Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Đế Quân là thật sự tức giận, từ lúc nào mà Thiên Đình lại thành nơi chơi đùa của trẻ con, muốn tới thì tới muốn đi thì đi vậy?

Dương Tiễn một mực im lặng xem diễn biến của sự việc, Trầm Hương quậy đến tình trạng này, đã không còn nằm trong khả năng giúp đỡ của hắn nữa, với lại nhìn dáng vẻ Đế Quân, hiển nhiên là sẽ không nghe người ngoài nói giúp.

Quan Âm bị lời nói của Đế Quân khó xử một trận, nghĩ nàng bình thường có lúc nào là không nhận được sùng bái, đã bao giờ phải chịu khó xử thế này, thế nhưng thân phận đối phương đặc thù, cũng chỉ có thể nhịn xuống, ổn ổn khí tức, lại nói: “Đế Quân là người tu đạo, sát phạt như vậy không sợ hữu thương thiên hợp sao?”

“Chém yêu hàng ma, chính là bổn phận của tiên gia ta. Phật gia không phải thường nói “Ta không vào địa ngục ai vào địa ngục” sao? Vì bổn phận này, bản quân không ngại máu chảy thành sông.” Ngữ điệu Đế Quân vẫn lạnh như băng sương, không hề mang theo chút nhân khí nào, khiến cho đáy lòng người ta không tự chủ được sợ hãi, tất cả mọi người đều minh bạch lời y nói không phải là làm ra vẻ.

“Chúng sinh bình đẳng, cho dù là yêu, bọn họ cũng không phạm phải sai lầm lớn, Đế Quân ở đây sao có thể được cho là hàng yêu trừ ma?”

“Phạm phải sai lầm lớn?” Đế Quân cười khinh miệt, “Thì ra trong mắt đại sĩ, bức vua thoái vị không phải là sai lầm lớn, vậy có phải bản quân cũng có thể dẫn nhân mã đến Tây phương Lôi Âm tự một lần không?” Uy hiếp trong lời nói Đế Quân càng nồng đậm.

Quan Âm nghe vậy liền biến sắc, nàng tin, nếu nàng còn nhúng tay vào chuyện này, Đế Quân nhất định sẽ nói được làm được, dẫn theo nhân mã giết lên Lôi Âm tự của Phật tổ.

Nhưng nếu nàng cứ như vậy chán nản rời đi, không chỉ nàng, cả Phật môn cũng sẽ mất hết uy nghiêm trong tam giới.

Nói cho cùng, quan tâm đến uy nghiêm của mình, không chỉ có riêng Ngọc Đế Vương Mẫu, chỉ cần là người ngồi ở trên cao, có ai lại không để tâm đến điều này?

Ngay tại lúc Quan Âm trong thế khó xử, không biết nên nói tiếp thế nào, Vương Mẫu hợp thời giải vây nói: “Bổn cung biết Bồ Tát là lòng dạ từ bi, không đành để bọn chúng bỏ mạng nơi đây, nhưng đây chung quy là chuyện của Thiên Đình, Bồ Tát vẫn không nên nhúng tay thì tốt hơn, miễn cho tổn thương hòa khí hai nhà tiên phật.” So với Đế Quân, Vương Mẫu nói chuyện khách khí hơn nhiều, nhưng ý tứ trong đó lại càng thẳng thừng.

Vương Mẫu cũng không thích Phật môn động một chút là nhúng tay vào chuyện của Thiên Đình, nhưng bất đắc dĩ trước đây không có Đế Quân, Thiên Đình ngoại trừ Dương Tiễn không có vị tiên nào có thể một mình đảm đương một phía, mà Trầm Hương mắt thấy càng lúc càng cường đại lên, cả Dương Tiễn cũng không phải là đối thủ của nó, bị thương trên tay nó (trước đó Thiên Đình đại loạn, Vương Mẫu đã từng hỏi huynh đệ Mai Sơn nơi Dương Tiễn đang ở, mà huynh đệ Mai Sơn biết được nơi ở của Dương Tiễn từ chỗ Hao Thiên Khuyển cứ theo sự thật mà bẩm báo), nàng cũng chỉ có thể khoan dung cho việc Quan Âm nhúng tay.

Nhưng bây giờ Đế Quân đã trở về, ngay cả Dương Tiễn cũng bình an vô sự, tất cả vấn đề liền được giải quyết dễ dàng, chỉ một cái Trầm Hương căn bản là không thành vấn đề, hà tất còn phải dựa hơi ai?

Quan Âm bị nói đến độ mặt mày lúc xanh lúc tím, Vương Mẫu thân là chủ nhân thiên giới đã mở miệng, nàng không có khả năng xem như không thấy, cho dù trong lòng có không nuốt không trôi được cơn giận này, nàng cũng chỉ có thể nở nụ cười niêm hoa đọc Phật hiệu: “A di đà phật, nếu nương nương đã lên tiếng, bần tăng cũng sẽ không đòi khó coi, ngay lập tức rời đi, chỉ là cuối cùng vẫn muốn khuyên Đế Quân một câu, ít tạo sát nghiệt.”

Đế Quân mỉm cười, “Bản quân tự có thẩm lượng, không phiền đến đại sĩ bận tâm.”

Quan Âm thấy y không động tâm chút nào, cũng chỉ có thể âm thầm thở dài, ánh mắt chuyển về phía Hồng Hài Nhi, “Ngươi quay về cùng vi sư.”

Hồng Hài Nhi khó xử nhìn nhìn Quan Âm lại nhìn nhìn Thiết phiến công chúa, thấy Thiết phiến công chúa dù vẻ mặt không muốn, nhưng vẫn cười khẽ gật đầu với nó, lúc này mới ngoan ngoãn đi tới bên cạnh Quan Âm.

Thiết phiến công chúa mặc dù luyến tiếc Hồng Hài Nhi, nhưng cũng biết lúc này là dữ nhiều lành ít, Hồng Hài Nhi có thể giữ được tính mạng, nàng cũng an tâm.

Trư Bát Giới kéo tay áo Quan Thế Âm, không cho nàng rời đi, “Bồ Tát, người sẽ không thật sự đi như vậy chứ?” Trư Bát Giới trong lòng cũng luống cuống, Trầm Hương đánh lên Thiên Đình là ý tưởng của hắn, hiện tại xem tình huống này là không thể có lợi nổi, trong lòng hắn đã sớm không nắm chắc, nếu Bồ Tát còn không quản chuyện này, bọn họ phỏng chừng là chạy trời không khỏi nắng.

Mặc dù không biết thực lực của Đế Quân, nhưng Trư Bát Giới cũng từng là Thiên Bồng nguyên soái, đương nhiên minh bạch có thể khống chế kỳ lân, đều là thượng cổ đại thần, người nào người nấy thần thông quảng đại, không ai là dễ đối phó.

“Thiên Đình không chào đón bần tăng, bần tăng cũng chỉ có thể đi thôi, Bát Giới, nghe bần tăng khuyên một câu, ngươi đã quy y theo Phật môn, vẫn không nên nhúng tay vào chuyện của Thiên Đình.” Để lại những lời này, Quan Âm bất chấp Trư Bát Giới níu kéo, đáp mây bay đi.

“Trầm Hương, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Đinh Hương trốn bên cạnh Trầm Hương, lén hỏi, không biết thần tiên ở đây đều có thể nghe được tiếng thì thầm của nàng.

Ngao Xuân nhìn động tác vô cùng thân thiết của họ, trong mắt đầy buồn bã.

Trầm Hương mặt mày cũng tái xanh, cầm Khai Thiên Thần Phủ trong tay vẻ mặt đề phòng nhìn Đế Quân và Dương Tiễn, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua kỳ lân phía sau bọn họ, “Chuyện tới hôm nay, chúng ta cũng không còn đường lui.”

Không chỉ bọn nó, mọi thần nhân yêu có mặt ở đây ai nấy trong lòng đều không bình tĩnh, hướng về Trầm Hương như Hằng Nga và Bách Hoa tiên tử, đương nhiên là lo lắng cho an nguy của bọn Trầm Hương, còn những thần tiên vốn muốn xem kịch hay không định ra tay thì bắt đầu lo lắng về sau sẽ bị Đế Quân trách tội, bọn họ không chết cũng sẽ thiếu đi mấy lớp da.

Không một ai dám can đảm lên tiếng đầu tiên, sợ sẽ thành con chim xuất đầu.

Đế Quân lạnh mắt nhìn xung quanh, ánh mắt mang theo khinh miệt, “Thế nào? Các vị không phản đối? Các ngươi không nói, nhưng bản quân lại muốn động thủ, Thác Tháp thiên vương đâu?”

Lý Tĩnh đột nhiên nghe thấy Đế Quân gọi, ánh mắt thu lại, cầm tháp bước ra, hướng về Đế Quân khom mình hành lễ, “Có tiểu thần.”

“Còn không dùng Linh Lung Tháp bắt bọn chúng lại, chẳng lẽ còn muốn bản quân tự mình động thủ?” Đế Quân híp hai mắt, lạnh giọng mắng.

Chỉ là mấy con tiểu yêu, không đáng để y tự hạ thấp địa vị đích thân ra tay.

“Vâng!” Lý Tĩnh lớn tiếng đáp, Linh Lung Tháp trong tay phát ra âm thanh đáp lại, bay lên đỉnh đầu chúng yêu, bất chấp quần yêu bên dưới gào thét chống cự, hút bọn chúng vào trong.

Trong đám phần tử phản loạn nơi đây, chỉ có Trầm Hương, Trư Bát Giới, Ngao Xuân, Ngưu ma vương và Thiết phiến công chúa pháp lực cao cường vẫn còn khổ cực chống đỡ, đề phòng bị hút vào trong Linh Lung Tháp.

Lúc này bọn họ mới biết được, nước ở Thiên Đình còn sâu hơn cả Đông Hải, nào phải nơi đám người như bọn chúng có thể làm loạn.

Đáng tiếc, đã không còn đường lui.

“Trầm Hương, Trầm Hương cứu ta.” Đinh Hương ôm Trầm Hương thật chặt, lực hút phía trên càng lúc càng lớn, thân thể của nàng đảo ngược lại, lơ lửng trên không trung.

Ngao Xuân khổ sở chống đỡ, bàn tay đang đưa tới, nghe nàng kêu cứu sau, khựng lại trong không trung, cuối cùng chỉ có thể cười khổ im lặng thu về, dùng toàn lực đối kháng lại lực hút, không để cho mình bị kéo vào.

Rốt cuộc, người t trong lòng nàng, cũng không phải là mình…

“Đinh Hương, nghìn vạn lần đừng buông tay.” Trầm Hương vừa thúc động pháp lực, để cho mình đứng vững hơn, vừa giữ chặt Đinh Hương, không để nàng bị cuốn vào trong Linh Lung Tháp.

Bên cạnh mỗi một lúc lại trở nên yên tĩnh hơn, không cần nhìn, Trầm Hương cũng biết người của bọn họ đang ngày càng ít, không thể tiếp tục như thế nữa.

“Mọi người đứng vào một chỗ, giữ chặt lấy nhau, ta đi chém cái Linh Lung Tháp này.” Trầm Hương quát lớn.

Mọi người nghe vậy đều đứng tụ lại, Đinh Hương cũng thức thời buông Trầm Hương ra, chuyển sang túm lấy Trư Bát Giới và Ngao Xuân.

Các thần tiên ở ngoài phạm vi công kích của Linh Lung Tháp vẫn chú ý đến biến hóa bên trong, nghe thấy lời nói của Trầm Hương, đều nở một nụ cười châm biếm, chỉ có đám người Hằng Nga ôm đầy kỳ vọng nhìn Trầm Hương.

“Ngươi nói xem, nó có thể chém Linh Lung Tháp sao?” Đế Quân quay đầu hỏi Dương Tiễn, mặt mày đầy vân đạm phong khinh, giống như trước mắt có chăng chỉ là một tuồng hài kịch mà thôi.

Mà đã là hài kịch, thì chỉ có thể chuốc lấy sự cười nhạo của người khác mà thôi.

Dương Tiễn nhíu mày, “Khai Thiên Thần Phủ chính là thần khí có lực công kích mạnh nhất, nhưng Linh Lung Tháp cũng không phải phàm vật, chưa nói được.”

“Dù là một bảo bối tốt vào tay kẻ không biết dùng, quá lắm chỉ là một món đồ trang trí thôi.” Đế Quân cười khẩy nói.

Dương Tiễn nhìn y một cái, không nói nữa, chỉ chuyên tâm nhìn động tĩnh trong Linh Lung Tháp.

Trong lúc nói chuyện có không ít tiểu yêu bị hút vào trong tháp, bên dưới chỉ còn lại ít ỏi vài bóng dáng, nhìn qua nhiều lắm là mười hai mươi người.

Ngọc Đế và Vương Mẫu giờ mới hiểu ra, đám thần tiên dưới trướng bọn họ không phải là không có bản lĩnh thật sự, mà là do quá buồn chán mới mừng rỡ xem kịch, bọn họ hận hận nhìn chung quanh một vòng, tiên nhân bị nhìn đều ánh mắt lóe lên tránh ra, làm ra vẻ kính cẩn khiêm nhường.

Lát nữa lại trừng trị các ngươi!

Nói đến bên này, Trầm Hương hít mạnh một hơi, mang theo Khai Thiên Thần Phủ bay về phía Linh Lung Tháp, ngay lúc sắp tiến vào trong tháp, liền hét lớn đem cây búa lớn trong tay chém xuống.

Sức mạnh của Khai Thiên Thần Phủ công kích về phía Linh Lung Tháp, vốn tưởng rằng một kích mười phần chắc chín này mặc dù không nhất định có thể đánh nát Linh Lung Tháp, nhưng ít ra cũng sẽ khiến ngừng vận chuyển, nhưng không ngờ Linh Lung Tháp lóe lên kim quang, một bức tường vô hình chặn lại công kích của nó, nhìn lại Linh Lung Tháp, một chút hư hại cũng không có, vẫn hút người phía dưới như cũ.

“Sao có thể như vậy? Không có khả năng!” Trầm Hương không tin một chém mãnh liệt vừa rồi, Linh Lung Tháp lại trước sau không hề bị tổn hại chút nào, không chỉ vậy, ngược lại sức mạnh phản về càng tạo thành cho Trầm Hương phiền toái không nhỏ, tuy nói chút sức mạnh này không gây thương tổn cho nó được, nhưng y phục trên người bị vạch ra vài vết rách, dây cột tóc trên đầu lại bị cắt đứt, toàn thân chật vật bất kham.

“Có gì là không có khả năng.” Đế Quân thấy tạm được rồi, đám người còn lại thì Linh Lung Ththiftrong nhất thời nửa khắc cũng không làm gì được bọn chúng, phất tay bảo Lý Tĩnh trở về, “Tự học không tới nơi, còn hy vọng người khác cũng học không tốt như mình sao? Ngươi thật sự cho rằng thần tiên trên trời đều là giá áo túi cơm?” Nếu thật sự là như vậy, đã bị thiên kiếp đánh đến cả tro cũng không còn từ lâu rồi.

“Đây là Khai Thiên Thần Phủ, có thể chém vạn vật, sao lại không chém được tháp của lão?” Trầm Hương nhất thời bị đả kích không quan tâm đối phương là một tồn tại nó sợ hãi, chỉ vào Lý Tĩnh, khăng khăng muốn có được đáp án.

Lý Tĩnh mặc kệ nó không phục thế nào, thu tháp lui về chỗ, mắt nhìn thẳng.

“Có thể chém vạn vật? Vậy ngươi chém được Hoa Sơn không?” Đế Quân châm biếm.

Trầm Hương sắc mặt trắng nhợt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương