Bảo Hộ Hôn Thê
-
Chương 18: Hồng Môn Yến
(Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Bữa tiệc tại Hồng Môn đại điện có tính chất quyết định đối với vận mệnh cả dân tộc Trung Hoa.
Sau này, thuật ngữ "Hồng Môn Yến" được dùng để chỉ những bữa tiệc bề ngoài vui vẻ, song thực chất lại chứa đựng nhiều nguy cơ tiềm ẩn) -> Đó là tất cả vốn hiểu biết của Nãi em =)))) (Phần trên đi mượn anh Wiki và chị Google (σ≧▽≦)σ )
7 giờ tối...
Ngô Cẩn Ngôn sớm đã thay xong một thân tây trang màu trắng thanh nhã. Tóc dài thường ngày vuốt ngược về phía sau, để lộ dáng vẻ tiêu sái phong trần.
"Ngô tiểu thư đúng là ngự tỷ a..." Một vài nhân viên ngăn không được liền chạy tới trò chuyện cùng cô.
"Cảm ơn." Ngô Cẩn Ngôn đạm mạc đáp. Chung quy tầm mắt vẫn dừng trên phòng thay đồ vẫn đang đóng chặt.
Quả nhiên không lâu sau, nữ nhân yêu nghiệt kia xuất hiện...
Tần Lam là tuýp người cổ điển, bởi vậy nàng vô cùng chuộng sườn xám. Giống như hôm nay, sườn xám trắng kéo dài tới bắp chân, khéo léo xẻ một đường qua đầu gối, vừa vặn khiến cặp chân ngọc thon dài thoắt ẩn thoắt hiện theo từng bước chân của nàng.
Ngồi xuống trước bàn trang điểm, Tần Lam mơ hồ nhìn qua Ngô Cẩn Ngôn. Lại chỉ thấy cô cúi đầu chăm chú xem điện thoại.
A... mị lực như vậy vẫn chưa đủ hay sao?
Cắn cắn môi rũ mi mắt. Dưới bàn tay khéo léo của thợ làm tóc, rất nhanh toàn bộ tóc trên đầu nàng đều được búi gọn. Để lộ phần cổ cao trắng mịn thanh mảnh.
Tần Lam đứng dậy, nghiêng đầu nhẹ giọng gọi cô.
"Ngôn."
Nghe thấy lời này, Ngô Cẩn Ngôn đôi tay phát run, thiếu chút nữa làm rơi điện thoại xuống đất.
Người đàn bà điên...
Thầm phỉ nhổ trong lòng, đem theo ánh mắt rét lạnh phóng về phía nàng, Ngô Cẩn Ngôn nhướn mày hỏi: "Tần tiểu thư là đang gọi tôi ư?"
"Ân... trong spa này cũng không có ai khác tên Ngôn ngoài cô." Môi đỏ của nàng hơi cong lên, tựa tiếu phi tiếu.
Ngô Cẩn Ngôn rùng mình. Nếu có thể hình dung ngay lúc này, thì nữ nhân họ Tần kia chính là hồ ly tinh chuyển thế.
Câu dẫn a câu dẫn...
Vốn còn đang thất thần. Tần Lam giống như có bí kíp lăng ba vi bộ, chẳng biết từ khi nào đã đứng song song với cô.
"Đeo găng tay vào, chúng ta xuất phát thôi."
Ngô Cẩn Ngôn âm thầm bĩu môi. Nhìn nàng một lượt rồi tự nhìn lại bản thân. Trong lòng ngầm đưa ra kết luận.
Hai người thật rất giống hình của ảnh đại tiểu thư và tiểu vệ sĩ...
"Tần tiểu thư và Ngô tiểu thư rất đẹp đôi nha." Stylist riêng của Tần Lam nguyên lai là gay. Cho nên khi hắn vừa nhìn thấy nàng dẫn theo Ngô Cẩn Ngôn tới nơi này, tiềm thức lập tức sinh cảm giác muốn đẩy thuyền. ~(≧▽≦)/~
Hai cái lãnh mỹ nhân đi cùng nhau, mặc dù có hơi tẻ nhạt một chút, nhưng là hảo tuyệt phối nha~ (*'▽'*)♪
"Evil, đôi mắt không tệ." Tần Lam xoay người phóng một cái mị nhãn với hắn. Sau đó rất tự nhiên khoác tay Ngô Cẩn Ngôn rời khỏi spa.
Bùm... đám người bát quái không ngừng hò hét.
"A... a... a... Tần ngự tỷ của ta tìm được Ngô ngự tỷ thích hợp rồi." Người A hưng phấn đập bàn đập ghế. "Con tim hủ nữ của ta..."
"Tần đại gia nguyên lai là người trong cuộc ư? Thảo nào nàng chưa từng để đàn ông vào mắt." Người B tặc lưỡi.
"Đàn ông thất bại... thất bại cả rồi..." Người C gật đầu phụ họa.
***
Trái với sự ầm ĩ gán ghép của mấy người trong tiệm spa. Ngược lại, trên xe riêng lúc này... bầu không khí phi thường quỷ dị u ám.
Nguyên lai Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn đều là những công dân kiệm lời. Cho nên... im lặng là lựa chọn tốt nhất.
Sau cùng, vẫn là Tần Lam hờ hững mở miệng: "Mọi người đều thấy cô và tôi xứng đôi."
"Thì...?"
"Tôi chỉ nhắc lại vậy thôi."
Im lặng...
"Trời lạnh như vậy, cô mặc sườn xám không cảm thấy kì lạ sao?"
"Tôi có mang theo áo khoác."
Im lặng...
Nhìn nhau một cái, Ngô Cẩn Ngôn lập tức quay mặt về phía cửa sổ. Nhanh chóng ghi nhớ đường đến Bạch gia.
Đồng hồ thông minh trên tay hiển thị dòng tin nhắn của Khương Tử Tân: "Lão đại, tối nay 8 giờ 30 ở bến cảng, không sai."
Ngô Cẩn Ngôn suy tính một hồi rồi hỏi nàng: "Chúng ta có thể rời đi trước 8 giờ 30 được không?"
"Vì sao?"
"Tôi nghĩ mình không cần phải giải thích với cô."
Tần Lam chống khuỷu tay lên cửa sổ xe, ánh mắt tĩnh lặng nhìn Ngô Cẩn Ngôn: "Thực ra không phải không thể. Chỉ là... chúng ta có an toàn rời khỏi đó được không mà thôi."
Ngô Cẩn Ngôn nhướn mi, khẽ thốt ra ba từ: "Hồng Môn yến?"
"Phải." Tần Lam tán dương. "Hai nhà Bạch – Diệp vẫn luôn muốn trừ khử tôi. Bạch gia mặc dù ngoài miệng không ngừng muốn tôi làm con dâu, song thực chất bên trong thối nát vô cùng."
Khẽ ngừng lại, sau đó nàng cười nhạt: "Vì thế tôi nhất định phải tính sổ với bọn họ."
"Nếu đã như vậy... chi bằng hôm nay cô đừng nên đi."
"Ngôn, thương trường chính là chiến trường... vốn dĩ chúng không hề đơn giản như cô nghĩ." Tần Lam giống như chị gái nhà hàng xóm, ôn hòa nói: "Kể cả tôi không tới, thì hai nhà bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách để chèn ép tôi. Cho nên thay vì ngồi yên chờ chết, chi bằng tôi hãy đứng dậy phản công?"
Ngô Cẩn Ngôn nhìn nàng. Thầm nghĩ rốt cuộc phải trải qua bao nhiêu khổ luyện mới có thể sinh ra một Tần Lam lạnh lùng luôn đứng từ trên cao nhìn xuống như vậy?
"Thế nào? Cô rung động rồi?" Tần Lam đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô. "Có phải cảm thấy tôi rất đáng sợ?"
"Ừm, so với những kẻ địch trước đây của tôi... đúng là có vài phần cơ trí giảo hoạt hơn." Ngô Cẩn Ngôn thừa nhận. "Nhưng tôi không rung động."
Tần Lam khẽ "a" một tiếng, sau đó cười nhạt không nói gì thêm.
***
Thời điểm nhìn thấy đội trưởng Hoàng – Hoàng Trụ. Ngô Cẩn Ngôn và hắn chỉ có thể giao lưu với nhau bằng ánh mắt.
Hai người đồng dạng ăn ý, lát nữa sẽ chia nhau kiểm tra xung quanh khu biệt thự nhà họ Bạch.
Cúi đầu xem đồng hồ thông minh đeo trên tay, Ngô Cẩn Ngôn một lần nữa ghi nhớ các lối đi và cửa thoát hiểm của vùng cấm địa này.
Lần mừng thọ thứ tám mươi của Bạch Ôn lão gia rất đáng vui mừng, mặc dù lão luôn dặn dò con cháu tổ chức nhỏ thôi. Song việc này vẫn là chủ đề bàn tán say sưa của giới thượng lưu thành phố A.
Những người có thể tham gia lễ mừng thọ tám mươi của Bạch lão gia, thân phận đương nhiên là quyền quý. Nếu không phải là người chức quyền thì cũng là kẻ có tài sản kếch sù. Không nằm trong tầng lớp đó, đương nhiên sẽ không được tiếp đón.
Đúng vậy, đây là cuộc chơi của người giàu, là yến tiệc của người giàu.
***
Bạch Tử Hạo bận trên mình bộ đồ Tây màu đen vừa người, đeo một cặp kính trơn, khiến cho người nhìn cảm thấy một hình ảnh lịch sự nho nhã.
Hiện tại, hắn đang cùng một đám người đón khách ngoài cửa, mặt mũi tươi cười rạng rỡ, chu đáo vô cùng.
"Ca, Tần Lam đến rồi." Một cậu con trai mặt mũi sáng sủa thanh tú cười nói, phỏng chừng còn ít tuổi, chắc cũng thuộc đời thứ ba giống như Bạch Tử Hạo.
"Ừ." Bạch Tử Hạo nhìn một lượt rồi chầm chậm đi tới chỗ Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn, mỉm cười gật đầu. "Tiểu Lam, rất vui là cô có thể đến, ông biết cô đến nhất định sẽ rất vui mừng."
"Cảm ơn, mừng thọ của Bạch gia gia, tôi đương nhiên muốn đến nói lời chúc phúc." Tần Lam khéo léo trả lời.
Ánh mắt của Bạch Tử Hạo bấy giờ mới chuyển sang Ngô Cẩn Ngôn, đưa tay trái ra nói: "Thì ra đây là người bạn của tiểu Lam? Xin chào, tôi là Bạch Tử Hạo."
"Ngô Cẩn Ngôn." Ngô Cẩn Ngôn vươn tay, vừa vặn đáp lại hắn. Tròng mắt thâm thúy lạnh lùng giao nhau, mơ hồ phát ra tia lửa.
Ngô Cẩn Ngôn bỗng sinh cảm giác mặc định nam nhân trước mặt này là tình địch của mình...
Bạch Tử Hạo rời khỏi tay cô, chuyển hướng về phía nàng: "Mau vào uống trà đi. Tiểu Lâm sớm đã đến rồi."
Đúng lúc này, từng luồng ánh sáng chiếu đến, liền thấy một chiếc Hummer kiêu hãnh vọt qua, dù đến trước cửa quán rượu rồi cũng không có ý giảm tốc độ.
Theo sau chiếc Hummer là đủ các loại xe sang trọng, có BMV cứng cáp, có cả Ferrari Porche màu sắc sáng đẹp, vẻ ngoài đầy phong cách.
Một đoàn xe đến mười mấy chiếc này giống như một con rắn dài đang trườn tới, vừa mới ra đã thu hút mọi ánh nhìn.
Két...
Chiếc Hummer đầu tiên kiêu hãnh dừng lại. Cửa xe mở ra, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi bước xuống.
Lông mày rậm, mắt một mí sắc lẹm. Tóc ngắn dựng đứng, râu ở cằm mặc dù sạch sẽ, song chân râu thẫm thẫm còn lưu lại trên da khiến hắn trông rất ngông cuồng.
Trên người mặc một chiếc áo phông bó sát, bên ngoài khoác một bộ đồ Tây màu kem, quần bò, đôi giày leo núi màu nâu đậm, cho người ta cảm giác đầu tiên giống như một vận động viên leo núi xuất sắc
Ánh mắt hắn ương ngạnh, vẻ mặt đầy hống hách, dáng điệu chuẩn xác của một thằng cha đệ nhất thiên hạ.
Hắn đỗ xe giữa đường, rồi mặc kệ, cũng chẳng cần quan tâm xem xe có cản đường không, khiến cho đám đàn em đằng sau không có lối mà đi, cứ nghênh ngang như thế bước về phía Bạch Tử Hạo.
Bạch Tử Hạo cũng nhìn người đàn ông đang bước tới, ánh mắt gặp nhau rừng rực trên không.
"Thế nào? Không hoan nghênh à?" Gã bước tới trước mặt Bạch Tử Hạo, cười nói.
"Hoan nghênh chứ, mọi người đến đều là khách." Bạch Tử Hạo vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhã nhặn cười nói.
"Phi phi phi, giả dối." Gã đàn ông nói: "Mặc dù tôi không thích anh, nhưng tôi lại rất kính trọng Bạch lão, hôm nay là đại thọ tám mươi của lão gia – cả đời người cũng chỉ có một ngày này, dù sao thế hệ sau như tôi cũng phải tới cúi đầu nói vài câu chúc mừng."
"Anh Diệp có lòng quá." Bạch Tử Hạo cười nói cảm ơn.
"Nói chuyện với cậu thật chẳng thú vị gì cả." Gã đàn ông nhún vai nói. Sau đó quay mặt sang Tần Lam, nói: "Lam muội muội, lâu rồi không gặp, đúng là càng ngày càng trổ mã xinh đẹp."
"Cám ơn." Tần Lam cũng gật đầu với hắn.
"Cùng nhau vào trong thôi, đừng đứng đây mất thì giờ." Bạch Tử Hạo ôn hòa cười, sau đó vươn tay tỏ ý mời.
Tần Lam chậm rãi ghé môi vào tai Ngô Cẩn Ngôn, nhàn nhạt nói: "Đó chính là Diệp Tư Đồ."
Ngô Cẩn Ngôn ánh mắt sắc lẹm liếc qua nàng: "Cô cũng không cần gần gũi tôi như vậy."
"Ân...?" Tần Lam nhướn mày. "Muốn bỏ cuộc giữa chừng?"
Ngô Cẩn Ngôn hừ một tiếng, không so đo với nàng.
***
Hai người Diệp Tư Đồ và Bạch Tử Hạo công khai tranh chấp mấy năm nay, sớm đã không còn là chuyện xa lạ ở thành phố A nữa.
"Ô ô ô... nghe nói Bạch đệ đệ bị đào góc tường?" Diệp Tư Đồ đột nhiên cười ha ha nhìn Bạch Tử Hạo.
"Diệp Tư Đồ, anh có ý gì?" Một thanh niên đằng sau Bạch Tử Hạo sắc mặt khó chịu, nói.
Lúc này Bạch Tử Hạo không tiện nói, nhưng bọn họ lại không chịu được kiểu khiêu khích của Diệp Tư Đồ.
"Còn chuyện gì có thể khiến người ta cảm thấy sỉ nhục hơn chuyện bị người khác đào góc tường?" Diệp Tư Đồ ý vị cười. "Hơn nữa a, còn là một nữ nhân."
Dứt lời, hắn ngẩng đẩu liếc nhìn cậu thanh niên kia một cái, bĩu môi khinh thường nói: "Bạch Tử Trấn phải không? Ớ đây có chỗ cho cậu nói à? Khi chúng tôi ra ngoài lăn lộn rồi cậu vẫn còn đang mặc quần thủng đũng nghịch bùn đấy."
"Anh nói láo."
"Thế nào? Tôi nói không đúng sao?" Diệp Tư Đồ cười nhạt nói.
Bạch Tử Trấn đỏ mặt muốn gào thét, lại bị Bạch Tử Hạo giơ tay ngăn lại, cười nói: "Người đến là khách, sao có thể để khách cứ đứng ở đây om sòm? Nào, chúng ta nhanh nhanh vào trong đi thôi."
Đoạn, hắn liếc qua Tần Lam và Ngô Cẩn Ngôn đi phía xa, ánh mắt thâm sâm ý vị.
Diệp Tư Đồ nói mình bị đào góc tường... rốt cuộc là có ý gì?
("Đào góc tường" : bị người khác chiếm mất ưu thế. )
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook