Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Ngồi trong một góc phòng yên tĩnh trên lầu hai, từ chối lời đề cử nhiệt tình của điếm tiểu nhị, gọi vài món bánh thanh đạm cho bữa nhẹ, lại thêm một bình Bích Loa Xuân thượng hảo, khoan thai tự đắc tránh đi ánh nắng chói chang giữa trưa, hưởng thụ căn phòng mát mẻ.

Có điều phần nhàn nhã này không kéo dài được bao lâu, một tiếng gọi “Chủ nhân” quen thuộc, chứa chan xúc động vang lên, Dương Tiễn quay đầu nhìn lại, “Hao Thiên Khuyển?”

“Chủ nhân, cuối cùng cũng tìm được người rồi.” Hao Thiên Khuyển hai mắt ngập nước, không để ý ánh mắt kinh ngạc của người ngoài, bổ nhào vào bên chân Dương Tiễn, bám lấy chân hắn không buông, bộ y phục đen trên người nhăn nhúm, chỗ nào cũng đầy bùn đất, không ít chỗ còn bị rách, giống như bị cành cây này nọ quẹt rách.

“Hao Thiên Khuyển, sao ngươi lại ở đây?” Đối với sự xuất hiện của Hao Thiên Khuyển, Dương Tiễn rất nghi hoặc, không phải nó đang ở chỗ Dược tiên chữa mũi sao?

“Trầm Hương nói người chết rồi, ta không tin, liền xuống đây tìm người, tìm rất lâu mới thấy.” Hao Thiên Khuyển nói.

Ban đầu, Hao Thiên Khuyển vốn ở trong động phủ của Dược tiên chữa mũi, không biết Trầm Hương làm thế nào tìm ra nó, đầu tiên là dương dương đắc ý nói với nó rằng, Dương Tiễn đã chết trong tay hắn.

Hao Thiên Khuyển đương nhiên không tin lời hắn nói, “Ngươi đang gạt ta đúng không, ngươi tưởng là ngươi nói như vậy, ta sẽ bị lừa sao? Chủ nhân của ta là Đệ nhất chiến thần tam giới, sao có thể chết trên tay nhóc con vớ vẩn như ngươi được?”

“Đó là trước đây thôi.” Trầm Hương đắc ý giơ giơ chiếc búa trong tay, “Nhìn thấy cái gì đây không? Là Khai Thiên Thần Phủ mà Bàn Cổ dùng lúc khai thiên tích địa đấy! Thần khí sắc bén nhất thiên hạ, ngươi nghĩ Nhị Lang Thần có thể ngăn cản được uy lực của nó không?”

Nhìn thấy Khai Thiên Thần Phủ, trong lòng Hao Thiên Khuyển dao động, nhưng nó vẫn không tin chủ nhân của mình sẽ chết, “Hừ, có Khai Thiên Thần Phủ thì thế nào? Nằm trong tay ngươi cũng chỉ giống một cây búa có chút tốt mà thôi.”

Tròng mắt Trầm Hương xoay tròn, cười nói, “Nếu ngươi không tin, không bằng chúng ta đánh cược?”

“Đánh cược gì?”

“Ta cho ngươi biết nơi Nhị Lang Thần gặp chuyện, ngươi xuống trần gian tìm thử xem, xem có phải ta nói láo hay không.”

“Ngươi nói đi.” Hao Thiên Khuyển không nói hai lời, gật đầu đồng ý, nhưng suy cho cùng thì nó vẫn sợ chủ nhân sẽ xảy ra chuyện, nếu bị thương thì phải làm sao?

Vì vậy, Trầm Hương liền nói địa điểm cho nó. Hao Thiên Khuyển vừa biết chỗ, liền mã bất bình đề chạy tới, đáng tiếc đến quá muộn, Dương Tiễn đã không còn ở đó nữa.

Hao Thiên Khuyển là sủng vật của Dương Tiễn, trong một mức độ nhất định họ có thể có tâm linh tương thông, nhưng bây giờ Hao Thiên Khuyển hoàn toàn không cảm thấy được sự tồn tại của Dương Tiễn (lúc Dương Tiễn bị thương, pháp lực chưa khôi phục, hơn nữa có sự tồn tại của Đế Quân, ảnh hưởng đến năng lực này), thế này Hao Thiên Khuyển mới biết chủ nhân mình thật sự đã có chuyện, nhưng nó không tin người sẽ chết, vì vậy nó bắt đầu nỗ lực tìm kiếm nơi chủ nhân đang ở.

Mũi của Hao Thiên Khuyển vẫn chưa khỏi hẳn, lúc tốt lúc tệ, nên không mong đợi dùng được “Thiên lý truy tung”, mà trước đó Đế Quân đã cho Linh Hư thay đổi ký ức của tất cả mọi người, việc này khiến cho Hao Thiên Khuyển tìm chủ nhân khó hơn rất nhiều.

Cũng may hai vị thần kết bạn du hồ lần đó, cho nhiều người ấn tượng sâu sắc, Hao Thiên Khuyển nghe ngóng bên bờ Tây Hồ hồi lâu, rốt cuộc cũng nghe được tin tức của bọn họ.

Mặc dù không tìm được người, nhưng biết chủ nhân còn sống, hơn nữa còn sống không tệ, Hao Thiên Khuyển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

“Ta đã tìm rất nhiều nơi, đều không tìm thấy người, liền nghĩ người có thể ở Quán Giang Khẩu hay không, cho nên ta tới đây, đúng lúc nhìn thấy người ở chỗ này, chủ nhân, người không sao chứ? Có đúng là người bị thương không? Có nghiêm trọng không?”

“Không cần khẩn trương như vậy, thương thế của ta đã gần khỏi hẳn rồi.” Dương Tiễn đỡ Hao Thiên Khuyển từ dưới đất lên, dáng vẻ nó thế này quá nổi bật.

Đỡ Hao Thiên Khuyển ngồi lên ghế, Dương Tiễn vẫy tiểu nhị tới gọi cho nó chân giò kho tàu, sườn lợn hấp, gà quay, toàn là món nó thích ăn, khiến cho Hao Thiên Khuyển đang nghe hắn phân phó chảy nước bọt ròng ròng, “Sao Trầm Hương lại đến tìm ngươi? Ta nghĩ nó sẽ không hy vọng ta được cứu.”

“Ta không biết, chủ nhân.” Hao Thiên Khuyển lắc đầu, nó có thể đủ trung thành, nhưng không đủ thông minh.

“Ta nghĩ, nó là muốn tìm ngươi.” Đế Quân từ lúc Hao Thiên Khuyển tới chưa từng nói một lời đột nhiên mở miệng nói, ánh mắt liếc về phía cầu thang thông từ lầu một lên lầu hai, ở chỗ đó, một viên ngoại lão gia đang được tiểu nhị dẫn lên lầu.

Trầm Hương bắt chước cách đi của viên ngoại, cố làm ra vẻ theo tiểu nhị leo lên lầu, trong một góc kín đáo quan sát tình hình cả bàn Dương Tiễn.

Làm Dương Tiễn bị trọng thương xong, để tránh khỏi đêm dài lắm mộng, Trầm Hương lập tức chạy đến Hoa Sơn phá núi cứu mẹ, thế nhưng Khai Thiên Thần Phủ lại không chém được kết giới Nhị Lang Thần thiết lập, Tam Thánh Mẫu mách nước cho Trầm Hương, chỉ có người biết chú ngữ mới có thể cứu nàng, mà chú ngữ, chỉ có Dương Tiễn biết.

Trầm Hương không nói cho Tam Thánh Mẫu biết nó làm Nhị Lang Thần trọng thương, mà nó giờ đã hối hận rồi.

Biết sớm như vậy nó đã hỏi ra chú ngữ trước, rồi mới động thủ.

Trầm Hương biết Dương Tiễn được Đế Quân mang đi, nhưng nó không dám tự mình đi tìm, nó đã ăn nhiều quả đắng trên tay Đế Quân lắm rồi, Trầm Hương không có gan dám chọc giận y nữa.

Vì vậy nó nghĩ để cho Hao Thiên Khuyển đi tìm Dương Tiễn, còn bản thân thì lén đi theo, tìm cơ hội có được khẩu quyết — dưới tình huống không có mặt Đế Quân.

Lúc nhìn thấy Dương Tiễn và Đế Quân, cả khuôn mặt Trầm Hương đều vặn vẹo.

Nó đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, nhưng Dương Tiễn và Đế Quân ở cùng một chỗ không thể nghi ngờ là hỏng bét nhất.

Chết tiệt, tại sao cái tên cổ quái kia lại đi cùng Dương Tiễn, mà bọn họ còn mang dáng vẻ rất thân thiết nữa chứ? Như vậy nó làm sao lấy được chú ngữ đây.

Trầm Hương vừa dưới sự ân cần của tiểu nhị, chọn một chỗ ngồi cách bọn họ xa một chút lại không khiến người khác chú ý, vừa âm thầm khổ não tìm cách lấy được chú ngữ.

Thuật biến hóa của thần tiên rất khó nhìn ra chỗ sơ hở (cái này từ việc Trầm Hương biến thành Ngọc Đế đến Linh Tiêu điện làm loạn nhưng không một thần tiên nào nhìn ra được nó là giả là có thể xác định), đặc biệt là khi học bảy mươi hai phép biến hóa của Tôn Ngộ Không, thuật biến hóa của Trầm Hương càng chưa từng bị nhìn thấu.

Đáng tiếc người hôm nay nó gặp phải là Đế Quân.

Dương Tiễn nhìn theo ánh mắt của Đế Quân, không nhìn ra cái gì, nhưng hắn tâm tư tinh tế đầu óc chuyển một cái, liền hiểu, “Đó là Trầm Hương?”

“Có thể dễ thấy, phẩm vị của nó thật sự không được tốt lắm.” Đế Quân vẻ mặt chê bai, thực không biết sao nó lại chọn biến thành một tên béo trung niên râu cá trê như vậy.

“Nó từng nói nó muốn trở thành một viên ngoại lão gia.” Dương Tiễn thấp giọng nói, “Sao nó lại muốn tìm ta?”

“Không phải là tìm ngươi gây phiền phức thì là vì mẹ nó, ai biết được?”

Dương Tiễn trầm ngâm chốc lát, nói với Hao Thiên Khuyển: “Ngươi đi Hoa Sơn một chuyến, hỏi huynh đệ Mai Sơn đang thủ sơn, gần đây có phải Trầm Hương đã tới đó hay không, cùng với nó tới đó làm gì. Hỏi rõ rồi trở về báo cáo với ta. Ta ở nhà chờ ngươi.”

Hao Thiên Khuyển không muốn rời xa chủ nhân, nhưng nó sẽ không không nghe lời chủ nhân, cho nên nó lưu luyến rời đi, còn không quên gói mấy món mỹ thực Dương Tiễn gọi cho nó.

“Bây giờ ngươi định làm gì?” Đế Quân hỏi.

“Cái gì cũng không làm, chúng ta về thôi.” Dương Tiễn gọi tiểu nhị tới chuẩn bị tính tiền.

Đương khi tiểu nhị báo giá, Đế Quân trong ánh mắt bất mãn của Dương Tiễn giành trả tiền trước.

“Đã nói là bữa này ta mời mà.”

“Đúng vậy, ngươi mời, ta trả tiền.”



Đế Quân và Dương Tiễn trở lại Dương phủ, Trầm Hương không dám đến gần, chỉ cách xa trốn trong rừng lén theo dõi nhất cử nhất động của Dương phủ.

“Mọi người nói xem nó sẽ ở đằng kia đến khi nào?” Trong tiền viện Dương phủ, Dương Chiêu nằm trên đầu tường, lén lút nhìn ra bên ngoài, quay đầu lại hỏi mọi người trong nhà phía sau.

“Kệ nó muốn ở bao lâu thì ở.” Dao Cơ không có hứng thú lắm nói, nàng đang làm y phục cho người nhà, việc này đối với người vừa khéo tay lại có pháp lực như nàng không có gì khó, nhưng hai nghìn năm, kiểu dáng y phục thay đổi quá lớn, nàng trước tiên phải làm rõ hiện nay đang lưu hành xu hướng gì.

“Chiêu Nhi đi xuống, con làm vậy còn ra thể thống gì!” Dương Thiên Hữu mắng.

Dương Chiêu lè lưỡi, xuống khỏi đầu tường, còn lẩm bẩm, “Nó trông chẳng giống tam muội tẹo nào, đúng là con của tam muội sao?” Trong nhận thức của Dương Chiêu, Dương Thiền vẫn còn là một đứa bé nhỏ nhắn mập mạp, làm sao có thể có một đứa con trai lớn như vậy, lại còn mờ mờ ám ám, nhìn qua không phải là dạng người tốt lành gì.

“Quả thực không có dáng vẻ xuất chúng lắm.” Dương Thiên Hữu nhíu mày, vừa rồi hắn cũng đã quan sát Trầm Hương một lúc từ chỗ tối, bất luận là tướng mạo khí chất hay là ngôn hành cử chỉ, đều không phải là dạng mà Dương Thiên Hữu thưởng thức, nhất là sau khi biết Trầm Hương khiến Dương Tiễn trọng thương, hảo cảm với nó trực tiếp rơi xuống đáy cốc.

“Là ta không tốt, nếu không Tiểu Tam (tôi thừa nhận tôi có ý xấu đó ~) (tiểu tam trong tiếng Trung còn có nghĩa là bồ nhí) sẽ không…” Dao Cơ sắc mặt buồn bã.

“Đừng nói như vậy, việc này không thể trách ngươi, ta cũng có trách nhiệm.” Dương Thiên Hữu an ủi.

Có thể nói, người nhà Dương gia có mặt ở đây rất không muốn gặp cái tên hậu bối này.

Dương Tiễn không ở cùng với người nhà hắn, hắn nói chuyện của Trầm Hương cùng hắn cho mọi người sau, đã bị Dao Cơ tiễn về phòng nghỉ ngơi, Đế Quân cũng đi cùng hắn.

Lúc này là thời gian tốt nhất để ngủ trưa, Dương Tiễn lười biếng nằm nghiêng trên giường nhắm mắt đánh một giấc ngắn, ngủ đến vô cùng yên bình, phía trước hắn, Đế Quân nằm nghiêng, dùng khuỷu tay chống xuống giường, cầm cây quạt mới mua hôm nay, được Dương Tiễn đề tự, chậm rãi quạt gió cho hắn. Đồng thời tự nhủ, có nên đem chuyện khôi phục pháp lực cho Dương Tiễn đưa vào nhật trình không.

Vết thương của Dương Tiễn đã khép miệng, không bao lâu sẽ hoàn toàn hồi phục, cả sẹo cũng không còn, nhưng pháp lực của hắn đến nay vẫn chỉ mới khôi phục được ba phần như cũ, xem ra thần lực của Khai Thiên Thần Phủ đã ảnh hưởng đến pháp lực của hắn, nếu muốn hoàn toàn khôi phục, trước hết phải đem toàn bộ thần lực không thuộc về Dương Tiễn trong cơ thể hắn loại trừ, có điều quá trình này lại rất khó chịu.

Không chớp mắt ngắm nhìn gương mặt say ngủ của Dương Tiễn, Đế Quân quyết định đợi hắn tỉnh sẽ hỏi ý kiến của hắn một chút.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương