Chuyển ngữ: Mộc Đầu



Có lẽ là vì lần này thật sự không còn cách nào khác, Trầm Hương cũng nóng nảy lên, nghe Đế Quân nói vậy, quay đầu căm tức nhìn, “Ngươi muốn chém muốn giết gì thì tùy ngươi! Đừng ở đó làm bộ làm tịch!”

“Trầm Hương!” Lưu Ngạn Xương nghe xong, biết là chuyện đã hỏng rồi, sốt ruột kéo con mình, nhưng đã chậm.

Quả nhiên, Trầm Hương vừa dứt lời bầu không khí trên điện lập tức thay đổi, Linh Hư vốn đang hóa thân thành cọc gỗ nháy mắt di chuyển đến trước mặt Trầm Hương, tát bay nó.

“A!” Trầm Hương quay cuồng trong không trung, đập lên cột đá trong điện, rồi bị văng mạnh ngược trở về ngã lăn xuống đất, va chạm kịch liệt làm hư một góc cột đá, cũng khiến Trầm Hương phun ra một miệng máu tươi nằm trên đất không dậy nổi. Cũng may là Trầm Hương dù đã mất pháp lực, nhưng tố chất cơ thể chung quy người phàm cũng không thể so sánh được, nếu không cái tát này đã có thể lấy đi cái mạng nhỏ của nó, Linh Hư vẫn rất có chừng mực.

“Trầm Hương!!” Lưu Ngạn Xương vừa thấy Trầm Hương bị thương, tức thì muốn đến xem nó, đáng tiếc quỷ soa bên cạnh giữ quá chặt, hắn không làm sao thoát đi được, hắn tức giận gầm thét với Linh Hư: “Nó chỉ là một đứa bé, ngươi khinh người quá đáng!”

Linh Hư không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Đế Quân một cái, thấy y không có phản ứng, thì yên lặng lui về vị trí cũ, tiếp tục làm phông nền.

Lưu Ngạn Xương thấy hắn không thèm để ý, liền chuyển về phía Đế Quân: “Vị Đế Quân này lẽ nào chỉ nhìn thủ hạ làm bậy như vậy thôi sao?”

“Chỉ cần nó không khẩu xuất cuồng ngôn, Linh Hư sẽ không động vào nó.” Đế Quân không để ý lắm phẩy tay một cái, ý bảo quỷ soa thả hắn ra.

Lưu Ngạn Xương vừa được tự do, liền chạy đến bên Trầm Hương, kiểm tra thương thế của nó.

“Trầm Hương, con không sao chứ?”

“Cha, cha yên tâm, con không sao.” Trầm Hương bị đánh, nôn ra máu rồi thì không sao nữa, chỉ là nhìn hơi thảm chút thôi. Nó nhìn Đế Quân và Linh Hư, trong mắt mang theo hận thù cùng phẫn nộ, còn có sợ hãi không giấu được, “Để bọn họ tới đi, Trầm Hương không sợ.”

Bốp bốp bốp. Đế Quân vỗ tay, “Thực sự là rất có khí phách, chẳng qua là không biết ngươi có thể làm được hay không đây.”

Trầm Hương khó hiểu co rụt thân thể, nhưng vẫn cậy mạnh nói: “Ngươi, ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi thử nói xem?” Đế Quân nở một nụ cười nhạt quỷ dị, “Bản quân thấy phụ thân ngươi chắc là cũng rất muốn biết kết cục của ngươi, dứt khoát cùng đi xem xem, đưa bọn chúng tới Luân hồi trì.”

“Vâng.”

Đoàn người di chuyển trận địa.

Bên Luân hồi trì, vẫn vội vội vàng vàng như cũ, quỷ hồn đứng xếp hàng uống canh Mạnh bà rồi bước xuống Luân hồi trì, ngay ngắn trật tự.

Đoàn người Đế Quân đến khiến một bộ phận quỷ soa hoảng sợ, luống cuống nhưng vẫn nhớ rõ chức trách của mình, chỉ đứng tại chỗ hành lễ, lại lập tức trở về cương vị. Chỉ cho một quỷ soa phụ trách nơi đây tiến đón.

“Tiểu quỷ tham kiến Đế Quân.”

“Đứng lên đi, trên Luân hồi trì có chỗ trống không?”

“Có, Luân hồi trì chỉ mở ra xung quanh cho linh hồn đầu thai, vị trí chính giữa đều để trống.” Lục đạo luân hồi, mỗi lần chỉ có một linh hồn đi xuống, chưa bao giờ có cảnh tượng chen chúc.

“Dẫn bản quân đến đó.”

“Thưa vâng, Đế Quân mời đi bên này.”

Quỷ soa kia dẫn bọn họ tới trung tâm Luân hồi trì, rồi lùi sang một bên.

Đế Quân nhìn chung quanh, “Nói đôi chút về Lục đạo luân hồi cho bản quân.” Mặc dù y không phải lần đầu tiên tới nơi này, nhưng công dụng của sáu cái hồ này thì vẫn chưa rõ lắm.

“Vâng, Lục đạo Luân hồi trì được bày thành thế chúng tinh củng nguyệt(sao vây quanh mặt trăng), chính giữa giành riêng cho thiên nhân luân hồi là Thiên đạo, bên cạnh lần lượt là Nhân gian đạo, Tu La đạo, Súc sinh đạo, Ngạ quỷ đạo, Địa ngục đạo.” Phán quan giải thích, hắn không nói thêm gì nữa, hiểu biết về Lục đạo luân hồi của vị này sợ rằng còn nhiều hơn cả quỷ thần.

Đế Quân đi đến bên cạnh Súc sinh đạo, nhìn nước hồ đục ngầu trong đó, rồi liếc mắt nhìn cha con Lưu Ngạn Xương phía sau, “Các ngươi có biết lấy tội nghiệt của các ngươi, sau khi chịu tội xong ở Địa phủ, sẽ được luân hồi thế nào không? Không bằng hôm nay đến thử chút đi…”

“Cái gì?” Hai người không phản ứng lại kịp.

Đế Quân cũng không để ý đến vấn đề của họ, chỉ xoay người tự lẩm nhẩm, lại có thể rõ ràng để cho toàn bộ thần quỷ người ở đây đều nghe được: “Trước tiên bắt đầu từ chỗ này là được.”

Đế Quân nâng một tay lên, vẫy vẫy về phía sau, Trầm Hương liền không tự chủ đi về phía y.

Đế Quân nhìn Trầm Hương trước mặt, nở một nụ cười, dưới đáy mắt lại lóe lên một tia sáng lạnh, “Bản quân hy vọng ngươi có thể chống đỡ được lâu một chút.”

Không đợi Trầm Hương trả lời, tay Đế Quân đã đặt lên đầu nó, giống như đang kéo thứ gì ra, rung động.

Thần quỷ ở đây đều nhìn thấy, linh hồn của Trầm Hương bị Đế Quân từng chút một kéo từ trong thân thể ra, linh hồn bị kéo ra xong, thân thể Trầm Hương mất đi sinh cơ, tức thì ngã rạp xuống đất, ánh mắt vốn sáng ngời trở nên trống rỗng vô hồn.

Quỷ thần đương trường nhìn linh hồn trong tay Đế Quân, dáng vẻ của nó giống như là Trầm Hương bản thu nhỏ, nhưng lại bán trong suốt, khác với quỷ hồn khiến cho người ta cảm thấy âm u lạnh lẽo, sinh hồn trông sáng sủa chói mắt hơn, nằm trong lòng bàn tay Đế Quân ngọ nguậy muốn chạy trốn.

Lưu Ngạn Xương thấy con mình gặp chuyện, lo lắng không thôi, nhưng hắn bị quỷ soa bắt lại, hơn nữa vừa nãy nói năng vô lễ, bị Phán quan rất có nhãn lực bịt miệng lại, chỉ có thể ở một bên nhìn mà lo lắng suông.

Đế Quân cầm Trầm Hương nhỏ, dồn pháp lực vào một ngón tay chỉ vào trong Súc sinh đạo, mặt hồ vốn đang tĩnh lặng không gợn sóng đột nhiên hiện lên những vòng sóng nhỏ, từ trung tâm bắt đầu, từng vòng từng vòng dập dềnh lan ra ngoài.

Đế Quân tiện tay ném Trầm Hương nhỏ trong tay vào trong đó. Sau một tiếng “tõm”, Trầm Hương nhỏ đã biến mất không thấy bóng dáng, Đế Quân hứng trí kêu gọi tất cả mọi người đi tới, “Dẫn hắn tới đây, nếu các ngươi cảm thấy hứng thú thì cũng tới xem một chút đi.”

Đám thần quỷ cũng tò mò đi tới. Trong mắt cả đám đều là vui vẻ được xem một màn kịch hay, chỉ có Lưu Ngạn Xương là sốt ruột cùng lo lắng.

Trong hồ lúc sáng lúc tối, một chốc sau, một hình ảnh hiện ra. Hình ảnh có hơi mờ, mơ hồ có thể nhìn ra có thứ gì đang động đậy, sau đó, mọi người cuối cùng cũng thấy rõ trong hình ảnh đó là gì.

Đó là một đàn chuột, chính xác mà nói là một con chuột lớn và một đàn chuột con vừa ra đời.

Chuột con vừa ra đời, trên thân không có một sợi lông, toàn thân là một màu da thịt, vẫn chưa mở mắt, muốn có bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu.

Hình ảnh trong hồ thay đổi, đàn chuột con trước đó đã mọc ra một lớp lông nâu đen, cũng đã mở mắt, trong đàn chuột con đang giành nhau thức ăn, mọi người rất dễ dàng phát hiện ra một con chuột con vừa nhỏ vừa gầy núp một bên, nhất quyết không có ý định tiến lên.

Lúc này Đế Quân thế mà lại nở một nụ cười, ung dung nói: “Xem ra Lưu Trầm Hương không thích hợp với cuộc sống làm chuột cho lắm.”

Lần này, ai cũng hiểu được ý của Đế Quân, thì ra y đã ném linh hồn của Trầm Hương vào thân thể của một con chuột.

Đối với tình cảnh trong hình ảnh, Đế Quân dường như có chút phiền não, lại nói tiếp: “Thế này không được rồi, không ăn gì thì sẽ chết đói mất.”

Lưu Ngạn Xương nhìn y giận dữ, những lại chẳng làm được gì.

Đế Quân chuyển về phía Lưu Ngạn Xương, “Thế nào, ngươi cũng muốn thử xem sao?” Nói xong cũng không để ý đến hắn, quay đầu xem tiếp.

Lời nói của Đế Quân đạt được nghiệm chứng, một lúc sau, con chuột con gầy choắt ở hình ảnh trong hồ liền biến thành một con chuột chết. Hình ảnh vặn vẹo một lúc, linh hồn Trầm Hương lại từ trong nước bay ra.

Đế Quân nhìn nó bay tới trước mặt mình, không bắt lấy, chỉ lãnh đạm hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Cực kỳ không ổn, dù đang ở dạng linh hồn, sắc mặt của Trầm Hương cũng vô cùng xấu, cho dù là ai mang theo ký ức nhân loại đầu thai thành chuột, sống trong cống rãnh âm u ẩm ướt, ăn những thứ hư thối bẩn thỉu, cuối cùng còn rõ rành rành chết đói, cũng sẽ không ổn, nhưng tính tình Trầm Hương lại ương bướng, chỉ nói: “Ngươi có bản lĩnh thì giết ta đi!” Dù sao thì chuyện tệ nhất nó cũng gặp phải rồi, còn sợ gì nữa.

Đáng tiếc, chuyện tệ nhất với Trầm Hương, trong mắt Đế Quân chỉ là bình thường nhất, Đế Quân cả một ánh mắt cũng không thèm bố thí cho nó, tiếp tục dùng pháp lực khuấy đảo nước hồ, “Trong Súc sinh đạo này, trừ súc vật còn có côn trùng, không bằng chúng ta thử một lần xem côn trùng như thế nào? Sâu róm, gián hay là giòi, ngươi thấy sao?”

Mỗi lần Đế Quân nói ra một thứ, sắc mặt của Trầm Hương và Lưu Ngạn Xương lại đen đi một phần, lúc nói đến thứ cuối cùng, không chỉ hai người họ, ngay cả Linh Hư cùng đám Phán quan quỷ soa bên cạnh, đều xanh cả mặt, ánh mắt nhìn Trầm Hương cũng mang theo vẻ thương hại.

Giòi a, mang theo ký ức nhân loại đi làm cái thứ sinh sống trong hầm cầu này, chỉ hy vọng thằng nhóc sẽ không suy sụp mới tốt.

Trầm Hương quả thực là sắp sụp đổ đến nơi rồi, không lựa lời mà nói: “Ta phạm tội phải do Thiên đình xử trí, ngươi là đang sử dụng tư hình!”

Đế Quân hảo tâm giải đáp, “Vậy thì thật là có lỗi, Địa phủ là địa bàn của bản quân, trước kia vì bản quân bế quan tu hành, mới để cho Ngọc đế trông nom giúp.”

Trầm Hương thấy Đế Quân lại đang động thủ trên mặt hồ, bản thân cũng bắt đầu chầm chậm đi qua bên đó, lần này thì thật sự nóng nảy, nhưng nó chẳng làm được gì cả, chỉ có thể theo bản năng la hét cầu cứu, “Ta không muốn, thả ta ra, cha cứu con với! Cứu con với!”

Lưu Ngạn Xương tự thân còn chưa giữ được làm sao có thể cứu nó, chỉ có thể không đành lòng trơ mắt nhìn con mình chịu tội, buộc phải quay đầu nhắm mắt, một dòng nước mắt trào ra khỏi khóe mi.

Có lẽ là thiên ý, hoặc có lẽ là Trầm Hương kêu gào có tác dụng, lúc nó sắp bị nước hồ nhấn chìm, một giọng nói quen thuộc từ bên dưới Lục đạo luân hồi truyền đến.

“Đế Quân, thủ hạ lưu nhân!”

Nhìn về phía âm thanh phát ra, Dương Tiễn mặc một thân giáp bạc áo choàng đen tay cầm cây thương Tam tiêm lưỡng nhận, huynh đệ Mai Sơn đi theo phía sau, đang bước lên cầu thang.

Trầm Hương chưa bao giờ cảm kích sự xuất hiện của Dương Tiễn như thời khắc này, cho dù nó có hận có ghét người bác này thế nào, thời khắc này cũng là thật lòng vui mừng. Đế Quân vì nghe thấy Dương Tiễn nói, dứt khoát dừng lại động tác, kéo nó từ trong hồ ra.

Có điều nó lại không suy nghĩ đến ý nghĩa trong lời nói của Dương Tiễn cùng mục đích hắn tới đây, chỉ cảm thấy may mắn tránh được khắc nào hay khắc ấy.

Đế Quân ngược lại rất cho Dương Tiễn mặt mũi, tạm thời thôi không tìm cách hành hạ Trầm Hương nữa, nhìn Dương Tiễn.

Dương Tiễn đi tới trước mặt Đế Quân, khom người hành lễ, “Đế Quân, có thể nói chuyện riêng với tiểu thần được không?” Lúc nói hắn không hề nhìn Trầm Hương và Lưu Ngạn Xương, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất.

Đế Quân ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt không nhìn ra bất kỳ thần sắc gì, khẽ gật đầu, “Đến đây với bản quân.” Lúc xoay người, trường bào xanh thẫm liền vẽ thành một đường cung tiêu sái.

Dương Tiễn vâng lời đi theo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương