*Quy túc: Chốn về, mong muốn quay trở lại.
Diệp Nam ngạc nhiên nhìn đối phương, trong đầu bật ra tên một người.
Trùng hợp tới vậy ư? Đêm qua cậu vừa nhắc tới Quý Quân với Nhậm Dịch, hôm nay đã gặp được chính chủ rồi?
Mặc dù người trước mặt đây cải trang rất kỹ, có lẽ là sợ bị mọi người nhận ra mình, nhưng Diệp Nam nghĩ, người mà đi hỏi đại ai đó trong hội trường xem hôm nay Nhậm Dịch có mặt không, hơn nữa còn có đặc điểm nổi bật như vậy thì không phải ai khác ngoài hắn ta.

Cậu nhớ tới bài viết trên trang Baidu nọ, mặt không biểu cảm lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách với người kia.
“Không thấy.

Anh nói tới tổng giám đốc công ty Khoa học Kỹ thuật Dịch Tinh sao?” Diệp Nam hỏi, “Anh ta có đến sao? Tôi không nghe được tin nào như vậy.”
Diệp Nam vốn có khuôn mặt bẩm sinh non choẹt như trẻ con, lại còn có ánh mắt rất đơn thuần.

Vẻ ngoài không gạt người, người nọ nhanh chóng không tiếp lời cậu nữa.
Lần thứ hai bước vào sảnh triển lãm, từ đầu đến cuối Diệp Nam đều đặt tầm mắt chú ý lên người này.
Quý Quân xem kỹ từng sản phẩm trong sảnh triển lãm, hắn lấy điện thoại ra chụp ảnh gần hết các sản phẩm đó.

Chờ đến lúc hắn rời khỏi, Diệp Nam đều tiến lên xem thử, các sản phẩm mà hắn đã chụp đều đề tên nhà thiết kế là Nhậm Dịch.
Cứ vậy, Diệp Nam đi theo Quý Quân hết một lượt, bản thân cậu lại không có tâm trạng nào thưởng thức các sản phẩm kia lần thứ hai nữa.
Sau khi Quý Quân ra khỏi sảnh triển lãm, hắn vẫn còn lưu luyến không nỡ rời đi.

Hắn đứng ở cửa thư viện liên tục nghiên cứu mấy tấm băng rôn treo trước cửa.

Những tấm băng rôn đó không thể không có tên Nhậm Dịch.
Diệp Nam cũng nán lại với hắn ta, vẫn luôn giữ Quý Quân trong tầm mắt của mình.

Cậu không biết Quý Quân tới đây là có ý đồ gì.

Nhưng bất kể là có âm mưu gì đi chăng nữa thì đều có khả năng nối lại quan hệ với Nhậm Dịch.

Cơ mà Nhậm Dịch đã tốt nghiệp đại học lâu lắm rồi, Quý Quân cũng không còn là sinh viên đại học Hạ từ lâu, cớ gì Quý Quân lại cứ cố chấp chạy tới tận trường tìm Nhậm Dịch chứ? Diệp Nam chau mày suy nghĩ một lúc lâu.

Cậu có cảm giác, mục đích của Quý Quân không chỉ đơn giản là chụp vài tấm ảnh.
Diệp Nam đang nín thở theo dõi nhất cử nhất động của Quý Quân, bất chợt có một cánh tay quàng lấy cổ cậu từ phía sau.


Suýt nữa thì Diệp Nam tắt thở mất.
“Nhát gan thế? Mày ở đây làm gì vậy? Vào đó tham quan chưa? Tiểu Nam.” Giọng Ký Tương truyền tới từ phía sau.
Diệp Nam nhẹ nhàng thở phào, nhỏ giọng trả lời: “Tao vào xem rồi.”
“Tao cũng vừa mới vào xem rồi, nhưng cảm giác không thoả mãn chút nào.

Đó mới chỉ là mô hình, tao không đánh giá được công năng của nó.

Nếu có một buổi trải nghiệm thì quá tốt.

Đúng rồi, lúc về mày có thể đề xuất ý kiến của tao với Nhậm tổng được không—”
Ký Tương chưa nói xong đã bị Diệp Nam bịt miệng lại, hai người trốn ra sau một cây cột.

May mà Quý Quân đứng gần đó dường như cũng không nghe thấy lời Ký Tương nói.
Diệp Nam thả Ký Tương ra.

Ký Tương khoanh hai tay trước ngực nhìn Diệp Nam, đang định đưa ra đề nghị lần nữa thì bỗng tiếng chuông điện thoại của Diệp Nam vang lên.
Diệp Nam nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, vẻ mặt biến sắc, ngồi thụp xuống sau gốc cây cột.

Là điện thoại của Nhậm Dịch.
Diệp Nam cắn môi, khẽ gọi một tiếng qua điện thoại: “Tiên sinh.”
Thanh âm bên phía Nhậm Dịch ngừng mất vài giây.
*Tiên sinh: Cho ai chưa biết thì tiên sinh không chỉ là cách gọi lịch sự, mà còn là cách người vợ gọi chồng nữa, theo mình biết thì danh từ này được dùng nhiều ở thời dân quốc.
“Em vẫn còn đang ở trường à?” Nhậm Dịch hỏi.
“Vâng.” Diệp Nam đáp.
“Ở thư viện?”
“Vâng.”
Nhậm Dịch nói: “Vậy bây giờ tôi qua đó.”
Diệp Nam đột nhiên nói: “Đừng!”
“Đừng?” Nhậm Dịch hơi bất ngờ.
“Tôi đi ngay bây giờ, tôi tới nhà trẻ.

Anh đừng đến trường, đi thẳng tới nhà trẻ đi.” Diệp Nam luống cuống nói liên hồi.
May mà Nhậm Dịch không hỏi gì thêm, chỉ suy ngẫm một chút rồi đáp ứng.


Diệp Nam cúp điện thoại, thở hắt ra.
Ký Tương nghiền ngẫm nhìn cậu một lúc, rồi cậu ta thấy Diệp Nam lén lút thò đầu ra từ sau cột, mắt nhìn cửa ra vào của thư viện.

Nơi đó có một người đàn ông đội mũ đang liên tục hỏi người qua đường.

Từ vị trí của bọn họ có thể nghe thấy câu hỏi của người kia mang theo hai chữ “Nhậm Dịch”.

Mỗi lần nghe tới hai chữ này, Diệp Nam đều chau mày lại.
Ký Tương ngẫm nghĩ rồi bước ra khỏi sau cột.
“Tiểu Nam, tao đi mua nước, mày uống không?”
Diệp Nam đáp có một tiếng, sau đó giương mắt nhìn Ký Tương đi tới cửa thư viện, đi thẳng đến trước mặt Quý Quân.
Ký Tương đi tới trước mặt Quý Quân, nhưng Quý Quân liếc mắt đánh giá cậu ta một cái rồi không định bắt chuyện.
Đúng lúc này có một giảng viên đi tới, vừa dỗ dành vừa ép đưa Quý Quân đi.
“Thầy đã nói với em rồi mà, hôm nay Nhậm Dịch không tới, sao em lại không nghe chứ?” Giảng viên hạ thấp âm lượng nói với Quý Quân.
“Thầy gọi điện cho cậu ấy?” Quý Quân giữ chặt giảng viên, ngẩng lên nhìn ông.
“Thầy gọi rồi, thầy cũng bảo cậu ấy là em sẽ đến, rõ ràng cậu ấy tỏ ý sẽ không đến trường.” Giảng viên thở dài, “Em từ bỏ đi, nhiều năm như vậy rồi, em đã từng gặp lại cậu ấy dù chỉ một lần chưa?”
Ký Tương xoa cằm, vẻ mặt trầm ngâm quay lại phía sau cột.
Diệp Nam nhìn cậu ta hai tay trống không: “Nước đâu?”
“À, tao quên mất.” Ký Tương lạnh lùng nói.
Diệp Nam không vừa lòng lắc đầu với cậu ta.
“Tao chỉ tò mò sao mày lại nhìn chằm chằm vào người kia.” Ký Tương quàng vai cậu cười, “Thì ra người kia là bạn trai cũ của Nhậm Dịch à.”
Diệp Nam dừng bước, nghiêm túc sửa lời: “Anh ta không phải bạn trai cũ của Nhậm Dịch.”
“Mày chắc chứ?” Ký Tương nhìn cậu.
“Chắc chắn.” Diệp Nam gật đầu.
“Mày dám chắc bọn họ chưa từng qua lại chứ?” Ký Tương nghĩ một hồi, “Hay còn nói, mày có chắc Nhậm Dịch là trai thẳng không?”
Diệp Nam sững sờ.
Nhậm Dịch có thẳng hay không, đến giờ cậu vẫn chưa có đáp án.

Thậm chí cậu còn không muốn tìm hiểu chuyện này.


Ở trước mặt cậu, Nhậm Dịch có hơi giống bạn bè tri kỷ, từ góc nhìn của cậu thì cậu thấy vô cùng hài lòng.

Mặc dù thỉnh thoảng giữa bọn họ có vài động chạm thân mật nhưng vẫn đều nằm trong phạm vi giao tiếp thông thường.
Dẫu đôi khi cậu không kìm được thoáng rung động, nhưng cậu vẫn có thể kéo cương ngay trước vực.

Tuân thủ nguyên tắc này, Diệp Nam quyết định chặn tận gốc các tin đồn kia.
“Đương nhiên là anh ấy thẳng rồi.

Anh ấy đã kết hôn, còn có một đứa con, bạn trai cũ gì đó đều là tin đồn nhảm, mày đừng đoán mò nữa.” Diệp Nam nghiêm túc nói.
“Chuyện kết hôn với có đứa con mày đã xác minh chưa?” Ký Tương hơi ngạc nhiên nhưng vẫn chấp nhận, “Được rồi, là do tao đoán sai.

Tao sẽ đi xin lỗi Nhậm tổng.”
“Thôi đừng xin lỗi, anh ấy không biết mình bị nói như vậy sau lưng đâu.” Diệp Nam thì thầm.
Ký Tương cười cười, quàng vai cậu đi tiếp: “Tao còn tưởng Tiểu Nam nhà chúng ta định bóc tem rồi.”
“Ý gì đấy?” Diệp Nam khiếp sợ.
“Được tổng giám đốc để mắt, rồi được tổng giám đốc nuôi bên người.

Dù gả vào hào môn không phải mong muốn của mày, nhưng tao nghĩ đây mới là cái đích mày nên đến, giống hệt cốt truyện trong tiểu thuyết.” Ký Tương nói như thật, “Tiếc ghê, vất vả lắm mới có một người hợp với tất cả gu của mày, thế mà anh ta lại thẳng.”
Diệp Nam dở khóc dở cười.
Quen biết Ký Tương từ hồi lớp 10 đến giờ, cậu chưa từng che giấu xu hướng tính dục của mình.

Tuy Ký Tương là trai thẳng nhưng cậu ta chưa từng nhìn cậu với ánh mắt khác thường.

Trái lại, khi Ký Tương ở trong giai đoạn thay bạn gái liên tục, cậu ta vẫn đi xã giao tạo cơ hội cho cậu.

Tiếc là dù sự lựa chọn của Diệp Nam rất hạn hẹp, nhưng yêu cầu của cậu chưa bao giờ thấp.
Mà mỗi khi Ký Tương vô tình gặp được một người có tính hướng phù hợp, chưa kịp mang tới cho Diệp Nam xem thử thì chính cậu ta đã tự động pass trước rồi.

Tiểu Nam tốt như vậy, sao có thể bị chắp tay dâng lên cho tên đầu heo kia được? Lần nào cậu ta cũng chối bỏ như vậy.
Mặc dù Nhậm Dịch không đạt đủ tiêu chuẩn trong lòng cậu ta nhưng anh vẫn rất gần trong tầm với, vốn dĩ cậu đã nghĩ lần này Diệp Nam có cơ hội rồi.
Tiếc thật…
Ký Tương thở dài.
“Mày sao vậy?” Diệp Nam thắc mắc nhìn cậu ta.
“Tao buồn quá, Tiểu Nam nhà chúng ta đã sắp 20 rồi, bao giờ mới gả đi được đây.” Ký Tương nói.
Diệp Nam không chịu nổi nữa, thụi luôn một cú vào bụng Ký Tương.
Hai người bắt đầu đùa nghịch bên đường, cuối cùng kết thúc bằng việc Ký Tương toàn thắng khi cù lét eo Diệp Nam.

Diệp Nam vặn vẹo đến mức nước mắt suýt trào ra, bèn chơi xấu ngồi thụp xuống lề đường.


Bị cù lét chẳng hoá ra sống không bằng chết.
Ký Tương cười ha hả, kéo Diệp Nam từ trên mặt đất dậy: “Mày phải đến nhà trẻ đúng không? Để tao đưa mày đi.” Ký Tương nói.
Diệp Nam nhìn qua giờ trên điện thoại, thấy đề xuất này cũng không tệ.
Ký Tương để Diệp Nam đứng lại đợi cậu ta rồi quay về trường lấy xe ra.
Diệp Nam đứng đợi chừng 10 giây thì điện thoại trong túi vang lên.

Người gọi tới lại là Nhậm Dịch.

Trong vòng chưa đầy nửa ngày mà Nhậm Dịch gọi hai cuộc điện thoại, Diệp Nam sợ có chuyện gì quan trọng lắm nên nhanh chóng bắt máy.
“Em xong chưa?” Nhậm Dịch hỏi.
“À xong rồi.” Diệp Nam nói.
“Xong rồi, vậy để tôi đưa em tới nhà trẻ.” Nhậm Dịch nói.
“Anh đưa tôi đi? Không cần phiền vậy đâu, anh đi từ công ty tới đây xa quá.” Diệp Nam liên tục lắc đầu, “Hơn nữa không phải hôm nay anh phải tiếp khách sao?”
“Tôi tới nơi rồi.” Thế mà Nhậm Dịch lại nói.
Diệp Nam:?
Cậu cầm điện thoại đi tới vị trí đối diện với lòng đường bên kia, tức khắc nhìn thấy một chiếc xe Bentley ở đó.

Biển số xe trông rất quen, quen đến mức cậu có thể nhìn xuyên qua tấm kính thuỷ tinh, thấy được một người rất quen thuộc đang ngồi trên ghế lái.
Diệp Nam ngạc nhiên: “Sao anh lại tới đây?”
“Lại đây trước đi.” Nhậm Dịch nói một câu rồi cúp máy.
Nhậm Dịch cố tình đến, đương nhiên Diệp Nam không thể chối từ tấm lòng của anh.

Cậu ngoan ngoãn đi tới ngã tư chờ đèn đỏ.

Ký Tương phi xe từ trong sân trường ra, phanh gấp ngay trước mặt cậu.
“Tao tới rồi!” Ký Tương gào to.
Diệp Nam thấy đèn đỏ mãi mới đổi sang màu xanh, đành quay lại giải thích với Ký Tương.
“Ký Tương, mày không cần đưa tao đi nữa đâu.

Ngài Nhậm tới rồi, đang đậu ngay bên đường đối diện.” Diệp Nam làm động tác nhỏ chỉ sang bên kia đường.
“Nhậm tổng đến rồi sao?” Ký Tương khiếp sợ lắp bắp, quay lại nhìn về phía chiếc xe đối diện, huýt sáo, “Đẹp trai ghê, lại lái Bentley tới đón mày nữa kìa.”
“Ồ, vì sao tao lại nói ‘lại’ ư?” Ký Tương xoa cằm, nhìn Diệp Nam, “Lần trước mày suýt nữa về nhà rồi lại bị bếch đi mất, lúc đó Nhậm tổng cũng lái chiếc Bentley này nhỉ?”
Diệp Nam gấp gáp sốt ruột trong lòng, vội vàng gật đầu rồi chạy qua ngã tư.
“Tao phải qua đó đây, mày đi đường cẩn thận!” Diệp Nam nhìn đèn giao thông ở ngã tư đường, nói tiếp mà không thèm quay đầu lại.
Ký Tương mấp máy môi, tiến đến kéo áo Diệp Nam.
“Mày cũng phải cẩn thận đấy, Tiểu Nam.” Ký Tương ghé lại bên tai Diệp Nam nói nhỏ, “Đừng vô thức sa vào.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương