Bạo Kiều Và Bệnh Mỹ Nhân
-
7: Làm Kén
Yến Hành Dục cực kỳ bình tĩnh, ngoài việc bị dọa đến nỗi đồng tử co lại thì hầu như không lộ ra chút manh mối nào.
Y mỉm cười, nghiêng người gật đầu nói: "Điện hạ nói đùa rồi, Hành Dục không hiểu ngài đang nói.."
Y còn chưa kịp giảo biện thì con ngươi của Kinh Hàn Chương đã thoáng hiện một tia lạnh lẽo, nhẹ nhàng bắt được cả năm ngón tay y.
Yến Hành Dục: "..."
Suýt chút nữa Yến Hành Dục đã quay đầu lại cho hắn một mũi tên.
Kinh Hàn Chương cười như không cười mà nhìn thẳng vào mắt Yến Hành Dục, động tác dưới tay chưa từng ngừng lại.
Từng chút từng chút thăm dò vào tầng tầng lớp lớp áo, cuối cùng cũng sờ được một cái mũi tên tinh tế lạnh lẽo bên trong.
Lần này Kinh Hàn Chương có cảm tưởng như chính mình là người bị người ta hiểu lầm vô số lần, nhưng cuối cùng cũng tìm được chứng cứ chứng minh bản thân trong sạch, tâm tình của hắn chưa bao giờ sảng khoái như vậy.
Hắn cười một tiếng, âm thanh nhẹ nhàng vang vọng bên tai Yến Hành Dục như đang muốn mạng y.
Ngón tay Kinh Hàn Chương khẽ vuốt ve phần xương nhô ra ở cổ tay của Yến Hành Dục.
Vừa bâng quơ tùy ý gõ gõ hai cái vừa chăm chú nhìn vẻ mặt căng thẳng của Yến Hành Dục: "Có cần ta vén tay áo của ngươi lên luôn không?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục cả người cứng đờ, đột nhiên nghiêng đầu ho một tiếng, hô hấp bắt đầu có chút khó khăn.
"Lại phát bệnh?" Kinh Hàn Chương thích thú nhìn y, tay hắn búng một cái liền lập tức có người mang một cái hòm thuốc nhỏ từ ngoài cửa đi đến.
Yến Hành Dục ngẩn ra.
Kinh Hàn Chương cười một cách xấu xa: "Thật trùng hợp, vừa hay hôm nay ta có dẫn thái y đến đây."
Yến Hành Dục: "..."
Hắn vẫn còn là người à?
Xung quanh yên lặng một cách kỳ lạ.
Yến Hành Dục rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, Kinh Hàn Chương bừng bừng hứng thú nhìn y, dường như đang chờ y diễn tiếp vở kịch.
Rất nhanh Yến Hành Dục liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu đã bị vạch trần thì y cũng chẳng cần phải che đậy làm gì, tránh gây thêm trò cười.
Yến Hành Dục buông bàn tay đang che ở ngực xuống, có chút ý đồ muốn tránh khỏi tay hắn nhưng vẫn nho nhã lễ độ như cũ: "Điện hạ nếu đã sớm biết trong tay áo ta có đồ vật nguy hiểm lại còn dám đưa tay chạm vào, chẳng lẽ ngài không sợ ta một tay bắn chết ngài sao?"
Kinh Hàn Chương thấy y không giả vờ nữa, máu giận lập tức trỗi dậy dữ dội.
Hắn cũng không giận thật, ngược lại cong môi nở một nụ cười nhưng ánh mắt lại cực kì lạnh lẽo, vẫn gắt gao nắm chặt tay của Yến Hành Dục: "Sợ cái gì? Nếu ta chết ở đây thì ngươi cho rằng ngươi và Quốc sư có thể thoát khỏi liên can sao?"
Môi Yến Hành Dục khe khẽ giật, mày cũng chau lại.
Kinh Hàn Chương cực kỳ thích săn thú, thích nhất là nhìn bộ dạng con mồi đang cật lực giãy giụa trong tay hắn.
Lúc này lại nhìn thấy Yến Hành Dục giống như bị hắn dồn vào đường cùng, trong lòng nổi lên một cảm giác vô cùng sung sướng.
Hắn thật chờ mong.
Chờ mong Yến Hành Dục có thể sử dụng thêm thủ đoạn để đánh trả lại hắn.
Nếu chỉ đơn thuần thỏa hiệp như thế này, Kinh Hàn Chương sẽ cảm thấy y chẳng qua cũng chỉ có vậy, căn bản không đáng để hắn phí thêm một khắc nào cho một kẻ vô vị như y.
Kinh Hàn Chương chờ đợi phản ứng tiếp theo của Yến Hành Dục.
Chớp mắt một cái, kẻ vô vị kia khẽ nâng mắt nhìn lên.
Hốc mắt ửng đỏ, thanh âm nỉ non mang theo chút khàn khàn rót vào tai hắn.
"Điện hạ." Yến Hành Dục nhỏ giọng cầu xin: "Ngài đang làm ta đau đó."
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương: "?"
Kinh Hàn Chương lật ngược thế cục còn chưa được một khắc đã bị Yến Hành Dục đánh về nguyên hình.
Hắn sững sờ nhìn Yến Hành Dục, không ngờ được y lại dám dùng chiêu này.
Bị vạch trần thì liền dùng khổ nhục kế à?
Kinh Hàn Chương hung tợn nghĩ: "Bổn Điện hạ sẽ không mắc mưu của ngươi nữa đâu!"
Hắn kéo tay Yến Hành Dục lên cao một chút, giọng chứa đầy ác ý nói: "Ngươi còn là nam nhân hay không, có chút lực như vậy cũng kêu đau? Ta có dùng sức không? Hửm? Dùng sức ở đâu? Ngón tay nào chỉ ra cho ta xem!"
Yến Hành Dục nhỏ giọng nói: "Nhưng thật sự.."
"Không được kêu đau!"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục rũ mắt, không dám kêu đau nữa.
Y chính là ngoài miệng không nói gì nhưng thân thể lại bắt đầu run rẩy, cổ tay bị Kinh Hàn Chương nắm lấy lại càng không thể động, toàn thân trên dưới mỗi một chỗ đều đang nói "Ta đau".
Kinh Hàn Chương: "..."
Thấy y như thế này, Kinh Hàn Chương sẽ tự cho rằng mình là một tên cường hào ác bá, không chuyện xấu nào là không làm.
Cuối cùng vì sợ Yến Hành Dục run rẩy mà tặng hắn một mũi tên nên dứt khoát buông tay y ra rồi lui về sau mấy bước, động tác thất thố chẳng ra làm sao.
"Ngươi..
Ngươi!"
Kinh Hàn Chương ở kinh thành nhiều năm như vậy, những người gặp hắn nếu không phải kính hắn thì là sợ hắn.
Cho dù là Giang Phong Hoa lớn lên cùng hắn cũng chưa dám làm càn trước mặt hắn như vậy.
Mà tên Thừa tướng công tử mới trở về từ nơi nghèo nàn lạc hậu kia lại dám làm càn với hắn như vậy?
Người này lật mặt như lật sách, Kinh Hàn Chương vậy mà lại không thể nhận ra y là đang diễn trò hay thật sự bị đau.
Kinh Hàn Chương dù tức giận nhưng cũng không làm được gì, muốn tặng cho kẻ không vừa mắt Yến Hành Dục kia một chưởng.
Nhưng ánh mắt lại không tự chủ nhìn xuống thân thể nhỏ bé đơn bạc bên dưới, có chút không đành lòng hạ thủ.
Nếu hắn thật sự đánh một chưởng xuống thì y còn mạng để sống à?
Yến Hành Dục vô cùng ngoan ngoãn mà rút tay về, lặng lẽ đem nỏ đã lên tên sẵn thu trở lại.
Quốc sư không coi ai ra gì đã uống được nửa chén trà, nhìn hai người giằng co mãi không xong.
Hắn nhẹ gõ bàn đá, thản nhiên nói: "Điện hạ, các người đến phủ ta chỉ để cãi nhau thôi sao?"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương cả giận nói: "Ai thèm cùng tên này cãi nhau chứ!"
Quốc sư thẳng thắn, không chút sợ hãi, rót trà đầy hai cái chén ngọc kia rồi nói: "Hãy uống một ngụm trà đi đã."
Kinh Hàn Chương cười lạnh: "Ta không thích uống trà."
Yến Hành Dục lại không làm mất mặt sư huynh, gọi A Mãn tới đẩy xe lăn đến bên bàn đá.
Kinh Hàn Chương thấy thế nhướng mày.
Cho dù hắn có bị lửa giận lớn đến đâu bao phủ thì vẫn phải nhớ mục đích vì sao hôm nay lại đến đây.
Yến Hành Dục gặp lại hắn thế mà một chút lo ngại cũng không có, hắn cũng không muốn rơi vào thế yếu, tránh khiến người ta cảm thấy hắn chuyện bé xé ra to mà chế giễu hắn.
Kinh Hàn Chương lạnh lẽo mà nghiêm mặt đến bên bàn đá, vén vạt áo lên dứt khoát ngồi xuống, gõ gõ bàn đá phân phó: "Lấy rượu cho ta."
Quốc sư một tiếng Phật hiệu* nói: "Điện hạ thứ tội, người xuất gia không uống rượu."
*Phật hiệu: Kiểu slogan dân chơi hệ Phật "a di đà phật".
Kinh Hàn Chương bắt chéo chân, chống cằm cười lạnh: "Còn ngươi thì sao, Yến Hành Lộc? Ngươi cũng là người xuất gia sao?"
Bị cố ý gọi sai tên nhưng Yến Hành Dục cũng không tức giận, giống như vô tình mà nâng ống tay áo vươn tay lấy chén trà, làm lộ ra đoạn cổ tay đầy dấu tích bị Kinh Hàn Chương nắm chặt vừa rồi.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương lập tức im lặng cầm chén trà trước mặt lên, một ngụm uống sạch.
Trong lòng nhịn không được mà thầm nghĩ: "Mới nắm có một chút mà thôi, sao lại có thể yếu đuối đến vậy? Da mịn thịt mềm, cứ y như nữ nhân."
Kinh Hàn Chương uống trà như uống nước lã, một ngụm liền hết.
Nhưng Yến Hành Dục cùng Quốc sư lại chậm rãi thưởng thức không khác gì nhau, một chén trà chia làm ba lần, mỗi lần nhấp một ngụm.
Cho đến khi Kinh Hàn Chương lộ vẻ không kiên nhẫn thì hai người họ mới chậm rãi buông chén trà.
Quốc sư phất tay cho tiểu hòa thượng phụng trà và A Mãn lui xuống: "Hồn phách hoán đổi cho nhau? Hoán đổi bằng cách nào? Nói rõ cụ thể được chứ?"
Kinh Hàn Chương không kiên nhẫn lên tiếng: "Còn đổi như thế nào được, y thành ta, ta thành y."
Yến Hành Dục im lặng gật đầu.
Quốc sư loay hoay với ống trúc đựng quẻ, thuận miệng hỏi: "Chỉ đổi một lần thôi sao?"
Yến Hành Dục: "Đúng vậy, cứ như vậy cả một đêm."
Quốc sư đem ống gieo qhẻ đưa cho Yến Hành Dục, y liền rút một cây sâm.
Quốc sư nhìn lướt qua, vẫn là đại hung như cũ.
Quốc sư tiếp tục đưa đến trước mặt Kinh Hàn Chương ý bảo hắn rút một cây.
Kinh Hàn Chương vốn dĩ không tin thần Phật, xem cũng lười xem, sắp không nhẫn nại được nữa mà đẩy trả ống trúc nhưng đột nhiên lại nhớ tới dị tượng hôm đó.
Thế gian này ngay cả việc tráo đổi hồn phách còn làm được, vậy thì thần Phật..
Kinh Hàn Chương chau mày suy nghĩ cả nửa ngày mới không tình nguyện mà rút ra một cây sâm.
Quốc sư cầm lấy xem, hai quẻ sâm đều là đại hung, nhưng cùng giải sâm của hai quẻ này lại không nhìn ra là cát hay hung.
Quốc sư lâm vào trầm tư.
Yến Hành Dục rất có kiên nhẫn một mực thưởng trà, Kinh Hàn Chương lại chờ không được.
Hắn trực tiếp gõ gõ bàn, cau mày hỏi: "Rốt cuộc là thế nào? Có phải có người thi triển cái gì mà ghét thắng thuật gì không?"
Yến Hành Dục nhẹ giọng nhắc nhở: "Điện hạ, cái đó gọi là.."
Kinh Hàn Chương từ nhỏ đến lớn ghét nhất việc bị người khác sửa lỗi chính tả hay phát âm của hắn, nghe được câu này lập tức trừng mắt liếc y một cái: "Câm miệng, ngươi đọc nhiều sách.
Kiến thức uyên thâm lợi hại đến như vậy sao không đi Quốc Tử Giám dạy học luôn đi?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục thấy hai tai hắn đang đỏ lên liền hiểu.
À, thẹn quá hóa giận.
Trách không được người bên ngoài đều nói Thất hoàng tử dốt nát, học hành ít, văn hóa kém xem ra không phải giả.
Quốc sư nhìn quẻ sâm thật kỹ rồi thản nhiên nói: "Cái này có chút khó, xem quẻ tượng lại không nhìn ra được gì."
Kinh Hàn Chương hồi tưởng nỗi sợ chén thuốc đắng kia cùng với con mèo đen trong viện của Yên Hành Dục liền chau mày lại: "Khó? Sao lại khó xem?"
Nếu ngay cả Quốc sư cũng tìm không ra cách giải quyết, đến lúc đó ai còn có thể giúp bọn hắn được nữa?
Hắn cũng không muốn trải nghiệm cảm giác vừa tỉnh lại thì linh hồn đã chạy vào thân thể của người khác.
Bị một thiếu niên áp lên giường ép uống đủ loại thuốc đắng, cả ngày giãy giụa cũng không có sức lực.
Còn có..
Mèo!
Quốc sư trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu không thì như vậy đi, lần sau nếu các ngươi lại hoán đổi hồn phách cho nhau thì đến phủ Quốc sư tìm ta.
Đến lúc đó ta lại xem cho các ngươi."
Kinh Hàn Chương suýt nữa nổ tung: "Còn phải chờ đến lần sau?"
Yến Hành Dục lại rất nghe lời, ngoan ngoãn nói: "Được, đa tạ sư huynh."
Kinh Hàn Chương: "..."
Nhìn thấy Yến Hành Dục không hề bận tâm như vậy, Kinh Hàn Chương thiếu chút nữa bắt đầu suy nghĩ mình có phải là chuyện bé xé ra to hay không.
Quốc sư không giúp được bọn họ, Kinh Hàn Chương cũng lười ở lại.
Hắn tức giận đùng đùng, phất tay áo rời đi.
Đến khi tiền viện không còn động tĩnh nào thì Quốc sư mới đi đến bên cạnh Yến Hành Dục, rũ mắt nhìn hắn thở dài một hơi: "Ta đã nói trước rồi, đệ không nên hồi kinh."
Yến Hành Dục giống như một đứa trẻ phạm sai lầm, lông mi rũ xuống.
Y khẽ túm tay áo Quốc sư lẩm bẩm nói: "Sư huynh, ta chỉ là không muốn..
cả đời bị vây nhốt một chỗ."
Quốc sư rũ mắt nhìn mái tóc của y: "Kinh Trập Vệ trải dài khắp kinh thành, nhất cử nhất động của đệ đều nằm trong tay Thánh Thượng.
Mấy ngày trước xe ngựa của đệ mất khống chế trước mặt mọi người, có lẽ là do ông ta.."
Hắn còn chưa nói xong, Yến Hành Dục đã nhẹ giọng nói: "Là do ta."
Quốc sư ngẩn ra: "Đệ?"
"Ừm." Yến Hành Dục bình tĩnh đáp, phảng phất như đang nói chuyện không liên quan đến y vậy: "Ngày đó trong cung ông ta đang thử xem ta có thật là bị bệnh tim hay không.
Cho dù trên đường hồi cung ta không ra tay, cũng sẽ có người đến tập kích ngựa của ta, thăm dò hai chân ta có thật sự bị phế hay không."
Quốc sư nhíu chặt mày: "Loại người tính tình đối xử với chính mình cũng có thể tàn nhẫn như đệ, sớm muộn gì cũng sẽ tự mua dây buộc mình."
Yến Hành Dục lại nói: "Ta thà chết trong tay mình, cũng không muốn bị người khác khống chế."
Quốc sư nhìn y một lúc lâu rồi thở dài một tiếng, không nói thêm nữa.
Thân phận Yến Hành Dục đặc thù, không tiện ở phủ Quốc sư quá lâu nên rất nhanh liền rời đi.
Ra khỏi phủ Quốc sư, Yến Hành Dục đang muốn lên xe thì thấy Kinh Hàn Chương không biết từ khi nào đã ngồi trên xe, trong tay cầm một cây roi, chán nản vung tới vung lui.
Xa phu đứng ở một bên run rẩy, hoàn toàn không dám nói chuyện.
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục đành phải khom người hành lễ, cất giọng lạnh lẽo nói: "Trời lạnh đất cóng, Điện hạ sao còn chưa hồi cung?"
Kinh Hàn Chương hừ cười: "Sao nào? Ta cản trở việc ngươi diễn trò nên bây giờ ước gì ta trở về đúng không?"
Yến Hành Dục tính tình tốt, nhẹ nhàng nói: "Không dám, Hành Dục chỉ là lo lắng cho thân thể của Điện hạ."
Kinh Hàn Chương thấy y giả vờ giả vịt liền cảm thấy phiền phức, hắn thuận tay ném cây roi trên tay đi.
Từ trên xe nhảy xuống dưới, tư thái ngông cuồng mà đi tới trước mặt Yến Hành Dục, từ trên cao nhìn xuống y.
Yến Hành Dục theo bản năng dựa vào lưng ghế, muốn né tránh cách cường thế bức bách của hắn xa một chút.
Chỉ là xe lăn cũng không lớn được như vậy, y muốn trốn cũng trốn không xong.
Yến Hành Dục vốn sợ lạnh nên mặc rất nhiều lớp áo, thân thể càng lui về phía sau lại càng to càng tròn.
Ngay cả khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng cố vùi vào trong cổ áo lớn, nhìn cực kỳ đáng thương.
Kinh Hàn Chương có chút hứng thú nhìn y, nhìn một hồi không biết tại sao đột nhiên lại vui vẻ.
Tính tình hắn thật đúng là năng mưa thất thường, Yến Hành Dục cho dù có giỏi quan sát sắc mặt đến đâu đi chăng nữa thì trong lúc nhất thời này cũng không hiểu tại sao hắn lại cười.
Không phải vừa rồi còn đang tức giận sao?
Yến Hành Dục mơ mơ hồ hồ nhìn hắn.
Kinh Hàn Chương đưa tay đem áo khoác của Yến Hành Dục kéo xuống đủ lộ ra khuôn mặt của y, lúc này hắn mới hài lòng thu tay lại.
Hắn nhướng mày không chút khách khí phân phó: "Đi, mau dẫn bổn Điện hạ đến cái nhà tranh rách nát kia của ngươi, xem nai con."
Yến Hành Dục: "...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook