Lúc Đế Quân tới Đâu Suất cung, bên trong vẫn còn hỗn loạn, Thái Thượng Lão Quân đã chuyển ra sau hậu điện không bị cháy để nghỉ ngơi, chỉ còn lại đám đồng tử đang thu dọn khắc phục hậu quả trong phòng luyện đan đã tắt lửa.

Đế Quân vừa định ra sau hậu điện để thăm lão quân một chút, thì phía sau Dương Tiễn đã dẫn theo huynh đệ Mai Sơn đi vào.

Ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung, giây tiếp theo, Dương Tiễn liền chuyển mắt tiện tay bắt một đồng tử lại hỏi, “Còn chuyện gì cần giúp đỡ không?”

“Cảm tạ Nhị Lang Chân Quân viện thủ, có thể giúp chúng ta nâng lò bát quái dậy được không ạ?” Lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân là một món bảo bối, so với cây gậy Như Ý nặng một vạn ba ngàn năm trăm cân của Tôn Ngộ Không còn nặng hơn vài phần, đám tiểu đạo đồng pháp lực thấp kém bọn chúng không chuyển nổi, hiện tại Thái Thượng Lão Quân còn chưa phục hồi tinh thần, chỉ có thể nhờ người khác hỗ trợ, quét mắt nhìn khắp thiên giới, cũng chỉ có Đế Quân và Nhị Lang Chân Quân là có khả năng dịch chuyển nó, bọn chúng không dám làm phiền Đế Quân, hiện tại Dương Tiễn tới, quả thực là đúng lúc.

“Ừ.” Dương Tiễn gật đầu, xem như đáp ứng lời nhờ vả.

Đồng tử bái một cái, lùi sang một bên, đợi Dương Tiễn nâng lò bát quái lên rồi mới tiếp tục quét dọn.

Dương Tiễn thu lại Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao, rồi đi đến chuyển lò bát quái, nhấc một cái trông có vẻ rất nhẹ nhàng, lò bát quái đã được nâng lên.

Huynh đệ Mai Sơn và đám đồng tử phía sau không khỏi lộ ra vẻ khâm phục, trong lòng đều thầm nghĩ Nhị Gia (Nhị Lang Chân Quân) không hổ là chủ nhân của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao nặng đến hai vạn năm ngàn hai trăm cân, một thân thần lực, trong Thiên Đình e là không ai có thể so sánh được.

Lò bát quái cao hơn người không ít bị Dương Tiễn từng chút một ôm đặt về nguyên vị, khiến cho người xem đều ướt mồ hôi dùm hắn, thế nhưng trên mặt hắn lại không hề thấy một giọt mồ hôi nào, vẫn vân đạm phong khinh như vậy.

Lò bát quái được đặt xuống xong, đồng tử liền bước lên trước nói tạ ơn, rồi xoay sang thu dọn lò.

Ngay lúc này một thiên binh từ ngoài cửa chạy vào, sắc mặt hớt hải đầu tiên là thỉnh an Đế Quân, sau mới xoay sang Dương Tiễn, “Nhị Lang Chân Quân, tám ngàn con vịt ngự dụng trong Tề Thiên phủ không biết bị ai thả ra, chạy tán loạn khắp thiên giới, bệ hạ có lệnh, xin ngài đem theo thiên binh thiên tướng bắt hết tám ngàn con vịt về quy án.”

Trong mắt Dương Tiễn lóe lên một tia nhục nhã, nhưng rất nhanh bị che giấu đi, “Tiểu thần tuân chỉ…”

Lời còn chưa dứt, Đế Quân đột nhiên lên tiếng, “Việc này không cần làm phiền Chân Quân động thủ, ngươi đến chỗ bản quân tìm Linh Hư, bảo hắn lĩnh một ngàn thiên binh đi mọi nơi bắt vịt, cứ nói bản quân bảo vậy là được.” Ý không vui trong lời nói không hề có ý giấu diếm, Ngọc Đế này đúng là hơi bậy bạ, Dương Tiễn là Tư Pháp Thiên Thần, chưởng quản luật pháp Thiên Đình, trong đám võ tướng có thể coi là người đứng đầu, từ lúc nào chút chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi ấy cũng bắt hắn phải ra mặt? Lẽ nào đám thần tiên kia trong Thiên Đình đều thành vật trang trí hết rồi?

Dương Tiễn nghe những lời này, kinh ngạc nhìn về phía Đế Quân, hắn không ngờ rằng người này thế nhưng lại nói vậy. Nhìn Đế Quân hiếm khi thay cho đạo bào tóc cột cao bằng đế bào màu tím, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt.

Ngọc Đế trong ngày thường cũng luôn bắt hắn làm mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, căn bản không đem việc hắn là Tư Pháp Thiên Thần để ở trong lòng, dẫn đến những thần tiên khác cũng khinh thường hắn, nhưng vì muội muội, cho dù hắn có không cam lòng thế nào cũng phải nhịn xuống, bây giờ đột nhiên có người giúp hắn bác bỏ việc hắn không cần làm, không biết nên phản ứng thế nào.

Thiên binh biết Đế Quân pháp lực vô biên, lại là ca ca của Vương Mẫu, cả Ngọc Đế cũng phải nhường y vài phần, tất nhiên là không thể nào nghịch ý y, lập tức liền vâng vâng dạ dạ đáp lời, lui ra khỏi Đâu Suất cung, đến Đông Hoa cung truyền lời, dù sao thì hắn cũng đã truyền lời cho Nhị Lang Chân Quân rồi, không ai trách hắn được.

“Chân Quân nếu định đi thăm lão quân, sao không đi cùng nhau?” Đế Quân mời, thần sắc trong đáy mắt ý vị sâu xa.

Ánh mắt Dương Tiễn loé lên, hắn quả thật có dự định này, dù sao nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì kẻ trộm toàn bộ tiên đan của Thái Thượng Lão Quân rồi lại phá huỷ phòng luyện đan của lão, nhất định có liên quan đến Trầm Hương, về công về tư hắn đều khó chối bỏ được trách nhiệm trong chuyện này. Mà dáng vẻ của Đế Quân, hiển nhiên biết được còn nhiều hơn hắn nghĩ, mặc dù hắn không muốn cùng Đế Quân bước vào cùng một căn phòng, nhưng cũng không tiện tránh đi, hơn nữa lúc này không phải thời cơ tốt để quay về Lăng Tiêu Điện, chỉ đành thu tâm trạng lại, chắp tay thi lễ, đáp ứng lời mời của Đế Quân.

Cho mọi người lui đi, Đế Quân cùng Dương Tiễn một trước một sau đi về phía hậu điện lão quân đang ở.

Cảnh sắc hai bên từ phòng ốc hỗn tạp thú vị biến thành dược điền ngay ngắn chỉnh tề, trong không khí trừ linh khí thì còn có thêm hương thơm của vài loại thảo dược, chỉ cần hít một hơi là đã cảm thấy sáng mắt thanh tai, tinh thần phấn chấn. Đâu Suất cung rất lớn, so với Đông Hoa cung của Đế Quân, nơi này được xây những chín chín tám mươi mốt phòng luyện đan cũng như một cung điện dược viên mênh mông, chiếm đến hơn phân nửa địa giới ba mươi ba trọng thiên, ngay cả Đế Cung của Ngọc Đế và Dao Trì của Vương Mẫu cũng kém, có thể nói là thiên giới đệ nhất đại cung điện.

Bởi vì chín chín tám mươi mốt phòng luyện đan thường có đệ tử ngày đêm không ngừng đốt lửa học luyện đan, nên nơi nghỉ ngơi thường ngày của Thái Thượng Lão Quân được dời đến dược viên phía sau, do vậy, lúc bọn họ đi thăm lão quân, phải đi mất một chặng đường dài — Đến nhà người ta, cần phải tuân thủ phép lịch sự, không phải nơi nào cũng đều có thể cưỡi mây đạp gió.

Đế Quân đi phía trước, cách vài bước phía sau, Dương Tiễn im lặng đi theo, qua một lúc lâu sau, Đế Quân đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn Dương Tiễn chăm chăm.

Dương Tiễn thấy y dừng, cũng lập tức dừng chân.

“Ngươi đang sợ bản quân?” Lời nói tới đột ngột, người không biết tình huống sợ là nghe không hiểu, nhưng hai người trước mắt đây đều hiểu ý tứ trong câu nói này.

Dương Tiễn không ngờ Đế Quân lại đột nhiên chất vấn hắn, sau khi ngây người một chút, khẽ cười nói: “Đế Quân nói đùa, tiểu thần sao lại sợ Đế Quân?”

“Ồ? Vậy tại sao không đi cùng với bản quân?”

“Thân phận Đế Quân cao quý, tiểu thần không dám.”

“Vậy còn không phải là sợ?” Đế Quân cười như không, Dương Tiễn chỉ mới cảm thấy trước mắt loé lên, người đã đến trước mặt hắn, gần đến mức có thể nhìn thấy bản thân trong mắt đối phương.

“Bản quân còn tưởng rằng, cảm thụ tốt đẹp hôm qua khiến ngươi vẫn còn dư vị vô cùng chứ!” Đế Quân nghiêng người ghé vào bên tai hắn thì thầm, hơi thở ấm áp phủ lên da thịt trắng nõn, dẫn đến một cơn run rẩy.

“Ngươi!” Dương Tiễn mặt ửng hồng, không biết là do giận hay do thẹn, thân thể lui về phía sau một bước, tay nhoáng lên, trận trận hàn quang của Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao liền xông ra, mũi nhọn lạnh lẽo nhắm thẳng vào giữa họng Đế Quân, “Đế Quân chẳng lẽ cho rằng Dương Tiễn không còn cách nào khác, nên có thể mặc cho ngươi nhục nhã sao?”

“Bản quân không hề muốn nhục nhã ngươi.” Đế Quân không nhanh không chậm nghiêng người sang một bên, tránh đi vũ khí sắc nhọn nhắm thẳng vào yết hầu.

“Nếu vậy, xin Đế Quân đừng nhắc lại việc hôm qua nữa.” Cái loại cảm thụ mỹ diệu khắc cốt, thậm chí còn khiến hắn một lần lạc lối đó, Dương Tiễn quyết không cho phép, cái hắn cần chính là sự lãnh tĩnh vĩnh viễn, như vậy mới không khiến hành vi phán đoán của hắn xuất hiện một tia lệch lạc.

Đế Quân nhìn hắn, không nói gì, chỉ xoay người tiếp bước.

Dương Tiễn không biết rằng, từ lúc Đế Quân xuất sư tới nay, phàm là ai dám dùng vũ khí chỉ vào y, đều không một ngoại lệ đã mất mạng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương