Bảo Mẫu Rất Bận
-
Chương 54: Ngoại truyện cuối
Nhật kí của Đại Bảo
Ngày xxx tháng xxx năm xxx
Xin lỗi trẫm chỉ là con chó, cho nên không nhớ rõ ngày tháng, nhưng hôm nay trời nắng, nắng to!!! Tuy thế giới của trẫm chỉ có trắng đen, nhưng, nóng quá, vô cùng nóng, cmn nóng!
Cho nên hôm nay trời nắng to!!
Thái Tử: Ba ơi, ba nóng sao?
Đại Bảo: Nóng.
Thái Tử: Vậy tại sao không xén lông?
Đại Bảo: Ngu xuẩn! Xén lông thì chúng ta không còn giá trị nữa, thứ đáng giá nhất của chúng ta là bộ lông.
Thái Tử: Nhưng ba nói chúng ta quý giá nhất!!
Đại Bảo: Ba không có nói vậy.
Thái Tử: A, con nói sai, là ông nội nói!
Đại Bảo: …
Thái Tử: Gọi là Nhị Bảo? Không được, Nhị Bảo là để ông nội gọi.
Đại Bảo: Mau cút ra xa một chút.
Thái Tử thương tâm khóc chạy mất.
Elizabeth: Em sao vậy?
Thái Tử: Ba mắng em.
Elizabeth: Ba mắng em là chuyện rất bình thường mà? Có ngày nào ba không mắng em sao?
Thái Tử: Nhị Bảo, cầu an ủi!!!
Hách Đằng: Anh nhẹ chút!!
Tô Dật Tu: Xin lỗi, anh mất khống chế!
Hách Đằng: Cút!!
Tô Dật Tu: Ôm em lăn cun cút~~
Hách Đằng: … Sâu quá…
Thái Tử: Hai người đó đang làm gì vậy?
Elizabeth: Chị nghĩ là đang đánh nhau.
Thái Tử: Chúng mình cần giúp không?
Elizabeth: Đây là nhật kí của ba, thôi chúng ta lui xuống đi.
Thái Tử: Đừng đi mà! *với tay theo*
____Tớ là đường phân cắt nồng nàn tình cảm____
Trẫm nghĩ đời này trẫm đã làm một chuyện rất hết hồn, chính là sinh hai đứa con, í? Hình như là bốn đứa, nhưng chỗ trẫm chỉ có hai đứa.
Ai cũng nói chó đực không biết chăm con, nhưng vui lòng nhớ kĩ, trẫm không phải con chó, cảm ơn!
Cho nên, khi chúng nó làm ra những chuyện… rất rất rất ngu xuần, trẫm vẫn phải lo, nếu không sẽ có lỗi với khuôn mặt đẹp trai của trẫm.
Trẫm thấy mình dạy Thái Tử và Ely rất tốt, ngoài việc hơi hâm, nhưng chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới trẫm.
Trẫm thông minh như thế, sao hâm được!!
Nhớ lần đầu chúng nó đến nhà, thật sự xấu đến độ trẫm không nỡ nhìn!
Nhưng cũng may, dưới sự hun đúc và giáo dục của trẫm, cuối cùng chúng nó cũng đẹp hơn ngầu hơn có khí chất hơn.
Hoàn toàn là vì gien của trẫm quá tốt.
Các ngươi không biết đúng không, sau tai trẫm có con chip chứng minh huyết thống đó, hia hia hia!
Loại cao quý từ khi khi sinh ra này, người phàm mắt thịt các ngươi không hiểu được đâu.
Nhị Bảo lại đang kêu gào trong phòng, nhưng trẫm biết, cái này khác lúc kêu gào cứu mạng.
Chuyện lần trước trẫm vẫn nhớ như in.
Cho phép trẫm dùng một thành ngữ!
Quả thật là cả đời không quên!
Nhị Bảo bị thương vì trẫm, xin để trẫm mặc niệm ba giây trước đã.
1, 2, 3.
Xong rồi.
Nhị Bảo là người tốt, ban đầu lúc cậu ấy đến, trẫm cứ nghĩ rồi cũng sẽ như những bảo mẫu khác, dẫn trẫm ra ngoài khoe khoang, rồi mặc kệ trẫm, nói thật ra trẫm rất giỏi nhẫn nhịn, vì Tô Dật Tu thật sự quá bận, nếu biết cực cưng của mình, là trẫm, bị đối xử như thế, nhất định sẽ rất đau lòng.
Cảm tạ trời cao! Lần đó trẫm suýt chút là đi luôn rồi!
Tô Dật Tu nói muốn xén lông trẫm, cái này tuyệt đối không được.
Không được! Không được!!!
Sau đó, Nhị Bảo đến.
Dù sao ai đến cũng vậy, khi Tô Dật Tu không có nhà trẫm chỉ cần ngoan ngoãn là được.
Nhưng Nhị Bảo khiến trẫm rất bất ngờ, ban đầu tay chân lóng ngóng, làm trẫm rất khó chịu, nhưng trẫm là người có tố chất, trẫm nhịn.
Nhưng không ngờ cậu ấy lại lại xin lỗi trẫm, lại còn ngu ngơ nói chuyện với trẫm.
Nếu trẫm nói chuyện được thì trẫm còn là con chó không!!!
Khụ, xin lỗi trẫm xúc động quá.
Nói chung là cậu ấy rất tốt với trẫm, khác hẳn những người khác từng chăm sóc trẫm, trẫm cảm thấy cậu ấy đã bị sức hấp dẫn của trẫm chinh phục!
Nhưng rõ ràng Tô Dật Tu lại nghĩ Nhị Bảo bị mình chinh phục, trẫm vẫn giữ vững ý kiến.
Nhị Bảo rất tốt với trẫm, trẫm còn tốt với cậu ấy hơn.
Thật đó.
Trẫm cho cậu ấy phần xương trẫm thích nhất, thậm chí lúc ăn cơm còn chia cho cậu ấy một chút.
Vậy mà cậu ấy không ăn!!
Tên đó đả kích trẫm.
Trẫm bị tổn thương!
Nhưng sau đó cậu ấy an ủi trẫm, thế là lại giảng hòa, nhưng cậu ấy vẫn không ăn đồ trẫm cho.
Mấy thứ mi cho bản đại gia, bản đại gia ăn hết mà!!!
Phân biệt đối xử như vậy mà cũng được sao!
Nhưng mà thôi, trẫm cao quý thế này, không tính toán nữa.
Sau đó, đúng rồi, sau đó trẫm bị bắt cóc…
Hả? Chuyện Tô Dật Tu bị thương?
Xin lỗi, cái này chúng ta cứ quên đi, trẫm thấy chuyện trẫm bị thương quan trọng hơn.
Đúng, trẫm bị thương, có người bắt trẫm, đều tại trẫm quá đẹp quá ngầu quá cao quý mà thành họa!
Trẫm hiểu cho bọn chúng.
Đám người đó nhìn thấy sự tồn tại hoàn mỹ như trẫm đương nhiên sẽ muốn sở hữu rồi!
Nhưng, trẫm rất chung thủy, hừ.
Có tên dùng thanh sắt siết trẫm, Hách Đằng phát điên.
Cuối cùng cả hai cùng bầm dập, nhưng may không nguy hiểm tính mạng.
Nhị Bảo thật sự rất tốt với trẫm, trẫm biết chuyện đó không liên quan nhiều đến ngoại hình của trẫm, cậu ấy còn yêu nội tâm của trẫm nhiều hơn!
Hách Đằng: Đại Bảo, qua đây ăn thịt viên nè, món con thích nè!
Các ngươi xem, bọn họ đánh nhau xong, vẫn nhớ làm đồ ăn ngon cho trẫm, bọn họ yêu trẫm thế đó.
Thái Tử: Con cũng muốn ăn.
Ely: Con cũng muốn ăn!!!
Đại Bảo: … Hai đứa ăn trước đi.
Tô Dật Tu: Tranh gì mà tranh! Đứa nào cũng có mà!! Thái Tử Ely qua đây, chúng ta nói về những phẩm chất cơ bản trên bàn cơm!
Các ngươi xem, tranh với trẫm, có lợi gì đâu?
Trẫm yêu hai con chó con của trẫm, trẫm yêu hai người cha của trẫm.
Ps: Lần này hết thật rồi.
Hách Đằng: Sau này chúng mình đừng làm trước mặt bọn nhỏ nữa có được không!
Tô Dật Tu: Giáo dục giới tính tuổi vị thành niên cũng cần thiết mà.
Hách Đằng: Cái đầu anh, chúng ta là đàn ông.
END
Ngày xxx tháng xxx năm xxx
Xin lỗi trẫm chỉ là con chó, cho nên không nhớ rõ ngày tháng, nhưng hôm nay trời nắng, nắng to!!! Tuy thế giới của trẫm chỉ có trắng đen, nhưng, nóng quá, vô cùng nóng, cmn nóng!
Cho nên hôm nay trời nắng to!!
Thái Tử: Ba ơi, ba nóng sao?
Đại Bảo: Nóng.
Thái Tử: Vậy tại sao không xén lông?
Đại Bảo: Ngu xuẩn! Xén lông thì chúng ta không còn giá trị nữa, thứ đáng giá nhất của chúng ta là bộ lông.
Thái Tử: Nhưng ba nói chúng ta quý giá nhất!!
Đại Bảo: Ba không có nói vậy.
Thái Tử: A, con nói sai, là ông nội nói!
Đại Bảo: …
Thái Tử: Gọi là Nhị Bảo? Không được, Nhị Bảo là để ông nội gọi.
Đại Bảo: Mau cút ra xa một chút.
Thái Tử thương tâm khóc chạy mất.
Elizabeth: Em sao vậy?
Thái Tử: Ba mắng em.
Elizabeth: Ba mắng em là chuyện rất bình thường mà? Có ngày nào ba không mắng em sao?
Thái Tử: Nhị Bảo, cầu an ủi!!!
Hách Đằng: Anh nhẹ chút!!
Tô Dật Tu: Xin lỗi, anh mất khống chế!
Hách Đằng: Cút!!
Tô Dật Tu: Ôm em lăn cun cút~~
Hách Đằng: … Sâu quá…
Thái Tử: Hai người đó đang làm gì vậy?
Elizabeth: Chị nghĩ là đang đánh nhau.
Thái Tử: Chúng mình cần giúp không?
Elizabeth: Đây là nhật kí của ba, thôi chúng ta lui xuống đi.
Thái Tử: Đừng đi mà! *với tay theo*
____Tớ là đường phân cắt nồng nàn tình cảm____
Trẫm nghĩ đời này trẫm đã làm một chuyện rất hết hồn, chính là sinh hai đứa con, í? Hình như là bốn đứa, nhưng chỗ trẫm chỉ có hai đứa.
Ai cũng nói chó đực không biết chăm con, nhưng vui lòng nhớ kĩ, trẫm không phải con chó, cảm ơn!
Cho nên, khi chúng nó làm ra những chuyện… rất rất rất ngu xuần, trẫm vẫn phải lo, nếu không sẽ có lỗi với khuôn mặt đẹp trai của trẫm.
Trẫm thấy mình dạy Thái Tử và Ely rất tốt, ngoài việc hơi hâm, nhưng chuyện đó hoàn toàn không liên quan tới trẫm.
Trẫm thông minh như thế, sao hâm được!!
Nhớ lần đầu chúng nó đến nhà, thật sự xấu đến độ trẫm không nỡ nhìn!
Nhưng cũng may, dưới sự hun đúc và giáo dục của trẫm, cuối cùng chúng nó cũng đẹp hơn ngầu hơn có khí chất hơn.
Hoàn toàn là vì gien của trẫm quá tốt.
Các ngươi không biết đúng không, sau tai trẫm có con chip chứng minh huyết thống đó, hia hia hia!
Loại cao quý từ khi khi sinh ra này, người phàm mắt thịt các ngươi không hiểu được đâu.
Nhị Bảo lại đang kêu gào trong phòng, nhưng trẫm biết, cái này khác lúc kêu gào cứu mạng.
Chuyện lần trước trẫm vẫn nhớ như in.
Cho phép trẫm dùng một thành ngữ!
Quả thật là cả đời không quên!
Nhị Bảo bị thương vì trẫm, xin để trẫm mặc niệm ba giây trước đã.
1, 2, 3.
Xong rồi.
Nhị Bảo là người tốt, ban đầu lúc cậu ấy đến, trẫm cứ nghĩ rồi cũng sẽ như những bảo mẫu khác, dẫn trẫm ra ngoài khoe khoang, rồi mặc kệ trẫm, nói thật ra trẫm rất giỏi nhẫn nhịn, vì Tô Dật Tu thật sự quá bận, nếu biết cực cưng của mình, là trẫm, bị đối xử như thế, nhất định sẽ rất đau lòng.
Cảm tạ trời cao! Lần đó trẫm suýt chút là đi luôn rồi!
Tô Dật Tu nói muốn xén lông trẫm, cái này tuyệt đối không được.
Không được! Không được!!!
Sau đó, Nhị Bảo đến.
Dù sao ai đến cũng vậy, khi Tô Dật Tu không có nhà trẫm chỉ cần ngoan ngoãn là được.
Nhưng Nhị Bảo khiến trẫm rất bất ngờ, ban đầu tay chân lóng ngóng, làm trẫm rất khó chịu, nhưng trẫm là người có tố chất, trẫm nhịn.
Nhưng không ngờ cậu ấy lại lại xin lỗi trẫm, lại còn ngu ngơ nói chuyện với trẫm.
Nếu trẫm nói chuyện được thì trẫm còn là con chó không!!!
Khụ, xin lỗi trẫm xúc động quá.
Nói chung là cậu ấy rất tốt với trẫm, khác hẳn những người khác từng chăm sóc trẫm, trẫm cảm thấy cậu ấy đã bị sức hấp dẫn của trẫm chinh phục!
Nhưng rõ ràng Tô Dật Tu lại nghĩ Nhị Bảo bị mình chinh phục, trẫm vẫn giữ vững ý kiến.
Nhị Bảo rất tốt với trẫm, trẫm còn tốt với cậu ấy hơn.
Thật đó.
Trẫm cho cậu ấy phần xương trẫm thích nhất, thậm chí lúc ăn cơm còn chia cho cậu ấy một chút.
Vậy mà cậu ấy không ăn!!
Tên đó đả kích trẫm.
Trẫm bị tổn thương!
Nhưng sau đó cậu ấy an ủi trẫm, thế là lại giảng hòa, nhưng cậu ấy vẫn không ăn đồ trẫm cho.
Mấy thứ mi cho bản đại gia, bản đại gia ăn hết mà!!!
Phân biệt đối xử như vậy mà cũng được sao!
Nhưng mà thôi, trẫm cao quý thế này, không tính toán nữa.
Sau đó, đúng rồi, sau đó trẫm bị bắt cóc…
Hả? Chuyện Tô Dật Tu bị thương?
Xin lỗi, cái này chúng ta cứ quên đi, trẫm thấy chuyện trẫm bị thương quan trọng hơn.
Đúng, trẫm bị thương, có người bắt trẫm, đều tại trẫm quá đẹp quá ngầu quá cao quý mà thành họa!
Trẫm hiểu cho bọn chúng.
Đám người đó nhìn thấy sự tồn tại hoàn mỹ như trẫm đương nhiên sẽ muốn sở hữu rồi!
Nhưng, trẫm rất chung thủy, hừ.
Có tên dùng thanh sắt siết trẫm, Hách Đằng phát điên.
Cuối cùng cả hai cùng bầm dập, nhưng may không nguy hiểm tính mạng.
Nhị Bảo thật sự rất tốt với trẫm, trẫm biết chuyện đó không liên quan nhiều đến ngoại hình của trẫm, cậu ấy còn yêu nội tâm của trẫm nhiều hơn!
Hách Đằng: Đại Bảo, qua đây ăn thịt viên nè, món con thích nè!
Các ngươi xem, bọn họ đánh nhau xong, vẫn nhớ làm đồ ăn ngon cho trẫm, bọn họ yêu trẫm thế đó.
Thái Tử: Con cũng muốn ăn.
Ely: Con cũng muốn ăn!!!
Đại Bảo: … Hai đứa ăn trước đi.
Tô Dật Tu: Tranh gì mà tranh! Đứa nào cũng có mà!! Thái Tử Ely qua đây, chúng ta nói về những phẩm chất cơ bản trên bàn cơm!
Các ngươi xem, tranh với trẫm, có lợi gì đâu?
Trẫm yêu hai con chó con của trẫm, trẫm yêu hai người cha của trẫm.
Ps: Lần này hết thật rồi.
Hách Đằng: Sau này chúng mình đừng làm trước mặt bọn nhỏ nữa có được không!
Tô Dật Tu: Giáo dục giới tính tuổi vị thành niên cũng cần thiết mà.
Hách Đằng: Cái đầu anh, chúng ta là đàn ông.
END
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook