Bảo Hộ Harry Potter Đồng Nhân
Chương 6: Tiết Học Độc Dược


Nhóm tiểu động vật từ sớm đã đi tới hầm phòng học Độc Dược, Harry cùng Ron ngồi ở chính giữa bàn đầu tiên, đương nhiên Ron đã kháng nghị qua, chỉ là không thành công mà thôi.

Phanh một tiếng cửa phòng học mở ra, Snape bước nhanh vào, vạt áo chùng đen phía sau quay cuồng.

"Các trò tới đây là để học cách điều chế Độc Dược một môn khoa học vô cùng tinh vi và nghiêm khắc," hắn mở miệng nói, giọng nói lớn hơn một chút so với thì thầm, nhưng mỗi một người đều nghe rõ từng chữ mà hắn nói.

"Bởi vì nơi này không phải cần vung vẫy đũa phép một cách ngu ngốc, cho nên các trò sẽ có rất nhiều người không tin đây là phép thuật.

Ta cũng không trông cậy vào các trò có thể chân chính lĩnh hội vẻ đẹp của những cái vạc với ngọn lửa nhỏ cùng làn khói trắng tỏa ra đầy mạo hiểm, tỏa ra những mùi hương thoang thoảng, cũng không mong các trò chân chính hiểu được sức mạnh của các chất lỏng chảy vào mạch máu của các trò, mê hoặc trí óc, làm cho đầu óc bị mê hoặc......!Ta có thể dạy các trò cách đề cao danh vọng, sản xuất vinh quang, thậm chí ngăn cản tử vong —— nhưng cần thiết phải có một thứ, đó chính là các trò không phải lũ ngu ngốc mà ta thường gặp."
Giọng nói trầm thấp mê người giống như tiếng đàn cello, làm Harry đắm chìm trong đó thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Snape thấy ánh mắt mê ly của Harry, giống như đang treo máy, "well, Potter, xem ra trò đối với tiết Độc Dược không tồi, nên trò có thể ở đây suy nghĩ chuyện khác."
Harry có chút ủy khuất, còn không kịp giải thích, Snape liền đưa ra câu hỏi.

"Ta cho là cậu Potter tự học môn này không tồi đi.

Nếu ta đem rễ bột của lan nhật quang cho vào dung dịch ngải tây sẽ được cái gì?"
"Là sinh tử thủy, giáo sư, thuốc ngủ cực mạnh."
"Potter, nếu ta muốn trò đi tìm cho ta một viên sỏi dê, trò sẽ tìm ở đâu?"
"Dạ dày dê, nó có thể giải được nhiều loại độc."
"Potter, vậy trò nói thử cây mũ thầy tu và cây bả chó sói có gì khác nhau?"
"Chúng nó đều là cùng loại, gọi chung là cây phụ tử."
Snape nhấp nhấp môi, có chút không tưởng được, nhưng là nghĩ đến phép biến hình cao cấp kia lại cảm thấy đương nhiên.


"Rất tốt, Slytherin thêm 10 điểm."
"Giáo sư, em đồng thời thuộc về Slytherin cùng Gryffindor." Harry quật cường mà nhìn giáo sư Độc Dược, rất cần thiết việc cộng thêm điểm cho Gryffindor như thế mới vừa lòng.

"Gryffindor thêm 10 điểm." Snape có chút bất đắc dĩ, nhìn cặp mắt quật cường kia, làm hắn nhớ tới đêm qua một đoàn mềm mại ghé vào trong ngực hắn, làm hắn không có cách nào cự tuyệt.

Mặt khác nhóm tiểu động vật cũng sợ ngây người, nghe nói Snape chưa bao giờ cho Gryffindor thêm điểm, mà Harry lại làm được.

Draco giật mình mà nhìn cậu bé kia có chút đắc ý, Draco biết Snape có bao nhiêu không thích Gryffindor, mà cậu bé này lại khác biệt, một con sư tử cùng xà kết hợp.

Có lòng dũng cảm của sư tử, sự khôn khéo của xà.

Rất đáng sợ không phải sao, nhớ tới lời cha nói, xem ra là muốn cậu cùng cứu thế chủ này kết giao bạn bè.

"A, Harry, cậu cũng thật lợi hại!" Ron không tự chủ được mà phát ra âm thanh rất lớn.

Harry vừa nghe liền biết không tốt, nhìn Snape kia hơi hơi nhếch khóe miệng lên, loại cảm giác không ổn này càng thêm kiên cố.

"Cậu Weasley, lớn tiếng ầm ĩ, Gryffindor trừ hai điểm." well, tuy rằng cùng là cho thêm điểm cả hai Nhà, nhưng là lại bắt lỗi Nhà Gryffindor trừ điểm không phải tốt lắm sao, nghĩ vậy Snape cảm giác có chút sung sướng.

Harry bất đắc dĩ đỡ trán, vị Xà Vương này thật là, "Tính toán chi li".

Snape dùng đũa phép hướng bảng đen vung lên, liền xuất hiện mấy dòng chữ, "Tiết học này chúng ta làm thuốc mụn ghẻ."
Phía dưới bọn học sinh trợn to mắt nhìn Snape.


"Còn nhìn ta làm cái gì, không biết đọc chữ sao!" Giọng Snape vang lên vững vàng, làm bọn học sinh sợ tới mức run lên bần bật.

Một đám học sinh bắt đầu điều chế Độc Dược.

Harry thuần thục mà nghiền nát răng nanh rắn.

Thủ pháp thuần thục làm Snape phải ghé mắt nhìn, Snape cảm thấy Harry mang đến cho hắn càng ngày càng nhiều bất ngờ.

Harry nếu biết Snape có suy nghĩ như thế, nhất định sẽ nói, a, giáo sư, thủ pháp thuần thục này ít nhiều còn không phải vì thầy.

Harry bị quá nhiều lần cấm túc, Neville nếu bị cấm túc nhiều lần như thế, thủ pháp nhất định cũng sẽ tốt như vậy.

"Đùng" một tiếng thật lớn, làm Harry biết, nhất định là vạc của Neville nổ mạnh.

Quả nhiên quay đầu nhìn lại, những mảnh vỡ của cái vạc cắm ở trên người Neville, chất lỏng có tính thương tổn bắn tung tóe trên người hắn, nổi lên những vết mẩn đỏ.

Neville sợ tới mức không biết làm sao, chỉ biết khóc lớn.

"Đừng khóc, Longbottom! Gryffindor trừ năm điểm!" Snape nổi giận đùng đùng, thuận tay cho một cái thanh lý đổi mới và câu chú rửa sạch.

Longbottom bị khí thế của Snape làm sợ tới mức không dám khóc nữa.


"Làm Độc Dược của chính mình, ta đưa Longbottom đi bệnh thất." Nói xong, mang theo Neville, đi ra khỏi phòng học.

Draco ở sau khi Snape đi, mở miệng trào phúng: "A, Longbottom, mít ướt như một đứa con gái."
Harry nhíu mày lại, nhưng là cái gì cũng đều không có nói, đùa nghịch con sên trong tay.

Ron ở một bên không vui: "Malfoy! Mày chỉ biết khoe khoang như ba ba của mày!"
Malfoy giả cười, hướng tới chỗ Harry mà tới, "A? Kẻ phản bội thuần huyết, cái áo chùng mày đang mặc là của người anh nào của mày vậy?"
Ron tức giận, rút đũa phép ra, "Malfoy, ta muốn nguyền rủa mày."
Malfoy cũng lấy ra đũa phép, chỉ vào Ron.

Harry vừa thấy, đứng che ở giữa hai người, vừa muốn nói cái gì, đã bị một tiếng "Phòng học ẩu đả, Gryffindor, Slytherin trừ 10 điểm!"
"Không công bằng, giáo sư!" Ron lập tức phản bác.

"Gryffindor, lại trừ năm điểm, bởi vì cãi lời giáo sư."
Harry lại bất đắc dĩ, Ron như thế nào lại đâm đầu vào họng súng vậy.

"Mặt khác, Weasley, Potter, Malfoy, đêm nay 7 giờ rưỡi, đến hầm lãnh nhiệm vụ cấm túc."
Weasley vẻ mặt buồn bực, đường cong trên mặt Malfoy hơi nhu hòa giống như có điều vui vẻ, một màn này được Harry nhìn thấy hết.

—————————————————
Buổi tối, Harry cũng không có đi Đại Sảnh Đường dùng bữa tối, mà là đi về hầm.

Snape đang ngồi ở trên bàn ưu nhã mà ăn bò bít tết.

"Giáo sư, không ngại em cùng thầy cùng nhau ăn bữa tối đi."
Snape nhìn cậu một cái, cái gì cũng không nói, tiếp tục ăn bò bít tết.


Harry ngồi đối diện Snape, gọi gia tinh chuyên trách trong hầm: "Phiền ngươi mang cho ta một phần bò bít tết, còn có một ly sữa bò, cảm ơn."
Gia tinh kích động mà dùng đầu không ngừng đụng phải cái bàn: "A! Ngài Potter, nói nhờ với Sóng Sóng! A, ngài Potter vĩ đại."
Snape nhíu mày, "Sóng sóng, ta ra lệnh cho ngươi, lập tức dừng lại!"
"Đúng vậy, thưa ngài.

Sóng sóng, liền vì cậu Potter vĩ đại, chuẩn bị bữa tối."
Chỉ chốc lát, bữa tối tới rồi.

Harry an tĩnh mà ăn lên.

Hầm trừ bỏ âm thanh dao nĩa cắt, cái gì cũng không có.

Không khí xấu hổ quay chung quanh hai người, hai người đều suy nghĩ việc xảy ra tối qua, những ấm áp đó, lại có chút ái muội.

Harry chủ động đánh vỡ bầu không khí im lặng: "Ngạch, giáo sư, không biết, không biết nội dung cấm túc là gì vậy."
"Rừng Cấm."
Thật sự bất ngờ, Rừng Cấm? Chẳng lẽ việc bạch kỳ mã chết lại xảy ra sớm hơn? Là bởi vì, ngày đó đụng chạm đến Quirrel, mang đến tổn thương ảnh hưởng tới linh hồn Voldemort sao.

Harry cắn cắn môi, đây là thói quen khi Harry có việc suy nghĩ mà dưỡng thành.

"Giáo sư, Rừng Cấm, nguy hiểm như vậy, chúng em đi Rừng Cấm làm gì vậy ạ."
Snape cũng không có cái gì giấu giếm, dù sao Harry sớm muộn gì cũng phải biết đến, "Rừng Cấm có một con bạch kỳ mã đã chết."
Harry lại cắn môi dưới, quả nhiên a......!
Harry không có hỏi tiếp, làm Snape hiểu rõ, Harry nhất định là biết một con bạch kỳ mã chết đại biểu cho cái gì.

Trải qua đoạn đối thoại này, hầm lại tiếp tục yên tĩnh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương