*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Món Ngon, tao đã về rồi, Món Ngon, mày nhớ tao không a?” Bên trong phòng bếp thỉnh thoảng truyền ra giọng nói vui sướng của đứa ngốc nào đó, khoảng cách gần như thế, cảm giác chân thật như vậy, khiến Doãn Mạch trong nháy mắt bừng tỉnh, anh cầm điện thoại di động, “… Cậu nói gì?”

Người bên đầu điện thoại kia thở dài một hơi, “Nói cách khác thuốc trong cơ thể cậu ấy rất phiền phức, phiền phức đến ngay cả chúng tôi cũng không thể xác định lần phát tác nào cậu ấy sẽ hoàn toàn bị thuốc khống chế, biết đâu lần sau, hoặc là lần sau sau nữa.”

Doãn Mạch theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía phòng bếp, nơi đó vẫn như cũ truyền ra giọng nói đứt quảng của người nào đó, anh hỏi, “Tình trạng ở chỗ Trác Viêm thế nào, nếu như nghiên cứu một lần nữa một ống thuốc thử trì hoãn cần phải bao lâu?”

“Phương pháp này không thể thực hiện được,” người nọ giải thích đơn giản, “Thuốc trên người của cậu ấy chỉ là vật thí nghiệm, Hắc Yến sau lại đi qua nghiên cứu Tống Triết ra thành phẩm, chỉ một ống là có thể khiến người ta mất đi khống chế trong nháy mắt, biến thành cỗ máy giết người không hơn không kém, mà khi một người hoàn toàn bị thuốc khống chế thì bất kể thuốc thử trì hoãn gì đều là vô dụng, kết quả xấu nhất không phải chết hay bị giam cả đời, đây cũng là chỗ kinh khủng của loại đồ Hắc Yến nghiên cứu ra.”

Âm thanh của phòng bếp dần dần biến mất, bước chân vui sướng từ xa đến gần, Tả An Tuấn trưng ra gương mặt cười khúc khích lập tức xuất hiện ở trước mắt, “Mạch, em đi lên lầu chơi game, anh lúc nào ăn cơm gọi a, em mới vừa cùng Tuyên nói xong rồi muốn đi chỗ anh ấy ăn.”

Doãn Mạch gật đầu, nhìn cậu một đường chạy chậm lên lầu, rồi mới hướng điện thoại hỏi, “Còn có biện pháp khác chứ?”

“Có,” người bên kia nói, “Tôi và Trác Viêm thảo luận thật lâu, hiện giờ biện pháp duy nhất có thể được chính là làm phẫu thuật đem thiết bị trong tim của cậu ấy lấy xuống, thế nhưng anh biết đó, việc giải phẫu này ngoại trừ Hắc Yến ngoài ra trên đời này đoán chừng không ai dám thử, tôi và Trác Viêm hợp lại có thể miễn cưỡng thử một chút, chẳng qua anh phải chuẩn bị sẵn sàng, tỷ lệ giải phẫu thành công không tới 10%.”

Doãn Mạch chợt nắm chặc điện thoại di động, đứa ngốc nào đó trên lầu rốt cuộc mở phòng trò chơi cũng thuận tay đóng cửa truyền đến một tiếng “Ầm”, ngăn cách tất cả âm thanh, anh há miệng, tận lực khiến âm thanh của mình nghe bình thường, “… Nếu như tìm Hắc Yến?”

Anh hỏi lời này không ôm bất kỳ hy vọng nào, anh có thể từ lần trước Tiêu thiếu tướng sau cùng không có mang Tả An Tuấn và Tả Xuyên Trạch đi nhìn ra là phía trên hạ mệnh lệnh nào đó, mà so với vật thí nghiệm của Hắc Yến càng có thể hấp dẫn lực chú ý của người phía trên chỉ có bản thân Hắc Yến, cho nên người nọ hiện giờ rất có thể ở trong tay bọn họ, muốn đem ông ta lôi ra đúng thật còn khó hơn so với lên trời.

Huống chi … Huống chi các loại sự kiện hiện giờ chứng tỏ, Hắc Yến chỉ có quan tâm Tả Xuyên Trạch, về phần Tả An Tuấn … Chỉ là vật thí nghiệm mà thôi.

Quả nhiên, người bên đầu điện thoại kia bất đắc dĩ nói, “Tôi vừa hỏi qua Tống Triết, anh ta nói lúc trước anh ta không biết rõ quan hệ của người phía trên và Hắc Yến cũng không xác định Hắc Yến rốt cuộc còn có khả năng đi ra hay không, chẳng qua có một chút có thể khẳng định, người nọ trong khoảng thời gian ngắn là tuyệt đối sẽ không hiện thân.”

Lòng của Doãn Mạch lại trầm xuống chút, con ngươi màu lam đậm nheo lại, nghĩ thầm anh hiện giờ rốt cuộc cảm nhận được tâm tình lúc trước của Tống Triết, ngay cả anh hiện giờ cũng có xúc động muốn moi tim thay tim cho Tả An Tuấn, mà tim tương thích cùng Tả An Tuấn trên đời này cũng chỉ có Tả Xuyên Trạch, nhưng hiện giờ con rắn độc kia nhất định suy nghĩ trước tới bước này, cũng tất nhiên phòng bị tốt từ lâu, hiện giờ mới ra tay … Quá muộn.

Người nọ đợi một lát không có nghe thấy trả lời, lại sâu kín thở dài một hơi, “Đây là biện pháp duy nhất còn có thể thực hiện, anh suy nghĩ một chút nữa đi, chẳng qua không nên kéo dài quá lâu, ít nhất trước trăng tròn tháng sau phải làm tốt quyết định.”

Duẫn Mạch nhàn nhạt lên tiếng, cúp điện thoại, đứng dậy đi phòng chơi game trên lầu, đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống, Tả An Tuấn lúc này tinh lực* [tinh thần và thể lực] đều chăm chú ở trên màn hình, đôi môi mỏng hơi nâng lên, ảnh ngược trong con ngươi một mảnh màu sắc, hay thay đổi. Doãn Mạch trầm mặc nhìn ra ngoài một hồi, đưa tay tới đem cậu ôm vào trong lòng.

Tả An Tuấn nghiêng một bên điều chỉnh tốt tư thế, nhìn không chớp mắt, chơi game lúc rảnh hỏi một câu, “Muốn ăn cơm sao?”

“Còn chưa tới,” Doãn Mạch cúi đầu ở trên trán cậu hôn một cái, “Em tiếp tục chơi.”

Tả An Tuấn oh một tiếng tính tượng trưng, dường như cậu muốn đánh qua màn xong, con ngươi chăm chú nhìn màn hình, tay cầm bị cậu ấn rung động răng rắc.

Duẫn Mạch bảo trì trầm mặc, cứ như vậy lẳng lặng cùng cậu, thỉnh thoảng sẽ nhìn tiến triển của trò chơi trên màn ảnh một chút, phần lớn thời gian còn lại đều đưa mắt đặt ở trên người Tả An Tuấn.

Ánh mắt của anh rất nhạt, không có ý tứ gì đặc biệt, Tả An Tuấn liền yên lòng, bởi vì cậu nhớ có một lần vì đánh qua màn tới khuya không ngủ, khi đó vệ sĩ của cậu ngồi ở bên cậu nhìn nghiền ngẫm, vẫn kiên nhẫn chờ cậu đánh xong, nhưng sau liền tha cậu đến trên giường, ngày thứ hai cũng không thể đứng lên.

“Há, thật là thoải mái a,” không có ảnh hưởng bên ngoài Tả An Tuấn rất nhanh thì đánh qua, cậu vui vẻ điều khiển [1] ném một cái, xoay người bổ nhào tới trong lòng Doãn Mạch, “Mạch, em thắng rồi ~”

Doãn Mạch xoa đầu của cậu, trầm mặc một chút hỏi, “Em sau này có dự tính gì không?”

“Hửm?” Tả An Tuấn ngẩng đầu nhìn anh, nghi hoặc hỏi, “Chỉ cái gì?”

“Chính là nói cuộc sống sau này muốn trải qua hình thức gì?”

“Oh, cái này a,” Tả An Tuấn nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cười nói, “Thì giống như bây giờ là được rồi a, có thời gian phải đi làm việc, không có thì mang Món Ngon tản bộ, chơi game, đi tìm anh trai em chơi, quan trọng là có thể được Mạch và Tuyên làm cơm, thỉnh thoảng lại uống cà phê, ừm, cuộc sống liền tốt đẹp.”

Thật đúng là đơn giản … Doãn Mạch cúi đầu nhìn cậu, tâm tình trong con ngươi trầm rất sâu, nhìn không ra chút manh mối nào.

Tả An Tuấn tiến tới nhìn chằm chằm con ngươi của anh một lát, rốt cuộc gãi đầu ngây ngốc hỏi, “Làm sao vậy?”

“Không có gì,” giọng nói của Doãn Mạch rất nhạt, cùng bình thường không có gì khác nhau, chậm rãi nói, “Cuộc sống của em sau này, nhất định sẽ là hình thức này.”

“Ừ.” Tả An Tuấn gật đầu, trên mặt chợt mở ra một nụ cười, ngốc hề hề.

Doãn Mạch lần thứ hai đưa tay xoa đầu của cậu, Tả An Tuấn theo thói quen nheo mắt lại, vô cùng giống như con mèo lười biếng hưởng thụ, Doãn Mạch liền nghiêng về trước đi hôn trán của cậu, trước kia lúc này anh đều là nhắm mắt lại, mà giờ phút này lúc anh hôn lên cậu, ở trong phút chốc kia con ngươi luôn luôn nhìn không ra tâm tình trầm vô cùng, mang theo thống khổ vô cùng rõ ràng … Thậm chí là tuyệt vọng.

Mạnh Tuyên là sau khi ăn cơm tối xong từ trong miệng Doãn Mạch biết được sự tình nghiêm trọng, y hướng phòng bếp nhìn thoáng qua, đứa ngốc nào đó dựa theo thường ngày như thế bị y điều đến phòng bếp đi rửa chén —— Tả An Tuấn đối ăn đúng thật rất cố chấp, nhưng chỉ cần thỏa mãn tận tình dạ dày của cậu, là cậu dễ nói chuyện. Đương nhiên, tuyệt đối phần lớn người ta cũng không biết điểm ấy, bởi vì người nào đó ở bên ngoài rất có thể giả bộ.

“Anh chuẩn bị lúc nào mới nói cho cậu ấy biết?” Mạnh Tuyên chậm rãi từ trong khiếp sợ khôi phục, giương mắt nhìn thần sắc Doãn Mạch.

Doãn Mạch giờ phút này đáy mắt bình tĩnh như thường từ lâu, nhàn nhạt nói, “Tôi không chuẩn bị nói cho em ấy biết.”

Mạnh Tuyên chấn động mạnh một cái, Doãn Mạch nói tiếp, “Để em ấy bảo trì tâm tính tốt đẹp tiếp nhận giải phẫu rất cần thiết, em ấy rất sợ chết.”

Mạnh Tuyên trong giây lát đó nhớ tới mười năm trước vào thời điểm nào đó, trong con ngươi dần dần nổi lên một chút thê lương, “Nhưng nếu đúng thật có một phần vạn … Người ở vào lúc đó dù sao có chút lời đặc biệt muốn nói, anh không muốn biết sao?”

Con người trước khi chết để lại trên đời này, để lại cho mày lời nói sau cùng, mày có thật không muốn biết?

“Hoặc là nói,” Mạnh Tuyên chậm rãi thu tâm tình dưới đáy mắt, “Anh chuẩn bị để cậu ấy ở dưới tình huống không biết chuyện chút nào tiếp nhận giải phẫu? Nếu như …” Y dừng một chút, không có tiếp tục nói hết.

Quá tàn nhẫn không phải sao? Để một người không hề chuẩn bị đi tiếp nhận thách thức cái chết, mà kết quả rất có thể là thất bại, trước đó chính là cậu còn có việc chưa làm, chưa nói, nhất định phải làm hết nói xong mới có thể an tâm đi đối mặt cái chết, mà lúc này lại chọn không nói tình hình thực tế cho cậu, việc này sẽ làm cho cậu đến chết cũng mang tiếc nuối, đến chết cũng … Chết không nhắm mắt.

Doãn Mạch đương nhiên biết ý của y, anh trầm mặc thật lâu, thần sắc đáy mắt mảy may không thay đổi, trầm ổn giống như một pho tượng đá cẩm thạch, ngay cả Mạnh Tuyên cho là anh vĩnh viễn cũng sẽ không mở miệng thì anh mới nói, “Việc đó không cần thiết.”

Mạnh Tuyên ngẩn ra, Doãn Mạch nhàn nhạt nói, “Chuyện em ấy muốn hoàn thành nhất định sẽ hoàn thành, lời muốn nói tôi cũng nhất định sẽ nghe được, bất kể lúc nào tôi cũng …” Anh nghiêng đầu một chút, nhìn người vọt ra từ phòng bếp, chậm rãi mở miệng, “Tôi đều bồi em ấy.”

Mạnh Tuyên trong giây lát đó đầu ngón tay đều tê dại, ý người này rất rõ ràng, nếu như giải phẫu thất bại người này rất khả năng … Rất khả năng chọn cái chết, chờ đến phía dưới, nhìn thấy cậu, tiếp tục bồi ở bên cạnh cậu.

Tả An Tuấn đã chạy vội tới, thoáng cái nhào tới trên ghế sa lon, cười hì hì cùng Doãn Mạch nói gì đó, Mạnh Tuyên chậm rãi hoàn hồn, lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện.

“Mạnh Tuyên nói em gần đây không có việc gì phải bận rộn, có tính toán gì không?”

“Thật a?” Tả An Tuấn thật vui mừng, nghiêng đầu chăm chú tự hỏi, đáy mắt trong suốt một mảnh ánh sáng lấp lánh, “Ừ, chúng ta đi chơi đi, bản đồ của em cũng chỉ còn lại một mảnh nhỏ liền hoàn thành.”

Doãn Mạch gật đầu, “Được.”

Tả An Tuấn lập tức đứng dậy kéo anh, rất là hưng phấn, “Đi, quay về đi ngủ, sau đó sáng sớm ngày mai, em cần ba ngày hoàn thành bản đồ.”

Doãn Mạch đương nhiên không ý kiến, cùng cậu tay nắm tay đi ra phía ngoài, mưới ngón tay giao nhau, thật chặc cùng một chỗ.

Cuối cùng Tả An Tuấn được như nguyện hoàn thành bản đồ của cậu, cậu vui mừng cầm ở trong tay nhìn hồi lâu, sau cùng đóng khung, liền treo ở trong phòng ngủ của cậu nơi ngẩng đầu một cái là có thể thấy, Doãn Mạch nhìn thoáng qua, lại nhìn dáng vẻ vui vẻ của người này, màu sắc trong con ngươi vô cùng trong suốt, anh nhịn không được đi lên trước đem cậu kéo vào trong lòng cúi đầu liền hôn, sau đó ôm lấy cậu liền đến trên giường.

Mấy ngày nay cuộc sống gia đình tạm ổn của Tả An Tuấn trải qua vô cùng thoải mái, vệ sĩ nhà cậu cùng người đại diện bỗng nhiên trở nên vô cùng dễ nói chuyện, cậu muốn làm cái gì thì làm cái đó, chưa bao giờ sẽ phải chịu ngăn cản, mà vệ sĩ nhà cậu mấy ngày nay cũng rất bớt phóng túng, cũng không bốc hơi cậu, cho nên hôm nay khi cậu hoàn thành một việc vĩ đại như vậy mà vệ sĩ nhà cậu lại máu sói quá trớn biến thân thành cầm thú thì, cậu liền ngoan ngoãn ngầm cho phép.

Hậu quả của việc ngầm đồng ý này chính là cậu ngày thứ hai không thể từ trên giường đứng lên, lãng phí một cách vô ích thời gian một ngày rất tốt, chẳng qua cũng may buổi tối vệ sĩ nhà cậu không có biến thân nữa, cậu có thể ngủ ngon giấc, cậu nhìn vệ sĩ nhà mình tắm rửa xong đi ra lên giường, ngoan ngoãn cọ qua ở trong lòng anh nằm tốt, mong đợi hỏi, “Ah, bản đồ hoàn thành, ngày mai chúng ta đi nơi nào?”

“Đi Phùng Ma nhìn anh trai em, kết quả kiểm tra lần trước cũng có rồi,” Doãn Mạch buộc chặt cánh tay, vươn một tay đi xoa đầu của cậu, tận lực để cho âm thanh của mình nghe bình thường, “Người kia nói em cần làm một phẫu thuật nhỏ, vừa lúc ngày mai cùng làm luôn.”

“Phẫu thuật?” Tả An Tuấn từ trong lòng anh ngẩng đầu nhìn anh, “Phẫu thuật cái gì?”

“Giúp em giải quyết vấn đề trong tim của em,” giọng nói của Doãn Mạch rất bình thản, “Xong trong chốc lát, rất đơn giản.”

“Oh,” Tả An Tuấn không nghi ngờ anh, tùy ý đáp lời trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái, ngáp một cái, mơ hồ nói, “Vậy được rồi, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” Doãn Mạch cúi đầu ở trên trán cậu hôn một cái, nhắm mắt lại nằm tốt, chờ nhận thấy được hô hấp bên cạnh truyền tới đều đều mà lâu dài thì mở mắt, nương ngọn đèn nhu hoà ngoài cửa sổ nhìn cậu, thật lâu không hề động.

Mà giờ phút này ở Phùng Ma, nhận được tin nhắn ngắn của Doãn Mạch Tả Xuyên Trạch lần thứ hai chưa từ bỏ ý định tìm tiểu công nhà mình xác nhận một chút, “Thật không có cách tìm được Hắc Yến?”

“Thật,” Tống Triết bất đắc dĩ đem y kéo vào trong lòng, “Anh từng thử, ngay cả ông nội anh đều không có cách.”

Tả Xuyên Trạch cau mày, trên người đậm tà khí, rõ ràng rất nôn nóng, Tống Triết hôn một cái lên đỉnh đầu của y, an ủi, “Không sao, mấy ngày hôm trước bọn Trác Viêm không phải ở tầng hầm ngầm tìm được một đống lớn tư liệu y học sao, sẽ không có việc gì, ừm, Doãn Mạch đến bây giờ cũng chưa nói cho cậu ta biết?”

“Chưa,” Tả Xuyên Trạch nói, “Ai biết anh ta rốt cuộc nghĩ gì.”

Tống Triết không có trả lời, nghĩ thầm người kia đoán chừng đã chuẩn bị kỹ càng, nếu đúng thật có gì hoặc sẽ … Cũng không nhất định. Dù sao … Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng, dù sao lúc trước hắn gặp chuyện tương tự thì còn thiếu chút theo người yêu cùng chết rồi, loại tâm tình này chỉ có người trải qua mới có thể hiểu.

“Này, Trạch,” hắn không khỏi cúi đầu cảm thấy hứng thú hỏi, “Nếu có một ngày anh chết em sẽ làm gì?”

“Đốt pháo.” Người nào đó không chút nghĩ ngợi nói.

“Đáp án thật đúng là giống như trước đây a.” Tống Triết bất đắc dĩ liếc y một cái, xoay người lên giường, chuẩn bị ngủ.

Tả Xuyên Trạch liếc mắt nhìn hắn một chút, tưởng tượng suy nghĩ một chút tình cảnh ngày đó, cau mày hung tợn nói, “Không chỉ vậy, tôi còn muốn lấy roi đánh thi thể, đem anh lột sạch ném ở nơi nhiều người nhất.”

Tống Triết dịu dàng hỏi, “Em không phải là không muốn để tôi bị người khác thấy?”

“Tôi đổi ý rồi không được sao?”

“Nếu như vậy thật đúng là …” Tống Triết suy tư một chút, “Vậy anh vẫn cố gắng không chết được rồi.”

Tả Xuyên Trạch ở bên cạnh hắn nằm xuống, “Biết là tốt rồi.”

Tống Triết ngẩn ra, nhất thời nhướng mi, “Em vừa rồi là uy hiếp?”

Tả Xuyên Trạch hừ một tiếng, xoay người ngủ, Tống Triết cũng không ngại, cười đem y kéo tới trong lòng, hài lòng đi ngủ.

Ánh nắng sáng sớm chậm rãi vẩy ở khắp nơi thì Tả An Tuấn bị đẩy vào phòng phẫu thuật chuẩn bị xong từ lâu, Doãn Mạch theo ở phía sau, ở trên hành lang thật dài chậm rãi mà đi, “Sớm một chút đi ra, Mạnh Tuyên nói đêm nay chuẩn bị bữa tiệc lớn cho em.”

“Thật a?” Ánh mắt của Tả An Tuấn nhất thời sáng lên, vội vàng gật đầu, “Được được, em lập tức đi ra.”

“Ừ, còn có em vẫn muốn chơi loại game kia ngày hôm qua phát hành rồi, anh mua đĩa CD cho em.”

Tả An Tuấn mắt lại sáng, “Em muốn chơi! Chờ em, em thật sự lập tức đi ra! Sau đó chúng ta về nhà.”

“Ừ,” Doãn Mạch nặng nề gật đầu, nói rất nghiêm túc, “Anh ở bên ngoài chờ em, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà.”

“Được ~” Tả An Tuấn vui sướng đáp lời, lúc này bọn họ đã đến trước cửa phòng giải phẫu, cửa bị người hai bên mở ra, Doãn Mạch nhất thời dừng chân lại, ở đây đi thông chính là phòng thí nghiệm dưới đất, Tả An Tuấn nằm ở trên giường bệnh nhìn anh, ánh dương quang buổi sáng đánh vào phía sau lưng của anh, khiến đường nét chính diện của anh tối tăm không rõ, âm thầm, ngay cả không khí xung quanh anh đều trở nên nặng nề, có một thoáng như vậy Tả An Tuấn đúng thật cho là anh đang khóc.

Không thể nào đi cậu nghĩ, ừ, hay là chờ đi ra thì hỏi anh ấy vậy.

Trác Viêm nhìn gương mặt trầm mặc của Doãn Mạch, vỗ vỗ bờ vai của anh, cũng không nói gì theo đi vào, Tả Xuyên Trạch cũng vẫn theo ở phía sau, chẳng qua khoảng cách khá xa, lúc Doãn Mạch dừng lại y cũng dừng lại, khúc quanh của hành lang, nghiêng người vào trên lan can, trầm mặc không nói, Tống Triết đứng ở bên cạnh y, yên lặng cùng y.

Thời gian từng giờ trôi qua, lúc góc độ của tia sáng ánh mặt trời thay đổi hoàn toàn càng kéo càng xa, phía chân trời dần dần hiện lên rặng mây đỏ thì cửa phòng phẫu thuật mới được đẩy ra, Trác Viêm tháo khẩu trang, thở ra một hơi, “Coi như thuận lợi, cậu ta hiện giờ ở dưới phòng vô khuẩn bên trong phòng bệnh, chờ qua hơn 24 tiếng vẫn không có xảy ra vấn đề gì là có thể chuyển tới phía trên.”

Thân thể buộc chặt của Doãn Mạch rốt cục buông lỏng, ánh sáng đấy mắt cũng mở ra một chút, Trác Viêm biết mùi vị đợi chờ không dễ chịu, lại vỗ vỗ vai anh, “Hiện giờ anh có thể đi nhìn cậu ta một chút.”

Doãn Mạch liền không nói hai lời nhấc chân liền đi, Tả Xuyên Trạch chỉ nhìn tới đây, sau đó quay đầu hướng trở về, Tống Triết bất đắc dĩ nhìn bóng lưng của y, nghĩ thầm tính cách không được tự nhiên của người này có đôi khi thật đúng là đáng yêu.

Tả An Tuấn là hai ngày sau mới tỉnh, khi đó Doãn Mạch ở một bên bồi cậu, thấy cậu mở mắt vội vàng đi lại gần, Tả An Tuấn mở mắt nhìn anh, còn cho là mình mới vừa tiến vào phẫu thuật lại vừa đi ra, bởi vì cũng là buổi sáng, cũng là ánh sáng dương quang từ sau lưng Doãn Mạch đánh tới, cậu chớp mắt mấy cái, chăm chú nhìn vệ sĩ nhà mình, giọng nói có chút suy yếu, “Mạch, anh khóc?”

Doãn Mạch ngẩn ra, nhướng mi, “Không có.”

Tả An Tuấn lần thứ hai chớp mắt mấy cái, ừ, đúng thật là cậu hoa mắt, cậu thử giật giật cơ thể, lập tức đụng tới vết thương mà nhíu mày một cái, “Đau quá …”

Doãn Mạch vội vàng ngăn lại động tác của cậu, “Vết thương còn chưa khỏe, em cần nghỉ ngơi, chờ nghỉ ngơi tốt rồi chúng ta lại về nhà.”

“Oh,” bản thân Tả An Tuấn cũng nghĩ hiện giờ tình trạng cơ thể cậu không được tốt, ngoan ngoãn gật đầu, trước khi ngủ còn không quên dặn dò, “Nói cho Mạnh Tuyên chờ em trở lại làm thêm cho em một bữa tiệc lớn.”

Doãn Mạch gật đầu.

“Còn đĩa CD trò chơi của em nữa, em còn muốn chơi.”

Tiếp tục gật đầu.

“Còn Món Ngon nữa, anh để Mạnh Tuyên mang nó đi tản bộ, đừng quên cho nó ăn a.”

“Ừ, em ngủ hay không ngủ?”

“Ngủ.” Giọng nói của Tả An Tuấn mơ hồ, nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền đi ngủ.

Doãn Mạch nhìn cậu thật lâu, cúi đầu ở trên trán cậu hôn một cái, nhẹ giọng nói, “Anh đã nói rồi, cuộc sống sau này của em nhất định sẽ như em mong muốn.”

Cho dù ở trong đó rất ít nhắc tới tên của anh, chẳng qua không sao, thời gian của bọn họ còn dài, anh sẽ làm người này lần sau gặp câu hỏi giống như vậy vấn đề đầu tiên nghĩ đến là tên của anh.

Nhất định sẽ. Dù sao bọn họ còn có cả đời.

– Toàn văn hoàn –

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ai ôi này, rốt cuộc đuổi kịp trước 0 giờ chương này xong, gì kia, rốt cuộc kết thúc, kế tiếp viết ngoại truyện Mạnh Tuyên, hiện đang hỗ trợ ngoại truyện Tiểu Tuấn chọn món ăn, cảm ơn mọi người ủng hộ cho tới nay, cúi đầu ~~~

Sau cùng, đánh một chút quảng cáo, chính là chuyên mục của tôi … Không cất giấu họ hàng thuận lợi cất giấu một chút đi …

Tác giả cất dấu vẫn là tôi đau, mời xem mong đợi trong đôi mắt nhỏ nhắn của tôi ☆_☆

——

[1] Điều khiển trò chơi cầm tay:

images 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương