CHƯƠNG 15

Khi tỉnh giấc đã là ba tiếng sau, Hướng Thiên nhìn hắn ngủ say không nỡ đánh thức, chờ đến khi Lăng Chính Trung tỉnh ngủ, ăn bữa cơm do chính Hướng Thiên hâm lại thì trời đã sập tối.

-Về nhà với tôi đi.

-Đêm nay ở lại đây đi, đi tới đi lui phiền toái, dù sao ngày mai cũng là thứ bảy.

Cuối tuần rồi sao, hình như khi ở cùng Hướng Thiên thời gian qua nhanh hơn thì phải, Lăng Chính Trung đồng ý, dù sao ở đâu cũng vậy thôi, chủ yếu chỉ cần Hamster ở bên cạnh hắn.

Ăn tối xong, Hướng Thiên pha ấm hồng trà, hai người vừa uống trà vừa xem TV nói chuyện phiếm. Đột nhiên Lăng Chính Trung nhớ đến chuyện gì, hắn rút ví tiền, lấy một xấp tiền mặt đưa cho Hướng Thiên.

-Cái này… Anh dùng tiền này đi mua thức ăn đồ dùng này nọ, tôi chân tay vụng về, lương tháng bay vèo đâu cũng không biết, anh giữ là tốt nhất…

Nhìn vẻ mặt có chút mất tự nhiên của Lăng Chính Trung, Hướng Thiên kinh ngạc xong lập tức nở nụ cười.

-Tốt, vậy để tôi giữ tiền giúp anh.

Tính tình Lăng Chính Trung có chút trẻ con, kỳ thật muốn dùng cách này giữ trái tim anh sao? Như vậy người ta không bỏ hắn được à?

Buổi tối hai người ôm nhau ngủ như lúc trước, chỉ có khác là lần này Lăng Chính Trung ôm Hướng Thiên như ôm người yêu chứ không phải ôm gối ôm.

Sáng hôm sau Lăng Chính Trung từ trong mộng đẹp tỉnh lại, rời giường rồi thưởng thức bữa sáng nóng hôi hổi, tâm trạng vui vẻ nở hoa, cuộc sống có người chăm sóc thật là tuyệt, chỉ có một chỗ chưa hoàn mỹ, hắn phải suy nghĩ cách thay đổi càn khôn mới được, Hamster bộ dạng đơn thuần như vậy, tuyệt đối rất dễ đối phó.

Lăng Chính Trung đắm chìm trong suy diễn không để ý một chi tiết vô cùng quan trọng – Hướng Thiên là người đã từng vào sinh ra tử, chiến đấu với các loại tội phạm, sao có thể là một người đơn thuần?

Cho nên khi lái xe về nhà, Lăng Chính Trung cứ như vậy trầm luân trong vọng tưởng, cười hắc hắc không ngừng.

Hướng Thiên ngồi ở ghế phó lái rất nghi ngờ nhìn hắn.

-Chính Trung, anh đang suy nghĩ gì vậy? Cười có chút… nham hiểm…

-Khụ khụ…

Quên mất lúc trước Hamster là cảnh sát, khứu giác rất nhạy cảm, Lăng Chính Trung ho khan hai tiếng, tránh câu hỏi của đối phương.

-Tôi đang suy nghĩ cách xử con khốn Lâm Xảo Nhã.

-Nói tới chuyện đó, sau tối đó hai người gặp nhau, sao cô ta chuốc thuốc anh?

Lúc trước Hướng Thiên cũng từng đề cập qua vấn đề này, đáng tiếc bị Lăng Chính Trung mắng đến bỏ đi, cho nên lời vừa ra khỏi miệng anh liền hối hận, lập tức nói:

-Quên đi, cũng đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.

-Xin lỗi…

Lăng Chính Trung như cục cưng ngoan ngoãn xin lỗi.

-Chính Trung?

-Hướng Thiên, kỳ thật ngày đó tôi không muốn mắng anh, nhưng anh biết tình tình tôi rồi đấy, có đôi khi không kiềm chế được, hay là như vầy, lần sau nếu tôi có nổi giận nữa, anh cứ đấm tôi một phát cảnh cáo đi.

Hướng Thiên nở nụ cười.

-Tôi đâu có bạo lực như vậy.

Anh sao còn dám đánh chứ? Ngày hôm qua quơ quào một chút như vậy đã bị Lăng Chính Trung nhai đi nhai lại oán thán, từ đó Hướng Thiên âm thầm thề, đời này nhất định không bao giờ vung thứ gì vào Lăng Chính Trung nữa, dù chỉ là một ngón tay.

Lại nghe Lăng Chính Trung oán giận nói:

-Chuyện hôm đó nữa, nói đến nói đi đều tại anh cả đấy, vì một người phụ nữ mà phát cáu với tôi…

Anh chỉ thuận miệng nói về chuyện đó tí ti thôi mà, sao lại giận dỗi nữa rồi?

Hướng Thiên liên tục gật đầu, nhưng trong lòng trung thầm than bản thân bị oan.

-Hôm đó tâm tình buồn bực, tôi đi dạo một vòng sau đó vào quán bar gần khu nhà, ai ngờ vừa ngồi xuống uống một ly, Lâm Xảo Nhã vừa lúc bò tới, léo nhéo gì đó mong chúng tôi hòa hợp lại như xưa, tôi sợ cô ấy gây phiền phức nên mới uống ly rượu hòa giải, ai ngờ cô ta bỏ thuốc vào ly rượu chứ… Lúc ấy tôi cảm thấy khác thường lập tức rời đi, chuyện sau đó anh biết rồi đấy… Anh nói xem, cô ả lấy đâu ra loại thuốc đó chứ, còn vừa vặn đến chỗ đó tìm tôi nữa?

Nói đến chuyện này, Lăng Chính Trung vô cùng cảm kích thằng bạn Dương Nhất Tình của mình, có thể do bệnh nghề nghiệp, lúc trò chuyện cậu ta nêu lên mấy vấn đề trong vụ chuốc thuốc, nếu không người có thần kinh thô như Lăng Chính Trung làm sao cảm thấy mấy điểm vô lý này chứ?

Vấn để của Lăng Chính Trung thành công làm Hướng Thiên lâm vào trầm tư, nhưng anh lập tức nói:

-Chính Trung, tha thứ được hãy tha thứ, nếu như chỉ là trùng hợp thì anh cũng đừng trách cô ấy, nếu không có cô ấy chúng ta sẽ không ở bên nhau…

-Nói vậy cũng phải, nhưng mà, Hướng Thiên, sao anh đối với chuyện gì cũng dễ dãi như vậy?

Hướng Thiên cười cười.

-Tôi xem như là người chết một lần rồi, nghĩ lại được sống đã là may mắn lớn, cho nên một số việc tôi không quá chấp nhất.

Không chấp nhất? Vậy tại sao hết lần này đến lần khác đều phản đối không nằm dưới?

Lăng Chính Trung mắng thầm trong bụng.

Trở lại căn hộ của Lăng Chính Trung, Hướng Thiên cầm túi du lịch đi theo hắn, túi du lịch anh từ khi anh cầm ra khỏi nhà Lăng Chính Trung không sứt mẻ miếng nào bây giờ cầm quay lại, ngay cả chính anh cũng cảm thấy buồn cười.

Có phải người nào vướng trong ái tình đều làm ra mấy việc ngu xuẩn không?

-A, sao cửa mở nhỉ?

Lăng Chính Trung đi tới trước cửa, lấy chìa khóa đang định mở cửa, nhưng cửa “két” một tiếng mở ra, hắn lầm bầm câu kì quái đang tính đi vào liền bị Hướng Thiên kéo ra sau, anh sải bước tiến vào trước.

Trong phòng cực kì bừa bãi, sách và đồ sứ trên kệ bị quăng ngã la liệt trên sàn, TV màn hình tinh thể lỏng 32 inch trong phòng khách bị đập bể, mảnh vỡ văng khắp nơi, ngay cả bộ loa cũng không thoát khỏi thảm trạng, thịt nát xương tan chất đống một nơi.

-Trời đất quỷ thần ơi!!

Lăng Chính Trung đau lòng chạy đến trước TV, tức giận đến dậm chân.

Đồ dùng nơi này đều là do công ty cung cấp, chỉ có TV là do hắn mua cách đây không lâu, ai ngờ còn chưa xài được bao lâu đã nhắm mắt xuôi tay rồi, hu hu, hỏi xem sao hắn không đau lòng cơ chứ?

Hướng Thiên đi vào hai phòng ngủ, đồ đạc bên trong ngăn kéo bị vứt lung tung, ngăn kéo phía trên nửa mở nhưng ngăn kéo cuối cùng bị kéo hết, xem ra hung thủ là người có kinh nghiệm, mở tủ từ dưới lên, đỡ công mở ra đóng vào phiền phức.

Xem ra có người đang muốn tìm thứ gì đó, nhưng nhìn đến cả phòng bị đập tan hoang thế này, hình như còn muốn xả giận…

-Nhất định là Lâm Xảo Nhã, con khốn đó, phải báo cảnh sát…

Nghe Lăng Chính Trung bên ngoài la hét, Hướng Thiên nhíu mày.

Chắc chắn không phải Lâm Xảo Nhã, cô ta sao có chìa khóa nhà Lăng Chính Trung chứ? Hơn nữa sao lại biết Lăng Chính Trung không có nhà?

-Tức chết tôi rồi, đứa nào biến thái thế này?

Khi Lăng Chính Trung lái xe về nhà, hắn vẫn mắng chửi không ngừng, Hướng Thiên ngồi bên cạnh luôn vỗ lưng nhè nhẹ an ủi, muốn trấn an hắn.

Cũng khó trách Lăng Chính Trung tức giận xung thiên như thế, khi không bị người ta ăn cắp xe giá họa, bị người đuổi giết còn không tính, lần này còn bị đột nhập nhà, đổi lại là ai cũng sẽ không giữ được bình tĩnh.

Sở Phong mang theo người chạy tới kịp lúc, khám nghiệm hiện trường, cho bọn hắn ghi một chút lời khai, tiền mặt không bị mất, trừ đồ đạc bị đập phá không có đồ vật giá trị nào bị mất, giống hành vi trả thù vì tiền mấy lần trước.

Nhà bị lục tung như vậy đương nhiên không ở được, Lăng Chính Trung cũng không có tâm tình dọn dẹp, Hướng Thiên muốn hắn qua nhà mình nhưng hắn nghĩ nhà mình ở vẫn hơn, nên hai người lái xe đến nhà riêng của Lăng Chính Trung.

-Chính Trung, chuyện anh đến tìm tôi có ai biết?

-Nhạc Hoa, do cô ấy cổ vũ tôi không được buông tay.

Nhạc Hoa?…

Hiển nhiên ai đó có mục đích lẻn vào căn hộ Lăng Chính Trung, có thể có chìa khóa và biết Chính Trung không có nhà nhất định phải là người thân cận với anh ấy. Nếu như tên đó lẻn vào không chỉ để đập phá đồ đạc mà muốn hạ độc vào thức ăn nước uống thì hậu quả không lường, hay tội phạm không nghĩ tới chuyện này? Hay thật sự không có ý hạ độc?

-Chính Trung!

-Huh?

-Gọi điện thoại hỏi Nhạc Hoa xem cô ta có nói với ai là anh đi tìm tôi không?

Lăng Chính Trung gọi vào di động cho Nhạc Hoa, bên kia vừa nghe vấn đề hắn hỏi, lập tức cười hi hi.

-Tôi chỉ nói cho Tiểu Lý thôi, cô ấy thấy anh vội vã chạy đi mới thuận miệng hỏi tôi chuyện gì xảy ra, tôi không che giấu, giám đốc Lăng, chuyện tốt đương nhiên phải nói mọi người cùng nhau chia sẻ mới đúng nha…

Tiểu Lý?

Ai chẳng biết loa phóng thanh văn thư tiểu Lý vô cùng lắm mồm, nói cho cô ta không khác nào loan tin cho toàn công ty.

Lăng Chính Trung gác điện thoại, kể lại cuộc đối thoại cho Hướng Thiên, anh trầm ngâm nói:

-Mặc dù ban ngày Thường Thanh âm thầm bảo vệ anh, nhưng anh cũng phải đề phòng những người xung quanh, kể cả Nhạc Hoa, không được dùng nước và thức ăn do người khác mang tới, không được ở một mình, tan sở tôi đến đón anh.

-Anh hoài nghi kẻ gây án là người chung quanh tôi? Nhưng mà Nhạc Hoa… Không thể là cô ấy đâu…

-Chính Trung, trước khi làm rõ môi chuyện, phải cảnh giác với tất cả là sáng suốt nhất.

Ngay cả thức ăn cũng phải chú ý vì có thể có người hạ độc sao?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hướng Thiên, Lăng Chính Trung cảm thấy lạnh sống lưng, hắn biết Hướng Thiên không nói dối hắn, liền cẩn thận gật đầu:

-Uhm…

Nghe ra giọng uể oải của Lăng Chính Trung, Hướng Thiên vỗ vỗ tay hắn, an ủi:

-Anh cũng đừng quá lo lắng, có tôi ở đây, tôi sẽ không để chuyện này kéo dài lâu nữa đâu.

Đối với một người bình thường, ba ngày gặp hai chuyện thế này quả là đả kích rất lớn, chờ chuyện này qua đi, anh sẽ dẫn Chính Trung về Canada nghỉ ngơi thư giãn, người nhà của anh chắc chắn sẽ rất thích Lăng Chính Trung.

Nhà của Lăng Chính Trung ở khu biệt thự cách xa trung tâm thành phố, ngôi nhà hai tầng sơn đồng nhất một màu, khi Lăng Chính Trung tranh thủ thời cơ mua nơi này, kiến trúc lúc đó khác xa bây giờ, con đường dẫn vào nhà lót gạch đỏ, trung tâm sân có một bồn hoa hình tròn, bên cạnh thiết kế không ít thiết bị tập thể dục. Hướng Thiên để xe trong gara bên cạnh, đột nhiên hỏi một câu.

-Chính Trung, anh đã mua bảo hiểm cho ngôi nhà này chưa?

-Tôi van anh, anh không nên từng giây từng phút đều hi sinh thân mình vì công việc có được hay không? Là tôi quan trọng hay bảo hiểm quan trọng vậy?… Tôi có bảo hiểm rồi, hay anh bán cho Nhất Tình vậy.

Lúc đầu Dương Nhất Tình kiên trì cường điệu tầm quan trọng của việc mua bảo hiểm nhà, không thèm quan tâm đến sự đồng ý của Lăng Chính Trung, anh ta tự thân vận động lấy chứng minh thư rồi thay hắn mua bảo hiểm nhà, dù sao tiền đóng mỗi tháng cũng không đáng là bao cho nên Lăng Chính Trung cũng hờ hững đáp ứng.

Hiển nhiên Lăng Chính Trung không hiểu được hàm ý thật sự trong câu hỏi của Hướng Thiên.

Nếu căn hộ được công ty cấp còn bị người dòm ngó thì không chừng nơi này đã nằm trong tầm ngắm của hung thủ, như vậy nếu có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh cũng giảm thiệt hại đến mức thấp nhất.

Ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong đầu Hướng Thiên, không ngờ rất nhanh sẽ hóa thành hiện thực.

Bởi vì nửa năm không có ai ở nhà, trong phòng bụi bặm u ám, hai người vừa đi vào, Lăng Chính Trung đã không chịu được ho khan vài cái, Hướng Thiên kéo màn cửa ra, mở cửa sổ, nói với Lăng Chính Trung:

-Anh không thường về nhà sao? Sao nơi này trông như bỏ hoang vậy.

-Tôi mỗi ngày đầu tắt mặt tối, làm sao có thời giờ qua đây chứ?

-Nhưng nơi này rất được nha, ánh sáng mặt trời tốt không nói, bên ngoài có bồn hoa, thảm cỏ, không khí trong lành, so với căn hộ công ty cấp tốt hơn nhiều.

-Trước kia tôi ở đây, nhưng căn hộ gần công ty hơn nên chuyển qua đấy cho tiện việc di chuyển.

-Chính Trung, tôi quét dọn nhà một chút, anh nghỉ ngơi một lát đi.

Hướng Thiên mở TV ở phòng khách, rót một chén hồng trà vừa nãy thuận đường mua đưa cho Lăng Chính Trung, để hắn xem TV khuây khỏa một chút.

Vì vậy Lăng Chính Trung sau khi mang ít quần áo tùy thân vào, liền nằm trên sofa phòng khách nghỉ ngơi, hắn nhìn Hướng Thiên cất quần áo, lại bắt đầu lau chùi đồ đạc và sàn nhà, nhìn bộ dạng bận rộn nghiêm túc của anh ấy khiến cho tâm tình bực bội của hắn dần dần bình tĩnh lại.

Hướng Thiên lo lắng hắn buồn bực vì gặp nhiều chuyện xúi quẩy liên tiếp nên mới chăm sóc hắn như vậy sao? Hamster rất tinh tế nha, mấy người tình trước của hắn không ai chu đáo như vậy.

Người ta nói may rủi đan xen, một chút cũng không sai, mặc dù trong khoảng thời gian này xảy ra một loạt những chuyện khiến đầu hắn muốn nát như đống gạch vụn, nhưng chính vì vậy hắn mới quen biết Hướng Thiên, người cực kì quan trọng với hắn…

Trong phòng chỉ phủ chút bụi bặm mà thôi, Hướng Thiên nhanh nhẹn dọn dẹp sạch sẽ, sau đó mang quần áo hai người lên phòng ngủ, một lát sau trên lầu truyền đến tiếng kêu của anh.

-Chính Trung, có album ảnh của anh này, tôi xem được không?

Album? Được thôi, album vốn là bị vứt cùng với đống đồ cũ, xem ra Hướng Thiên đang nhặt quần áo thì thấy được.

Lăng Chính Trung lập tức phóng lên lầu hai, chăn mền nhàu nát trên giường lớn đã được Hướng Thiên mang ra phơi nắng ở ban công, hôm nay vừa vặn trời đầy nắng, xem ra tối nay ngủ ngon à nha.

Hướng Thiên đang ngồi ở ghế salon sát góc tường, trên đùi đang đặt ba quyển album dày cộm còn chưa mở ra.

Lăng Chính Trung tiến lên ôm Hướng Thiên từ phía sau, cười nói:

-Trên người tôi còn chỗ nào anh chưa thấy qua? Muốn xem chút ảnh xin phép chi vậy chứ?

Hướng Thiên bị hắn nói xong đỏ mặt lên, nhanh nhảu cúi đầu mở album, nhìn thấy anh ấy thẹn thùng, Lăng Chính Trung trong lòng thở dài, rõ ràng hình ảnh sinh viên ngây thơ chân chất như thế sao lên giường lại thay đổi chóng mặt vậy, sao nhất định không chịu nằm dưới chứ, điểm này hắn phải suy nghĩ cẩn thận mới được.

Ba quyển album đều là hình Lăng Chính Trung, hình từ lúc nhỏ đến lớn, hình mới nhất là khi hắn đã ra đi làm, bởi vì hắn bận rộn công việc nên hình chụp ít đi nhiều, thậm chí ngay cả hình chụp chung với bạn gái cũng không ***g vào album.

Hướng Thiên dĩ nhiên phát hiện vấn đề này, anh lật qua lật lại xem một chút liền hỏi:

-Chính Trung, trước đây không phải anh có vài người bạn gái sao? Sao không có ảnh chụp của họ.”

-Oh, thời gian tôi hẹn hò với các cô ấy không lâu, hình như có chụp chung một tấm với cô gái đi xuất ngoại, nhưng mà cô ấy mang đi mất rồi.

-Cô này cũng là bạn gái anh sao? Sao chưa từng nghe anh nói qua?

Hướng Thiên nghiêng album, chỉ vào tấm hình bên trong.

Lăng Chính Trung ngó qua, là ảnh chụp nửa năm trước, khung cảnh núi Hoàng Sơn mịt mờ sương mây, hắn đứng cùng một cô gái xinh đẹp tại Vân Đào, khung cảnh lờ mờ hơn nữa vì ngược sáng nên không nhìn rõ khuôn mặt cô gái nhưng rõ ràng là cô ta không nhìn máy ảnh mà đầu nghiêng về một hướng khác.

-Ừm… Cô này tên gì nhỉ?

Thấy Lăng Chính Trung trầm tư, Hướng Thiên có chút bực mình.

-Sao anh không nhớ tên bạn gái cũ thế? Có phải rồi một ngày anh cũng sẽ quên mất tên tôi không?

Lăng Chính Trung vừa nghe, nổi trân lôi đình bóp cổ Hướng Thiên, gào rú:

-Hamster, anh có gan nói lại lần nữa coi?

Vừa dứt lời, cổ tay hắn đau nhói, Hướng Thiên nắm cổ tay hắn kéo ra, đặt hắn dưới thân cười nói:

-Anh bóp cổ tôi thì bảo tôi nói thế nào được?

Quên mất, nếu bàn về vũ lực, hắn sao có thể là đối thủ của Hamster cơ chứ, điều này làm cho Lăng Chính Trung có chút bực bội, nhưng mà Hướng Thiên lập tức đỡ hắn lên, ôm hắn vào lòng, dựa đầu trên vai hắn nhẹ giọng nói:

-Đừng giận nữa nha? Tôi thấy anh trước kia có nhiều bạn gái như vậy nên không vui tí thôi hà.

Những lời này hắn nghe thích cả tai, cho nên tâm tình Lăng Chính Trung nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, hắn nói:

-Anh là thằng đàn ông đầu tiên đè tôi, anh nói tôi có thể quên anh không?

Hai người một lần nữa ngồi trên ghế sa lon, Lăng Chính Trung giải thích:

-Cô gái này không phải bạn gái cũ của tôi, chỉ là đồng nghiệp với nhau thôi, nhưng mà tôi không nhớ tên cô ấy.

Hắn chỉ vào mấy tấm ảnh khác cùng khung cảnh nói:

-Đây là ảnh chụp nửa năm trước công ty tổ chức đi du lịch Hoàng Sơn, chính là cô ấy chủ động kéo tay tôi chụp hình, sau khi rửa hình thì cho tôi một tấm.

-Anh nói là do cô ấy chủ động?

Hướng Thiên nhìn ảnh chụp, cô gái trong hình nhìn đi nơi khác, có vẻ đang rất lo lắng, bồn chồn.

-Hai người không thân thiết sao?

-Chỉ dừng lại ở việc gặp nhau gật đầu chào mà thôi, ngay cả tên cô ấy tôi còn không nhớ rõ, hình như cô ấy làm chung phòng ban với Dư Thắng Lân đấy, nhưng lâu rồi không gặp cô ấy nữa, có thể nghỉ việc rồi chăng?

Lăng Chính Trung nói tới đây, đột nhiên nhìn Hướng Thiên.

-Trời đất ơi, anh sẽ không nghi ngờ bọn tôi đấy chứ? Tính đa nghi của anh nặng quá rồi.

Hướng Thiên cười cười.

-Tôi chỉ là hỏi vậy thôi mà.

Lăng Chính Trung đang muốn hỏi nữa nhưng điện thoại Hướng Thiên vang lên, anh tiếp điện thoại một hồi lâu mới gác máy.

-Ai vậy?

-Anh họ. Có kết quả khám nghiệm hiện trường rồi, người gây án là phụ nữ, cao khoảng một mét bảy, cân nặng không quá năm mươi kg, nhưng không có vân tay hay tóc lưu lại làm chứng cứ, cho nên bọn họ gọi Lâm Xảo Nhã đến xét hỏi rồi. Hình thể cùng cân nặng tương đương với hung thủ, hơn nữa tối hôm qua có đến nhà anh, camera an ninh có quay lại cảnh cô ấy ra vào tòa nhà, cảnh sát nghi ngờ cô ấy cố ý trả thù, nhưng Lâm Xảo Nhã thừa nhận có đến tìm anh nhưng nhất quyết phủ nhận việc đột nhập.

-Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy chứ? Chắc chắn là cô ta rồi!

-Về điểm này, Lâm Xảo Nhã nói có người gọi điện cho cô ta bảo rằng anh đang có nhà, cho nên cô ấy mới đi tìm anh, bởi vì trước kia người đó cũng từng gọi điện báo cho cô ta hành tung của anh – chính là ngày cô ấy chuốc thuốc anh ở quán bar. Vì vậy Lâm Xảo Nhã không nghi ngờ, nhận được điện thoại liền chạy đi, nhưng bấm chuông mấy lần cũng không có ai mở cửa, cô ấy nghĩ anh tránh mặt nên tức giận rời đi.

-Có người gọi điện thoại nói hành tung của tôi cho cô ta? Hèn chi hôm đó cô ấy đến quán bar tìm tôi, còn chuẩn bị thuốc nữa, Hướng Thiên, anh có biết người thông báo là nam hay nữ không?

-Lâm Xảo Nhã nói âm thanh đối phương rất thô, cũng nói rất nhanh, hình như là được ghi âm lại, cô ấy không phân biệt được…

-Cô ả bị đần sao? Ngay cả nam hay nữ cũng không phân biệt được, chỉ nghe theo hắn đến tìm tôi? Nói không chừng là do cô ta bịa đặt, Hướng Thiên, anh nói Lâm Xảo Nhã có bị tạm giam không?

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Lăng Chính Trung, Hướng Thiên có chút buồn cười.

-Anh họ nói không có chứng cứ rõ ràng chứng minh Lâm Xảo Nhã xâm nhập gia cư bất hợp pháp nên có thể sẽ thả ra…

-Có lầm không? Tôi bị người ta đổ oan thì bị tạm giam hai mươi bốn giờ, sao cô ả lại được thả ngay lập tức? Không công bằng!… Đừng…

Đôi môi ướt át của Hướng Thiên dán vào môi Lăng Chính Trung, chậm rãi quấn lấy cái miệng lép chép đó, bây giờ chỉ có thể dùng phương pháp này trấn an Lăng Chính Trung mà thôi.

Quả nhiên, sau đó Lăng Chính Trung khẽ hừ một tiếng, lập tức hôn lại, hơn nữa hoàn toàn kích động quấn lấy đầu lưỡi Hướng Thiên, không cho anh lui ra, hai người hôn nhau say đắm, album từ trên đùi rớt xuống đất, Hướng Thiên muốn cúi người nhặt quyển album, Lăng Chính Trung kéo anh lại nhiệt tình hôn tới.

-Kệ nó…

Hôm nay cơn tức có chút lớn, bây giờ quan trọng nhất là giải tỏa, chuyện khác cứ mặc kệ đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương