho phép cô ở lại, vậy cô rời đi trước, cô cũng không cần lo lắng các cô ấy sẽ bị giết.

Có thời hạn, cô muốn sắp mặt mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

Cơ cấu cơ bản của tòa thành này cô đại khái có thể nhìn ra được, phức tạp chính là những con đường quanh co này, đây có lẽ là một cách để Phương Tư dùng để mê hoặc hoặc dọa nạt tín đồ, trên cơ bản, nếu bình tĩnh mà phân tích, có thể tìm ra quy luật của các con đường này. Nếu cô đoán đúng, những con đường này hẳn là sẽ ghép thành chữ “mễ” (米) trong tiếng Trung, vài chữ mễ liền hợp thành mê cung làm người ta lẫn lộn, đây là một trong những quỷ kế của Phương Tư.

Cổ bảo chiếm diện tích khổng lồ, tầng thứ nhất xây thành mê cung, vậy tầng thứ hai, tầng thứ ba thì sao?

Tước Lợi Nhi phỏng đoán, Phương Tư nhất định ở nơi cao nhất. Loại cổ bảo có tháp nhọn như vậy, ác ma không phải đều ở tháp chóp nhọn sao?

Cô đang hăng hái suy nghĩ, bỗng nhiên bị Cừu Liệt kéo lại, cô khó hiểu nhìn anh hỏi: “Làm sao vậy?”

“Phương Tư……” Cừu Liệt vẻ mặt nhăn nhó, run rẩy sờ vào dây xích trên gáy.

“Phương Tư làm sao? Ông ta làm gì anh?” Cô thấy anh thống khổ, vươn tay đỡ lấy anh.

“Đi mau! Đến cuối con đường phía bên phải, nơi đó có cái cửa nhỏ, từ đó vận dụng niệm động lực của cô rời đi!” Anh chỉ vào phía trước, đẩy cô ra.

“Cừu Liệt!” Cô không thể bỏ rơi anh rời đi, nói không chừng Phương Tư sẽ đối phó với anh.

“Đi mau, Phương Tư đã phát hiện không thấy cô, mau!” Anh sốt ruột thúc giục, tốc độ dây xích chấn động càng lúc càng mau, đau đớn cũng càng ngày càng mạnh, có nghịa Phương Tư đã tức giận.

“Nếu đi thì cùng nhau đi!” Cô kéo tay anh, trong nháy mắt mang theo anh di động đến trước cửa nhỏ.

“Cô điên rồi sao? Niệm động lực của cô dùng trên người tôi quả thực là lãng phí!” Anh lớn tiếng giận la, sau đó mở cửa nhỏ ra, muốn đẩy cô rời đi.

“Cừu Liệt, đi cùng tôi!” Cô vươn tay về phía anh.

“Tôi không thể, cô đi đi! Từ nơi này đi về phía tây bắc ước chừng 7 km chính là bờ biển, đi mau……” Anh còn chưa nói xong, cả tòa thành liền đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ào.

Tước Lợi Nhi chần trừ tại chỗ, cứ như vậy rời khỏi không khỏi tổn hại uy danh câu lạc bộ linh lực, nhưng nếu không đi, cô đối phó được ma đầu Phương Tư kia sao?

“A!” Cừu Liệt té quỵ xuống đất, dây xích xiết chặt cổ anh, bên tai truyền đến tiếng Phương Tư rất nhỏ, một tiếng rót vào màng tai anh.

“Đừng cho cô ta chạy thoát! Cừu Liệt, cô ta là con mồi của cậu, là phản đồ, mau ngăn cô ta lại!”

Giọng nói của Phương Tư chỉ có anh nghe thấy, thính giác động vật đặc biệt linh mẫn, Phương Tư đã lợi dụng sóng âm tần số cao để truyền lại mệnh lệnh của ông ta.

Cừu Liệt kháng cự chỉ lệnh, nhưng càng kháng cự dây xích càng xiết chặt, cơ hồ khiến anh không thể hô hấp.

“Cừu Liệt! Đừng trái lệnh, bắt sống cô ta! Mau!” Phương Tư lại mở miệng.

“A ──” Vì chịu không nổi kích thích, Cừu Liệt ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, thân thể trong nháy mắt nổi lên biến hóa.

Anh quỳ trên mặt đất, đầu bị lông đen mịn thay thế; Hai tay biến thành móng vuốt; Hai chân cũng từ từ ngắn lại, một tiếng gầm giãy dụa, áo tắm đen rơi xuống, toàn bộ ngoại hình đàn ông tuấn dật hiên ngang của anh biến thành một con báo đen nguy hiểm khiếp người!

Tước Lợi Nhi bị hình ảnh khó có thể tưởng tượng được trước mắt làm kinh ngạc đến ngây ra như phỗng.

Chính mắt thấy Cừu Liệt biến thể, nội tâm của cô đã bị va chạm rất lớn, trong khoảnh khắc, cảm xúc thống khổ cùng dày vò trong lòng Cừu Liệt cuồn cuộn trút vào cô, khiến mỗi một tế bào cô đều nóng lên, nóng lên.

Anh là dùng dạng tâm tình gì đối mặt loại năng lực đặc biệt này của mình?

Nhưng cô không thể nghiên cứu nguyên nhân sinh ra cảm giác này, bởi vì mắt Cừu Liệt đã lộ ra hung quang, đi từng bước một về phía gần cô.

“Cừu Liệt!” Cô gọi tên anh. Sao lại thế này? Anh không nhận ra cô sao?

Anh dừng một chút, không chỉ không hưởng ứng cô, ngược lại bắt đầu trầm giọng kêu, chân trước hơi phục thấp, đôi mắt vàng kim tràn ngập địch ý nguy hiểm, tựa hồ tùy thời chuẩn bị đánh về phía cô.

“Cậu ta nghe không thấy lời cô nói, Ngải Lãng tiểu thư.” Phương Tư bất ngờ xuất hiện phía sau cô, trong giọng nói già cả có ngữ điệu lạnh lẽo. “Hiện tại trong tai cậu ta chỉ nghe nhìn thấy mệnh lệnh của ta.”

“Ông…… lão khốn kiếp ông đã làm gì anh ấy?” Tước Lợi Nhi xoay người giận dữ hỏi.

“Câm mồm! Ai cho phép mày lên tiếng?” Rita hai tay chống eo, vênh váo hung hăng chỉ trích cô.

“Mặc cô ta phát tiết, dù sao cô ta cũng trốn không thoát.” Phương Tư cười lạnh một tiếng, chậm rãi đi về phía cô. “Ta không biết cô cùng Cừu Liệt quen biết khi nào, cũng không biết cô trà trộn vào có mục đích gì, có điều, cũng không quan trọng, bởi vì một khi cô vào Tịnh Linh hội, sẽ không thể rời khỏi.”

“Vậy ông muốn thế nào? Giết tôi? Ông sẽ không ngốc như vậy chứ? Có tôi, toàn bộ tập đoàn tài chính Ngải thị cơ hồ liền vào túi ông, ông sẽ không ngốc đến chặt đứt tài lộ này chứ?” Tước Lợi Nhi thu hồi khuôn mặt tươi cười hồn nhiên, muốn đối phó với Phương Tư phải đặc biệt cẩn thận, cô không thể khinh thường.

“Nghe đồn con gái Folsom là một thiên tài, hôm nay vừa thấy, quả nhiên xuất sắc.” Ánh mắt Phương Tư tinh quang chợt lóe.

“Quá khen.” Cô khoanh hai tay trước ngực, bình tĩnh phân tích tình huống trước mắt.

Một mình cô bỏ đi rất dễ dàng, nhưng, cô trước phải thăm dò xem Phương Tư người này sâu đến mức nào, Cừu Liệt nói ông ta có ma lực, như vậy, để cô thử một chút ma lực ông ta tới trình độ nào.

“Cô nổi lên sát khí, Ngải Lãng tiểu thư, cô muốn đối phó ta sao?” Phương Tư nhạy bén hỏi.

“Ông nói xem?” Cô cười nhẹ, đột nhiên biến mất trước mặt bọn họ.

Tất cả tín đồ cầm đuốc đều kinh hô ra tiếng, hoài nghi đây có phải lại là một “thần tích” không.

“Siêu năng lực?” Phương Tư tuy rằng đã sớm hoài nghi linh khí trên người Tước Lợi Nhi, nhưng hiện tại nhìn thấy cô có thể di động trong nháy mắt, vẫn thoáng kinh dị.

“Phương Tư……” Rita hoảng sợ mở to mắt, chờ đợi Phương Tư ra chỉ thị tiếp.

“Không nghĩ tới người nối nghiệp tương lai của tập đoàn tài chính Ngải thị có được loại súc mạnh này, thật sự là rất thú vị.” Phương Tư cười làm người ta ớn lạnh, vung tay lên, một sức mạnh vô hình từ phía trái bắn ra sau lưng ông.

Tước Lợi Nhi thấy ông ta lập tức phát hiện phương vị cô di động, không khỏi sửng sốt, vội vàng lui ra sau mười mét, né tránh công kích của ông ta, đồng thời thì thào tự nói: “Lão gia hỏa này không kém!”

Phương Tư xoay người, nhìn chằm chằm cô khinh miệt nói: “Nghe nói có một nơi bán hy vọng tên là câu lạc bộ linh lực, bốn hội viên ở đó khắp nơi khoe khoang chút tài mọn……”

“Oh, ông cũng biết câu lạc bộ linh lực? Coi như ông có chút kiến thức!” Lời tuy nói như vậy, nhưng Tước Lợi Nhi cảnh giác, kinh ngạc không rõ Phương Tư biết bao nhiêu về câu lạc bộ linh lực. “Đúng vậy, chút tài mọn của chúng ta chuyên giúp người vô tri tránh khỏi bị tập đoàn hoang đường lừa xoay quanh.”

“Hừ! Các ngươi chẳng qua là một đám ngu ngốc tự cho là đúng, dựa vào một chút kỹ xảo nho nhỏ liền nghĩ mình là sứ giả ‘hy vọng’, rất buồn cười!”

“Các người cũng bất quá là một đám ác ôn dùng tôn giáo mê hoặc mọi người lừa gạt tiền tài, so sánh với các người, tác phong của chúng ta chính phái hơn.” Muốn so lời lẽ, Tước Lợi Nhi rất ít khi thua.

“Thật là khéo nói! Nghe nói trong câu lạc bộ linh lực có một hội viên trẻ tuổi nhất, tên hiệu ‘Thần Toán’, am hiểu tính nhẩm cùng tốc đọc, cùng với niệm động lực khó có thể bắt được.” Phương Tư liếc mắt đánh giá cô.

“Đúng vậy, tôi cũng nghe qua, tôi còn biết ‘Thần Toán’ khinh thường nhất là những lão già cặn bã vừa háo sắc lại hám tiền…..” Tước Lợi Nhi thống khoái mà hồ mắng vừa thông suốt.

“Xú nha đầu, mày chết đến nơi còn dám nói xằng bậy?” Bởi vì liên quan tới Cừu Liệt, Rita đối với cô vẫn không có hảo cảm.

“Oa! vị ‘thánh nữ’ dâm đãng này, vừa mở miệng liền khiến người ta chịu không nổi.” Tước Lợi Nhi khịt khịt mũi, vô cùng chỉ trích.

“Mày……” Bị một cô gái nhỏ tuổi hơn mình khi dễ, đối với Rita mà nói có lẽ là lần đầu tiên.

“Nói cho cô biết, Cừu Liệt sẽ không thích loại dâm phụ như cô, cô a, sớm chết tâm đi!” Tước Lợi Nhi vẫn không bỏ qua.

“Mày…… Nha đầu chết tiệt kia! Xem ta có buông tha mày không!” Rita tức giận đến mặt vặn vẹo biến hình, cô ta lấy ra một khẩu súng, tinh chuẩn hướng Tước Lợi Nhi bắn hai phát.

Tước Lợi Nhi đã sớm di chuyển đến phía sau cô ta, quay đầu đá vào eo rắn của cô ta, nhưng còn chưa quét đến, chợt nghe tiếng Phương Tư kêu tên cô.

“Tước Lợi Nhi Ngải Lãng!”

Cô rất tự nhiên quay đầu, nhìn thấy Phương Tư giơ tay lên, năm ngón tay mở ra, miệng thì thào một ít câu nghe không rõ lắm, Tước Lợi Nhi chỉ cảm thấy thân mình cứng đờ, mọi khí lực đều dùng không được, nặng nề té trên đất.

Gì chứ? Đây là…… Tước Lợi Nhi kinh ngạc trừng lớn mắt.

“Nha đầu lớn mật này! Xem mày còn có thể tác quái không!” Rita trở lại, không chút do dự đánh vào mặt cô một quyền.

“A!” Đau…… đau muốn chết! Tước Lợi Nhi ngay cả sức che mặt cũng không có.

“Hừ! Mày đáng chết!” Rita tức giận đến mức lại muốn bổ một quyền.

“Dừng tay, Rita, giao cô ta cho Cừu Liệt xử lý, ta tin tưởng Ngải Lãng tiểu thư sẽ rất vui lòng muốn biết Cừu Liệt đối phó cô ta như thế nào.” Phương Tư âm hiểm cười một tiếng.

Tước Lợi Nhi ngồi phịch rên đất, trong đầu còn đang suy nghĩ Phương Tư dùng cách gì khống chế linh lực của cô.

“Cừu Liệt, cô ta là con mồi của cậu!” Phương Tư ra lệnh cho báo đen.

Cừu Liệt nổi giận gầm lên một tiếng, chậm rãi đến gần Tước Lợi Nhi.

Xong rồi! Chẳng lẽ cô sẽ chết ở đây? Tước Lợi Nhi lần đầu tiên cảm thấy vô lực cùng uể oải.

Cừu Liệt sau khi đi quanh người cô một vòng, chân trước đặt ở ngực cô, móng vuốt sắc nhọn xuyên thấu qua quần áo cô, ẩn ẩn sẽ đâm vào làn da cô. Tước Lợi Nhi không thể nhúc nhích, chỉ có thể trừng anh, liều mình la to trong lòng: Cừu Liệt! Cừu Liệt! Tôi là Tước Lợi Nhi! Tỉnh lại!

Cừu Liệt nghiêng đầu, trong đôi mắt vàng kim hiện lên một tia hoang mang, khuôn mặt thanh thuần xinh đẹp của Tước Lợi Nhi trong nháy mắt làm cho anh suy nghĩ gián đoạn, tiếng ong ong bên tai cũng yếu đi nhiều, anh do dự lùi móng vuốt về, kinh ngạc nhìn cô.

“Cừu Liệt!” Phương Tư phát hiện anh phản kháng, dùng sức hét lớn một tiếng.

Đúng lúc này, Tước Lợi Nhi bỗng nhiên cảm thấy sức mạnh đã trở lại thân thể, cô không biết nguyên nhân vì sao, nhưng cô không thể bỏ qua cơ hội này, vì thế nhảy dựng lên, nhanh chóng lui về phía sau, đang muốn di động đến bờ biển, nhưng Phương Tư lại một lần nữa kêu tên cô.

“Tước Lợi Nhi Ngải Lãng!”

Lại tới nữa! Cô trong lòng vừa động, không tự giác đưa tiếng la của ông ta vào trong tai. Chỉ ngừng một chút, khí lực của cô lại một lần nữa biến mất vô tung, cả người từ giữa không trung rơi xuống.

“Cừu Liệt, công kích!” Phương Tư ra lệnh.

Cừu Liệt phi thân nhằm về phía Tước Lợi Nhi, trong khoảnh khắc cô rơi xuống đất, chân trước không lưu tình chút nào chụp vào lưng cô.

“A ──!” Tước Lợi Nhi bị đau đớn kịch liệt kia kích thích ngất đi, như sợi bông ngã vào đám cỏ.

Một kích đắc thủ, Cừu Liệt lại bị tiếng kêu thảm của cô đánh thức hơn phân nửa, anh ngửa mặt lên trời rít gào, cảm xúc đại loạn.

“Mang bọn họ về thành, khuya mai chuẩn bị dùng vị Ngải Lãng tiểu thư này huyết tế cho báo thần!” Ta mới mặc kệ cái gì Thần Toán của câu lạc bộ linh lực! Ta sẽ làm cho ngươi biết, muốn đem Cừu Liệt người bên cạnh ta mang đi, kết cục chỉ có đường chết.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương