Bảo Hộ Em Suốt Đời
Chương 31: Chưởng môn phái Thục Sơn

Thiều Nguyệt thu công xong bèn nâng tay phải, ngưng tụ tiên khí, lòng bàn tay phải xuất hiện một thứ ánh sáng màu bạc, toàn thân cô được lôi điện bọc quanh, khóe miệng Thiều Nguyệt khẽ nhếch, "Đã thuận lợi đột phá Bát Trọng Thiên!" Cô gạt đi tiên khí, ánh sáng chớp nhoáng trong tay cũng tan biến theo, sau đó vươn người. Chợt nhớ tối hôm qua vì lo lắng cho cô mà Bạch Tử Họa gảy cầm cả một đêm, Thiều Nguyệt đứng dậy đi ra mở cửa, "Hỏi thăm các sư huynh một chút, thật lâu chưa gặp mặt bọn họ."

Thiều Nguyệt tới phòng Bạch Tử Họa, phát hiện chẳng có ai, thầm nghĩ hẳn sư huynh đang ở đại điện xử lí đại sự của Trường Lưu, vậy mình đi xem các đệ tử của Trường Lưu trước, không biết đã có tân đệ tử hay chưa. Thiều Nguyệt mang theo chút lạ lẫm rời khỏi Tuyệt Tình điện, vốn dĩ tính đi đến chỗ các đệ tử tu luyện, song thời điểm cô đi ngang qua học đường, trông thấy một đám đệ tử cũng đang tụ tập đứng đó, không biết làm cái gì, cô bèn tò mò tiến lại gần.

Sau khi Hoa Thiên Cốt bị dẫn đi, những đệ tử khác đứng bên ngoài học đường nhốn nháo suy đoán, xem chừng Hoa Thiên Cốt gặp phải đại họa rồi, không biết Tam Tôn sẽ xử phạt nàng thế nào. Mạnh Huyền Lãng lo lắng đi tới đi lui, Khinh Thủy ở bên cạnh hắn, biểu cảm cũng cực kì nghiêm trọng, Nghê Mạn Thiên đứng ở đằng kia, thoạt trông vô cùng tức giận.

Hỏa Tịch đánh cược với Vũ Khinh La, dám chắc Hoa Thiên Cốt sẽ không phải chịu phạt, vốn dĩ Nghê Mạn Thiên tâm tình không vui, nghe bọn họ thì thà thì thầm bèn quay đầu hét lên, "Hai người các ngươi có thể im miệng được hay không!" Khiến Hỏa Tịch và Vũ Khinh La sợ hết hồn, hai người trợn mắt nhìn Nghê Mạn Thiên xong tránh xa nàng.

"Thiên Cốt đi đã lâu lắm rồi, liệu có sao không?" Mạnh Huyền Lãng lo âu, "Không được, ta phải đi xem xem!"

"Mạnh đại ca, chúng ta..." Khinh Thủy còn chưa nói dứt lời thì đã bị kẻ khác chen ngang, đám đệ tử đều trông về phía người xa lạ này.

Thiều Nguyệt vừa đến, nghe thấy một chàng trai nhắc tới Hoa Thiên Cốt thì lập tức hỏi, "Tiểu Cốt bị làm sao?"

Câu hỏi của Thiều Nguyệt làm cả đám đệ tử im lặng trong nháy mắt, sau đó bọn họ ghé đầu rỉ tai nhau, "Nàng ta là ai vậy?"

"Không biết, chưa từng thấy."

"Thật đẹp quá, cứ như tiên nhân ấy."

.....

Khinh Thủy bị cắt lời, nàng trông thấy một cô gái bạch y tung bay theo gió hướng đến, không biết phải xưng hô với đối phương thế nào cho phải, "Người là..."

Thiều Nguyệt trực tiếp nhìn về phía Mạnh Huyền Lãng, "Con vừa mới nói đến Tiểu Cốt ư, nàng bị làm sao?"

Mạnh Huyền Lãng phục hồi lại tinh thần, "À, Thiên Cốt, nàng..."

"Này, ngươi là ai thế, chuyện của Thiên Cốt thì có liên quan gì tới ngươi?" Nghê Mạn Thiên bực bội lên tiếng.

Thiều Nguyệt nghiêng đầu nhìn nàng một cái xong kệ mặc, tiếp tục hỏi Mạnh Huyền Lãng, "Rốt cuộc Tiểu Cốt bị làm sao?"

"Ngươi..." Nghê Mạn Thiên đang khó chịu, Thiều Nguyệt lại không coi nàng ra gì khiến cho nàng càng thêm thịnh nộ, không nói hai lời mà lập tức đánh một chưởng về phía Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt không hề động đậy, chờ đến khi một chưởng của Nghê Mạn Thiên sắp chạm người Thiều Nguyệt, Nghê Mạn Thiên đột nhiên bị một lực bí ẩn phản lại, mạnh tới nỗi ép nàng lùi về đằng sau chừng mười bước, các đệ tử kinh ngạc trợn to mắt, Nghê Mạn Thiên là người lợi hại nhất nhì trong đám bọn họ, không ngờ có một người xuất thủ còn đánh Nghê Mạn Thiên lùi xa như vậy, ngay cả Sóc Phong cũng cảm thấy tò mò về thân phận của Thiều Nguyệt.

Nghê Mạn Thiên khó tin nhìn Thiều Nguyệt, giơ tay chỉ cô, "Ngươi là ai?"

Thiều Nguyệt cười một tiếng, "Nói cho ta nghe Tiểu Cốt bị làm sao trước đã, rồi ta sẽ trả lời."

Mạnh Huyền Lãng vội đáp, "Người lợi hại như thế, nhất định có thể nói thay cho nàng trước mặt Tam Tôn, vậy xin người mau đi cứu Thiên Cốt đi, nàng bị Đào Ông Thượng tiên dẫn đi gặp Tam Tôn rồi, lại còn bảo phải trừng phạt nàng nữa."

"Trừng phạt Tiểu Cốt? Tại sao?" Thiều Nguyệt biết Tiểu Cốt là một đứa trẻ khôn khéo hiểu chuyện, hẳn nàng sẽ không dễ phạm phải sai lầm đâu.

Sau đấy Khinh Thủy kể hết một lượt chuyện xảy ra trong học đường, "Thì ra là thế, vậy ta đến đại điện ngay bây giờ đây." Thiều Nguyệt nói xong bèn xoay người rời đi.

"Ai, đợi một lát, ngươi vẫn chưa nói ngươi là ai mà?" Nghê Mạn Thiên mải mốt gọi với lại Thiều Nguyệt.

"Nghê Mạn Thiên, hiện tại việc cứu Thiên Cốt quan trọng hơn, cô không thể đợi sau này hỏi lại ư?" Mạnh Huyền Lãng có chút nổi giận trước sự khiêu khích năm lần bảy lượt của Nghê Mạn Thiên.

"Mạnh Huyền Lãng, chuyện này cần người quản lí sao! Này, ngươi..." Nghê Mạn Thiên còn định tiếp tục la lối, thế nhưng bấy giờ Lạc Thập Nhất đi tới, thấy bọn họ đứng ở ngoài học đường mà không chịu đi tu luyện thì hỏi, "Các người tụ tập ở đây làm gì, sao không đi tu luyện đi?"

"Thập Nhất sư huynh!" Đám đệ tử hành lễ.

Lúc này Lạc Thập Nhất mới trông thấy Thiều Nguyệt, vội vàng tiến đến khom người hành lễ, "Bái kiến Kiếm Tôn, không biết Kiếm Tôn đến đây là có chuyện gì muốn phân phó?"

"A, nàng chính là Kiếm Tôn sao?" Các đệ tử rối rít kinh ngạc, Nghê Mạn Thiên hối hận không thôi, nàng vừa mới chống đối lại Kiếm Tôn ư, nên làm gì bây giờ?

"Thập Nhất, đây chính là tân đệ tử năm nay à?" Thiều Nguyệt hỏi.

Lạc Thập Nhất không biết vì sao Thiều Nguyệt lại hỏi như vậy, chỉ đành trả lời theo đúng sự thật, "Bẩm Kiếm Tôn, đúng vậy, năm nay tiến hành chỉ thu nhận đúng mười hai người."

"Ừ, Thập Nhất, sau này đừng nên quá tập trung dạy bọn họ nên tu luyện như thế nào, mà hãy dạy bọn họ phải tu tâm như thế nào nhé." Thiều Nguyệt dứt lời bèn hóa thành một luồng ánh sáng trắng rồi biến mất.

"Dạ?" Lạc Thập Nhật không hiểu, nhìn theo phương hướng Thiều Nguyệt rời đi, hỏi đệ tử đứng bên, "Mới ban nãy xảy ra chuyện gì thế, sao Kiếm Tôn lại nói vậy?"

Các đệ tử đều nhìn Nghê Mạn Thiên, tuy Nghê Mạn Thiên tự biết mình sai, thế nhưng nàng không muốn thừa nhận, hét lên, "Nhìn cái gì, có cái gì mà nhìn!"

Lạc Thập Nhất hiểu nguyên nhân nằm ở nàng, đến chỗ Nghê Mạn Thiên, "Nghê Mạn Thiên, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Ta..." Nghê Mạn Thiên không muốn kể, song dáng vẻ Lạc Thập Nhất rõ ràng là sẽ không bỏ qua chuyện này, nàng đành phải nói hết ra.

Thiều Nguyệt bay lại gần đại điện thì nghe thấy âm thanh tức giận của Ma Nghiêm, sau đó là giọng giải bày khổ sở của Tiểu Cốt, cô vội vàng mở miệng ngăn cản, "Chờ một chút!"

Lúc Thiều Nguyệt đứng trong đại điện, cô hành lễ hướng về phía Tam Tôn, "Bái kiến sư huynh, Nghiêm sư huynh, Sênh sư huynh!"

"Sư muội? Sao muội lại tới đây, không phải muội đang tu luyện sao?" Ma Nghiêm thắc mắc.

"Nghiêm sư huynh, ta vừa mới đột phá Bát Trọng Thiên nên muốn ta ngoài hóng mát một lát." Thiều Nguyệt mỉm cười đáp.

"Bát Trọng Thiên? Tiểu sư muội đúng là tiểu sư muội, quả nhiên về phương diện tu luyện thì không ai sánh bằng." Sênh Tiêu Mặc phe phẩy quạt xếp, tán thưởng.

"Ừ, nhưng tiểu sư muội tuyệt đối không thể lơ là, phải cố gắng đột phá Cửu Trọng Thiên." Ma Nghiêm gật đầu nghiêm nghị nói.

"Ai da, sư huynh, tiểu sư muội nhất mực bế quan tu luyện, huynh để cho muội ấy nghỉ ngơi một chút đi chứ, không gấp." Sênh Tiêu Mặc mải mốt khuyên can Ma Nghiêm.

Thiều Nguyệt thấy Hoa Thiên Cốt vẫn còn quỳ ở đằng sau, "Sư huynh, đã phát sinh chuyện gì vậy? Mới vừa vào đã nghe thấy các huynh đang muốn xử phạt đệ tử."

Hoa Thiên Cốt nhìn bóng lưng Thiều Nguyệt thì tránh không khỏi ngây dại, nàng vẫn luôn tìm cách để có thể gặp Kiếm Tôn, bây giờ Thiều Nguyệt bỗng dưng xuất hiện ngay trước mắt, nàng lại không thể hình dung cảm xúc của mình trong thời khắc này, thậm chí còn quân mất tình cảnh hiện tại của bản thân.

Ma Nghiêm chỉ Hoa Thiên Cốt, giận dữ. "Nó nói nó có Lục Giới toàn thư, là do Thanh Hư đạo trưởng tặng cho nó, ta bảo nó lấy ra, nó lại không lấy ra được, muội nói xem có phải rất khả nghi hay không, ta tin nó chính là gian tế phái Thất Sát gửi đến!"

Thiều Nguyệt quay đầu nhìn Hoa Thiên Cốt một cái, khẽ mỉm cười với nàng, lòng Hoa Thiên Cốt lập tức an tĩnh, tựa như Thiều Nguyệt chắc chắn sẽ bảo hộ cho nàng vậy, khiến cho nàng tin tưởng không cần nguyên do. Thiều Nguyệt nhìn về phía Bạch Tử Họa. "Sư huynh, ban đầu lúc đi Thục Sơn, ta đi sớm hơn huynh, cho nên có một số chuyện, ta rõ ràng hơn."

"Hả? Ý tiểu sư muội là, Lục Giới toàn thư đúng là của Thanh Hư đạo trưởng đưa cho Hoa Thiên Cốt?" Sênh Tiêu Mặc đóng quạt xếp lại, hỏi.

Bạch Tử Họa cũng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu, Ma Nghiêm khó tin bảo, "Sao có thể chứ? Thanh Hư đạo trưởng sao có thể giao thứ quan trọng như vậy cho một con nhóc ranh?"

"Nghiêm sư huynh, Tiểu... Hoa Thiên Cốt không phải là một con nhóc ranh, nàng là Chưởng môn phái Thục Sơn." Thiều Nguyệt nói ra sự thật kinh người.

"Cái gì? Nó..." Ma Nghiêm chỉ Hoa Thiên Cốt, "Nó là Chưởng môn phái Thục Sơn?"

Bạch Tử Họa cau mày, "Tiểu Nguyệt, muội chắc Hoa Thiên Cốt là Chưởng môn phái Thục Sơn không?"

"Không sai, vào giờ phút lâm chung, Thanh Hư đạo trưởng đã nhờ cậy Hoa Thiên Cốt giữ Lục Giới toàn thư và Kiếm pháp Thục Sơn, đồng thời truyền lại vị trí Chưởng môn cho nàng." Dứt lời, Thiều Nguyệt xoay người đến bên Hoa Thiên Cốt làm phép, vạt áo bên hông của nàng bị lật lên, lộ ra cung vũ Chưởng môn ở bên trong, Hoa Thiên Cốt vội vàng lấy tay che, nhưng đã quá muộn, Bạch Tử Họa phất tay một cái, cung vũ bay tới, hắn nhìn cung vũ trên tay, khẳng định đây chính là hàng thật.

"Cung vũ Chưởng môn?" Sênh Tiêu Mặc lẩm bẩm, "Nói như vậy, nàng ta chính là Chưởng môn phái Thục Sơn?"

Thiều Nguyệt gật đầu, Ma Nghiêm tức bực mà không biết phải làm sao, thấy Hoa Thiên Cốt còn quỳ dưới đất, y phân phó, "Người đâu, mau nâng Chưởng môn Thục Sơn dậy!"

Hoa Thiên Cốt vừa ngồi lên ghế thì nơm nớp lo sợ, trong đầu thầm nghĩ, thôi xong rồi, lần này nhất định sẽ bị tống khứ ra khỏi Trường Lưu, phải làm sao đây? Nàng vừa mới được gặp Kiếm Tôn, còn chưa kịp hỏi cô tin tức liên quan đến Nguyệt tỷ tỷ mà.

Ma Nghiêm đứng dậy đi về phía trước, chỉ tay hướng nàng, "Hoa Thiên Cốt, ngươi... thật quá càn quấy! Thân là Chưởng môn Thục Sơn, lại còn là đệ tử Trường Lưu, còn ra cái thể thống gì nữa hả?"

"Con...." Hoa Thiên Cốt không biết phải giãy bày như thế nào.

"Hoa Thiên Cốt, ngươi không thể tiếp tục ở lại Trường Lưu, mau xuống núi đi." Ma Nghiêm nói.

Hoa Thiên Cốt cả kinh, nhìn về phía Thiều Nguyệt, "Kiếm Tôn, con..." 

Thiều Nguyệt đang định khuyên nhủ Ma Nghiêm thì Sênh Tiêu mặc đứng dậy tới bên người y, "Ai da, sư huynh à, sư huynh, Thanh Hư đạo trưởng chỉ sợ lâm nguy nên ủy thác tạm thời, dù sao cũng là quan hệ giữa các phái với nhau, chúng ta cũng phải đưa tay hỗ trợ, đệ cảm thấy Trường Lưu nên có trách nhiệm trong việc này."

Ma Nghiêm rõ ràng có chút dao động, "Nhưng mà, nếu để người ngoài biết Chưởng môn phái Thục Sơn là ngoại môn đệ tử của Trường Lưu thì không phải sẽ bị rối loạn bối phận hay sao?"

Sênh Tiêu Mặc tiếp tục khuyên, "Thục Sơn và Trường Lưu chính là đồng khí liên chi mà, bây giờ Thục Sơn vì bảo vệ Thuyên Thiên Liên mà tai họa ngập đầu, Hoa Thiên Cốt cũng là bị dính líu thôi mà, chẳng lẽ nàng phải gánh vác trách nhiệm này sao? Cho nên là, chúng ta hãy cứ tạm thời thu nhận Hoa Thiên Cốt đi." Ma nghiêm vẫn hơi do dự, Sênh Tiêu Mặc nói tiếp, "Huynh yên tâm, ta sẽ thông báo cho phía Thục Sơn, hẳn sẽ không mất quá hai ngày đâu."

Ma Nghiêm nhất thời mất chủ ý, y quay đầu nhìn về phía Bạch Tử Họa, "Tử Họa, đệ nói đi!"

Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, Hoa Thiên Cốt sốt ruột nhìn lại hắn, "Chưởng môn phái Thục Sơn, hay đệ tử Trường Lưu, con chỉ có thể chọn một, ngoài ra, ta hy vọng con nên mau chóng quay về Thục Sơn."

"Dạ?" Hoa Thiên Cốt kinh ngạc đứng dậy, xong lại buồn bã ngồi xuống, nàng van xin nhìn Thiều Nguyệt, mong cô có thể giúp mình.

Thiều Nguyệt biết điều Bạch Tử Họa đang băn khoăn, hắn muốn để Hoa Thiên Cốt cách xa cô, càng xa càng tốt, tránh xa khỏi sinh tử kiếp, "Sư huynh, càng tránh thì càng hỏng, nếu cứ tránh mãi thì cũng phải không cách hữu hiệu."

"Càng tránh càng hỏng? Tiểu Nguyệt..." Bạch Tử Họa nhìn Thiều Nguyệt, hóa ra Tiểu Nguyệt hiểu ý của hắn, nàng vẫn chưa từ bỏ mong muốn đi tìm phương pháp hóa giải ư?

"Tiểu sư muội, muội đang bí bí hiểm hiểm gì với Chưởng môn sư huynh thế?" Sênh Tiêu Mặc khó hiểu nhìn hai người.

Ma Nghiêm cũng chả hiểu gì, "Tử Họa, sư muội, rốt cuộc các ngươi đang nói gì?"

Thiều Nguyệt lắc đầu, "Không sao, đang nói về vấn đề của Hoa Thiên Cốt thôi, từ xưa tới nay, đâu có ai quy định Chưởng môn một phái không thể là đệ tử của phái khác đâu?"

"Ừ, quả thực không có." Sênh Tiêu Mặc lắc đầu.

"Thục Sơn diệt môn, Thất Sát bùng nổ, chúng ta hẳn là nên cùng gắn kết quan điểm, đoàn kết nhất trí, chung tay bảo vệ Thần khí, chống đỡ Thất Sát, nếu đệ tử phái Thục Sơn để ý chuyện Chưởng môn của bọn họ là đệ tử Trường Lưu, vậy đến lúc đó cho Hoa Thiên Cốt trở về Thục Sơn cũng không muộn." Thiều Nguyệt nói.

Sênh Tiêu Mặc đồng ý, "Đúng, tiểu sư muội nói chí lí, cần gì phải gấp gáp chứ?"

Ma Nghiêm thở dài, "Tử Họa!"

Bạch Tử Họa nhìn Hoa Thiên Cốt, cuối cũng vẫn nghe theo ý kiến của Thiều Nguyệt, "Tạm thời để Hoa Thiên Cốt ở lại Trường Lưu, chờ đệ tử Thục Sơn tới thì để nàng về."

Hoa Thiên Cốt thở phào nhẹ nhõm, cao hứng nói, "Cảm ơn Tôn Thượng!" Sau đó nàng nghiêng đầu nhìn Thiều Nguyệt, Thiều Nguyệt gật đầu.

Ra khỏi đại điện, Hoa Thiên Cốt vội vàng đuổi theo Thiều Nguyệt, cảm ơn, "Đa tạ Kiếm Tôn!"

"Không cần khách khí," Thiều Nguyệt xoay người nhìn nàng, mỉm cười, "Tiểu Cốt, đã quen với Trường Lưu chưa?"

Hoa Thiên cốt gật đầu, "Vâng, con rất thích Trường Lưu, ở đây con đã kết thật nhiều bạn."

"Vậy à? Thế phương diện tu luyện vẫn thuận lợi chứ?" Thiều Nguyệt tình cờ hỏi.

"À..." Hoa Thiên Cốt ngượng ngùng, "Đến bây giờ thì ngà cả ngự kiếm phi hành con vẫn chưa làm nổi."

"Thể chất của con đặc thù, phải cố gắng gấp hai, thậm chí là ba lần so với người khác mới có thể gặt hái được kết quả, đừng nản chí." Thiều Nguyệt khích lệ.

"Dạ, Kiếm Tôn, con cũng không biết tại sao con chẳng thể học tốt pháp thuật." Hoa Thiên Cốt thắc mắc.

Thiều Nguyệt cười một tiếng, "Chờ nao con có sư tôn, bảo hắn giúp con đả thông gân mạch, như vậy còn có thể tu luyện nhanh hơn so với người thường."

"Sư tôn?" Hoa Thiên Cốt không hiểu, "Sẽ có người thu nhận con làm đồ đệ ư?"

Thiều Nguyệt dừng bước, "Vì sao lại không? Tiểu Cốt, con phải có lòng tin vào bản thân."

Hoa Thiên Cốt nhìn Thiều Nguyệt, kỳ vọng. "Vậy Kiếm Tốn... liệu người...."

"Tiểu sư muội!" Sênh Tiêu Mặc chạy tới từ đằng sau, "Tiểu sư muội, muội đợi ta một lát."

"Sênh sư huynh," Thiều Nguyệt quay đầu nhìn hắn, "Huynh gấp vậy làm gì?"

"Tiểu sư muội, đừng bảo giờ muội lại quay về bế quan tu luyện nhé?"

"À..." Thiều Nguyệt suy tính, "Trước xem hết một lượt Trườn Lưu rồi hẵng nói."

"Được lắm, cuối cùng cũng có người chơi với ta, muội không biết đâu, ta sắp chết ngạt rồi." Bấy giờ Sênh Tiêu Mặc mới để ý đến Hoa Thiên Cốt, "Hoa Thiên Cốt?"

"Dạ, Nho Tôn, Kiếm Tôn, đệ tử cáo lui!" Hoa Thiên Cốt không dám quấy rầy bọn họ.

"Ừ, đi đi!" Sênh Tiêu Mặc vẫy tay, Thiều Nguyệt nhìn Hoa Thiên Cốt, gật đầu một cái xong bỏ đi cùng Sênh Tiêu Mặc.

Mãi tới tận khi không còn trông thấy bóng dáng Thiều Nguyệt nữa, Hoa Thiên Cốt mới hoàn hồn, mới vừa rồi nàng còn định hỏi xem Thiều Nguyệt có muốn nhận nàng làm đệ tử hay không, nhưng lại bị Sênh Tiêu Mặc xen ngang. "Haizzz..." Hoa Thiên Cốt thở dài, "Kiếm Tôn sao có thể nhận mình làm đồ đệ chứ, mình ngốc nghếch như vậy, Kiếm Tôn lại là thiên tài tu luyện, hẳn sẽ chẳng vừa ý mình đâu." Sau đó nàng đột nhiên nhớ ra một chuyện, "Á? Quên béng mất chưa hỏi Kiếm Tôn chuyện liên quan tới Nguyệt tỷ tỷ, ai da, sao ta lại ngu ngốc đến thế chứ!" Hoa Thiên Cốt bất đắc dĩ gõ đầu, ảo não vô cùng.

--- ------ ------ ---

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương