Bốn phía toà kiến trúc kia đều là tường cao, tổng thể trông như một ngọn núi hình vòng cung, không biết bên trong là gì.

Mặt chuột sợ hãi rụt rè nói: “Chúng ta trở về đi, toà nhà đằng trước cái quá quỷ quái.”

“Đã tới đây rồi,” Tiêu Hòa Nhàn chẳng buồn nhìn hắn, dẫm chân ga, “Không vào xem quá uổng công.”

Kiến trúc này chắc chắn là do ai đó xây nên, nhưng dù bọn họ lái quanh kiến trúc tận mấy vòng, vẫn không nhìn thấy dù chỉ một bóng người.

Nghĩ đến ly hầu má mặt bọn họ phát hiện cái kia hẳn là thành phố S tới người, thời gian đều đi qua một tháng, này một tháng đã xảy ra sự tình gì đều khó mà nói.

Nếu dựa theo logic trong phim, hai người cứ khơi khơi đi vào, lại không có ánh sáng của vai chính, chắc chắn là tự tìm đường chết.

Nhưng trên thực tế, bọn họ không gặp chút nguy hiểm nào. Hai người vòng vài vòng, phát hiện kiến trúc này rộng khoảng bảy tám cái thương trường, hướng gần bờ biển có một cánh cửa lớn, đầu bên kia cũng có thêm một cửa.

Cửa ở bờ biển mở ra, trông như bị nổ phá, không được hoàn chỉnh.

Vách tường tương đối thô ráp, xi măng dường như bị làm vội, có mấy chỗ thậm chí còn bị chêm thép.

Bọn họ lái xe vào từ cửa bờ biển, dọc đường nhìn thấy toàn là cảnh đổ nát thê lương, tựa như tàn trận sau một cuộc chiến tranh. Nhà cửa bên trong đều theo kiểu nhà tập thể, vừa tiết kiệm không gian vừa chứa được rất nhiều người, hơn nữa cũng giản dị dễ xây.

Không khí sinh hoạt của con người thật rõ ràng, gần như không có zombie, nhưng lại có rất nhiều thi thể.

Chẳng qua những thi thể này đều không giống bị zombie cắn chết hay phân thực, mà có rất nhiều vết bị trúng đạn và bị chém. Từ điểm này có thể kết luận, những người này chết dưới đao súng của đồng loại.

Ban đầu hai người còn cẩn thận dè dặt, về sau thấy dù có làm ra động tĩnh lớn thế nào cũng không ai xuất hiện, bọn họ liền bắt đầu thả lỏng. Nơi này không có zombie, vô cùng an toàn.

Trong một toà nhà thật kiên cố, bọn họ tìm được rất nhiều trang bị.

Hai người phế đi sức lực thật lớn mới dọn hết đồ đạc lên xe. Họ không tài nào nâng cả rương đi, chỉ có thể  di chuyển từng chút.

Nghe xong chuyện, những người trong sân vận động đều vô cùng nghi hoặc.

Chỗ kia rõ ràng là căn cứ do ai đó thành lập, hơn nữa rất có thể là dựng nên vào thời đầu tận thế. Theo hai người Tiêu Hoà Nhàn, căn cứ này đáng tin cậy hơn siêu thị hay sân vận động gì đó mà bọn họ tùy tiện tìm nhiều, còn có nhà chống động đất, thoạt nhìn những người kia rất có tổ chức và kỷ luật.

Những người kia có liên quan đến quân đội của chính phủ hay không?

Trong sân vận động chậm rãi vang lên tiếng nghị luận. Mọi người thật vất vả mới hưởng thụ được chút thời gian an nhàn, giờ đột nhiên lại phát hiện một căn cứ kỳ quái không một bóng người.

Rất nhiều suy đoán hỗn loạn với nhau, ồn ào đến mức Trần Nhan Linh nghe mà đau cả đầu.

Hoắc Dư Tịch hướng lên trời bắn một phát súng, tiếng súng vang giữa sân vận động trống trải vô cùng chấn động.

Mọi người đều bị tiếng súng làm hoảng sợ, theo bản năng mà ôm đầu, sau đó thấy là Hoắc Dư Tịch nổ súng, một số người liền bất mãn nhìn cô.

Hoắc Dư Tịch là người không được ưa thích nhất trong nhóm sáu người, uổng một gương mặt đẹp. Bình thường ngoại trừ lúc nói chuyện với Trần Nhan Linh, không ai thấy cô mở miệng lần nào, ngẫu nhiên Hoắc Dư Húc bắt chuyện với cô còn bị châm chọc. Rất nhiều người có hảo cảm rất cao với Hoắc Dư Húc, thái độ của Hoắc Dư Tịch đối với Hoắc Dư Húc người khác nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ nhiều.

Phát súng của cô quả thật chấn động mọi người, tạp âm ít đi rất nhiều, mọi người đều bình tĩnh lại mà thương lượng kỹ càng, mỗi người lần lượt nói ra ý tưởng của mình.

kết quả chuyện này thật rõ ràng, ai cũng không được nhắc lại căn cứ kia. Chớ chọc phiền toái, an tĩnh mà sống đi.

Nam nữ chính đều nghĩ vậy, Đổng Sinh cũng không muốn mạo hiểm, Hứa Thiến chỉ muốn sống sót, mọi người đều chỉ muốn sống sót.

Nhưng Trần Nhan Linh muốn đi xem căn cứ kia, nàng có một  trực giác mãnh liệt, căn cứ kia nhất định không bình thường.

Nhưng suy xét đến chuyện an toàn, nữ chính đã không muốn đi, nàng cũng không thể rời khỏi nữ chính. Lỡ như nữ chính xảy ra chuyện gì, nhiệm vụ của nàng liền tiêu đời.

Nàng cảm thấy thật vô lực, mỗi thế giới nàng đều phải quay chung quanh nữ chính. Nàng cứu giúp nữ chính, ai cứu giúp nàng?

Trần Nhan Linh vuốt chuôi kiếm Vô Kiên, yên lặng ngồi xuống khán đài.

Nàng nhìn mọi người tản ra, tiếp tục mà lặp lại công việc nhàm chán hằng ngày của mình. Người nơi đây không ai nhàn rỗi, mỗi người đều có việc phải làm. Rất nhiều vật tư bọn họ tìm về đều không hoàn chỉnh, cần có người chỉnh sửa phân loại, hơn nữa thường xuyên có một hai sóng zombie muốn công kích sân vận động, hậu viện của bọn họ lúc nào cũng cần tu sửa.

Sống sót rất khó, thật sự quá khó.

Đã khó như vậy, mà Trần Nhan Linh còn muốn mạo hiểm, thật là không nên.

“Muốn đi căn cứ kia?” Không biết từ khi nào, Hoắc Dư Tịch đã ngồi xuống cạnh Trần Nhan Linh.

Lúc ở trong sân vận động, bọn họ rất ít khi mặc quần áo tác chiến, rốt cuộc đồ tác chiến tương đối dày, giữa ngày hè nắng chói chang này thật không cần thiết.

Hoắc Dư Tịch mặc áo thun thuần trắng vô cùng sạch sẽ, quần soóc jean, sườn mặt tinh xảo làm người ta liên tưởng đến cánh chiều ngày hè nhìn thấy chị hàng xóm cách vách đang tưới nước cho bồn hoa. Đôi chân dài trắng nõn của cô tùy ý mà đạp lên hàng ghế dựa phía trước, cô vuốt ve hộp kẹo trên tay.

Cô để một viên kẹo vào lòng bàn tay Trần Nhan Linh, đánh giá vẻ mặt ngây ngốc nhìn mình của nàng, duỗi tay chọc chọc má Trần Nhan Linh, vừa lúc chọc ngay chỗ lúm đồng tiền lúc Trần Nhan Linh cười rộ lên.

Hoắc Dư Tịch quá bình tĩnh, loại bình tĩnh này không giống với Cố Vân Hi ở thế giới thứ nhất. Cố Vân Hi là nội liễm, Hoắc Dư Tịch là bình tĩnh, bình tĩnh như hồ nước lặng, làm Trần Nhan Linh vô cùng an lòng.

Không biết vì sao, Hoắc Dư Tịch trong thế giới này đặc biệt khiến nàng muốn ỷ lại, chẳng sợ chỉ tựa đầu trong lòng ngực cô dù một giây cũng được.

“Tớ muốn đi thì sao chứ? Mọi người đều không muốn. Đây lại không phải kẹo, chỉ cần tớ muốn là được.”

Trần Nhan Linh nhẹ nhàng bắt lấy bàn tay chực rút lại của Hoắc Dư Tịch, chậm rãi vuốt tế văn trong lòng bàn tay cô. Ngón tay trắng nõn của cô vừa thon vừa dài, khớp xương rõ ràng. Trần Nhan Linh chậm rãi đưa tay mình gần sát, ngón tay xuyên qua khe hở Hoắc Dư Tịch ngón tay Hoắc Dư Tịch, cùng cô mười ngón đan nhau.

Thì ra nắm tay người khác dễ dàng như vậy. Rõ ràng chỉ là một động tác rất đơn giản, lại làm Hoắc Dư Tịch tâm động không thôi.

Dáng vẻ Trần Nhan Linh cúi đầu mân mê lòng bàn tay cô thật xinh đẹp, làm lòng cô run rẩy khôn nguôi.

“Cậu……” Hoắc Dư Tịch mới vừa mở miệng, Trần Nhan Linh liền ngẩng đầu chăm chú nhìn cô.

Trần Nhan Linh ngọt ngào cười: “Tớ cái gì?”

Hoắc Dư Tịch muốn nói, cậu không cần đau buồn, nhưng nụ cười của Trần Nhan Linh lại không chút đau buồn.

“Tớ biết cậu muốn nói gì, tớ vẫn luôn biết.” Trần Nhan Linh duỗi tay vén tóc Hoắc Dư Tịch về sau tai, “Lỗ tai cậu thật hồng nha.”

Hoắc Dư Tịch cả kinh, theo bản năng sờ soạng tai mình, quả thật rất nóng.

Cô thẹn thùng mà trừng mắt với Trần Nhan Linh, sau đó rút tay mình ra, quay đầu không thèm nhìn nàng.

Trần Nhan Linh cợt nhả mà ngồi càng gần Hoắc Dư Tịch, cùng cô vai chạm vai, cố ý gác cằm lên vai Hoắc Dư Tịch, đè thấp giọng nói: “Hồng đến mức làm người ta muốn hôn một cái.”

Hoắc Dư Tịch muốn đẩy người này ra, sau đó không để ý tới nàng, đáng tiếc thân thể tựa như bị đông cứng vậy, không tài nào cử động. Rõ ràng thân thể Trần Nhan Linh cũng mềm mại hệt như cô, nhưng lại làm người ta suy nghĩ bậy bạ.

Nếu nói chuyện yêu đương với một cô gái ngọt ngào như Trần Nhan Linh, mặc kệ mình là nam hay nữ, Hoắc Dư Tịch đều nguyện ý.

Hoàn toàn không biết mình đã bị dán nhãn “cô gái ngọt ngào” trong cảm nhận của người yêu, Trần Nhan Linh vui sướng mà hưởng thụ sự dịu dàng của Hoắc Dư Tịch.

Hào quang hồng phấn giữa hai người sắp lóe mù mắt người khác.

Ánh mắt Hoắc Dư Húc thường xuyên dừng trên người các cô, mà ánh mắt Trình Dương Minh thì thường xuyên dừng trên người Hoắc Dư Húc.

Hoắc Dư Húc vừa lơ đãng quay đầu liền thấy Trình Dương Minh nhìn mình.

Cô điềm mỹ cười: “Tiểu Minh cậu cứ nhìn tớ như vậy, có phải thích tớ không đó?”

Trình Dương Minh cảm thấy nụ cười kia mê hoặc như có ma thuật, lôi kéo cậu trả lời: “Ừ, tớ thích cậu lâu lắm rồi.”

Hoắc Dư Húc thật kinh ngạc nói: “Cậu nghiêm túc?”

Trình Dương Minh thâm tình nhìn cô: “Tớ vô cùng nghiêm túc, từ lúc nhập học tớ vừa gặp cậu một lần liền thích cậu.”

Không khí giữa Hoắc Dư Húc và Trình Dương Minh liền trở nên kỳ quái, hai người đứng ở cửa sau sân vận động nói chuyện với nhau.

Hoắc Dư Tịch nhìn về bên kia, thấy ngón tay Hoắc Dư Húc giấu sau lưng đan vào nhau.

Trần Nhan Linh cũng tò mò mà nhìn hai người Húc Trình, bỗng nghe tiếng Hoắc Dư Tịch rất nhỏ mà nói bên tai mình: “Làm bộ làm tịch.”

“Cậu làm sao biết được?” Trần Nhan Linh tò mò hỏi.

Giọng điệu nàng không chút chế nhạo, chỉ đơn thuần là tò mò. Chẳng lẽ là giữa cảm ứng tâm linh giữa song bào thai?

Hoắc Dư Tịch kiên nhẫn nói: “Mỗi lần cô ta nói dối, ngón tay đều sẽ vô ý thức mà đan nhau.”

“Mỗi lần đều vậy à? Không có ngoại lệ sao?” Trần Nhan Linh đột nhiên nghiêm túc làm Hoắc Dư Tịch kinh ngạc không thôi.

“Ừ, mỗi lần đều vậy, bởi vì mình cũng vậy.” Hoắc Dư Tịch cũng thật nghiêm túc mà gật đầu, “Làm sao thế?”

Lúc Hoắc Dư Húc bị zombie cào thương, cô ấy từng tỏ ý vô cùng quan tâm Hoắc Dư Tịch. Khi Trần Nhan Linh cõng cô, đôi tay cô ôm cổ Trần Nhan Linh, cũng không đan vào nhau, lời Hoắc Dư Húc nói khi đó chính là thật lòng.

Lúc Hoắc Dư Tịch giải bày cho Trần Nhan Linh mối hận của mình đối với Hoắc Dư Húc, cô thật trấn định, không đan ngón tay. Cô cũng không nói dối.

Ai là chị? Hai người các cô dường như đều cho rằng mình là chị.

Vậy nên cả hai đều không nói dối, Hoắc Dư Tịch từng nói chuyện khiến cô hận Hoắc Dư Húc nhất là khi Hoắc Dư Húc nhốt cô vào tủ quần áo. Nếu Hoắc Dư Húc thật sự để ý Hoắc Dư Tịch, vậy vì sao cô ấy lại đối đãi Hoắc Dư Tịch như vậy? Còn để lại bóng ma tâm lý thật lớn cho Hoắc Dư Tịch.
Ngoại trừ chán ghét, còn có một khả năng khác: Hoắc Dư Húc không muốn Hoắc Dư Tịch thấy cái gì, hoặc là đối mặt cái gì.

Trần Nhan Linh hỏi Hoắc Dư Tịch hoàn cảnh gia đình các cô khi còn nhỏ.

Nhắc tới chuyện cũ, vẻ mặt Hoắc Dư Tịch luôn không tự tại, thậm chí thật cứng ngắc, thống khổ, còn có hổ thẹn.

Cha mẹ chị em họ Hoắc thường xuyên cãi nhau, mỗi lần cãi liền thích động thủ, còn đặc biệt thích đánh con xả giận. Ở ngoài thì đem Hoắc Dư Húc ra mà khoe khoang, ở nhà một khi khó chịu liền đánh chị em các cô. Hoắc Dư Tịch thường xuyên bị đánh chửi nhất, vì cô không đáng yêu chút nào, luôn luôn đơ mặt, làm người khác nhìn mà khó chịu. Ngược lại, Hoắc Dư Húc chính là bé gái đáng yêu tiêu chuẩn, mọi người đều ưa thích Hoắc Dư Húc.

Cha mẹ nhà họ Hoắc, đặc biệt là người cha, thật thích Hoắc Dư Húc, mà lão Hoắc kia lại có tính luyến đồng.

Trong đầu Trần Nhan Linh có một suy đoán thật lớn mật, một suy đoán khiến nàng cảm thấy buồn nôn.

Nàng không dám nghĩ tiếp, nếu hai người đều không nói láo, vậy Hoắc Dư Húc giấu Hoắc Dư Tịch đi, chẳng lẽ chính là vì không muốn cô nhìn thấy sự súc sinh của lão Hoắc?

Khó trách Hoắc Dư Húc lại tự mình động thủ giết hai người kia.

Vẻ khiếp sợ của Trần Nhan Linh làm Hoắc Dư Tịch cảm thấy bất an: “Sao vậy?”

Có phải cô không nên cho Trần Nhan Linh biết những chuyện này không? Có một tên luyến đồng làm cha thật là mất mặt, cô bắt đầu luống cuống.

Trần Nhan Linh hít sâu một hơi, nắm chặt tay Hoắc Dư Tịch: “Cậu có nghĩ xem vì sao Hoắc Dư Húc lại nhốt cậu vào tủ quần áo không?”

Vẻ mặt Hoắc Dư Tịch nháy mắt đông lạnh: “Tớ không muốn biết.”

“Cậu ngẫm lại cho kỹ đi,” Trần Nhan Linh tiếp tục nói, “Cậu còn nhớ sau khi cô ấy nhốt cậu lại, ngày hôm sau cô ấy có gì lạ thường không?”

Hoắc Dư Tịch cũng cẩn thận ngẫm nghĩ: “Từ lúc cô ta nhốt tớ, tớ không dám tới gần cái tủ quần áo đó nữa. Sau khi tớ ra ngoài cũng không thấy được cô ta, nghe hai người kia nói thân thể cô ta không thoải mái, nghỉ ngơi trong phòng. Cô ta nghỉ tân hai ba ngày, cũng không đi học.”

Trần Nhan Linh nghiêm túc nói: “Cha cậu luyến đồng, Hoắc Dư Húc là đứa con gái lão ta thích nhất. Cô ấy vô duyên vô cớ nhốt cậu, ngày hôm sau lại không ló mặt. Trong lúc cậu bị nhốt bên ngoài xảy ra chuyện gì cậu biết không?”

“Tớ chắc chắn, cô ấy thật sự muốn làm một người chị tốt, muốn bảo vệ cậu.”

Hoắc Dư Tịch vốn định nở một nụ cười khinh thường, nhưng cô cười không nổi. Lời này nếu từ miệng người khác nói ra, cô chắc chắn sẽ không thèm quan tâm.

Nhưng giờ phút này, cô lại không thể phản bác.

Lúc tận thế bùng nổ, Trần Nhan Linh cứu cô rồi cùng xuống lầu, xác thật gặp phải Hoắc Dư Húc. Cô ta vốn không cùng một tầng, bộ dáng cô ta thoạt nhìn lại như muốn tìm cô. Trong lúc hỗn loạn như vậy, cô ta không lý gì lại đi tìm một người chị mà mình chán ghét.

Hoắc Dư Tịch thông suốt vì sao cha họ luôn cười với Hoắc Dư Húc, đột nhiên cảm thấy lòng đau âm ỉ, cô chua xót nói: “Kỳ thật đúng ra, tớ sinh trước cô ấy, tớ mới là chị.”

Hoắc Dư Húc lại luôn xưng mình là chị.

Chữ “chị” dường như gánh vác thêm trách nhiệm, cô ấy muốn làm một người chị bảo vệ em gái mình.

-----
Dany: TwT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương