Bão Mùa Hè
-
Chương 23: Một buổi trà chiều (5)
Thật ra Nguyệt đã chẳng còn cảm giác gì với chuyện lừa dối từ lâu, chỉ là tạm thời muốn cách xa bọn họ một thời gian mà thôi. Lời hôm đó cô thổ lộ với Thuận, là đứng dưới góc độ của một người bạn để khuyên nhủ. Một người thành công đến mức nào, suy cho cùng khi đánh mất bản ngã cũng chỉ là một kẻ thất bại dưới đáy xã hội.
Bỏ qua bề ngoài và gia cảnh trời sinh, bỏ qua bộ não thông minh vốn có, bỏ qua thành tích tích luỹ trong một khoảng thời gian, thì ra Thuận chẳng còn gì trong người, là một tên vô sản chính hiệu. Người ta sẽ thật lòng thích cậu vì những thứ đó sao? Thuận không tìm được câu trả lời cho mình. Cậu đã lạc lõng một thời gian sau lần gặp mặt cuối cùng của năm lớp mười một. Không biết phải đi đâu để trở nên bình tâm trở lại, hoảng hốt nhận ra thế giới này chẳng thể giữ lại một kẻ nay đây mai đó, hôm nay ve vãn người này, hôm khác choàng vai kẻ nọ. Ngay cả một người cần cậu cũng không có.
Chớp mắt đã lên lớp mười hai. Gặp giáo viên mới, phải đổi chỗ ngồi. Nghiễm nhiên đã không còn nghiêm khắc như dĩ vãng, một số giáo viên tỏ ra thờ ơ trước sự tụ họp bè phái của những học sinh năm cuối cấp. Thuận chẳng bận tâm, lớp trưởng và lớp phó học tập được chuyển chỗ ngồi, phân bố sang những tổ khác để giúp đỡ các bạn cùng học tập thi Đại học. Nguyệt ngồi cách Thuận một tổ, chếch về phía trên, cậu cũng thuận lợi nhìn được sườn mặt nghiêng nghiêng của cô.
Nguyệt chưa từng chủ động xoay xuống, hoặc là hỏi bài, hoặc là tán gẫu với các bạn cùng tổ. Cô thích vỗ vai người ngồi trên, hoặc trò chuyện với Thư bên cạnh. Bây giờ ngồi cạnh Nguyệt là một bạn nữ khác, cũng thuộc dạng trầm lặng trong lớp, thành ra hai người cũng chẳng nói với nhau là bao nhiêu. Mỗi lúc ngẩng đầu lên, Thuận có thể dễ dàng nhìn sang Nguyệt, nhìn bộ dạng ghi chép nghiêm chỉnh của cô, cậu lại càng bơ vơ. Cái tên trong blacklist vẫn chưa gỡ bỏ, Thuận như cũ không thể nhắn tin cho Nguyệt.
Bận rộn chuẩn bị thi cử, hết một học kì lại thêm một học kì nữa, cuối cùng là kỳ thi Quốc gia quan trọng nhất của đời làm học sinh. Bận rộn học thêm, bận rộn lựa chọn ngành nghề, bận rộn tham dự các buổi tuyển sinh của vô số trường Đại học. Mọi người trong lớp đều đã điền xong hết thảy, phấn khởi mang lên phòng giáo vụ đóng lệ phí thi và nộp hồ sơ. Thuận và Cường dở dở ương ương cũng gia nhập hàng ngũ đợi đến lượt mình.
Khi Nguyệt đến đã thấy bọn họ cười đùa, cũng sắp đến lượt, cô lịch sự làm người đầu tiên từ dưới đếm lên. Hình như Thuận đã nhìn thấy cô, chủ động rời vị trí, mặc cho Cường lôi kéo, dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, chạy xuống đứng kế Nguyệt. Trong thời tiết cận kề ngày hè, lại phải chịu đựng xếp hàng mà cậu còn can đảm cam chịu đứng chót, có mấy ánh mắt mờ ám dừng lại trên người Nguyệt.
Cô mấp máy môi, rồi rốt cuộc cũng chẳng hỏi thêm điều gì. Khi làn gió cắt qua da mặt, cô thoáng ngửi thấy mùi mồ hôi đã thấm ướt áo sơ mi của cậu, mồ hôi chảy dọc xuống hai vầng thái dương, bóng loáng trong suốt như ấn tượng đầu tiên của Nguyệt về cậu. Nhận ra hình như cũng gần một năm bọn họ chẳng trò chuyện, quen dần rồi, Nguyệt cũng quên mất cảm giác thất vọng lúc xưa của mình.
Bây giờ đứng cạnh nhau như thế, tựa như quay về lần đầu tiên dự lễ chào cờ cùng nhau, chỉ là vị trí bị thay đổi. Cho dù bản thân mình cao hơn rất nhiều, Thuận vẫn thấy sống lưng thẳng tắp của cô thật đáng ngưỡng mộ. Hàng người từng chút một nhích lên, nhưng giữa hai bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Mất một lúc để sắp xếp suy nghĩ trong đầu rõ ràng rồi, Thuận mới toe miệng cười, mặc dù người kia chẳng nhìn thấy:
- Cậu cũng xếp hàng hả Nguyệt?
- Chẳng lẽ tớ đến giữ chỗ cho người khác? - Có thể đổi câu hỏi khác có não hơn một chút không? Bọn họ đã đứng xếp hàng vài phút rồi đấy.
- Tớ không có lấy tiền cược, cũng cảnh cáo Thiện, tránh cho nó lại đi lừa người khác.
- Ừ, đó đã là chuyện năm trước rồi, tớ không quan tâm cho lắm.
- Tớ xin lỗi cậu lần nữa. - Thuận bắt đầu chột dạ, nói chuyện đã không còn trật tự.
- Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu rồi.
Thế nhưng cậu vẫn không thân thiện như cũ, Thuận thầm oán than. Trước đây không biết đã tiếp cận Nguyệt kiểu gì mà thấy rất suông sẻ, hoặc chẳng là cậu chỉ chăm lo cho cảm xúc thoả mãn của mình mà vô tình bỏ qua cảm nhận của cô. Bây giờ không giống, Nguyệt đã tường tận mọi thứ, mà Thuận cũng kiêng dè hơn nhiều. Nếu muốn thể hiện lòng thành hơn nữa, cái cậu lấy ra không chỉ có lời nói, mà còn là sự thật lòng.
- Tớ đã cẩn thận suy nghĩ lời cậu nói, rất lâu. - Thuận nhấn mạnh khoảng thời gian ở vế sau - Tớ không tài nào hình dung bản ngã mà cậu đã nói đến.
Nói Thuận là người hoà đồng, cậu lại tỏ ra khó chịu sau lưng một vài bạn nữ trong lớp, ví dụ như lớp trưởng. Nói cậu là người khó tính, tại sao mọi người lại luôn dễ dàng bắt chuyện được với cậu, hay có đôi khi chính là cậu gợi chuyện để bọn họ tiếp tục cười nói. Cậu sợ rằng rồi sẽ có một ngày, mình không khác gì con rối, nhạt nhoà trôi nổi khắp nơi.
Nghe ra giọng thất lạc phía sau, Nguyệt nghi hoặc quay lại. Một lần này, vậy mà giống như đã chờ đợi rất lâu. Vô số lần Thuận hối hận nằm mơ, nhưng chẳng đổi được một cái quay đầu của Nguyệt. Vầng trán sáng loáng vì kinh ngạc mà nhấp nhô lên xuống, Nguyệt vội vàng thu lại xúc động, tiếp tục ngoảnh mặt xếp hàng. Cô không nghĩ rằng Thuận đã dành từng ấy thời gian chỉ để nghĩ một vấn đề, lại không nghĩ đổi lại là sự mất mác chán chường của cậu.
- Cậu nói thích tớ, là thật lòng hay chỉ là muốn hoà hoãn mối quan hệ giữa chúng ta?
Chẳng qua nói, là để Nguyệt an tâm bớt giận, chỉ ít tâm tình cô gái tuổi mới lớn không quá tổn thương, giữ vững hình tượng phong độ trong mắt bạn học, hay là thật sự muốn tỏ tình. Thuận thở dài, đây cũng là điều trăn trở mỗi đêm của cậu.
- Lúc trước không có. Sau đó là giả. Lúc nhận lỗi vẫn là không phải. - Thuận cười nhạt thừa nhận, lại thấy cơ thể giống như cung tên đã căng lên, chỉ chực rời đi - Bây giờ hình như là có đôi chút.
Nhìn mãi, nhìn mãi lại thành thói quen. Thuận mang thói quen luôn sẽ đưa mắt chếch ba mươi độ nhìn Nguyệt khi ngẩng đầu chép bài, luôn dõi theo hình bóng Nguyệt mỗi khi cô ra khỏi lớp, luôn vô tình tìm kiếm cô trong dòng người đông đúc dưới sân trường. Cơ bản Thuận biết mình chưa từng chú tâm lấy lòng bất kì một người nào, bây giờ vì Nguyệt mà cậu đã biết thay đổi. Sự thay đổi thần kỳ đến mức, Thuận giống như vừa khám phá ra một con người khác trong mình, thoả mãn mỉm cười.
Đúng vậy, bây giờ cậu có thể tự hào thốt lên, mình đã biết yêu thích một người rồi.
- Nguyệt này... - Thuận dán mắt vào cái gáy trắng trẻo trước mặt - Cậu giúp tớ tìm lại bản thân được không?
Lần này, không phải là yêu cầu muốn quay lại, không phải yêu cầu phải hi hi ha ha trở lại nói chuyện như trước kia, chỉ là muốn giúp đỡ lẫn nhau, vượt qua quãng đời học sinh đầy ý nghĩa.
- Nếu đồng ý, cậu có thể đưa tay về phía sau.
Bằng hiểu biết của Thuận, chắc Nguyệt sẽ không nói được câu gì hay ho êm tai.
Nguyệt cúi đầu nghĩ ngợi, từng giây từng phút nhích theo dòng người, Thuận ôm trái tim đã chết lặng một nửa, chờ đợi một câu trả lời. Bẫng một lúc lâu, xuất hiện trong tầm mắt là một bàn tay thon gọn vươn ra phía sau, Thuận kinh ngạc ngẩng đầu. Sau đó là vui vẻ lan tràn khắp gương mặt, cậu hồ hởi như một đứa trẻ, nắm chặt lấy bàn tay kia, tựa như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Bọn họ có thể bắt đầu bằng mối quan hệ bạn bè, muốn tiến xa hơn, có lẽ cần thêm nhiều thời gian nữa. Hoàng hôn hôm ấy kết thúc bằng một câu phàn nàn bực bội của cô giáo vụ "Này, em có nhanh lên để chúng tôi về không hả? Còn ở đó nắm tay nắm chân cái gì?". Nguyệt lúng túng muốn thu tay nhưng người phía sau hình như vẫn còn trong cơn hưng phấn, nắm rất chặt, cuối cùng hai người đành phải làm thủ tục cùng một lúc.
Kỳ thi Quốc gia diễn ra thuận lợi hơn mong đợi. May mắn, cả Nguyệt và Thuận đều chọn những trường Đại học có sẵn trong thành phố, không học xa, cũng chẳng đi du học.
Vào một ngày nắng hạ đẹp đẽ, Thuận cưỡi xe máy dừng ngay trước một cửa tiệm hoa đã đóng cửa, đợi một người. Chốc sau có cô gái từ trong con hẻm bên cạnh chạy ra, cậu dũ dũ mái tóc đã cắt ngắn đang còn chưa khô của mình, lập tức ngưng lại nở nụ cười với cô gái, tranh thủ chỉnh lại mũ bảo hiểm hơi bị lệch của cô.
Chiếc xe máy rời đi.
Nguyệt vững vàng nắm lấy góc áo của Thuận, cong môi nhìn về đường chân trời phía tây. Mây trắng không che khuất được tàn dương, những bóng cây loang lổ trên mặt đường, sáng tối đan xen trên đỉnh đầu. Ngửi được mùi oải hương, cũng ngửi được mùi chợ cá, băng qua trường học, ngửi được cả mùi tựu trường sắp đến.
Bỏ qua bề ngoài và gia cảnh trời sinh, bỏ qua bộ não thông minh vốn có, bỏ qua thành tích tích luỹ trong một khoảng thời gian, thì ra Thuận chẳng còn gì trong người, là một tên vô sản chính hiệu. Người ta sẽ thật lòng thích cậu vì những thứ đó sao? Thuận không tìm được câu trả lời cho mình. Cậu đã lạc lõng một thời gian sau lần gặp mặt cuối cùng của năm lớp mười một. Không biết phải đi đâu để trở nên bình tâm trở lại, hoảng hốt nhận ra thế giới này chẳng thể giữ lại một kẻ nay đây mai đó, hôm nay ve vãn người này, hôm khác choàng vai kẻ nọ. Ngay cả một người cần cậu cũng không có.
Chớp mắt đã lên lớp mười hai. Gặp giáo viên mới, phải đổi chỗ ngồi. Nghiễm nhiên đã không còn nghiêm khắc như dĩ vãng, một số giáo viên tỏ ra thờ ơ trước sự tụ họp bè phái của những học sinh năm cuối cấp. Thuận chẳng bận tâm, lớp trưởng và lớp phó học tập được chuyển chỗ ngồi, phân bố sang những tổ khác để giúp đỡ các bạn cùng học tập thi Đại học. Nguyệt ngồi cách Thuận một tổ, chếch về phía trên, cậu cũng thuận lợi nhìn được sườn mặt nghiêng nghiêng của cô.
Nguyệt chưa từng chủ động xoay xuống, hoặc là hỏi bài, hoặc là tán gẫu với các bạn cùng tổ. Cô thích vỗ vai người ngồi trên, hoặc trò chuyện với Thư bên cạnh. Bây giờ ngồi cạnh Nguyệt là một bạn nữ khác, cũng thuộc dạng trầm lặng trong lớp, thành ra hai người cũng chẳng nói với nhau là bao nhiêu. Mỗi lúc ngẩng đầu lên, Thuận có thể dễ dàng nhìn sang Nguyệt, nhìn bộ dạng ghi chép nghiêm chỉnh của cô, cậu lại càng bơ vơ. Cái tên trong blacklist vẫn chưa gỡ bỏ, Thuận như cũ không thể nhắn tin cho Nguyệt.
Bận rộn chuẩn bị thi cử, hết một học kì lại thêm một học kì nữa, cuối cùng là kỳ thi Quốc gia quan trọng nhất của đời làm học sinh. Bận rộn học thêm, bận rộn lựa chọn ngành nghề, bận rộn tham dự các buổi tuyển sinh của vô số trường Đại học. Mọi người trong lớp đều đã điền xong hết thảy, phấn khởi mang lên phòng giáo vụ đóng lệ phí thi và nộp hồ sơ. Thuận và Cường dở dở ương ương cũng gia nhập hàng ngũ đợi đến lượt mình.
Khi Nguyệt đến đã thấy bọn họ cười đùa, cũng sắp đến lượt, cô lịch sự làm người đầu tiên từ dưới đếm lên. Hình như Thuận đã nhìn thấy cô, chủ động rời vị trí, mặc cho Cường lôi kéo, dưới con mắt ngạc nhiên của mọi người, chạy xuống đứng kế Nguyệt. Trong thời tiết cận kề ngày hè, lại phải chịu đựng xếp hàng mà cậu còn can đảm cam chịu đứng chót, có mấy ánh mắt mờ ám dừng lại trên người Nguyệt.
Cô mấp máy môi, rồi rốt cuộc cũng chẳng hỏi thêm điều gì. Khi làn gió cắt qua da mặt, cô thoáng ngửi thấy mùi mồ hôi đã thấm ướt áo sơ mi của cậu, mồ hôi chảy dọc xuống hai vầng thái dương, bóng loáng trong suốt như ấn tượng đầu tiên của Nguyệt về cậu. Nhận ra hình như cũng gần một năm bọn họ chẳng trò chuyện, quen dần rồi, Nguyệt cũng quên mất cảm giác thất vọng lúc xưa của mình.
Bây giờ đứng cạnh nhau như thế, tựa như quay về lần đầu tiên dự lễ chào cờ cùng nhau, chỉ là vị trí bị thay đổi. Cho dù bản thân mình cao hơn rất nhiều, Thuận vẫn thấy sống lưng thẳng tắp của cô thật đáng ngưỡng mộ. Hàng người từng chút một nhích lên, nhưng giữa hai bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách nhất định. Mất một lúc để sắp xếp suy nghĩ trong đầu rõ ràng rồi, Thuận mới toe miệng cười, mặc dù người kia chẳng nhìn thấy:
- Cậu cũng xếp hàng hả Nguyệt?
- Chẳng lẽ tớ đến giữ chỗ cho người khác? - Có thể đổi câu hỏi khác có não hơn một chút không? Bọn họ đã đứng xếp hàng vài phút rồi đấy.
- Tớ không có lấy tiền cược, cũng cảnh cáo Thiện, tránh cho nó lại đi lừa người khác.
- Ừ, đó đã là chuyện năm trước rồi, tớ không quan tâm cho lắm.
- Tớ xin lỗi cậu lần nữa. - Thuận bắt đầu chột dạ, nói chuyện đã không còn trật tự.
- Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu rồi.
Thế nhưng cậu vẫn không thân thiện như cũ, Thuận thầm oán than. Trước đây không biết đã tiếp cận Nguyệt kiểu gì mà thấy rất suông sẻ, hoặc chẳng là cậu chỉ chăm lo cho cảm xúc thoả mãn của mình mà vô tình bỏ qua cảm nhận của cô. Bây giờ không giống, Nguyệt đã tường tận mọi thứ, mà Thuận cũng kiêng dè hơn nhiều. Nếu muốn thể hiện lòng thành hơn nữa, cái cậu lấy ra không chỉ có lời nói, mà còn là sự thật lòng.
- Tớ đã cẩn thận suy nghĩ lời cậu nói, rất lâu. - Thuận nhấn mạnh khoảng thời gian ở vế sau - Tớ không tài nào hình dung bản ngã mà cậu đã nói đến.
Nói Thuận là người hoà đồng, cậu lại tỏ ra khó chịu sau lưng một vài bạn nữ trong lớp, ví dụ như lớp trưởng. Nói cậu là người khó tính, tại sao mọi người lại luôn dễ dàng bắt chuyện được với cậu, hay có đôi khi chính là cậu gợi chuyện để bọn họ tiếp tục cười nói. Cậu sợ rằng rồi sẽ có một ngày, mình không khác gì con rối, nhạt nhoà trôi nổi khắp nơi.
Nghe ra giọng thất lạc phía sau, Nguyệt nghi hoặc quay lại. Một lần này, vậy mà giống như đã chờ đợi rất lâu. Vô số lần Thuận hối hận nằm mơ, nhưng chẳng đổi được một cái quay đầu của Nguyệt. Vầng trán sáng loáng vì kinh ngạc mà nhấp nhô lên xuống, Nguyệt vội vàng thu lại xúc động, tiếp tục ngoảnh mặt xếp hàng. Cô không nghĩ rằng Thuận đã dành từng ấy thời gian chỉ để nghĩ một vấn đề, lại không nghĩ đổi lại là sự mất mác chán chường của cậu.
- Cậu nói thích tớ, là thật lòng hay chỉ là muốn hoà hoãn mối quan hệ giữa chúng ta?
Chẳng qua nói, là để Nguyệt an tâm bớt giận, chỉ ít tâm tình cô gái tuổi mới lớn không quá tổn thương, giữ vững hình tượng phong độ trong mắt bạn học, hay là thật sự muốn tỏ tình. Thuận thở dài, đây cũng là điều trăn trở mỗi đêm của cậu.
- Lúc trước không có. Sau đó là giả. Lúc nhận lỗi vẫn là không phải. - Thuận cười nhạt thừa nhận, lại thấy cơ thể giống như cung tên đã căng lên, chỉ chực rời đi - Bây giờ hình như là có đôi chút.
Nhìn mãi, nhìn mãi lại thành thói quen. Thuận mang thói quen luôn sẽ đưa mắt chếch ba mươi độ nhìn Nguyệt khi ngẩng đầu chép bài, luôn dõi theo hình bóng Nguyệt mỗi khi cô ra khỏi lớp, luôn vô tình tìm kiếm cô trong dòng người đông đúc dưới sân trường. Cơ bản Thuận biết mình chưa từng chú tâm lấy lòng bất kì một người nào, bây giờ vì Nguyệt mà cậu đã biết thay đổi. Sự thay đổi thần kỳ đến mức, Thuận giống như vừa khám phá ra một con người khác trong mình, thoả mãn mỉm cười.
Đúng vậy, bây giờ cậu có thể tự hào thốt lên, mình đã biết yêu thích một người rồi.
- Nguyệt này... - Thuận dán mắt vào cái gáy trắng trẻo trước mặt - Cậu giúp tớ tìm lại bản thân được không?
Lần này, không phải là yêu cầu muốn quay lại, không phải yêu cầu phải hi hi ha ha trở lại nói chuyện như trước kia, chỉ là muốn giúp đỡ lẫn nhau, vượt qua quãng đời học sinh đầy ý nghĩa.
- Nếu đồng ý, cậu có thể đưa tay về phía sau.
Bằng hiểu biết của Thuận, chắc Nguyệt sẽ không nói được câu gì hay ho êm tai.
Nguyệt cúi đầu nghĩ ngợi, từng giây từng phút nhích theo dòng người, Thuận ôm trái tim đã chết lặng một nửa, chờ đợi một câu trả lời. Bẫng một lúc lâu, xuất hiện trong tầm mắt là một bàn tay thon gọn vươn ra phía sau, Thuận kinh ngạc ngẩng đầu. Sau đó là vui vẻ lan tràn khắp gương mặt, cậu hồ hởi như một đứa trẻ, nắm chặt lấy bàn tay kia, tựa như đang nắm lấy cọng cỏ cứu mạng.
Bọn họ có thể bắt đầu bằng mối quan hệ bạn bè, muốn tiến xa hơn, có lẽ cần thêm nhiều thời gian nữa. Hoàng hôn hôm ấy kết thúc bằng một câu phàn nàn bực bội của cô giáo vụ "Này, em có nhanh lên để chúng tôi về không hả? Còn ở đó nắm tay nắm chân cái gì?". Nguyệt lúng túng muốn thu tay nhưng người phía sau hình như vẫn còn trong cơn hưng phấn, nắm rất chặt, cuối cùng hai người đành phải làm thủ tục cùng một lúc.
Kỳ thi Quốc gia diễn ra thuận lợi hơn mong đợi. May mắn, cả Nguyệt và Thuận đều chọn những trường Đại học có sẵn trong thành phố, không học xa, cũng chẳng đi du học.
Vào một ngày nắng hạ đẹp đẽ, Thuận cưỡi xe máy dừng ngay trước một cửa tiệm hoa đã đóng cửa, đợi một người. Chốc sau có cô gái từ trong con hẻm bên cạnh chạy ra, cậu dũ dũ mái tóc đã cắt ngắn đang còn chưa khô của mình, lập tức ngưng lại nở nụ cười với cô gái, tranh thủ chỉnh lại mũ bảo hiểm hơi bị lệch của cô.
Chiếc xe máy rời đi.
Nguyệt vững vàng nắm lấy góc áo của Thuận, cong môi nhìn về đường chân trời phía tây. Mây trắng không che khuất được tàn dương, những bóng cây loang lổ trên mặt đường, sáng tối đan xen trên đỉnh đầu. Ngửi được mùi oải hương, cũng ngửi được mùi chợ cá, băng qua trường học, ngửi được cả mùi tựu trường sắp đến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook