Bảo Hộ Của Giới Hắc Bạch
Chương 71: Ngoại truyện 7 : Hôn lễ [Thượng]

Thân thể ở mọi phương diện của Tả An Tuấn dưới chăm sóc tỉ mỉ bắt đầu chậm rãi hết bệnh phục hồi, khiến đám bác sĩ lần thứ hai đối với thể chất thần kỳ của cậu tấm tắc lấy làm kỳ, sau đó thuận tiện đối chế tạo thân thể này của Hắc Yến khen ngợi một phen, thẳng đến xung quanh phóng đến đường nhìn lạnh như băng mới thu liễm chút.

Tả An Tuấn hiện giờ đã có thể xuống giường, liền đòi phải đi về, cậu đã ở trong miệng Doãn Mạch biết được giải phẫu nguy hiểm đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tái xanh, “Vậy … Nói như vậy … Em thiếu chút nữa thì, thì không về được?”

Doãn Mạch gật đầu.

“… Vậy anh …” Cậu vốn là muốn hỏi vì sao không nói cho cậu, nhưng suy nghĩ một chút nếu là mình đã biết có thể còn chưa tiến hành giải phẫu liền trực tiếp hù chết, “Vẫn tốt … Vẫn tốt …” Cậu vỗ vỗ trái tim bé nhỏ, vẫn tốt không nói cho cậu biết.

Doãn Mạch cưng chiều xoa đầu của cậu, sau đó đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi trở về. Tả An Tuấn nhìn bóng dáng của anh, bỗng nhiên ý thức được cái gì, cẩn thận tiến tới kéo ống tay áo của anh, “Mạch, đoạn thời gian đó anh có phải rất không dễ chịu hay không …”

Doãn Mạch hơi nhướng mi, nghĩ thầm người này chẳng lẽ làm một lần giải phẫu liền thay đổi thông minh? Tả An Tuấn đáng thương hề hề lôi tay áo của anh không thả, “Rốt cuộc là có phải hay không …”

Doãn Mạch vẫn như cũ trầm mặc, anh đang suy nghĩ nếu như đem mình nói rất thảm có thể nhận được chút lợi ích gì đó hay không. Tả An Tuấn thấy anh không đáp coi như anh thầm chấp nhận, bỉu môi nhào vào trong lòng anh, “Em … Em sau này sẽ không gây chuyện nữa.”

Doãn Mạch bị cậu bổ nhào có chút sửng sốt, tiếp đó rất nhanh hoàn hồn ôm lấy cậu, tâm tình rất tốt hỏi, “Còn gì nữa không?”

“Còn có …” Tả An Tuấn cúi đầu suy nghĩ một chút, “Em sau này sẽ rất nghe lời.”

Ừ, này ngược lại không tệ Doãn Mạch nghĩ, nhưng nghĩ lại hy vọng người này mỗi lần gặp thứ cảm thấy hứng thú thì hứa hẹn trước kia đối với anh mà nói chính là không khí. Anh không khỏi bất đắc dĩ cúi đầu nhìn cậu, Tả An Tuấn mặc áo ngủ tính chất mềm mại, cổ áo rất lớn, từ nơi này nhìn sang dưới cổ đúng thật thu hết đáy mắt, anh đột nhiên cảm giác có chút khó có thể dời ánh mắt, một tay chậm rãi xoa lên bờ vai của cậu, thấp giọng nói, “Còn gì nữa không?”

Lần này trong âm thanh sinh ra một chút nghiền ngẫm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả An Tuấn lập tức liền đỏ, chỉ chẳng qua cậu vùi đầu vào trong lòng Doãn Mạch người sau nhìn không thấy, chỉ có thể nhìn đến cái tai lộ ra màu hồng hồng, Doãn Mạch nhất thời tâm tình thật tốt, tiếp tục xoa vai của cậu, rất có xu thế đẩy ra áo ngủ xuống phía dưới.

Tả An Tuấn đem vùi đầu thấp hơn, âm thanh buồn buồn truyền đến, “Em … em mặc cho anh tùy ý.”

“Ừ.” Doãn Mạch lúc này mới thoả mãn, nhưng anh vẫn không có cầm thú như thế, bởi vì người này thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, anh có thể chờ, dù sao sau đó có thời gian nghỉ, anh đem người này buông ra, nâng cằm cậu lên cúi đầu hôn qua, cùng cậu triền miên một trận mới để cho cậu đi thay quần áo, mà anh tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Tả An Tuấn ngược lại nghe lời, xoay người thay quần áo, lại đi tìm anh trai nhà cậu tạm biệt, lúc này mới cùng Doãn Mạch trở lại nơi ở lâu nay, cậu xuống xe, vẫy móng chào hỏi Mạnh Tuyên cách rất xa, cũng không quay đầu lại chạy vội đi vào.

Mạnh Tuyên ở một bên thấy buồn cười, “Cậu đi làm cái gì?”

Doãn Mạch ngay cả nghĩ đều không cần suy nghĩ, lạnh nhạt nói, “Trước đi nhìn Món Ngon, lại đi chơi game.”

Mắt phượng của Mạnh Tuyên ý cười càng đậm, “Anh thật đúng là hiểu rõ cậu ấy.”

Doãn Mạch đơn giản đáp lời, “Em ấy buổi tối đoán chừng sẽ đi tìm cậu ăn bữa tiệc lớn.”

“Tôi có thể đoán được, chẳng qua đây không phải là trọng điểm,” Mạnh Tuyên nghiền ngẫm theo dõi anh, “Chuyện của các người sớm đã ra ánh sáng, tôi tương đối cảm thấy hứng thú là anh chuẩn bị lúc nào làm lễ cưới, a, đừng nói anh không muốn.”

Biểu tình trên mặt Doãn Mạch rất nhạt, nhưng ánh sáng đáy mắt lại tan ra một chút, “Tôi sớm liền chuẩn bị ổn thoả.”

“Tôi nghĩ cũng đúng.”

Doãn Mạch liền không cần phải nhiều lời nữa, cùng y nói chút đồ Tả An Tuấn tạm thời không có thể ăn liền vào nhà, Mạnh Tuyên mỉm cười nhìn anh, còn chưa xoay người đã bị người từ phía sau ôm lấy, âm thanh của Hiên Viên Ngạo vang lên trên đỉnh đầu, “Đang nói chuyện gì?”

Mạnh Tuyên ra vẻ tựa về phía sau trong lòng hắn, “Nói về hôn lễ của Doãn Mạch và Tiểu Tuấn.”

“Oh, hôn lễ?” Hiên Viên Ngạo hứng thú, cúi đầu hôn vành tai của y, thấp giọng nói, “Tuyên, em không cảm thấy chúng ta cũng có thể làm hôn lễ sao?”

Ánh sáng của mắt phượng Mạnh Tuyên cực kỳ đẹp, “Tất cả nghe theo anh.”

Hiên Viên Ngạo suy nghĩ một chốc, “Vậy được, anh đến chuẩn bị, anh cảm thấy hai hôn lễ lần trước để trong giới truyền thật lâu thật ra cũng không tệ.”

“Oh? Anh nghĩ cùng nhau?”

Hiên Viên Ngạo không đáp, cười kéo y vào nhà.

Bên này Doãn Mạch vừa mới vào nhà liền nghe được âm thanh đứt quảng từ phòng bếp truyền tới, anh không khỏi có chút buồn cười, nghĩ thầm em cũng không suy nghĩ một chút con chim bồ câu nghe hiểu được sao, lẩm bẩm như vậy chơi tốt? Tả An Tuấn đương nhiên không biết vệ sĩ của cậu đang suy nghĩ gì, cậu cùng Món Ngon ôn chuyện sau đó liền xoay người đi lên lầu mở game cậu tâm tâm niệm niệm, kết quả ở nửa đường đã bị Doãn Mạch kéo cánh tay mang tới trong lòng, cậu vô cùng kinh ngạc, “Mạch?”

“Ừ.” Doãn Mạch đem cằm để ở trên vai cậu, “Chúng ta kết hôn đi.”

“Ơ?” Tả An Tuấn nghiêng đầu nhìn anh, “Chúng ta không phải lãnh xong giấy hôn thú rồi sao?”

“Nhưng anh muốn làm hôn lễ, Mạnh Tuyên nói khoảng cách em ra nước ngoài quay phim trước đó còn có đoạn thời gian,” Doãn Mạch nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu, “Em cảm thấy thế nào?”

Tả An Tuấn nhìn con ngươi màu lam đậm của anh, mặt nhỏ đỏ lên, ngây ngốc gật đầu, “Được, được a.”

“Vậy được, anh đi chuẩn bị.” Doãn Mạch hài lòng ở trên môi cậu hôn một cái, cuối cùng còn không quên nhắc nhở một câu, “Đừng chơi quá lâu.”

Tả An Tuấn ngược lại gật đầu, chạy như điên.

Doãn Mạch nhìn bóng lưng biến mất của cậu, hơi cau mày, nghĩ thầm sau khi kết hôn anh nhất định phải lợi dụng tất cả thứ có thể lợi đụng đến nâng cao địa vị của mình. [:v]

Điểm ấy thật sự hết sức quan trọng.

Anh nghĩ như vậy, quay đầu đi.

Hôm nay sau khi anh bắt đầu chuẩn bị chuyện hôn lễ, ai ngờ vừa vào tai Hiên Viên Ngạo liền lôi kéo Mạnh Tuyên chen vào, muốn làm cùng anh, anh nhướng mi, còn chưa phản đối liền thấy Trương Lăng Trúc và Vị Hàn đến thăm Tả An Tuấn, Trương Lăng Trúc thuận miệng hỏi một câu các người đang làm gì, Hiên Viên Ngạo cũng thuận miệng đáp câu chuẩn bị hôn lễ.

Trương Lăng Trúc ngẩn ra, dư quang thấy con ngươi Vị Hàn luôn luôn không tâm tình gì lóe lên một cái, tiếp đó chậm rãi chuyển hướng về phía y, y không khỏi xoa trán, nghĩ thầm làm thì làm, dù sao đều đã như vậy, sớm làm sớm bớt lo, miễn cho sau này lại yêu thiêu thân gì, chẳng qua nếu làm thì làm nhiệt nhiệt nháo nháo, tốt nhất có thể cho Doãn Mạch tìm chút không thoải mái … Y nhìn về phía hai người trên ghế sa lon, đối Vị Hàn nâng nâng cằm.

Vị Hàn hiểu rõ, nhìn hai người trên ghế sa lon, giọng nói rất tùy ý lại lộ ra hàm xúc không cho từ chối, “Cùng nhau.”

Cái trán Doãn Mạch mơ hồ bạo khởi* [nổi lên dữ dội] một sợi gân xanh, song lần này anh vẫn như cũ không thể mở miệng, bởi vì cửa lại mở, tới hai vị khách hiếm thấy.

Tang Minh Triệt đoạn thời gian trước xảy ra chút việc, vẫn bị vây hôn mê gần đây mới thanh tỉnh lại, lại nghe nói chuyện Tả An Tuấn liền đến xem, mà thân là tiểu công Hướng Triết Dạ đương nhiên cùng theo. Tang Minh Triệt nhìn một vòng cũng không phát hiện bóng dáng của Tả An Tuấn, đang muốn hỏi liền thấy Hướng Triết Dạ đã cùng Doãn Mạch trò chuyện rồi, mà bên kia không biết nói gì đó, Hướng Triết Dạ bỗng nhiên quay đầu lại nhìn y, “Triệt, bọn họ muốn kết hôn rồi.”

“Kết hôn?” Tang Minh Triệt nhướng mi, trong khoảng thời gian hôn mê này khiến y bỏ lỡ rất nhiều đoạn, ví dụ như ông anh điên nhà y, ví dụ như em họ nhà y bỗng nhiên không giải thích được bị người lừa gạt lên giường, ví dụ như anh họ biến thái nhà y bỗng nhiên kết hôn rồi, mà hôn lễ vẫn là cùng ông anh nhà y làm cùng nhau, y mơ hồ biết được động phòng ngày đó dường như xảy ra chút việc, cụ thể là cái gì ngoại trừ người trong cuộc không ai biết, điều này làm cho y vô cùng hối hận không thể gặp qua vở kịch hay, mà bây giờ thú cưng của y nuôi trước đây cũng muốn kết hôn rồi, y rốt cuộc đuổi kịp một lần, liền lập tức nở nụ cười, “Được a, em muốn tham gia.”

Hướng Triết Dạ còn nói, “Bọn họ muốn làm cùng nhau.”

Tang Minh Triệt không sao cả oh một tiếng, vừa định trả lời một câu mắc mớ gì đến y liền bỗng nhiên ý thức được gì đó, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, Hướng Triết Dạ dường như sớm đã ngờ tới y sẽ nhìn qua, nở nụ cười, “Chúng ta có muốn cũng kết hôn hay không?”

“Kết cái rắm,” Tang Minh Triệt không chút nghĩ ngợi gạt bỏ, “Chưa từng nghe qua hôn nhân chính là ngôi mộ a, em mới không cần kết hôn, em còn không chơi đủ.”

“Oh,” Hướng Triết Dạ cũng không ngại, nghiền ngẫm nhìn y, “Em muốn chơi thế nào, hửm?”

Trong âm thanh mang theo nghiền ngẫm quen thuộc, Tang Minh Triệt nhất thời bên hông khí phách run lên một cái, thận trọng nhìn biểu tình tiểu công nhà mình, tiếp đó che giấu vội ho một tiếng, gọi điện thoại cho Tả An Tuấn, một chút ý phản bác cũng mất, Hướng Triết Dạ lại hiểu rõ quay đầu, cùng bọn họ cùng nhau bắt đầu bàn bạc.

Doãn Mạch nhìn những người này, rốt cuộc lạnh lùng mở miệng, “Tôi kết hôn các người cũng xem náo nhiệt gì chứ?”

Chúng tiểu công ngẩng đầu nhìn anh, dừng lại 0.01 giây tiếp đó động tác nhất trí cúi đầu tiếp tục bàn bạc, trán Doãn Mạch trong nháy mắt bạo khởi một sợi gân xanh, lúc này Tả An Tuấn nhận được điện thoại của Tang Minh Triệt lập tức chạy vội xuống tới, thoáng cái nhào tới trong lòng y, vẻ mặt happy bắt đầu cọ, còn thiếu cái đuôi phía sau vẩy tới vẩy lui, “Anh ~”

Tang Minh Triệt ừ một tiếng đi xoa đầu của cậu, Doãn Mạch quay đầu lại chuẩn bị dùng ánh mắt đe doạ quyến rũ Tả An Tuấn phản đối, kết quả anh nhìn lại Tang Minh Triệt và Mạnh Tuyên từ lúc tiểu công nhà mình bày tỏ ý nghĩ đem sự tình dốc ra, hơn nữa một Trương Lăng Trúc ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, Tả An Tuấn lập tức quay đầu nhìn anh cười khúc khích, “Mạch, thì ra tất cả mọi người cùng một chỗ a, thật tốt quá.”

Ánh sáng trong mắt kia trong suốt một mảnh, nụ cười rực rỡ không có chút vẻ lo lắng nào, Doãn Mạch trầm mặc một chút, nhất thời chỉ có phần xoa trán.

Ngại vì thân phận của bọn họ cũng chỉ đối bên ngoài tuyên bố thời gian hôn lễ lại không nói địa điểm cụ thể, chọc cho chúng truyền thông gấp đến độ cào tim cào phổi chạy vòng vòng, ngày đêm canh giữ ở tất cả mọi nơi có thể thủ, chuẩn bị tìm kiếm đầu mối theo sát đến nơi, mà trong giới lại cũng nhận được tờ thiệp mời tinh xảo, mặt trên viết rõ ràng nhân vật chính của hôn lễ và địa điểm, mọi người vừa nhìn suýt nữa méo miệng, người lần này không thể kém so với hai người lần trước, mà để cho bọn họ ngạc nhiên là hai lần địa điểm lại đều là đảo nhỏ của Tống Triết, điều này không khỏi khiến người ta tự hỏi quan hệ giữa bọn họ.

Tả Xuyên Trạch nhận được thiệp mời thì đang lười biếng ngồi ở trong tiểu đình tinh xảo ở Phùng Ma chậm rãi đem lau đường đao bạch đế hồng vân*, nhìn thiệp mời không khỏi hỏi người trước mặt, “Anh sớm biết?” [đáy trắng hoa văn hồng]

“Làm sao có thể, anh cũng là ngày hôm nay mới biết,” Tống Triết ngồi ở tiểu đình trên băng đá uống trà, nhìn thủ hạ đưa đến thiệp mời đặc biệt trước mắt cho hắn, vươn hai ngón tay cằm, dịu dàng nói, “Anh cũng không biết lúc nào nơi đó của anh thành thắng địa kết rồi.”

Tả Xuyên Trạch thoáng nhướng mi, nhất thời tới hăng hái, “Ai làm?”

“Ngoại trừ em họ kia của anh anh nghĩ không còn có người khác,” Tống Triết mỉm cười đáp, “Người nọ làm việc luôn luôn khác người.”

Tả Xuyên Trạch không có chính thức gặp qua Tang Minh Triệt, lại biết có một người như thế, cũng biết lúc trước chính là y đem Tiểu Tuấn nhặt trở về để người nọ có thể nhận thức thế giới mới này, càng về sau biết y còn là em họ Tống Triết, thuận tiện ừ một tiếng, bỗng nhiên muốn gặp y một lần.

Tống Triết nhìn y một cái, ngẩng đầu hỏi thủ hạ, “Triệt hiện giờ không phải là đã đến?”

Thủ hạ gật đầu, cung kính nói, “Vâng, bọn họ đã bắt đầu sắp xếp.”

Tống Triết lại hỏi, “Phòng tân hôn đâu? Cũng ở đó?”

Thủ hạ lần thứ hai gật đầu, do dự một chút nói rằng, “Chẳng qua đêm phòng tân hôn của bọn họ sắp xếp ở cùng một chỗ, bốn phòng đều ở trên một hành lang.”

“Oh?” Tống Triết lần này thật sự nở nụ cười, ngay cả ánh sáng của mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng đều tan ra một chút, “Đây cũng là Triệt sắp xếp?”

“Vâng.”

Tống Triết nhìn Tả Xuyên Trạch, người sau cũng nghiềm ngẫm câu lên khoé miệng, “Tống Triết,” y buông đường đao, “Hôn lễ ngày đó tôi muốn ở chỗ của anh.”

Tống Triết đối quyết định của y không có chút nào ngoài ý muốn, cười gật đầu, “Anh cầu còn không được.”

Tả Xuyên Trạch tiếp tục nghiền ngẫm nói, “Anh nói Trác Viêm nếu là biết sắp xếp của bọn họ có phải cũng sẽ ở hay không?”

“Dựa theo tính cách vô giúp vui của hắn nhất định sẽ, hơn nữa anh biết Hill cùng Triệt dường như có chút bất hoà, nếu có trò hay có thể nhìn Hill đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua,” Tống Triết dịu dàng nói, giương mắt nhìn y, “Thế nào, chẳng lẽ em bởi vì chuyện hôn lễ lần trước còn muốn tiếp tục tính toán hắn sao?”

Tả Xuyên Trạch cười tà, “Tôi có nhàm chán như vậy?”

Tống Triết gật đầu, “Có.”

Tả Xuyên Trạch lại chặc một tiếng không để ý tới hắn, lười biếng đứng dậy hướng đi phòng ngủ, Tống Triết ở sau lưng dịu dàng hỏi, “Đi ngủ bù?”

Tả Xuyên Trạch cũng không quay đầu lại tiếp tục đi, một chữ chưa từng thưởng cho hắn, Tống Triết lại coi y cam chịu, hắn đem thiệp mời cằm trong tay buông xuống, nghĩ thầm hắn đêm qua bỏ ra sức lao động to lớn cũng mệt chết đi, dứt khoát cũng đi ngủ bù được rồi, liền nhấc chân đuổi theo.

Trong tiểu đình phía sau hai tờ thiệp mời mở ra hướng về phía trước, thang hồng viền vàng, vô cùng xa hoa, lại không biết hôn lễ lần này lại là cảnh náo nhiệt như thế nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương