Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Xác định đánh cược, sau đó liền chính thức bắt đầu.

Đế Quân vẫy vẫy tay về phía Ngao Xuân, ý bảo hắn lại đây.

Ngao Xuân hơi chần chờ, lại xác định đối phương chỉ cần dùng đầu ngón tay là có thể bóp chết hắn, căn bản không cần sử dụng âm mưu quỷ kế gì, mới chậm rãi bước lên.

Đế Quân chỉ ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói vài câu, rồi đưa một vật nhỏ cho hắn, cuối cùng hỏi: “Rõ chưa?”

Ngao Xuân dường như có chút kinh ngạc, những vẫn gật đầu biểu thị đã rõ.

“Đi đi.”

Ngao Xuân hơi khom lưng, xoay người trở về bên cạnh Trầm Hương.

“Y nói với ngươi cái gì?” Trầm Hương đề phòng nhìn chằm chằm Đế Quân, đáng tiếc người ta không thèm để ý tới nó.

“Y nói cho ta biết làm thế nào khống chế Khai Thiên Thần Phủ.” Ngao Xuân cũng không giấu diếm, hào phóng nói ra.

Ánh mắt Trầm Hương sáng lên, “Khống chế Khai Thiên Thần Phủ? Thật sao?”

“Ừ, có điều chỉ có thể khống chế nhất thời, không cách nào làm nó nhận chủ được.”

Quang mang trong mắt Trầm Hương tắt đi không ít, nhưng hứng thú vẫn không giảm đưa Khai Thiên Thần Phủ qua, “Vậy ngươi mau thử xem.”

Ngay trước mặt mọi người, Ngao Xuân cũng không lập tức nhận lấy Khai Thiên Thần Phủ, mà là lấy thứ Đế Quân cho hắn ra, đặt vào chỗ nối liền giữa cán và búa của Khai Thiên Thần Phủ, ở đó có một chỗ trũng to như quả nhãn, chỗ trũng rất nông, bên mép có hoa văn phức tạp, Trầm Hương vẫn cho rằng đây chawngrb qua là trang trí bình thường, nhưng lúc nay xem ra hiển nhiên là không phải.

Lúc thứ trong tay Ngao Xuân chạm tới chỗ trũng, Khai Thiên Thần Phủ liền phát ra một vầng hào quang chói mắt, đâm vào mắt khiến người ta không mở nổi mắt.

Đợi hào quang rút đi, chúng tiên lúc này mới nhìn rõ hình dạng Khai Thiên Thần Phủ.

So với tạo hình búa lớn hoa lệ phi phàm trước đó, đầu búa Khai Thiên Thần Phủ bây giờ chỉ to bằng hai bàn tay người, có vẻ khéo léo mà tinh xảo, hoa văn rườm rà như dây leo từ cán búa trườn lên, bò đến chỗ trũng, ở đó, được khảm một viên bảo thạch màu xám to chừng quả nhãn, bên trong bảo thạch thỉnh thoảng hiện lên những luồng khí lưu.

“Rầm.”

Trầm Hương chỉ cảm thấy Khai Thiên Thần Phủ trong tay đột nhiên trở nên nặng vô cùng, vừa không chú ý, đã trượt khỏi tay nó, rơi xuống đất, đập ra một cái hố sâu không nói, còn thiếu chút nữa đập trúng chân nó.

“Trầm Hương, ngươi không sao chứ?” Đinh Hương lo lắng đỡ nó, khoảng cách giữa búa và ngón chân nó còn chưa đến một li, không nhìn kỹ còn tưởng rằng bị đập trúng rồi chứ.

“Ta không sao.” Trầm Hương lắc lắc tay, sắc mặt phức tạp nhìn cây búa rất nhỏ, lại nặng đến nỗi cả nó cũng không cầm lên nổi này bị Ngao Xuân chỉ dùng một tay nhặt lên, dường như không nặng chút nào.

Trầm Hương kỳ thực không hề cho rằng Đế Quân có thể để cho Ngao Xuân cầm lấy Khai Thiên Thần Phủ — trong lòng nó, chỉ có mình mới là chủ nhân của Khai Thiên Thần Phủ, cũng chỉ có nó mới có thể sử dụng Khai Thiên Thần Phủ — nó chỉ cho rằng nếu như đáp ứng cuộc đánh cược này, có thể dễ dàng cứu mẫu thân ra, như vậy, Ngao Xuân có thể chém ra Hoa Sơn hay không, không hề quan trọng chút nào.

Nhưng cảnh tượng trước mắt này đã phá vỡ tâm tư nhỏ nhen của nó, Ngao Xuân không chỉ cầm lên Khai Thiên Thần Phủ, còn cầm nhẹ nhàng như vậy, không cần phải khó khăn xông qua tam quan, càng không có đại sự kinh thiên động địa gì, Ngao Xuân cầm Khai Thiên Thần Phủ tựa như cầm cái rìu bổ củi ở hậu viện nhà mình vậy.

Không phải thế này, không nên là thế này!

Trong một khoảnh khắc, trong lòng Trầm Hương tràn đầy đố kị, hận thù, còn có phảng phất khủng hoảng, những tâm trạng tiêu cực này bóp méo mặt nó, khuôn mặt dữ tợn như ác quỷ, khiến cho Đinh Hương vẫn luôn quan tâm đến nhất cử nhất động của nó sợ đến mức buông lỏng tay, cũng lần đầu tiên chân chính đi nhận thức nam tử có hôn ước với mình này.

Ngao Xuân không để ý đến khác thường giữa Trầm Hương và Đinh Hương, hắn đang chiếu theo lời Đế Quân, thử cùng Khai Thiên Thần Phủ khí linh khơi thông.

Không giống với hậu thiên pháp bảo đem nguyên thần tinh phách của yêu thú quỷ quái niêm phong vào trong pháp bảo luyện thành khí linh, khí linh của tiên thiên pháp bảo đều là do bản thân pháp bảo tiến hóa trưởng thành mà ra, so với khí linh luyện mà thành, những khí linh tiên thiên này trên mọi phương diện đều có ưu thế cường đại, chỉ cần cho chúng nó đủ thời gian, chúng nó có thể tu luyện thành tiên, cả thiên kiếp cũng không cần độ qua.

Nhưng điểm chung của khí linh vẫn là giống nhau, phàm là pháp bảo có hao tổn, khí linh sẽ rơi vào giấc ngủ sâu, dù pháp bảo vẫn có thể sử dụng, uy lực lại tuyệt đối giảm bớt nhiều, trừ phi ngươi sửa lại nó, đánh thức khí linh, bằng không pháp bảo này căn bản là bỏ đi.

Đương nhiên, tiên thiên pháp bảo xem như là bỏ đi, cũng mạnh hơn hậu thiên pháp bảo không chỉ một bậc.

Khai Thiên Thần Phủ chính là gặp phải tình huống như vậy, viên bảo thạch mà Đế Quân đưa cho Ngao Xuân gọi là hỗn độn tinh thạch, là cội nguồn sức mạnh của Khai Thiên Thần Phủ, có thể tự động hấp thu linh khí trong trời đất chuyển hóa thành sức mạnh của thần phủ.

Mấy vạn năm trước, Hồng Quân(*) phát hiện Khai Thiên Thần Phủ đã có dấu hiệu hóa người, lại tính ra thời gian nó hóa người chưa tới, liền đem hỗn độn tinh thạch tháo xuống, giấu kỹ Khai Thiên Thần Phủ mà khí linh đã rơi vào giấc ngủ say, lại giao hỗn độn tinh thạch cho Đế Quân bảo quản, bảo y vào thời cơ thích hợp thì đánh thức khí linh.

(*) Hồng Quân lão tổ trong tiểu thuyết “Phong thần diễn nghĩa” triều Minh là vị thần sáng lập ra Đạo giáo, nhưng nghe nói trong Đạo giáo chính thống không có vị thần này, ông chỉ là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết, tuy nhiên ở Đài Loan lại có không ít đạo phái thờ phụng ông.

Mà hiện tại, Đế Quân nghĩ thời cơ đã chín muồi, cho nên y mới bỗng nhiên nảy sinh ra ý tưởng đánh cược với Trầm Hương.

Chỉ cần khí linh Khai Thiên Thần Phủ thức tỉnh, Trầm Hương liền không bao giờ có khả năng chạm vào nó nữa.

Ngao Xuân cầm Khai Thiên Thần Phủ, đưa vào bên trong một luồng thần thức nhỏ, chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt đột nhiên biến đổi, bất kể là Dao Trì hay mọi người, ngay cả thiên địa đều biến mất, chỉ còn lại một mảng hỗn độn.

Ngao Xuân chỉ cả kinh một chốc, rất nhanh sau phản ứng kịp, nơi này là bên trong Khai Thiên Thần Phủ.

“Nhữ trợ ngô thức tỉnh, ngô nợ nhữ một cái tình, có yêu cầu gì, nói đi.”

Một giọng nói tràn ngập uy nghiêm cùng áp bách từ trong hỗn độn truyền đến, Ngao Xuân không nhìn thấy bóng người, lại cảm thấy giọng nói này có ở khắp mọi nơi, áp lực tới mức hắn tâm thần lắc lư bất định.

Ổn ổn tâm thần, Ngao Xuân cung kính nói: “Xin tiền bối giúp vãn bối chém ra Hoa Sơn!” Hắn không biết nên xưng hô với khí linh Khai Thiên Thần Phủ như thế nào, chỉ có thể gọi là tiền bối.

“Chém núi?!” Giọng nói dường như có chút nghi hoặc, sau lại mang theo ngạo nghễ mà nói: “Chuyện này có đáng gì? Nhữ tự mang ngô đến là được.”

Một khắc sau, Ngao Xuân còn chưa kịp nói cảm tạ, đã bị ném ra.

Từ lúc cầm lấy Khai Thiên Thần Phủ đến khi bị khí linh đuổi ra, mặc dù Ngao Xuân cảm thấy đã qua không ít thời gian, nhưng trong mắt người khác, chẳng qua hắn chỉ chớp mắt một cái mà thôi.

Ngao Xuân cầm Khai Thiên Thần Phủ nhìn Trầm Hương, lại nhìn về phía Đế Quân, “Bây giờ đi ngay sao?”

“Đương nhiên là bây giờ.” Đế Quân gật đầu, chuyện này đã tốn của y không ít thời gian, Đế Quân bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Ta đi cùng ngươi.” Trầm Hương tiến lên, nó muốn tận mắt nhìn thấy Ngao Xuân có thật là có thể chém ra Hoa Sơn hay không.

“Chúng ta cũng đi.” Đám người Trư Bát Giới cũng nói.

Bên này tranh nhau muốn đi, bên kia Đế Quân truyền âm nói với Dương Tiễn: “Ngươi có muốn đồng hành không?”

“Ừm.” Dương Tiễn cũng truyền âm trả lời.

Đế Quân chuyển hướng Ngọc Đế Vương Mẫu, “Bản quân dẫn Dương Tiễn cùng một trăm thiên binh đi theo bọn chúng, bệ hạ và nương nương cảm thấy thế nào?”

“Đương nhiên là được, việc này liền phiền Đế Quân vậy.” Ngọc Đế ước gì bọn Trầm Hương rời đi, nghe Đế Quân nói vậy, đương nhiên là tán thành cả hai tay.

Vương Mẫu hơi có chút nghi ngờ nhìn Đế Quân cùng Dương Tiễn, lại không nói thêm gì, chỉ gật đầu: “Ca ca đi đường cẩn thận.”



Đoàn người đáp mây bay bay đến Hoa Sơn, hai bên cũng không nói thêm gì, Đế Quân bố trí cấm chế chung quanh, phòng ngừa lúc chém núi tạo thành tổn hại ngoài mức cho phép, ra hiệu Ngao Xuân có thể bắt đầu chém núi.

Ngao Xuân nhìn người bên cạnh tự giác cách ra một khoảng, hít sâu một hơi, chậm rãi bay lên đỉnh Hoa Sơn, nắm Khai Thiên Thần Phủ chém thẳng xuống.

Thiên địa bắt đầu rung chuyển, đất đá trên thân núi vĩ đại lăn xuống, đập xuống đất, lực đập rất lớn khiến mọi người suýt nữa thì đứng không vững, cũng dẫn tới quần thú trong rừng chạy trốn.

Cũng may Đế Quân bố trí cấm chế khiến ngoại giới trừ có thể nghe thấy tiếng vang cực lớn ra, thì không bị ảnh hưởng gì.

Một chùm sáng kim sắc từ trong thân núi bị chém bắn thẳng đến chân trời, Trầm Hương biết đó là chùm sáng trên lồng giam mẫu thân.

Chùm sáng càng biến càng lớn, càng lớn lại càng mờ, cuối cùng biến mất vô tung, một người trán rộng mày ngài, vừa gặp đã yêu từ trong thân núi chậm rãi bay ra.

“Mẹ!” Trầm Hương ngạc nhiên bay vút lên, ôm lấy Dương Thiền.

“Trầm Hương!” Dương Thiền nước mắt lưng tròng, mừng rỡ nhìn con trai mình, hai tay chậm rãi mô tả khuôn mặt nó, muốn vĩnh viễn ghi nhớ nó vào trong đáy lòng.

Hai mẹ con bên này cao hứng đến quên hết tất cả, Ngao Xuân bên kia cũng vui mừng đầy mặt bây về bên cạnh Đế Quân, “Đế Quân, ta đã chém ra Hoa Sơn, lúc nào thì có thể nhìn thấy tỷ tỷ ta?”

“Sau Bàn Đào yến, ngươi sẽ tự gặp nàng ở Đông Hải.” Đế Quân từ trong tay hắn cầm lấy Khai Thiên Thần Phủ, Ngao Xuân không ngăn trở, cũng ngăn không được, vừa chém xong Hoa Sơn, hắn liền phát hiện trọng lượng Khai Thiên Thần Phủ đang từ từ gia tăng.

“Vậy ta cảm ơn Đế Quân trước.” Ngao Xuân vui sướng.

“Không cần cảm tạ bản quân, bản quân đã nói đương nhiên sẽ làm được, bây giờ, đã đến lúc các ngươi thực hiện hứa hẹn.” Đế Quân vuốt ve hoa văn phức tạp trên cán búa, thờ ơ không để ý nói.

Đám người Ngao Xuân còn chưa phản ứng kịp, Dương Tiễn đã ra lệnh một tiếng, khiến một bộ phận thiên binh bao vậy bọn chúng, bản thân thì dẫn theo những người còn lại bay lên trời đi tróc nã Dương Thiền và Trầm Hương.

“Dương Tiễn, ngươi muốn làm gì?!” Trầm Hương bảo vệ Dương Thiền ra sau người, không cho bất luận kẻ nào tới gần. Lớn tiếng chất vấn Dương Tiễn trước mặt.

“Nhị ca, van xin ngươi, buông tha chúng ta đi.” Dương Thiền mặt mày bi thương nhìn Dương Tiễn.

Dương Tiễn không hề động lòng, “Chẳng lẽ ngươi đã quên, Ngao Xuân chém ra Hoa Sơn, ngươi liền mặc cho Thiên Đình xử trí? Thế nào, muốn đổi ý?”

“Ngươi… Ngươi quá hèn hạ!” Trầm Hương chửi ầm lên, bất đắc dĩ nó không giỏi chửi mắng, chỉ có thể la hét Dương Tiễn hèn hạ.

“Đáp ứng đánh cược chính là ngươi, sao lúc này ngược lại đi trách người khác?” Đế Quân chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh Dương Tiễn, đôi mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía Trầm Hương, “Đem toàn bộ bọn chúng áp tải về Thiên Đình, nghe Ngọc Đế xử trí, nếu có chống cự, giết bất luận tội!”

“Vâng!”

Đừng nhìn chỉ có một trăm thiên binh, nhưng những thiên binh này đều cao thủ nhất lưu, lại có Đế Quân Dương Tiễn áp trận, rất nhanh sau, đoàn người vừa rời khỏi Thiên Đình lại trở về Thiên Đình, chỉ là lúc này sinh ra một cái Dương Thiền Đế Quân vốn không muốn dẫn theo, lại cố ý muốn theo tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương