Bạo Kiều Và Bệnh Mỹ Nhân
-
5: Hồ Đồ
Vào lúc A Mãn ném viên than thứ tư vào chậu, Yến Hành Dục rốt cuộc cũng nhịn không được mà chuyển tầm mắt từ cuốn kinh thư sang nhìn A Mãn, nhẹ giọng nói: "Đủ rồi, đừng đốt nữa."
A Mãn "Vâng" một tiếng, giơ tay lên muốn nhặt mấy viên than củi còn chưa kịp cháy hết ra ngoài thì ngón tay đột nhiên bị lửa đốt trúng.
Đau đến mức làm cậu ta kêu "ngao" lên một tiếng, suýt chút nữa là nhảy cả lên.
"..."
Triệu bá vừa đi tới cửa.
Trong lòng Triệu bá đau xót không thôi, lão nghiêng đầu lau đi những giọt nước mắt đau xót ở khóe mắt.
Rốt cuộc công tử nhà lão ở Hàn Nhược tự đã phải chịu khổ thế nào mà đến nỗi ngay cả tiền của một khối than cũng phải tính toán?
Đúng là trái ngược hoàn toàn với hành vi vung tiền như rác của Yến Vi Minh..
Triệu Bá than ngắn thở dài, tâm đã sớm đi xa vạn dặm.
Nghe được tiếng bước chân, Yến Hành Dục buông kinh thư xuống.
Y đưa tay gạt nhẹ vài sợi tóc đen mượt rũ xuống trên vai, nhẹ giọng nói: "Triệu bá, Thánh Thượng bên kia.."
Triệu bá vội nói: "Ta đến là để nói với thiếu gia chuyện này đây, lão gia đã sai người báo lại với Thánh Thượng bệnh tim của ngài tái phát, không tiện ra ngoài.
Thánh Thượng nhân từ cũng không hề truy cứu chuyện này."
Yến Hành Dục cười khẽ.
Triệu Bá đi lên phía trước, lay động chân của y, xót xa nói: "Thiếu gia, ngài nhất định phải chăm sóc thật tốt thân thể của mình."
Yến Hành Dục ôn nhu cười, nói: "Được."
* * *
Yến Hành Dục vừa mới trở về nhà đã bị tiểu bá vương tung hoành khắp kinh đô - Yến Vi Minh khi dễ tới mức bệnh tim tái phát.
Không tới hai canh giờ thì câu chuyện đã truyền khắp kinh đô trở thành trò cười trước và sau khi dùng bữa của mọi người.
Kinh Hàn Chương đang bắn cung ở võ tràng, nghe được tin tức này từ Giang Phong Hoa.
Hắn hừ một tiếng, giống như đã đoán trước được việc này.
"Yến Vi Minh tính tình kiêu ngạo, bên cạnh toàn là hồ bằng cẩu hữu*, tâng bốc hắn ta thành bộ dạng không biết nặng nhẹ này cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi."
*Hồ bằng cẩu hữu: Đám bạn bè không tốt.
Hắn vừa nói vừa kéo căng dây cung, không chớp mắt mà buông tay, mũi tên gào thét bắn ra trúng ngay hồng tâm.
Giang Phong Hoa lấy cho hắn một mũi tên khác, khuôn mặt có vẻ suy tư.
Kinh Hàn Chương tiếp tục kéo cung bắn mũi tên khác, dây cung đang căng chặt trong chốc lát lại buông lỏng, nhất thời tạo ra âm thanh vang vọng bên tai.
Sau khi liên tục bắn ra mười mũi tên, Kinh Hàn Chương mới vừa lòng buông tay.
Hắn hơi nghiêng đầu, mái tóc buộc cao phất phơ trong gió rồi hỗn độn dừng ở trên vai, vừa tùy ý lại bừa bãi.
Trời đang rất lạnh mà Kinh Hàn Chương lại chỉ mặc một bộ săn y đơn giản, thế nhưng lại đổ mồ hôi khắp người.
Hắn căn bản không sợ lạnh, đứng nói vài câu cùng Giang Phong Hoa xong thì lại lần nữa nhấc cung lên, tinh lực phảng phất như không bao giờ dùng hết.
"Đúng rồi." Kinh Hàn Chương đột nhiên hỏi: "Chú nai ta đem tặng, y có nhận lấy không?"
Giang Phong Hoa nói: "Nghe nói lễ vật đưa tới phủ Thừa tướng hôm nay, đều là do đại tổng quản phủ thừa tướng sắp xếp."
Kinh Hàn Chương thế mà lại không giận, cười một tiếng nói: "Tính tình cũng thật khó chiều.."
Giang Phong Hoa lại nói thêm một câu: "Nhưng không hiểu sao khi nghe được là ngài tặng lễ vật, thiếu niên bên cạnh Yến Hành Dục đã đi dẫn chú nai về, hình như bây giờ đang được Yến Hành Dục nuôi trong viện tử của mình."
"..."
Yến Hành Dục nhận lấy lễ vật của hắn, Kinh Hàn Chương ngược lại không mấy vui vẻ.
Mày hắn chau lại, lạnh lùng hỏi: "Nghe nói là đồ của bổn điện hạ tặng thì y liền nhận lấy?"
"Vâng."
Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng.
Còn tưởng rằng thiếu niên sau khi ở Hàn Nhược tự, thấm nhuần kinh Phật nhiều năm thì y sẽ có tâm tính thanh cao, mang khí chất của riêng mình.
Không ngờ tới lại là cùng một loại người với đám danh gia vọng tộc ở kinh đô, cũng là một tục nhân biết nịnh nọt.
Rốt cuộc bản thân là bị loại người đó che mắt bởi cái gì, mà lại đối xử với y khác biệt như vậy?
Còn tặng nai con.
Mắt hắn đúng là bị mù.
Trong lúc vô ý, Kinh Hàn Chương đột nhiên nhớ lại khuôn mặt của Yến Hành Dục mà hắn vội vàng nhìn thoáng qua, bàn tay cầm cung chợt siết chặt.
Hắn đột nhiên cảm thấy không kiên nhẫn, giống như là bị giày xéo trái tim.
Hắn kìm nén cơn giận mà hung hăng bắn một mũi tên, bia bắn bị mũi tên của hắn làm cho chia năm xẻ bảy.
Hắn lấy lại bình tĩnh, tùy tay ném cung cho Giang Phong Hoa cùng lúc phân phó: "Chọn thời gian với một lý do, đem nai của ta lấy về."
Giang Phong Hoa: "..."
Giang Phong Hoa thật sự cạn lời, "Điện hạ, con nai kia của ngài tặng cũng đã tặng rồi, làm gì có đạo lý nào lấy lại?"
Kinh Hàn Chương không nghe lọt tai lời của Giang Phong Hoa nói, hắn luôn luôn nghĩ gì làm nấy, hoàn toàn không quan tâm tới nó có hợp lý hay không hợp lý.
Giang Phong Hoa bất đắc dĩ hỏi: "Điện hạ lấy con nai kia về làm gì vậy?"
Kinh Hàn Chương vung tay hất mái tóc dài cùng với xích thao* trên vai ra, mặt mày khó nén được sự phóng túng không kiềm chế được.
*Xích thao: Dải tơ, dây màu đỏ.
"Bản điện hạ lấy về làm thịt ăn." Kinh Hàn Chương giống như đang tức giận, hừ lạnh một tiếng.
"Dù sao cũng không cho y nữa." Nói xong hắn liền phất tay áo rời đi.
Giang Phong Hoa: "..."
Yến Hành Dục giả bệnh hơn nửa tháng, khắp kinh thành đều là lời đồn về y.
Có người nói y tính khí khó chịu, không muốn ra ngoài còn có người lại nói có lẽ y đã khuất nhục trước tiểu đệ, sợ là một cái bánh bao mềm, tính tình yếu đuối đến mức không dám gặp người khác.
Lại có người nói biết được lý do năm đó y rời kinh nên lén lút ác ý bôi nhọ y là tai tinh.
Vô luận lời đồn* có bao nhiêu loại thì cũng không có cái nào là hay cả.
*Vô luận lời đồn: Lời đồn không có căn cứ.
Lời đồn ngày càng trở nên huyên náo, thậm chí còn truyền đến tai cả Thánh Thượng.
Trong cung, lúc Hoàng Đế rảnh rỗi nói đùa một câu: "Hành Dục sao lại giống như là tiểu thư khuê các, y cũng không sợ nhàm chán sao?"
Yến Kích nghe xong đáp lại: "Hành Dục mới về kinh còn không quen với khí hậu nơi này, mấy ngày nay mới đỡ hơn một chút.
Thần hôm qua còn khuyên Hành Dục nhanh chóng tiến cung một chuyến để diện kiến Bệ hạ."
Yến Kích là thư đồng của Hoàng Đế từ nhỏ, quan hệ của hai người cũng không tệ nên ông ta rất được Hoàng Đế quan tâm.
Bất luận trên triều có bao nhiêu người trình tấu sớ nói Yến Kích quyền khuynh triều dã*, thì địa vị của ông ta vẫn vững như bàn thạch.
*Quyền khuynh triều dã: Kẻ có quyền lực thao túng cả triều đình.
Hoàng Đế nở nụ cười nói: "Cũng được, nhiều năm không thấy Hành Dục, Trẫm thật sự thấy nhớ y."
Yến Kích khom lưng khẽ rũ mắt che đi tia lạnh lẽo nơi đáy mắt.
Cùng hôm đó, Yến Hành Dục đang chép kinh Phật trong phòng thì bị Triệu bá lôi kéo mặc vào một bộ cẩm y hoa mỹ, sau đó mang bộ dạng mê hoặc mà tiến cung.
A Mãn sốt hết cả ruột, giống như muốn bên cạnh Yến Hành Dục không xa dù chỉ một tấc, nhưng lại bị chặn lại ngoài cung, cậu ta tức giận đến dậm chân tại chỗ.
Yến Hành Dục hơi cụp mắt, bị cung nhân* đẩy xe lăn đến điện Thái Hòa.
*Cung nhân: Người làm trong hoàng cung.
Ngón tay y xoay Phật châu không ngừng, nếu nhìn kĩ thì có thể thấy thân thể được bao bởi cẩm y đang căng chặt như dây cung.
Bàn tay nắm chặt Phật châu đến trắng bệch, giống như chỉ cần một động tác nhỏ cũng có thể khiến y vỡ vụn.
Cung nhân giúp y đẩy xe lăn là lão thái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng Đế tên là An Bình, vẻ mặt lão vô cùng hòa ái.
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Yến Hành Dục liền cười khẽ trấn an: "Bệ hạ cùng Thừa tướng có quan hệ sâu đậm, mấy ngày nay vẫn luôn nhớ tới ngài nên công tử không cần quá kích động."
Thần sắc của Yến Hành Dục vẫn còn tái nhợt, y miễn cưỡng mỉm cười, ngón tay đang xoay chuyển Phật châu càng nắm chặt hơn.
"Ta..
Không kích động."
An Bình cũng chỉ nghĩ Yến Hành Dục đang miễn cưỡng cười cho vui nên lại an ủi y mấy câu, chốc lát sau liền đến điện Thái Hòa.
Tối hôm qua vừa rơi một trận tuyết lớn, hơi lạnh không ngừng luồn lách vào trong áo choàng lông thú dày của y.
Đây cũng là lần đầu tiên Yến Hành Dục ra ngoài từ khi về kinh, chỉ đi một khoảng từ cửa cung đến điện Thái Hòa mà y đã lạnh đến mức ngón tay cũng phát run.
An Bình đẩy y đến cửa điện Thái Hòa, khom người đi vào thỉnh an rồi nhanh chóng quay lại, sắc mặt hòa nhã nói: "Công tử có lẽ phải đợi một chút, Thất điện hạ đang luyện bắn cung với Bệ hạ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của y dần trắng bệch, môi mỏng khẽ phát ra: "Được."
Thất điện hạ luyện bắn tên cùng Bệ hạ nửa canh giờ, Yến Hành Dục liền đợi nửa canh giờ trong gió lạnh.
Đến bây giờ An Bình mới được lệnh đẩy Yến Hành Dục vào điện Thái Hòa, tay y suýt nữa đã không cầm vững Phật châu.
Trong đại điện bày đầy bia bắn, trên mặt những bia bắn cắm đầy mũi tên.
Yến Hành Dục có chút mệt mỏi nâng mắt lên nhìn, tầm mắt lại vừa lúc chạm phải Kinh Hàn Chương đang khoanh chân khắc ngọc trên nhuyễn tháp.
Bệ hạ đi vào trong điện thay quần áo, cả một cung điện to lớn như vậy lại có vẻ không rộng cho lắm.
Kinh Hàn Chương nhìn y một thân đầy khí lạnh, khẽ cau mày: "Ngươi là người mới vừa đợi bên ngoài đấy à?"
Yến Hành Dục không biết có phải là bắt đầu phát sốt rồi hay không mà phản ứng lại có phần chậm chạp, ngây người một lúc mới khom người nói: "Vâng."
Kinh Hàn Chương thấy cả người y đều đang run rẩy, con ngươi sắc lạnh như đao nhìn An Bình: "Đồ chó, Thừa tướng công tử là người mà ngươi có thể chậm trễ hả?"
Hung danh của Kinh Hàn Chương không phải tự nhiên mà có, chỉ với một câu chất vấn liền có thể làm cho sắc mặt An Bình tái nhợt.
Lão trực tiếp quỳ xuống, run run nói: "Mong điện hạ thứ tội! Nô tài chỉ là không muốn quấy rầy hứng thú của Bệ hạ và Điện hạ."
Yến Hành Dục ngửa đầu nhìn hắn, đáy mắt đang mê mang mà chính y cũng không nhận ra.
Kinh Hàn Chương bị ánh mắt này của y nhìn đến mày nhíu càng chặt hơn.
Hắn nhảy từ trên tháp xuống, bước nhanh đến trước mặt Yến Hành Dục, từ trên cao nhìn xuống y.
Kinh Hàn Chương thích cái cảm giác nắm mọi thứ trong tay, hắn hơi cúi người.
Mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt như lưu ly của Yến Hành Dục, đột nhiên hừ cười một tiếng: "Nai của ta, ngươi tính khi nào mới trả lại?"
Yến Hành Dục ngẩn ngơ, bị mùi phục linh cao* trên người Kinh Hàn Chương bao phủ, y mới sửng sốt hồi thần lại, rũ mắt thì thào nói: "Nó, nó cũng đã là của hạ thần rồi."
*Phục linh cao: Bánh Phục Linh.
(Một loại điểm tâm)
Bộ dạng yếu đuối lại cố chống cự không chịu thua của y gợi lên sự hưng phấn trong Kinh Hàn Chương.
Hắn chống hai tay trên tay vịn xe lăn của Yến Hành Dục, nhìn thoáng qua thật giống như đang ôm cả người Yến Hành Dục vào trong lòng.
Yến Hành Dục có chút không quen được sự cưỡng chế như muốn bức y vào góc tường của Kinh Hàn Chương.
Thân thể y càng thêm căng thẳng, cả người đã lùi đến nơi tận cùng trên xe lăn, tay trái cũng bất giác mà nắm chặt tay áo bên phải.
Kinh Hàn Chương ác liệt nói: "Bổn điện hạ chỉ là đưa cho ngươi nhìn nó một cái, từ khi nào nói muốn tặng cho ngươi?"
Yến Hành Dục mê mang, trong đầu như có một đống keo dính khiến y không thể suy nghĩ được gì.
Đúng lúc này hoàng đế đã thay xong y phục, đang tiến vào điện.
Kinh Hàn Chương nghe được tiếng bước chân, lúc này mới lùi lại.
Phi thẳng lên tháp, tiếp tục công việc khắc ngọc của hắn.
Đương kim Thánh Thượng vừa mới qua tuổi bốn mươi, khí độ uy nghiêm.
Ông ta chậm rãi bước đến liền thấy Yến Hành Dục ủ rũ như lá cây héo, trong con ngươi hiện lên một tia u ám.
Hắn cười lớn, thản nhiên nói: "Hành Dục trở về rồi, sao sắc mặt của ngươi lại khó coi như vậy.
Có phải kinh đô lạnh hơn Giang Nam không?"
Yến Hành Dục chống tay vịn xe lăn, hơi hơi nghiêng người rồi ngã khỏi xe lăn phát ra một tiếng "bịch", y miễn cưỡng quỳ trên mặt đất mà dập đầu hành lễ.
"Hành Dục diện kiến Bệ hạ."
Âm thanh trầm đục khi đầu gối chạm đất khiến tay Kinh Hàn Chương run lên, khối ngọc thượng đẳng trực tiếp hỏng.
Hắn nhìn Yến Hành Dục quỳ gục trên mặt đất, lại nhìn Hoàng Đế và An Bình, dường như hắn đã hiểu được cái gì.
An Bình không có lá gan lớn như vậy mà dám tự tiện làm khó con trai Thừa tướng, vậy chỉ có thể là lệnh của Hoàng Đế.
Mà Yến Hành Dục ở bên ngoài đợi trong gió lạnh nửa canh giờ, hẳn là cũng nhìn ra Hoàng Đế cố ý làm khó mình nên mới tình nguyện ngã khỏi xe lăn để làm chu toàn lễ nghĩa quân thần.
Kinh Hàn Chương tặc lưỡi "chậc" một cái, không ngờ Yến Hành Dục cũng là một người thông minh, không phải là cái bao cỏ làm gì cũng sai trong miệng người khác.
Hoàng Đế giật mình nhìn y, vội nói: "Hành Dục, ngươi đây là đang làm gì vậy? Sức khỏe ngươi vốn không tốt, mấy lễ nghĩa rườm rà này đều miễn hết."
Ông ta ra hiệu cho An Bình đang quỳ một bên đi đỡ y dậy.
An Bình vội đứng lên đi đến đỡ Yến Hành Dục lên xe lăn.
Yến Hành Dục cười khẽ: "Đa tạ Bệ hạ hậu đãi."
Kinh Hàn Chương mắt loé sáng, nhìn màn kịch hay trước mắt nhưng lại không nói cái gì.
Hoàng đế giữ Yến Hành Dục ở lại nói chuyện, thưởng thức mấy món đồ quý rồi cho người tiễn y về.
Kinh Hàn Chương cũng đứng dậy cáo từ.
Hoàng đế hỏi: "Không ở lại luyện tiễn nữa sao?"
Kinh Hàn Chương quơ quơ miếng ngọc đã vỡ vụn trong tay, nhướng mày nói: "Nhi thần phải về tìm một khối ngọc mới."
Hoàng đế cười mắng: "Con đó, thái phó mấy ngày trước lại đến đây cáo trạng với Trẫm.
Thay vì hao tâm tốn sức khắc ngọc, chi bằng chăm chỉ đọc sách.
Đỡ cho người khác bàn ra tán vào nói con không học vấn, mê muội không lý chí."
Kinh Hàn Chương nhướng mày nói: "Nhi thần vốn mê muội đến mất ý chí là chuyện cả kinh thành đều biết chuyện này."
Hoàng Đế liếc mắt trừng hắn một cái: "Con thế mà lại cảm thấy tự hào?"
Kinh Hàn Chương cười lạnh, không nói lời nào nữa.
* * *
Xuất cung, xa phu của tướng phủ quấy roi thúc ngựa hồi phủ.
Sắc trời đã tối sầm xuống, xa phu cưỡi ngựa vội vàng chạy qua khu phố phồn hoa.
Bánh xe đột nhiên đụng phải thứ gì đó, toàn bộ thân xe rung lắc dữ dội.
Cùng lúc đó, bên trong truyền ra một tiếng thở dốc, hình như lực khí bị áp đã lâu, nếu nghe kỹ sẽ cảm nhận được chút âm khí nghẹn ngào.
A Mãn tức giận nói: "Chuyện gì vậy, cưỡi ngựa cũng cưỡi không xong sao?"
Cậu ta vén rèm bước ra, đang muốn thay chỗ của xa phu bên.
Tầm mắt đảo qua xung quanh, ngay lập tức đồng tử co rụt lại.
Con ngựa kia không biết bị thứ gì làm cho hoảng sợ mà lúc này hí lên một tiếng rồi chạy lung tung, đâm vào bên đường, người ngã ngựa đổ khắp nơi.
Không gian hoảng loạn, hai văn tiền lăn trên mặt đất, không ai phát hiện.
Xa phu mặt đầy hoảng sợ, dùng sức ghì chặt dây cương: "Ngựa mất khống chế rồi!"
A Mãn đang muốn đi cứu thì xe ngựa lại đụng vào cái gì đó, đột nhiên rung lắc mãnh liệt.
Toàn bộ thùng xe đều lật nghiêng sang một bên, từ trong xe ngựa truyền đến một tiếng trầm vang, hơi thở của Yến Hành Dục càng thêm phần nặng nề.
"Công tử!"
Xe ngựa vẫn chạy nhanh như cũ, dọc đường không biết đã va phải bao nhiêu thứ.
Nhưng rất nhanh liền ra khỏi con phố mà cỗ xe ngựa cũng đã bị phá thủng một lỗ.
Xe ngựa vẫn chạy nhanh như cũ, dọc theo đường đi không biết đã đụng phải bao nhiêu thứ.
Những mà rất mau liền ra chỏi nhà rất nhanh liền ra khỏi con phố, mà xe ngựa cũng đã bị phá thủng một cái lỗ.
Ngựa bị hoảng sợ không ít nên đã đụng phải tường và cột đá ven đường, toàn bộ thùng xe đều bị phá hủy trong chốc lát.
Trong trận rung lắc kịch liệt, A Mãn muốn vọt vào cứu Yến Hành Dục bên trong xe ngựa ra.
Nhưng còn chưa kịp chạy vào thì đột nhiên bên người cảm nhận được sát ý đáng sợ.
A Mãn đột nhiên để bàn tay ra sau thắt lưng nhưng giữa thùng xe truyền đến một tiếng động rất nhỏ, dường như là tiếng ngón tay đập vào thùng xe.
A Mãn động tác một đốn.
Trong nháy mắt, một kiếm trực tiếp chém xuống, sượt qua vai của A Mãn và đâm thẳng vào cổ của hai con ngựa.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo như nở ra một đóa hoa máu lúc mặt trời lặn.
Ngựa hí vang một tiếng, đáp lại nó là toàn bộ xe ngựa đều bị lật theo quán tính mà đè thẳng lên xác ngựa, trực tiếp lật xuống.
̀m ầm một tiếng vang thật lớn, A Mãn khó khăn lắm mới đem xa phu túm ra khỏi xe ngựa để tránh bị thùng xe đè thành thịt nát.
Sau khi bụi khói tan đi, A Mãn ngẩng đầu lên.
Ở giữa một mảnh hoang tàn, một thiếu niên một thân hồng y, tay cầm huyết kiếm.
Một tay ôm một người mặc tố y là Yến Hành Dục trong ngực, trong ánh mắt đó toát ra lệ khí lạnh lùng.
Kinh Hàn Chương tùy tay ném thanh kiếm sang một bên, hình như là ghét bỏ vết máu trên mặt.
Đem đôi chân không ngừng trượt xuống của người hắn đang ôm trong ngực, chặn ngang nâng cả người y lên ôm vào lòng.
Yến Hành Dục đầu tóc hỗn loạn, hô hấp cũng có chút mỏng manh.
Y miễn cưỡng mở một con mắt nhìn người trước mặt.
Kinh Hàn Chương lạnh lùng liếc nhìn A Mãn, nói: "Phế vật, chờ ngươi tới cứu thì công tử nhà người đã sớm chết rồi, đến tro cốt cũng không còn."
A Mãn nói không nên lời.
Kinh Hàn Chương nói cái gì thì Yến Hành Dục cũng không nghe rõ nữa, y gian nan mà vươn tay nắm chặt lấy vạt áo của Kinh Hàn Chương.
Kinh Hàn Cương dường như cảm nhận được liền cúi đầu hờ hững nhìn xem y.
Yến Hành Dục cử động nhẹ môi, lại không nói được cái gì, tay liền suy sụp mà rũ xuống dưới, rơi vào trạng thái hôn mê.
Nơi này cách tướng phủ chỉ một con phố, Kinh Hàn Chương nhìn thân thể nhỏ bé của A Mãn, mặt đầy ghét bỏ.
Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên*, nghĩ vậy hắn liền ôm Yến Hành Dục đưa về tướng phủ.
*Tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên: Ý nói làm gì đó phải làm đến cùng, giúp đỡ người khác phải giúp đến nơi đến chốn.
A Mãn với vẻ mặt hoảng loạn mà dẫn hắn vào tướng phủ, hết quẹo trái lại đến quẹo phải mới đến được một tiểu viện hẻo lánh, lông mày hắn đột nhiên nhíu lại.
Yến Hành Dục như thế nào cũng là con vợ cả, Yến Kích thế mà lại an bài cho hắn sống ở nơi này?
Kinh Hàn Chương cười lạnh một tiếng.
Đường đường là con trai Thừa tướng mà phải sống như thế này, y cũng thật là đáng thương.
Trong phòng Yến Hành Dục tỏa ra mùi thảo dược rất nồng, bên cạnh còn treo một tượng Phật nhỏ.
Kinh Hàn Chương không thích mùi thuốc và thần Phật, tầm mắt lại vừa khéo rơi xuống con mèo đen trong góc đang nhìn bọn hắn chằm chằm, đồng tử co rụt lại, chân suýt chút nữa đã mềm nhũn ra.
Kinh Hàn Chương không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mèo.
Bên ngoài đồn rằng Thất điện hạ không gì là không làm được, thế nên hắn chưa từng để người ta phát hiện ra điểm yếu của mình.
Hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh mà đặt Yến Hành Dục ở trên giường.
Xoay người liền rời đi, không dám dám nhìn con mèo đen đó dù chỉ một cái, sợ nó nhào tới.
Kinh Hàn Chương oán hận mà nghĩ, đối với cái bánh bao mềm không có chí tiến thủ này, hắn như vậy đã là tận tình tận nghĩa.
Kinh Hàn Chương chính là hoàng tử được Hoàng Đế sủng ái nhất, cho dù hắn làm ra chuyện tày trời gì cũng sẽ không bị bất cứ trừng phạt nào.
Dần dần, tính tình của Kinh Hàn Chương càng ngày càng bất thường, hành vi cử chỉ cùng càn rỡ không xem ai ra gì.
Cho nên hắn căn bản không hiểu sao lại có loại người cho dù bị khinh nhục cũng không rên, không phản kích như Yến Hành Dục.
Kinh Hàn Chương tức nghẹn, nghĩ thầm: "Y lẽ nào không cảm thấy khuất nhục sao?"
Nếu có người dám đắc tội hắn, làm cho hắn nghẹn khuất.
Hắn nhất định sẽ tìm đường trả lại gấp trăm lần, gấp mười lần.
Kinh Hàn Chương suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nhận ra.
"Không đúng, ta sao lại phải lo cho y?" Kinh Hàn Chương bừng tỉnh mà giáp ngộ: "Y thích chết thì chết, liên quan gì đến ta?"
Kinh Hàn Chương mang khuôn mặt thâm trầm trở về, Giang Phong Hoa nhìn thấy hắn liền nói: "Điện hạ, thái phó phạt ngài viết sách luận.
Ngày mai phải giao lại cho ông ấy, ngài.."
Kinh Hàn Chương nhìn cũng không thèm nhìn, nén giận nói: "Ngươi tự xem mà làm."
Giang Phong Hoa: "..."
Trước khi ngủ, Kinh Hàn Chương vẫn còn nổi giận đùng đùng.
Nghĩ đến tính tình mềm yếu có thể làm tức chết người kia của Yến Hành Dục mà tưởng tượng: "Nếu mình mà bị khi dễ thì hắn nhất định sẽ trả thù lại!".
Ngay cả trong mơ cũng là hành hung kẻ thù, báo thù rửa hận.
Sảng khoái.
* * *
Trong lúc mê man, Kinh Hàn Chương bị nóng đến tỉnh.
Hắn đầu nặng chân nhẹ, tay mềm eo mềm, trên người không chút sức lực, ngay cả đôi mắt cũng mở không lên.
Kinh Hàn Chương mê mang mà nghĩ, mình rốt cuộc là bị làm sao vậy?
Bị bệnh?
Thân thể hắn vẫn luôn khoẻ mạnh, đã nhiều năm nay rồi cũng không quá một lần bệnh.
Kinh Hàn Chương không biết đã nỗ lực bao lâu mới mở được mắt ra, nhưng cái hắn nhìn thấy là một nơi xa lạ.
Hắn chống tay lên nhưng lại bị ngã vài cái, cuối cùng mới gian nan ngồi dậy được.
Đau đầu mà xoa xoa giữa mày, lại phát hiện bản thân đang mặc một bộ y phục xanh thẫm.
Bộ y phục này..
Hình như có chút quen thuộc?
Kinh Hàn Chương nóng sốt đến mơ mơ màng màng, mê mang mà muốn giơ tay xả tay áo xuống.
Nhưng ngón tay mới vừa đụng tới cổ tay áo thì bên tai chợt xuất hiện âm thanh của mũi tên đang phóng đến.
Tài bắn cung của hắn cực cao, đối với âm thanh mũi tên rời cung lại càng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Bản năng nhận thấy được sự nguy hiểm, hắn lập tức nghiêng đầu sang một bên.
Một mũi tên từ nỏ nhỏ từ trong tay áo của hắn bắn ra.
Một tiếng xé gió xẹt qua tai, khó khăn lắm mới giúp hắn đứng vững được, tóc tại đều lộn xộn và rũ rượi.
Kinh Hàn Chương: "..."
Chỉ xém một tí nữa thì mũi tên sẽ bắn trúng ngay giữa chân mày của hắn
Kinh Hàn Chương dù còn đang phát ngốc thì cuối cũng nhận ra, hắn ngạc nhiên nhìn tay áo của mình.
Do dự một chút cố nén âm thanh ù ù bên tai, đưa tay nhẹ nhàng vén một góc tay áo lên.
Trên cánh tay lộ ra một bộ cung nỏ nhỏ tinh tế.
Kinh Hàn Chương: "?"
Kinh Hàn Chương cảm thấy nhất định mình đang nằm mơ.
Hắn không mặc y phục màu xanh lá, càng sẽ không buộc loại ám khí này ở trên cánh tay
Đây rốt cuộc là giấc mộng kì quái gì vậy?
Hắn vỗ vào đầu, muốn cưỡng chế bản thân tỉnh táo lại, khuỷu tay trong lúc vô ý đụng phải cột giường.
Phịch một tiếng trầm đục, không biết lại chạm vào cái cơ quan gì, một thanh kiếm màu sáng đột nhiên từ trên giường màn rơi xuống, nện thẳng vào trong tay hắn.
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương phát ngốc tại chỗ rồi.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang lộc cộc, một người xốc màn trúc lên rồi tiến vào.
Kinh Hàn Chương đờ đẫn ngẩng đầu nhìn.
Tiểu thiếu niên A Mãn thân hình gầy yếu mà lúc ban ngày bị hắn gọi là đồ phế vật, giờ đây đang vui vẻ không thôi.
Một tay mà xách một tên nam nhân trưởng thành trong tay, cứ giống như là kéo một con chó chết mà chạy vào.
"Công tử công tử!"
A Mãn cao hứng mà chạy vào, nhìn thấy hắn tỉnh thì dường như muốn vội tranh công phủng hai quả đồng tiền đưa cho hắn, nói: "Công tử hai văn tiền ta tìm về tới rồi, có thể mua nửa cái bánh nướng nha."
A Mãn vui vẻ mà chạy vào, vừa nhìn thấy hắn tỉnh lại liền vội vàng tranh công mà đưa hai đồng tiền cho hắn, nói: "Hai văn tiền của công tử ta đã tìm về rồi, có thể mua được nửa cái bánh nướng nha!"
Kinh Hàn Chương cả mặt viết "chết lặng".
A Mãn lải nhải: "Lần tới công tử đừng lấy tiền làm ám khí, nếu là tìm không trở lại nhưng phí tiền."
A Mãn lải nhải: "Lần tới công tử đừng lấy tiền làm ám khí nữa, nếu là tìm lại không được thì rất phung phí"
Kinh Hàn Chương: "..."
Kinh Hàn Chương mơ hồ nghĩ, tên quỷ nghèo này từ đâu ra vậy? Hai văn tiền cũng có thể tính là tiền sao?
A Mãn quở trách xong liền đem nam nhân trong tay tùy ý ném xuống mặt đất, ngáp một cái rồi oán giận nói: "Lại bắt được một con sâu, không biết là nhà ai phái tới."
Kinh Hàn Chương: "..."
A Mãn còn vô cùng ngây thơ hỏi: "Công tử, giết hay không giết?"
Kinh Hàn Chương: "..."
A Mãn ngồi xổm trên mặt đất, vươn tay chọc chọc vào người còn đang bất tỉnh kia giống như chọc một con kiến, chán đến chết mà chờ công tử hạ lệnh.
Kinh Hàn Chương vốn dĩ đã khó chịu, bây giờ càng khó chịu hơn.
Cả người phảng phất như đang lơ lửng giữa không trung, không ở một chỗ.
A Mãn cứ thế ngồi chờ, chờ lâu mà không thấy câu trả lời, nghi hoặc ngẩng đầu: "Công tử?"
Kinh Hàn Chương đau đầu mà ấn giữa mày, sắc mặt cực kỳ khó coi.
A Mãn vội chạy lên, giơ tay chạm vào giữa mày của Kinh Hàn Chương, phát hiện nóng đến phỏng tay, vội vàng ấn bờ vai của hắn nằm xuống.
"A Mãn tự mình xử lý vậy." A Mãn lo chính mình vì hắn đắp lên chăn, "Công tử còn bệnh, không nên vì loại này việc nhỏ hao tổn tinh thần."
"A Mãn tự mình xử lí là được" A Mãn tự mình quyết định rồi đắp chăn cho hắn "Công tử còn bệnh, không nên vì chút chuyện nhỏ này mà hao tổn tinh thần"
Kinh Hàn Chương bị một lực mạnh mẽ ấn ở trên giường, ngạc nhiên mà trừng lớn đôi mắt.
"Ngươi!"
Hắn ở kinh đô tung hoành nhiều năm như vậy, chưa từng bị người khác đối đãi vô lễ như vậy -- hơn nữa người nọ vẫn là một thiếu niên, còn không cao đến cằm hắn!
Kinh Hàn Chương tính tình không tốt, lập tức giơ tay chụp lấy cánh tay của A Mãn, cả giận nói: "Tránh ra --"
Chỉ là thân thể này đã vô cùng suy yếu, hắn mới vừa cảm thấy tức giận thì ngực liền đau đớn một trận, làm hắn suýt nữa không cần hô hấp.
A Mãn cho rằng công tử nhà mình lại bị sốt đến phát ngốc, không như thế nào để ý hắn trạng thái lạ thường của hắn, sau khi đắp chăn đàng hoàng, tư thái quen thuộc mà đem nam nhân không biết sống chết nằm trên mặt đất kéo đi.
A Mãn cho rằng công tử nhà mình bị sốt đến phát ngốc rồi nên không để ý đến trạng thái dị thường của hắn.
Sau khi đắp chăn đàng hoàng, dùng động tác hết sức thuần thục đem nam nhân nằm trên mặt đất không biết còn sống hay đã chết mà kéo đi.
Cậu ta đi xử lý "con sâu" chướng mắt trước sau đó còn phải đi sắc thuốc cho công tử.
Công tử mỗi lần bệnh hồ đồ đều sẽ không muốn uống thuốc, lát nữa muốn rót thuốc thì nhất định sẽ cực kỳ khó khăn.
Quá buồn rầu.
A Mãn nghĩ thầm.
Còn không biết chính mình một chút nữa phải gặp chuyện gì đó Kinh Hàn Chương cả người không có sức lực, dựa vào gối mềm suy yếu mà thở dốc.
Kinh Hàn Chương cả người không còn chút sức lực, cũng không biết rằng chính mình lát nữa sẽ gặp bi kịch như thế nào, hiện tại đang dựa vào gối mềm suy yếu mà thở dốc.
Đầu óc hắn trống rỗng, hơn nữa thân thể này còn đang phát sốt, suy nghĩ như là loạn thành đoàn tuyến cầu, hoàn toàn không biết nên tự hỏi như thế nào.
Trong đầu hắn rỗng tuếch, hơn nữa cơ thể này còn đang phát sốt.
Mọi suy nghĩ đều muốn loạn thành cuộn chỉ rối, hoàn toàn không biết phải tự hỏi vấn đề gì.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một tiếng mèo kêu.
Kinh Hàn Chương cả người cứng đờ, chầm chậm nghiêng đầu nhìn lại.
Một con mèo đen nhánh ngồi ngay ngắn ở gối của hắn, con ngươi xanh biếc nhìn thẳng vào hắn.
Kinh Hàn Chương: "..."
Đương A Mãn xử lý sạch sẽ "con sâu" kia xong liền đem chén dược đã sớm chuẩn bị xong bưng trở về phòng.
Đột nhiên nghe được một tiếng kêu tê tâm liệt phế đang kêu thảm thiết của mèo đen, tiếp theo một thân ảnh màu đen xông thẳng hướng về phía hắn đánh tới.
Sau khi A Mãn xử lí sạch sẽ "con sâu" kia xong liền đem cén thuốc đã chuẩn bị xong bưng về phòng.
Đột nhiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế của mèo đen, ngay sau đó một thân ảnh màu đem xông về phía hắn mà đánh tới
A Mãn phản ứng cực nhanh, chợt nhích sang một bên, lướt qua thân ảnh đó.
Tập trung nhìn vào, hắc ảnh màu đen bị ném ra kia đúng là Yến Hành Dục dưỡng mèo đen.
Nhìn kĩ lại một chút, thân ảnh màu đen bị ném ra kia là mèo đen Yến Hành Dục nuôi.
Lông của con mèo đen kia đều dựng hết cả lên, sau khi tiếp đất liền hung ác mà nhìn ngươi trên giường, dường như nó muốn cắn người.
A Mãn không rõ nguyên do, bưng chén thuốc bước vào, đang muốn dò hỏi thì liền nhìn thấy Kinh Hàn Chương ấn ngực nằm ở mép giường.
Từng đợt từng đợt hô hấp, cả mặt bày ra loại biểu tình thống khổ, thoạt nhìn giống như là đang phát bệnh.
"Công tử!"
Kinh Hàn Chương sợ tới mức cả người đều là mồ hôi lạnh, đôi tay hắn không còn chút sức lực.
Chỉ thở hổn hển hai cái liền tựa đầu vào gối mềm, rơi vào hôn mê, hơi thở mong manh.
Mê mê hoặc hoặc gian, tựa hồ có người ngồi xuống chính mình bên người, tiếp theo quanh hơi thở chậm rãi vựng khai một cổ nồng liệt dược hương.
Trong cơn mê mang, giống như có người đang ngồi xuống bên cạnh mình, tiếp đó là một hơi thở chậm rãi tản ra mùi thuốc nồng nặc.
Kinh Hàn Chương vẫn còn chút tỉnh táo, gian nan mà mở mắt.
Mơ hồ nhìn thấy một cái muỗng đựng đầy dược, dò xét hướng về phía hắn.
Kinh Hàn Chương trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu đi.
Lập tức giãy giụa muốn dùng lực đạo cuối cùng đem thuốc đánh đổ đi.
Nhưng tay còn không nâng lên nỗi, A Mãn sớm đã đoán trước được liền giương tay lên cao.
Chuẩn xác không có lệch một chút nào mà đem muỗng dược nhét vào trong miệng hắn.
đam mỹ hài
Kinh Hàn Chương: "..."
Khốn nạn! Ta nhất định phải giết ngươi!
* * *
Khi Yến Hành Dục tỉnh lại, trời vẫn còn tối.
Ban ngày y bị gió lạnh thổi qua hồi lâu, sau khi hồi phủ liền bắt đầu phát sốt.
Bình thường rơi vào loại tình huống này thì Yến Hành Dục thường sẽ bị cảm giác khó chịu đánh thức.
Nhưng lúc này đây sau khi tỉnh lại, thân thể lại cảm nhận được sự thoải mái xưa nay chưa từng có.
Yến Hành Dục chống tay ngồi dậy, đem mớ tóc rối tung hất lên vai sau.
Định hỏi A Mãn rốt cuộc bản thân đã hôn mê bao lâu.
Chỉ là tay mới vừa đụng đến tóc thì ngón tay của Yến Hành Dục đã cứng đờ.
Y chậm rãi vươn tay ra để trước mắt, dựa vào ánh sáng của cây nến bên ngoài giường để nhìn rõ chỉ tay.
Chỉ tay đan xen rõ ràng, là tướng số quý nhân.
Tướng tay này cực tốt nhưng nó vốn không phải của y.
Yến Hành Dục cực kỳ bình tĩnh, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Đang định vén màn giường lên thì lại không nhận ra đây là đâu, bỗng bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hết sức nhẹ nhàng.
Đột nhiên Yến Hành Dục xoay người, duỗi tay về hướng âm thanh, cả con ngươi đều chứa tia lạnh lẽo.
Rất nhanh đã có người nhẹ vén màn giường lên rồi nói: "Điện hạ, ngài tỉnh rồi sao?"
Yến Hành Dục: "..."
Giang Phong Hoa một thân thường phục, trong tay ôm một xấp giấy, hành lễ vô cùng quy củ.
Trong lúc vô ý ngẩng đầu nhìn lên liền phát hiện "Thất điện hạ" sáng nắng chiều mưa lại đang duỗi tay về phía hắn, tay phải đặt lên cổ tay áo đang duỗi thẳng tay kia giống như đang tìm thứ gì đó.
Tìm..
Tìm cái gì chứ?
Giang Phong Hoa là người rất biết nhìn sắc mặt, hắn khẽ đưa mắt nhìn thoáng qua, thử dò hỏi: "Tay Điện hạ đang bị tê sao?"
Yến Hành Dục: "..."
Yến Hành Dục ngây người một lúc lâu, sau đó mới đờ đẫn mà nhìn cánh tay của chính mình.
Nỏ..
Nỏ tiễn của ta đâu?
Y làm vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, đem ống tay áo trắng tuyết vén lên.
Cây nỏ tiễn đáng lẽ bị buộc chặt trên cánh tay nhưng giờ lại trống không.
Y đưa mắt nhìn xuyên qua kẻ hở của màn giường mà nhìn quanh.
Bốn phía bố trí xa hoa, cực kì xa lạ.
Yến Hành Dục: "..."
Đây là..
Gặp quỷ rồi?
Hay là vẫn còn trong cơn ác mộng?
Giang Phong Hoa kì quái hỏi: "Điện hạ, ngài làm sao vậy?"
Yến Hành Dục mặt không biểu cảm, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Giang Phong Hoa cho rằng y bị đánh thức nên có chút không vui mới bất đắc dĩ giải thích: "Mấy ngày trước Thái phó phạt ngài chép sách, ta đã giúp ngài chép ba lần, chữ viết bắt chước cũng giống bảy tám phần.
Ngài vẫn nên chép thêm hai lần nữa, đến lúc đó kẹp vào bên trong, một trên một dưới đỡ bị Thái phó phát hiện lại cáo trạng với Bệ Hạ.
Kinh Hàn Chương tiếp thu cực kì chậm, Thái phó giảng bài ba lần thì hắn đã bị phạt tận hai lần.
Giang Phong Hoa làm thư đồng của hắn nhưng cũng không tài nào nhớ rõ hắn bị phạt bao nhiêu lần.
Nhưng Kinh Hàn Chương lại không biết sợ, bất luận bị phạt bao nhiêu lần thì lần sau vẫn tái phạm như cũ.
Giang Phong Hoa khuyên Kinh Hàn Chương cũng vô dụng, đành phải cố gắng nghĩ cách giúp cả hai ít bị phạt một chút..
Lâu dần, cũng có kinh nghiệm.
Trên lưng Giang Phong Hoa phải gồng gánh quá nhiều thứ rồi.
Yến Hành Dục còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hắn ta bắt đi chép sách.
Trên mặt y không chút gợn sóng, nhìn không ra bất cứ manh mối gì.
Giang Phong Hoa thấy y không chút biểu cảm liền thử thăm dò:" Điện hạ? "
Yến Hành Dục mơ mơ màng màng cả nửa ngày vẫn chưa phân biệt được bây giờ rốt cuộc là mơ hay thực.
Đã vậy còn bị người khác thúc giục bản thân chép sách, cứ như thể y không phản ứng lại thì hắn ta vẫn tiếp tục lải nhải.
Y hít sâu một hơi, chuẩn bị tung ra tuyệt chiêu bách phát bách trúng đã sử dụng để trốn tránh vấn đề trong mấy năm nay.
Giang Phong Hoa đang chờ y trả lời, ngay lập tức hắn ta liền trợn trắng mắt nhìn" Điện hạ "nhẹ nhàng hít một hơi.
Sau đó không chút báo trước nào mà đột nhiên che ngực, thở gấp hai cái, đầu liền ngã xuống gối mềm.
Đôi mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.
Giang Phong Hoa:"...!"
" Điện hạ! "
" Người đâu! Truyền Thái y! "
* * *
Kinh thành, phủ Quốc sư.
Gió lạnh thấu xương, nam nhân mặc một thân tăng bào đứng trong viện, hơi hơi ngửa đầu nhìn về phía bầu trời giăng đầy mây đen.
*Tăng bào: Y phục tăng nhân mặc trên người.
Tiểu hòa thượng lộc cộc chạy tới, khom người nói:" Đại nhân, ngài nên nghỉ ngơi rồi "
Quốc Sư khí độ ung dung khẽ cười một tiếng:" Ta đang xem tình tượng.
"
Tiểu Hòa Thượng nhón chân đem áo choàng khoác lên vai Quốc sư, thanh âm non nớt, giọng mũi thầm nói:" Hôm nay tuyết không rơi đã là tốt lắm rồi, làm sao có thể xem tinh tượng được chứ.
"
" Hôm nay tinh tượng cực kì thú vị.
"Quốc Sư nhàn nhạt nói:" Có Hung tinh va vào Tử Vi tinh, vốn phải xuất hiện đại hung nhưng bây giờ ta lại nhìn thấy nơi nơi đều là sinh cơ.
"
Tiểu hòa thượng nghe vẫn không hiểu, chỉ hiểu Hung tinh va chạm với Tử Vi tinh nên vội hỏi:" Vậy có cần phải báo với Bệ Hạ không ạ? "
Quốc Sư chỉ cười nhưng không trả lời.
Hắn nhẹ nâng ngón tay như ngọc lên, một bông tuyết rơi xuống đầu ngón tay nhanh chóng tan thành một giọt nước, ánh lên màu sắc của ngọn nến.
" Nhìn kìa, tuyết rơi rồi.
"
Đây là trận tuyết lớn nhất kể từ đầu đông năm nay, gần như chỉ trong một đêm khắp nơi đã bị tuyết bao phủ.
Sáng sớm hôm sau, gà gáy tảng sáng.
Nhánh cây bị tuyết bao phủ, một tiếng gáy giòn tan vang lên làm Yến Hành Dục đang trong cơn ngủ say cũng phải bừng tỉnh.
Đột nhiên Yến Hành Dục mở to mắt, một lúc lâu sau mới khôi phục tầm nhìn.
Trên đỉnh đầu vẫn là tấm màn giường quen thuộc.
Y ngồi dậy nhìn lòng bàn tay, lại kiểm tra thật kĩ nỏ.
Sau khi xác định nó còn trong tay áo mới khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Xem ra tối hôm là chỉ là một giấc mộng hoang đường.
Nhưng mà giấc mộng này cũng thật kỳ lạ, giống như y thật sự biến thành một vị hoàng tử, lại còn bị bắt đi chép sách.
Yến Hành Dục xoa xoa giữa châm mày, cảm thấy tám phần là do mình chép kinh Phật nhiều quá, ngay cả trong mộng cũng phải chép sách.
Cửa vừa mở ra, A Mãn liền ngâm một khúc mà chạy vào, vui vẻ nói:" Công tử, bên ngoài tuyết rơi nhiều lắm.
Người không ngồi dậy ngắm một chút sao? "
Yến Hành Dục vẫn còn bệnh, y uể oải nói:" Không cần, mèo của ta đâu? "
A Mãn nói:" Hôm qua nó bị công tử nắm đuôi ném khỏi giường, bây giờ vẫn còn cáu kỉnh lắm.
Tám phần là không thể nào nguôi giận trong chốc lát được.
"
Yến Hành Dục đang chỉnh nỏ nghe vậy liền ngẩn người ra, nhíu mày nói:" Ta ném nó? Từ lúc nào? "
" Là tối hôm qua đó, đại khái là ngài bệnh đến hồ đồ rồi.
Vừa nhìn thấy mèo liền sợ tới mức vung tay ném nó đi.
"
Yến Hành Dục:"...!"
Yến Hành Dục khẽ nhấp môi, rũ mắt nhìn về cung nỏ được buộc trên cánh tay.
Con ngươi y khẽ trầm xuống.
Trong nỏ vốn dĩ được lắp ba mũi tên, thế nhưng bây giờ lại thiếu mất một mũi.
Cùng lúc đó, trong cung Thất hoàng tử.
Kinh Hàn Chương bị mèo đen dọa cho một trận, sau đó thật vất cả mới bình tĩnh lại được.
Nhưng tiếp theo lại bị một thiếu niên hùng hùng hổ hổ mà đè trên giường ép uống hết cả một chén thuốc đen tuyền, hắn tức đến độ muốn điên lên.
Tiếp đó trái tim đau nhói lên liền hôn mê bất tỉnh.
Một lần nữa tỉnh lại thì bên tai truyền đến âm thanh có người nói chuyện.
" Sao..
Sao Điện hạ vẫn còn chưa tỉnh? Chẳng lẽ thật sự bị mắc bệnh nặng gì? "
Kinh Hàn Chương nhíu mày lại, cái miệng quạ đen này vừa nghe liền biết là Giang Phong Hoa.
Sau đó giọng Thái Y cũng vang lên:" Có lẽ là không đâu, Điện hạ hình như đã gặp chuyện gì rất đáng sợ.
Nhất thời bị hỏa khí công tâm, chỉ cần tịnh dưỡng mấy ngày là khỏi.
"
Cuối cùng, Thái y hỏi thêm một câu:" Trước khi Điện hạ hôn mê có nhìn thấy mèo không? "
Nếu không phải thì ông ta thật không nghĩ ra được ai có thể dọa cái tên hỗn thế ma vương không sợ trời không sợ đất này thành ra như vậy.
Giang Phong Hoa có chút xấu hổ mà nhỏ giọng nói:" Không có, lúc đó ta chỉ là..
khuyên Điện hạ đi chép sách luận.
"
Thái Y sửng sốt một chút, hiểu rõ mà" À "một tiếng, ý tứ sâu sa.
Thì ra là sợ chép sách đến mức bất tỉnh.
Nghe đồn Thất Điện hạ đối với chuyện học hành tránh đi như tránh tà.
Vốn tưởng chỉ là nói quá lại không ngờ tới chép sách mà cũng có thể bị dọa ngất.
Chậc.
Kinh Hàn Chương:"...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook