Bao dưỡng
-
Chương 5
Edit + Beta: Vịt
Hôm sau Từ Niên sáng sớm thức dậy bồi Lý Phương đi thẩm tách, hiện tại bệnh viện giường ngủ thiếu, bác sĩ tìm cậu nói chuyện mấy lần, ý là muốn chuyển ra, không thể tiếp tục chiếm giường ngủ.
Từ Niên buổi trưa lúc đi xuống mua cơm tìm điểm ATM gần đây kiểm tra số dư thẻ, nhìn thấy 5 số 0 đi theo sau số 1 quả thực tâm hoa nộ phóng.
Cậu lấy tiền trực tiếp liền đặt trước căn hộ cho thuê đã coi trọng trước, cơm tối cũng không ăn liền chuyển nhà qua.
Trần Đệ lúc họp được một nửa điện thoại trong túi áo sơ mi đột nhiên rung một cái, hắn móc ra vừa nhìn, mí mắt nhảy mấy cái.
Trình Sâm bình thường không tham gia hội nghị, anh chỉ nghe kết quả, mấy giám đốc ở trước bàn làm việc của anh báo cáo một lần, anh cảm thấy không thành vấn đề liền ký văn kiện.
Lúc anh sắp kí xong, Trần Đệ đi vào, lấy điện thoại di động ra giấu ở dưới bàn làm việc ý bảo anh nhìn một cái.
Trình Sâm mặt lạnh nhìn xong, "Bụp" một tiếng, một xấp giấy hợp đồng bị anh đâm thủng.
Trần Đệ quan sát sắc mặt anh, thử dò xét nói: "Có muốn tôi đi nói một chút hay không?"
"Nói cái rắm!" Trình Sâm giận nói, "Vốn chính là được tôi bao dưỡng, cho cậu ta tiền chính là để cho cậu ta xài!"
Trần Đệ: "......"
Trình Sâm nhịn một hồi, vẫn là nhịn không được: "Thật con mẹ nó một chút cũng không khách khí!"
Trần Đệ nghĩ thầm tiểu ngôn tình Tấn Giang của anh đâu rồi, nữ chính trung trinh không hai một lòng yêu anh, được bao dưỡng còn biểu thị lòng trung liệt, nói mình chỉ vì người không vì tiền?
Trình Sâm suy nghĩ một chút vẫn là tức, hỏi Trần Đệ: "Lần sau cùng Tần thiếu gia hẹn là lúc nào?"
Trần Đệ vội vàng lật list biểu: "Hai tuần sau, có trận bóng."
Trình Sâm: "Những cái khác còn có an bài gì?"
Trần Đệ tiếp tục lật: "Hai ngày nữa có một liên hoan, bất quá là cùng bạn bè bình thường của Trình tổng anh, trường hợp này, không cần mang......"
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy Trình Sâm tức giận nói: "Gọi cậu ta tới, cầm tiền không làm việc, đâu có chuyện tốt như vậy!"
Trần Đệ: "......"
Từ Niên giải thích với Lý Phương tiền là trường học tổ chức quyên tiền tài trợ.
Điểm này kỳ thực cũng không sai lắm, cậu dù gì cũng là một học sinh mới của đại học B, thẻ học sinh đều ở chỗ Trình Sâm, coi như ông chủ Trình quyên tiền tài trợ thôi.
Lý Phương cho dù có hoài nghi, nhưng từ nhỏ đến lớn con mình đều là thông minh lại đáng tin, hơn nữa bà hiện tại một con ma ốm, có tiền đối với bà và Từ Niên mà nói chính là chuyện tốt thiên đại, quay đầu lại còn níu lấy chỗ tiền này liền thật sự là khác người.
Từ Niên mua thức ăn trở lại nấu một bàn lớn, Lý Phương bởi vì vấn đề thận có vài món vẫn không thể ăn, nhưng có thể nhìn cũng rất cao hứng, hai người vui vẻ ăn cơm xong, Từ Niên bố trí Lý Phương thỏa đáng mới đi rửa bát.
Đang rửa, liền nhận được điện thoại của Trần Đệ.
Từ Niên vội vàng lau khô tay, cung kính nhận: "Thư ký Trần?"
Trần Đệ kỳ thực rất thích kiểu nhị chủ tử (*) không già mồm cãi láo lại có tố chất như Từ Niên, cho nên nói chuyện với cậu cũng rất khách khí: "Ngày kia ông chủ Trình buổi tối có một bữa tiệc, tới lúc đó cậu hết giờ học tôi tới đón cậu."
((*) nh ị ch ủ t ử: tui c ũ ng kh ô ng bi ế t gi ả i th í ch nh ư n à o t ừ n à y, ki ể u nh ư l à ng ườ i t ì nh c ủ a ô ng ch ủ th ì l à ch ủ th ứ hai c ủ a m ì nh đấ y)
Từ Niên nói "Anh chờ chút" cậu lật thời khóa biểu ra, đánh dấu sao dưới hai tiết sau buổi trưa: "Cần tôi mặc quần áo mới không?"
Trần Đệ sửng sốt: "Cậu có quần áo mới không?"
Từ Niên "A" một tiếng: "Tôi dùng tiền của ông chủ mua.:
Trần Đệ: "......"
Ông chủ nói thật không sai a! Cậu thật đúng là một chút cũng không khách khí a!
Hôm sau Từ Niên sáng sớm thức dậy bồi Lý Phương đi thẩm tách, hiện tại bệnh viện giường ngủ thiếu, bác sĩ tìm cậu nói chuyện mấy lần, ý là muốn chuyển ra, không thể tiếp tục chiếm giường ngủ.
Từ Niên buổi trưa lúc đi xuống mua cơm tìm điểm ATM gần đây kiểm tra số dư thẻ, nhìn thấy 5 số 0 đi theo sau số 1 quả thực tâm hoa nộ phóng.
Cậu lấy tiền trực tiếp liền đặt trước căn hộ cho thuê đã coi trọng trước, cơm tối cũng không ăn liền chuyển nhà qua.
Trần Đệ lúc họp được một nửa điện thoại trong túi áo sơ mi đột nhiên rung một cái, hắn móc ra vừa nhìn, mí mắt nhảy mấy cái.
Trình Sâm bình thường không tham gia hội nghị, anh chỉ nghe kết quả, mấy giám đốc ở trước bàn làm việc của anh báo cáo một lần, anh cảm thấy không thành vấn đề liền ký văn kiện.
Lúc anh sắp kí xong, Trần Đệ đi vào, lấy điện thoại di động ra giấu ở dưới bàn làm việc ý bảo anh nhìn một cái.
Trình Sâm mặt lạnh nhìn xong, "Bụp" một tiếng, một xấp giấy hợp đồng bị anh đâm thủng.
Trần Đệ quan sát sắc mặt anh, thử dò xét nói: "Có muốn tôi đi nói một chút hay không?"
"Nói cái rắm!" Trình Sâm giận nói, "Vốn chính là được tôi bao dưỡng, cho cậu ta tiền chính là để cho cậu ta xài!"
Trần Đệ: "......"
Trình Sâm nhịn một hồi, vẫn là nhịn không được: "Thật con mẹ nó một chút cũng không khách khí!"
Trần Đệ nghĩ thầm tiểu ngôn tình Tấn Giang của anh đâu rồi, nữ chính trung trinh không hai một lòng yêu anh, được bao dưỡng còn biểu thị lòng trung liệt, nói mình chỉ vì người không vì tiền?
Trình Sâm suy nghĩ một chút vẫn là tức, hỏi Trần Đệ: "Lần sau cùng Tần thiếu gia hẹn là lúc nào?"
Trần Đệ vội vàng lật list biểu: "Hai tuần sau, có trận bóng."
Trình Sâm: "Những cái khác còn có an bài gì?"
Trần Đệ tiếp tục lật: "Hai ngày nữa có một liên hoan, bất quá là cùng bạn bè bình thường của Trình tổng anh, trường hợp này, không cần mang......"
Lời còn chưa nói hết, đã nghe thấy Trình Sâm tức giận nói: "Gọi cậu ta tới, cầm tiền không làm việc, đâu có chuyện tốt như vậy!"
Trần Đệ: "......"
Từ Niên giải thích với Lý Phương tiền là trường học tổ chức quyên tiền tài trợ.
Điểm này kỳ thực cũng không sai lắm, cậu dù gì cũng là một học sinh mới của đại học B, thẻ học sinh đều ở chỗ Trình Sâm, coi như ông chủ Trình quyên tiền tài trợ thôi.
Lý Phương cho dù có hoài nghi, nhưng từ nhỏ đến lớn con mình đều là thông minh lại đáng tin, hơn nữa bà hiện tại một con ma ốm, có tiền đối với bà và Từ Niên mà nói chính là chuyện tốt thiên đại, quay đầu lại còn níu lấy chỗ tiền này liền thật sự là khác người.
Từ Niên mua thức ăn trở lại nấu một bàn lớn, Lý Phương bởi vì vấn đề thận có vài món vẫn không thể ăn, nhưng có thể nhìn cũng rất cao hứng, hai người vui vẻ ăn cơm xong, Từ Niên bố trí Lý Phương thỏa đáng mới đi rửa bát.
Đang rửa, liền nhận được điện thoại của Trần Đệ.
Từ Niên vội vàng lau khô tay, cung kính nhận: "Thư ký Trần?"
Trần Đệ kỳ thực rất thích kiểu nhị chủ tử (*) không già mồm cãi láo lại có tố chất như Từ Niên, cho nên nói chuyện với cậu cũng rất khách khí: "Ngày kia ông chủ Trình buổi tối có một bữa tiệc, tới lúc đó cậu hết giờ học tôi tới đón cậu."
((*) nh ị ch ủ t ử: tui c ũ ng kh ô ng bi ế t gi ả i th í ch nh ư n à o t ừ n à y, ki ể u nh ư l à ng ườ i t ì nh c ủ a ô ng ch ủ th ì l à ch ủ th ứ hai c ủ a m ì nh đấ y)
Từ Niên nói "Anh chờ chút" cậu lật thời khóa biểu ra, đánh dấu sao dưới hai tiết sau buổi trưa: "Cần tôi mặc quần áo mới không?"
Trần Đệ sửng sốt: "Cậu có quần áo mới không?"
Từ Niên "A" một tiếng: "Tôi dùng tiền của ông chủ mua.:
Trần Đệ: "......"
Ông chủ nói thật không sai a! Cậu thật đúng là một chút cũng không khách khí a!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook