Doãn Mạch quan sát nhìn gã, trăng tròn buông xuống, ánh trăng rất đủ, làm màu tối xung quanh tăng thêm tầng màu xám bạc. Lâm Triết Tịch chậm rãi buông tay đỡ ở trên tường, bắt đầu đem cả người dựa vào, hiển nhiên sớm đã đến cực hạn, trên người của gã đều là máu, không phân rõ rốt cuộc vết thương ở nơi nào, ngoài ra còn có thể thấy một chút đất và lá cây, rõ ràng cho thấy từ trong rừng cây xông tới, chật vật đến cực điểm.

Doãn Mạch ngày hôm nay vừa biết được tổ chức của người này ở biên cảnh bắt đầu hành động, nhưng không ngờ lúc này vai chính của sự việc sẽ lấy phương thức này xuất hiện ở trước mặt bọn họ, anh híp mắt một cái, “Mày làm sao thế, bị quân đội Trung Quốc truy đuổi?”

“Khụ … A …” Lâm Triết Tịch thở hổn hển mấy cái, nghe được câu hỏi của anh thấp giọng cười ra tiếng, tiếp đó tác động vết thương mà nhíu mày một cái, lúc này mới lên tiếng, “Đùa gì thế, tao … Tao nếu thật là bị quân đội truy đuổi … Mày nghĩ tao bây giờ còn mạng?”

Tả An Tuấn nhịn không được hỏi, “Vậy là ai?” Cậu tuy rằng không thích người này, lại không thể thấy chết mà không cứu được.

Cơ thể Lâm Triết Tịch trượt xuống dưới chút, còn chưa mở miệng đã bị Doãn Mạch sớm chặn qua, dùng cũng là giọng nói khẳng định, “Sát thủ Lâm gia.”

“A … Thông minh …” Lâm Triết Tịch nở nụ cười một tiếng, còn muốn nói gì đó lại thấp giọng ho khan, cả người đều run rẩy.

Tả An Tuấn thấy thế không khỏi kéo kéo ống tay áo của Doãn Mạch, quay đầu lại nhìn anh, “Mạch, có muốn cứu hắn ta hay không?”

Doãn Mạch vẫn như cũ đang quan sát người này, ánh sáng trong con ngươi rất lạnh, người này rõ ràng ở biên cảnh bỗng nhiên xuất hiện ở đây … Anh sờ sờ đầu Tả An Tuấn, thấp giọng nói, “Em nghĩ hắn ta tại sao phải đến thành phố S?”

Tả An Tuấn nghi hoặc chớp mắt, hiển nhiên không thể hiểu được cứu người và vấn đề này có liên hệ gì đó thế nào, nhưng vấn hỏi câu, “Vì sao?”

“Khụ … Không cần đoán …” Lâm Triết Tịch đã mở miệng, khoé miệng kéo ra một nụ cười khổ, nhìn Doãn Mạch, “Mày đoán đúng, tao chính là muốn mượn cớ tới nơi này đem cậu ta xách trở về, nhưng ai ngờ gặp được sát thủ Lâm gia phái tới … A, sớm biết như vậy lúc trước tao hẳn là nổ càng thêm triệt để mới đúng …” Gã cũng không ngại nói cho bọn họ biết lời nói thật, hít mấy hơi nói tiếp, “Tao ngẫm lại xem, dựa theo suy nghĩ của mày hiện giờ nên trực tiếp làm thịt tao xong việc cho khoẻ … Có đúng hay không? A … Chẳng qua sao …”

Cơ thể gã lại trượt xuống dưới chút, âm thanh rõ ràng so vừa nãy thấp chút, “Chẳng qua mày còn có việc phải hiểu rõ từ chỗ tao, chính là thuốc thử kia …” Gã nói lần thứ hai ho khan, khó chịu cúi người xuống, qua thật lâu mới chống ở trên tường đứng dậy nhìn Doãn Mạch, “Mày còn đang suy nghĩ rốt cuộc là hiện giờ sẽ giết tao hay là trước tạm thời cứu tao một mạng, chờ hỏi ra tác dụng thuốc thử sau đó mới giết … Khụ … Đúng … Hay không?”

Tả An Tuấn lần thứ hai quay đầu nhìn lại Doãn Mạch, gương mặt người sau lạnh nhạt, ánh mắt cũng là gợn sóng không sợ hãi, từ lần trước người này tiêm cho Tả An Tuấn thứ kỳ lạ sau đó anh liền quyết định giết gã, hiện giờ tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, chẳng qua trước đó chính là muốn biết rõ chuyện thuốc thử, cho nên tạm thời giữ mạng người này cũng không phải là không được.

“Khụ … Nghe nói Hắc Yến thu tay lại rồi?” Không ai để ý, Lâm Triết Tịch dứt khoát khàn giọng tìm một đề tài để nói, chẳng qua tình trạng cơ thể gã thật sự không tốt, ngay cả âm thanh đều lộ ra hơi thở hấp hối, gã nhìn Doãn Mạch, “Chẳng qua sự kiện kia mày biết chứ?”

“Nếu như mày nói là thuốc, tao đã biết rồi.” Doãn Mạch lạnh nhạt nhìn gã.

“Ừ … Tao đây không có gì để nói nữa …” Lâm Triết Tịch thở dài một hơi, “Mày không có gì quan tâm nữa, thuốc thử kia tao vốn chính là dùng để ứng phó Hắc Yến, hiện giờ ông ta đã buông tay, vật kia chẳng khác nào vô dụng … Khụ … Được rồi, mày muốn ra tay cũng nhanh chút, không thì … Thì không có cơ hội nữa …”

Tiếng nói của gã vừa dứt Tả An Tuấn và Doãn Mạch đồng thời hướng phía sau gã nhìn lại, chỉ thấy nơi màu xám bạc mơ hồ có thể thấy vài đường bóng người cực nhanh, “Người của Lâm gia khẳng định ngay cả thi thể của tao đều không buông tha …” Lâm Triết Tịch giọng nói càng ngày càng thấp, gần như không thể nghe thấy, “Coi như nhìn một phần quen biết, không để cho tao rơi xuống trong tay bọn họ … Tao không muốn … Không muốn …” Gã đang nói chuyện cơ thể liền chậm rãi theo tường trợt xuống từng chút, ý thức cũng càng ngày càng không rõ, sau cùng còn chưa có nói xong sức lực cơ thể giống như bị rút đi vậy ngã về phía trước.

Tả An Tuấn cách gã rất gần, lúc này thấy thế cũng không chờ Doãn Mạch mở miệng liền theo bản năng đưa tay đi đỡ, nhưng mà tay của cậu lại ở trong nháy mắt tiếp xúc bị người này bắt lại, sức lực này rất lớn, không có chút bộ dạng yếu ớt nào, cậu trong nháy mắt mở to.

Doãn Mạch cũng là con ngươi co rụt lại, vừa muốn đưa cậu kéo trở về Lâm Triết Tịch liền tăng thêm sức lực, bỗng nhiên đem Tả An Tuấn lôi qua vào trong lòng, tay kia vươn rất nhanh, dùng súng để ở trên huyệt Thái Dương của cậu, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, cười nhẹ, “Cậu tốt nhất đừng nhúc nhích.” [vỗ tay *bộp bộp*]

Lần này ngay cả âm thanh đều khôi phục ban đầu, Tả An Tuấn giật mình không nhỏ, cố sức dùng dư quang quan sát gã, “Anh … Anh không phải …”

“Ha ha, nếu tôi không giả bộ một chút như thế nào cậu bằng lòng tiếp cận tôi?” Lâm Triết Tịch dán bên tai của cậu mỉm cười mở miệng, âm thanh vô cùng nghiền ngẫm, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Doãn Mạch trước mặt, tiếp tục đối Tả An Tuấn nói, “Nếu Hắc Yến cũng đối thân thủ của cậu khen không dứt miệng tôi cũng không có khả năng tìm việc không thoải mái này, cậu trước hết ngủ một giấc đi, chờ cậu tỉnh ngủ vệ sĩ vướng víu kia liền biến mất trên thế giới này.”

Con ngươi Tả An Tuấn chợt co rút lại, còn chưa kịp phản ứng thì kinh giác cổ truyền đến một trận ấm áp và đau đớn, ngay sau đó chất lỏng lạnh lẽo liền chảy vào trong cơ thể, cậu chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong nháy mắt mất đi ý thức. Lâm Triết Tịch đúng lúc nâng cậu lên, mang theo cậu lui về phía sau một chút, ống tiêm chậm rãi từ trên cổ rời đi, phun ra một chút thuốc tiêm, cười đến vô cùng nguy hiểm.

Con ngươi Doãn Mạch bỗng nhiên trầm xuống, sát khí trên người vô cùng đậm đặc, không có chút che giấu, Desert Eagle nắm trên tay từ lâu, chỉ cần người này lộ ra một sơ hở, là anh có thể trong nháy mắt đem gã toi mạng.

“Mày cũng không nên làm động tác dư thừa.” Lâm Triết Tịch mỉm cười nhìn anh, súng trên tay để phía trước, ý bảo anh đừng nhúc nhích.

Doãn Mạch hơi híp mắt, không đổi sắc mặt theo dõi gã, toàn thân cơ thể đều căng thẳng lên, trầm mặc không nói. Anh biết người này đang đợi thủ hạ sau lưng tập hợp, sợ rằng chờ bọn họ đến nơi đầy đủ sau đó Lâm Triết Tịch sẽ hạ lệnh, đến lúc đó lại đối phó thì phiền phức, tỷ lệ thuận lợi cũng thấp.

Lâm Triết Tịch cũng là nháy cũng không nháy mắt nhìn anh, người trước mắt tuy rằng trầm mặc buông tay, nhưng một thân hơi thở chết chóc đã từ từ tràn đầy ra, rậm rạp chằng chịt nổi bốn phía, khiến gã càng phát ra không yên, gã tin tưởng chỉ cần gã hiện giờ đem nòng súng dời đi, người này liền có thể trong nháy mắt để cho mình bị mất mạng! Cho nên hiện giờ phương pháp bảo đảm nhất chính là chờ thủ hạ của mình sang, sau đó sẽ giải quyết.

Thời gian chậm rãi kéo dài, Doãn Mạch hạ tần suất hô hấp, như dã thú kiên trì đợi con mồi mắc câu, vẫn đứng không nhúc nhích. Lâm Triết Tịch cũng là không nhúc nhích, gã nắm thật chặt súng trong tay, trên thân người kia phát tán ra áp lực quá mạnh mẽ, khiến gã không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng khoé miệng của gã lại dấy lên chút ý cười, thời gian kéo càng lâu thì đối với gã càng có lợi.

Doãn Mạch đối khoé miệng mỉm cười của gã không thèm quan tâm, yên lặng chờ thời cơ, xung quanh nhất thời lâm vào im lặng. Anh có thể thấy tình huống sau lưng Lâm Triết Tịch, lúc này những người đó càng ngày càng gần, cơ thể anh lại căng thẳng một phần, năm người … Đối phó thật sự là phiền phức, chẳng qua còn chưa chờ anh suy nghĩ đối sách tốt thì xảy ra một chuyện không tưởng được.

Anh và Lâm Triết Tịch đều đã đem người điều chỉnh đến điều kiện tốt nhất, cho nên cách đó không xa vang lên tiếng ngã xuống đất lúc này vô cùng rõ ràng truyền đến trong tai bọn họ, chẳng qua mấy giây vang lên liên tục ba tiếng, còn lại hai thủ hạ thấy thế vội vàng nấp, nhưng mà mấy giây sau lập tức truyền đến một tiếng kêu đau, hiển nhiên một người trong đó bị thương, sống chết không biết.

Doãn Mạch và Lâm Triết Tịch trong nháy mắt song song đổi sắc mặt, hai người trong đầu trong giây lát đó hiện lên ba chữ: Tay súng bắn tỉa!

“Ông, ông chủ …” Một thủ hạ của Lâm Triết Tịch liều mạng chạy tới, cánh tay hắn ta bị đạn bắn lủng một lỗ, máu chảy ròng, “Làm sao bây giờ?”

Lâm Triết Tịch ngẩng đầu nhìn Doãn Mạch, tỉnh táo ra lệnh, “Đi mở cửa!”

Doãn Mạch cũng không ý kiến, bọn họ hai bên đều rõ ràng, hiện giờ người tới chỉ sợ là quân đội Trung Quốc, mà rõ ràng cho thấy hướng về phía Lâm Triết Tịch tới, hiện giờ Tả An Tuấn ở trên tay gã, để phòng ngừa ngộ thương anh hiện giờ chỉ có thể tạm thời bảo vệ gã chu toàn.

Mấy người họ yểm trở nhau bước nhanh vào phòng, vốn còn tưởng rằng sẽ gặp đột kích, nhưng ngoài ý muốn, tay súng bắng tỉa đang tập kích bên ngoài cũng không có nổ súng, để cho bọn họ bình an vọt vào. Doãn Mạch không khỏi nhíu mày, người bên ngoài là ngại vì con tin hay là có mưu đồ khác, nếu như là con tin … Chỉ bằng vào trên tay anh có cầm Desert Eagle đều không thể nói là công dân tốt đi?

Phòng khách mờ tối một mảnh, Lâm Triết Tịch vẫn không buông Tả An Tuấn ra, dù sao Doãn Mạch vẫn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, gã cho dù vào phòng cũng không thể có chút thả lỏng.

Doãn Mạch còn đang trầm tư, dựa theo ý tưởng của Lâm Triết Tịch, gã gây chuyện ở biên giới khiến người ta dời đi lực chú ý của quân đội, mà gã nỗ lực ẩn vào trong nước đem Tả An Tuấn xách trở về, nhưng tình huống hiện giờ quân đội rõ ràng không có rút lui, bọn họ cũng đem đội ngũ phân hai đội, một đội đi biên giới, một đội khác tới nơi này. Anh híp mắt một cái, đoán chừng quân đội sớm đã điều tra qua Lâm Triết Tịch, biết thái độ người này đối Tả An Tuấn khác biệt, rất có thể bọn họ trước liền phái người tới giám thị rồi, thậm chí … Thậm chí điều tra quá khứ của Tả An Tuấn, nếu như dính dáng ra chuyện Hắc Yến vậy cũng thật phiền phức rồi.

Mà bọn họ mới vừa ngưng rốt cuộc là có phải bởi vì đã biết gì đó hay không?

Lâm Triết Tịch nhìn lướt qua Doãn Mạch, thấy anh dường như không có hành động liền lôi kéo Tả An Tuấn hướng cửa sổ nhìn lướt qua, chỉ thấy trên đường núi chậm rãi lái tới một chiếc xe việt dã, ở trước biệt thự ngừng lại, tiếp đó cửa xe mở ra, từ phía trên đi xuống một người, người này mặc quân trang và giày quân đội vừa người, đem dáng người vô cùng cân xứng thon dài tôn lên.

Người nọ đứng vững, đối rừng cây sau lưng dùng tay ra hiệu, ngay sau đó trong rừng cây màu xám bạc liền thoát ra vài đường bóng dáng cực nhanh, bọn họ mặc đồ rằn ri, nhưng không thấy có người súng ngắm sau lưng, có thể thấy được tên bắn tỉa lợi hại kia còn đang mai phục ở bên trong.

Vài bóng dáng kia rất nhanh loé ra yểm trợ, bóng dáng chỉ chốc lát liền biến mất ở trong tầm mắt, chỉ còn người nọ lúc trước vẫn không động, đỉnh đạc đứng ở đằng kia bắt đầu gọi điện thoại, hiển nhiên không chuẩn bị lảng tránh.

Mấy người trong phòng thấy rõ, lúc này bọn họ từ một nơi bí mật gần đó, người nọ ở ngoài sáng, nếu là nổ súng đúng thật dễ như trở bàn tay, Doãn Mạch đương nhiên không chuẩn bị làm như vậy, Lâm Triết Tịch dù cho có ý nghĩ này cũng không dám dời súng, bởi vì Tả An Tuấn còn ở trong tay gã, sau cùng có thể ra tay cũng chỉ còn lại có tên thủ hạ kia bị thương.

Lâm Triết Tịch đối với hắn ta làm một ánh mắt, tên thủ hạ kia hiểu ý chậm rãi chuyển qua phía trước cửa sổ, cách rèm cửa sổ hướng ra phía ngoài nhìn một chút, tính thử vươn tay, đem họng súng nhắm ngay hắn.

Trong phòng mặc dù không có đèn sáng, nhưng ánh trăng màu bạc lại xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào, bởi vậy lúc này bên cửa sổ xuất hiện họng súng người bên ngoài liền thấy rõ ràng, người nọ hướng bên kia nâng nâng cằm lên rất nhẹ, rồi hướng điện thoại bên kia đơn giản dặn dò vài câu mới thu hồi, hắn nhìn bên cửa sổ ánh sáng sương đỏ mở ra, chậm rãi nhấc chân, hướng biệt thự đi tới. [sương đỏ là chỉ máu phúng ra đó:v]

Ở mới vừa rồi, tay bắn tỉa trong rừng bắn thủng tay của tên thủ hạ kia, súng cũng theo đó rơi xuống đất, người kia nhất thời kêu lên thảm thiết, ôm tay lăn lộn trên mặt đất, Lâm Triết Tịch cũng thay đổi sắc mặt, gã nhìn người càng ngày càng gần, nắm chặc súng trong tay, vô ý thức hướng Doãn Mạch nhìn thoáng qua, lại phát hiện người sau cũng nhìn gã, hiển nhiên đang tìm cơ hội, sắc mặt của gã trong nháy mắt biến thành xanh mét, họng súng để bên đầu Tả An Tuấn, lạnh lùng nói, “Giết người bên ngoài, bằng không tao giết nó!”

Sắc mặt Doãn Mạch trầm xuống, nhưng không có động, “Mày nghĩ cho dù tao giết hắn, ngày hôm nay mày có thể thuận lợi chạy đi?”

Anh nhìn người trước mắt, người này đại khái trong khoảng thời gian này động tác thuận lợi nối đuôi, còn chưa từng bị người ép đến loại hoàn cảnh này, cho nên nhất thời mất phương hướng, anh chậm rãi đi tới trên ghế sa lon đối diện gã ngồi xuống, lạnh nhạt nói, “Nếu như mày không giết hắn, còn có thể nỗ lực cùng hắn đàm chút điều kiện không phải sao?”

“Đàm điều kiện?” Lâm Triết Tịch cười lạnh một tiếng, “Điều kiện gì có thể để cho hắn không để ý nhiệm vụ phía trên buông tha đuổi giết tao?”

“Nói ví dụ như con tin,” Doãn Mạch trầm giọng nói, “Tao mày đều biết để đạt thành hạng mục nhiệm vụ nào đó có lúc hi sinh một vài thứ là cần thiết, cho nên nếu như bọn họ nhận được nhiệm vụ là không tiếc bất kỳ thủ đoạn nào bắt mày, con tin trên mày có hay không cũng sẽ không sản sinh ảnh hưởng gì, chẳng qua địa vị của Tiểu Tuấn không giống, fan của em ấy cũng là rất nhiều, mà tao ở trong gian phòng này trang bị camera, cũng để cho người chuyên môn đặt ra một thiết bị phát sóng, chốt mở liền ở chỗ này của tao, nếu như bọn họ biết điểm ấy thì tất nhiên sẽ lo lắng địa vị của con tin trong tay mày, bằng không đến lúc đó dư luận xã hội và fan phẫn nộ có thể tưởng tượng được.”

Lâm Triết Tịch trước mắt sáng ngời, tỉnh táo vài phần.

Doãn Mạch lại vẫn như cũ theo dõi Tả An Tuấn trong lòng gã, anh làm như vậy còn có một mục đích, đó chính là nếu như những người phía bên ngoài đó thật sự biết quan hệ Tả An Tuấn và Hắc Yến, có ràng buộc này, lại chắc chắn cũng tất nhiên sẽ tồn tại chút lo lắng, nhưng cho dù như vậy anh cũng không có mười phần nắm chắc, dù sao chuyện phía trên thủ đoạn nhiều, nếu thật đối Tả An Tuấn tình thế bắt buộc … Thì là bệnh chết cách nói không thông, tìm một thế thân cũng là rất dễ dàng.

Anh không khỏi nhíu nhíu mày.

Hiên Viên Ngạo vốn đã ôm vợ ngủ rồi, nhưng tiếng thuỷ tinh vỡ nát bên cạnh và tiếng kêu thảm thiết lại thành công đem hắn đánh thức rồi, hắn giật giật cơ thể, phát hiện người trong lòng cũng mở mắt ra, liền tiến tới hôn một cái, thấp giọng nói, “Em ngủ tiếp, anh đi xem.” Hắn nói đứng dậy đến bên cửa sổ hướng một bên nhìn, sau đó rất nhanh thấy được một chiếc xe việt dã và hai người mặc đồ rằn ri nâng súng vẫn không nhúc nhích, con ngươi của hắn không khỏi co rụt lại, đây là … Quân đội Trung Quốc?

“Làm sao vậy?” Động tác của Hiên Viên Ngạo bởi vì hướng bên kia nhìn Mạnh Tuyên có thể thấy gò má của hắn, lúc này đương nhiên thấy người này chợt thay đổi sắc mặt, y không khỏi cũng đứng dậy đi qua, rất nhanh cũng nhìn thấy tình huống phía dưới, hai tên lính ẩn nấp ở bên ngoài hàng rào, từ nơi này nhìn sang vừa lúc có thể thấy lưng bọn họ, y nhất thời kinh ngạc, “Này, này là …”

“Xuỵt.” Hiên Viên Ngạo làm động tác chớ lên tiếng, lại nhìn một chút phương hướng chiếc xe việt dã, hí mắt suy nghĩ một chút, trầm giọng nói, “Ở chỗ này đợi, anh đi ra xem một chút.”

Tay Mạnh Tuyên nắm trên cánh tay của hắn chợt căng thẳng, không cho từ chối nói, “Em cùng đi với anh.”

Hiên Viên Ngạo nhìn y một lát, gật đầu, “Vậy được rồi.”

Dựa theo lẽ thường suy tính, loại nhà hàng xóm bên cạnh xuất hiện binh lính và bắn nhau thì giống như cho dù thấy cũng là không dám ra tới, cho nên khi cửa biệt thự bên cạnh mở ra thì, phản ứng những người bên ngoài đầu tiên chính là người ở bên cạnh là người điên sao?

Người đi trước hướng biệt thự cũng dừng bước lại hướng một bên nhìn, sau đó nheo mắt lại, phất tay ý bảo thủ hạ cho đi. Hiên Viên Ngạo lôi kéo Mạnh Tuyên đi tới, con ngươi cuồng dã hơi nheo lại, cười, “Ngọn gió nào thổi anh tới, hửm? Thiếu tướng Tiêu?”

Người nọ thoáng nhíu mày, nhìn Mạnh Tuyên bên cạnh một chút, đang muốn mở miệng thì nghiêng đầu hướng đường núi nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe có rèm che chậm rãi lái tới, cửa xe mở ra, đi xuống hai người, trong đó một vị áo đỏ tóc dài, người kia là mặc đường trang.

Hắn không khỏi híp mắt một cái, tứ đại gia tộc bối cảnh cách mạng vô cùng mạnh, Tống Tiêu Kỳ Hiên Viên, cả đêm đã tới ba … Đúng thật thú vị.

“Tống đại công tử, đã lâu không gặp.” Người nọ lên tiếng chào hỏi, giống vậy phất tay để cho đi.

“Đã lâu không gặp,” ý cười nhạt khoé môi của Tống Triết nhếch lên, biết rõ còn hỏi, “Không biết Tiêu thiếu tướng ban đêm không ngủ ở chỗ này làm gì?”

“Như Tống đại công tử thấy, tôi đang thi hành nhiệm vụ.” Người nọ dáng tươi cười khả cúc nói.

“Oh?” Mắt xếch trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tống Triết híp một cái, lại không lên tiếng.

“Ừm, thì ra Tống đại công tử không chuẩn bị tiếp tục hỏi tôi vì sao lúc thi hành nhiệm vụ còn có tâm tình nói chuyện phiếm,” người nọ chậm rãi mở miệng, “Thật ra rất đơn giản, tôi vừa nghe được chút chuyện thú vị, không biết các người có hứng thú cùng nhau nghe một chút hay không?”

Ý cười của Tống Triết không giảm, đem cả người tà khí bên cạnh giam vào trong lòng, ôn hoà nói, “Được.”

“Vậy thì đi đi,” người kia nói tiếp tục đi về phía trước, còn không quên quay đầu nhìn Hiên Viên Ngạo, “Còn cậu? Đi cùng?”

Hiên Viên Ngạo đem hơi thở hoang dã trên người hơi chút đè ép xuống, cười gật đầu, “Đương nhiên.”

“Vậy đi thôi.”

Bọn họ ở chỗ này nói chuyện phiếm đương nhiên Lâm Triết Tịch thấy được toàn bộ, gã nhìn những người phía ngoài này, tức giận đến sắc mặt tái xanh, nhưng súng để ở trên đầu Tả An Tuấn cũng không dời mảy may, dù sao đây là vốn liếng cuối cùng của gã, gã mắt lạnh nhìn người càng ngày càng gần, đè xuống đáy lòng bực bội, chuẩn bị chuyên tâm ứng phó chuyện tiếp theo.

Cửa biệt thự chẳng qua bao lâu liền mở ra, người nọ còn không quên đem đèn của phòng khách mở, sau đó mới ngồi vào trên ghế sa lon, hai tay đan nhau nhìn mọi người trước mắt, sau đó đem đường nhìn rơi xuống trên người Lâm Triết Tịch, “Ừm, kế hoạch của các người tôi đều từ thiết bị nghe lén đặt trên người Tả An Tuấn nghe được,” hắn nhìn sắc mặt mọi người, buông tay, “Đừng hỏi tôi lúc nào đặt, đây không phải là trọng điểm, như vậy kế tiếp chúng ta trò chuyện chỗ khác,” tầm mắt của hắn ở trên người Tả An Tuấn vô tình hay cố ý dạo qua một vòng, lúc này mới chậm rãi mở miệng, “Ví dụ như liền hàn huyên một chút Hắc Yến, rất đúng dịp, nhiệm vụ này đặt ở trong tay tôi bốn năm, mà ngày hôm nay tôi vừa vặn tìm được cơ hội hoàn thành rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương