Càng gần ngày debut, chúng tôi cũng càng bận rộn, chủ yếu là bận thu âm với quay MV, trong EP debut có ba bài hát, hai bài phải quay MV, một bài nhạc nhanh một bài nhạc chậm, nhạc nhanh có vũ đạo mạnh mẽ, vũ đạo tốt nhất trong chúng tôi là Á Đương (mỗi lần tôi gọi gã là Á Đương gã đều sửa lại là Adam, nhưng cái âm Adam này tôi phát âm không tốt, đọc lên nghe như A đại mẫu*, cuối cùng Á Đương phá lệ cho phép tôi gọi gã là Á Đương), có rất nhiều động tác vũ đạo chúng tôi âm thầm thỉnh giáo gã, đương nhiên mỗi lần gã đều ưu tiên dạy Pean trước, hai người này chơi thân quá rõ ràng.

(*) Phiên âm: Á Đương – yàdāng, A đại mẫu – ā dà mǔ.

Tôi quan sát năm người chúng tôi trong gương, trong lòng cân nhắc từng người một, KK, phụ trách hát chính, Á Đương, phụ trách vũ đạo, Thượng Gary, phụ trách bán manh, Pean, phụ trách bình hoa, tôi, phụ trách văn nghệ. Hoàn mỹ.

Quý Thi từng bày tỏ bất mãn: “Cưng sao có thể phụ trách văn nghệ? Nhóm cưng kiểu gì thế, cưng phụ trách hai* nha.”

(*) Chỉ kẻ đầu óc đơn giản, ngờ nghệch.

Tôi đây tình nguyện phụ trách văn nghệ!

Lúc đó tôi đang quan tâm đến mấy động tác vũ đạo không tập được trôi chảy, bèn hỏi Quý Thi: “Vũ đạo của anh ổn không?”

Quý Thi đeo kính gọng đen cỡ lớn, tựa vào đầu giường, nhàn nhạt lật qua một trang tiểu thuyết: “Rock bọn anh không cần vũ đạo.”

“Sướng thế.” Tôi hâm mộ nói. Tựa như một con mèo không biết leo cây hỏi một con heo “Mày biết trèo cây không”, heo kiêu ngạo trả lời “Heo bọn tao không trèo cây.”

“Cưng nhảy không tốt à?” Quý kim chủ cuối cùng cũng cam lòng ngẩng đầu lên từ mấy cuốn đồi trụy, đẩy nhẹ gọng kính màu đen, “Nhảy cho anh xem nào.”

Tôi do dự.

“Nếu ngại nhảy trước mặt anh thì xoay lưng về phía anh mà nhảy, anh xem cưng nhảy thế nào thì mới nghĩ ra cách cho cưng chứ.”

Tôi cảm kích nửa câu sau của hắn, không cần báo đáp, đành xoay lưng thoải mái nhảy.

Không có nhạc tôi bèn vừa hát vừa nhảy, nhảy xong tôi mới nhận ra vậy mà toàn bộ quá trình Quý Thi không hề cười tôi, vốn tựa vào đầu giường đọc sách chẳng biết từ bao giờ Quý Thi đã nằm rạp xuống giường, vùi đầu dưới gối — cái gối đó đang run rẩy rất khả nghi.

Tôi đi tới, biểu tình lạnh như băng nhấc khăn voan của hắn lên.

Quý Thi trở mình cười như điên.

Tôi lại lấy gối đập vào mặt hắn.

Cơ mà Quý kim chủ vẫn biết giữ lời, cũng không biết hắn nói gì với thầy dạy vũ đạo của chúng tôi, một khoảng thời gian sau đó thầy dạy vũ đạo đặc biệt chiếu cố tôi, trước đây không có biểu tình gì với tôi, từ ngày đó về sau bắt đầu dùng biểu tình ưu thương nhìn tôi. Có lần tôi mời y ăn tiệc nướng buffet, hỏi y tại sao cứ nhìn tôi như vậy, thầy dạy vũ đạo uống hơi nhiều đặt cốc bia xuống: “Trước đây tôi chỉ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, trong nhóm các cậu chỉ cần có một người nhảy tốt là được, những người khác tôi thường cho qua, nhưng bây giờ có người muốn tôi chỉ điểm thêm cho cậu, tôi lại không thể cho qua.”

“Cho nên?” Tôi hỏi.

“Cho nên tôi mới ưu thương, trước đây tôi cũng không phát hiện ra cậu nhảy rách nát như thế.”

Tôi nghe xong cười vỗ vai y, quết năm lớp hạt tiêu lên sườn heo của y, tri kỷ mà đặt vào tay y.

***

Tuy rằng Quý Thi thường ngốc nghếch cười nhạo tôi, tuy rằng thầy dạy vũ đạo vẫn ưu thương mà nhìn tôi, nhưng tôi tự thấy mình ngày càng khá hơn. Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, một ngày trước khi quay MV chính thức, tôi và Pean bị căng cơ, thầy dạy vũ đạo không thể làm gì khác đành để chúng tôi nghỉ ngơi. Anh Thái Ni tiễn chúng tôi đến bệnh viện, tôi và Pean hết băng bó lại chườm đá, nằm trên giường bệnh an ủi lẫn nhau một hồi, sau đó di động của Pean vang lên, gã đứng dậy, khập khiễng ra ngoài hành lang nghe điện thoại, nhưng hiệu quả cách âm của bệnh viện không thể so với căn hộ cao cấp của Quý Thi, từ giọng nói mập mờ của gã tôi nghe ra gã đang nói chuyện với kim chủ Trương công tử.

Tôi nhìn di động trên tủ đầu giường, kim chủ của tôi tin tức cũng quá không linh thông rồi.

Nhưng cũng không thể trách hắn, Trương công tử là hoàn khố tử đệ*, nhất định là cả ngày ăn chơi đàng điếm, kim chủ của tôi là người bận rộn sự nghiệp thành công, đương nhiên không thể so với cậu ấm không học vấn không nghề nghiệp. Vừa nghĩ như thế, tôi liền an tâm nằm xuống giường.

(*) Chỉ con cháu nhà quan liêu, địa chủ có tiền có thế sống phóng túng, không làm việc đàng hoàng.

Không ngờ lúc ăn cơm tối cùng ngày, phòng bệnh đột nhiên có người đến. Là Trương công tử.

Lúc ấy Pean không có ở đó, trong phòng bệnh chỉ còn mình tôi, tôi mới đi ra từ WC, cũng không hiểu chuyện gì xảy ra, lúc đó nhìn người đàn ông hơn ba mươi tướng mạo đoan chính tinh anh tôi còn tưởng là bạn bè người nhà của Pean, Trương công tử rất khách khí hỏi tôi rằng Pean đi đâu rồi, tôi nói tôi cũng không biết, tôi đi WC xong đi ra đã không thấy gã đâu nữa. Đối phương cười bảo tôi nghỉ ngơi cho khỏe, rồi rời đi.

Về sau tôi mới biết người này chính là kim chủ của Pean. Không ngờ không phải là hoàn khố công tử ca, dáng vẻ nhìn qua dường như còn sự nghiệp thành công nhật lý vạn cơ hơn Quý Thi. Tôi nhìn cái bóng của mình trên cửa sổ thủy tinh, cái này không phải diễn, tôi thật sự có chút u buồn không rõ…

(*) Nhật lý vạn cơ: Mỗi ngày xử lý một lượng lớn công việc.

***

Khuya về nhà, tôi ngủ rồi mới nhận được cuộc gọi của Quý Thi.

“Anh nghe nói dây chằng của cưng bị thương? Sao rồi?”

“Là căng cơ.” Tôi ngáp một cái rồi đáp hắn.

“Có gì khác nhau à?”

“Căng cơ nghỉ ngơi 48 giờ là được, dây chằng bị thương phải nghỉ ngơi mấy tháng.”

“Thế à.” Quý Thi thở phào nhẹ nhõm, “Vậy thì tốt rồi, anh đi trả lại vé máy bay ngày mai.”

Tôi vừa nghe hắn mua vé máy bay muốn trở về thăm tôi, ngay lập tức đầy máu sống lại. Quý Thi không thể so sánh với những kim chủ khác, nhật trình mỗi ngày của hắn quá bận rộn, thân bất do kỷ* nha: “Yên tâm, đã ổn rồi! Anh cứ an tâm làm việc!”

(*) Thân bất do kỷ: Hành động của mình không thể tự mình làm chủ.

“Nhưng sao cưng ngốc thế, nhảy xấu thì thôi đi, còn để bị thương, nhảy xấu như vậy rốt cuộc bị thương đến cơ bắp kiểu gì?” Quý Thi ghét bỏ nói, “Quên đi, lần sau lên giường chúng ta nếm thử mấy động tác có độ khó tương đối cao, cho cưng luyện chút cơ bắp với dây chằng…”

Đáng tiếc cảm động của tôi chỉ kéo dài ngắn ngủi trong nháy mắt, liền tan thành mây khói.

“Anh còn có việc, cúp nhé, bảo bối ngoan, nghĩ tới anh mười lần rồi hẵng ngủ!”

Tôi nghe thấy đầu dây bên kia đặc biệt “moazz” lớn một tiếng, căm phẫn cúp máy, một lần cũng lười không nghĩ, gục đầu ngủ say như chết.

***

Cứ bận rộn như thế, vừa chớp mắt, đã đến ngày debut. MV của chúng tôi bắt đầu xuất hiện trên các trang web và kênh âm nhạc lớn, đợt tấn công tuyên truyền không tệ, tôi click vào trang web xem thử, lượt xem rất cao, còn đứng đầu Weibo, đương nhiên trong này có ít nhất 500 views là một mình tôi đóng góp.

Nói tóm lại quá trình debut vẫn rất thuận lợi, bầu không khí trong nhóm cũng hài hòa, tuy rằng KK thỉnh thoảng nhắc nhở tôi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, lý do là tôi hai*, ảnh là học bá*, trong mắt ảnh thì có ai không hai, nhưng tôi cũng không để trong lòng.

(*) Hai: Chỉ kẻ đầu óc đơn giản, ngờ nghệch. Học bá: Chỉ người vừa thông minh, vừa chăm chỉ và có thành tích học tập vô cùng xuất sắc.

Các thành viên trong nhóm đều có nhiệm vụ của mình, tôi được yêu cầu phải có khí chất có cảm giác u buồn, tôi cũng không biết tại sao biết vẽ thì lại ép tôi trở thành kẻ u buồn, được rồi, tôi gắng sức bớt cười, u buồn một chút thì một chút!

Lúc rảnh rỗi tôi liền luyện tập trong gương gò má ưu thương bốn mươi lăm độ xinh đẹp, đủ loại cười không lộ răng, trong nụ cười mang theo bi thương… Lúc này bỗng nhiên nghe thấy sau cửa một tràng cười điên dại, tôi lại càng hoảng sợ quay đầu − là Quý kim chủ.

Lúc trước Quý Thi sang nước ngoài chụp quảng cáo trên thông cáo, hôm nay mới trở về công ty.

Chúng tôi cách một phòng vũ đạo lớn như vậy nhìn nhau từ xa, tôi đang không biết nên bày ra biểu tình gì để nghênh đón kim chủ, Quý Thi bỗng nhiên giơ tay chỉ vào tôi, thâm tình lại cool ngầu nói: “Anh đã về.”

Đừng vừa mới tổng tài đã lại ngốc nghếch được không… “Người vừa nãy cười là anh đấy à?” Tôi hỏi.

“Cho dù ở đâu, cưng cũng là quả hạnh phúc* của anh, bảo bối.” Quý Thi dùng một phương thức uyển chuyển trả lời vấn đề của tôi.

(*) Khai tâm quả hay còn được gọi là hạt dẻ cười, được nhiều người ưa thích vì không chỉ ngon miệng mà còn có tác dụng chống ôxy hoá, giảm nguy cơ bệnh tim mạch, ngăn ngừa tiểu đường.

Anh sai rồi, em chỉ là quả thôi, anh mới hạnh phúc, anh thấy gì cũng hạnh phúc, thấy quả đương nhiên cảm thấy đó là quả hạnh phúc.

“Cưng đang làm gì thế?” Quý Thi đi tới, hai tay còn đặt trên lưng tôi.

“Đừng, sẽ bị nhìn thấy!” Tôi có chút khẩn trương.

“Giờ này công ty làm gì còn ai, cho dù có người thấy anh vẫn cứ làm~~”

Hắn dắt tay tôi, cùng nhảy điệu waltz men theo cánh tay hắn mở ra rồi xoay, suýt thì trượt chân, Quý Thi đỡ lưng tôi, cúi người tà khí mị hoặc nói:

“Vì anh mà lóa mắt chưa, bảo bối?”

Với cơ bắp của Quý Thi căn bản không thể duy trì động tác này được bao lâu, tôi còn chưa mở miệng hắn đã chịu không nổi vội vàng kéo tôi lên: “Cưng vừa làm mặt quỷ với cái gương làm gì thế?”

Một số người có bản lĩnh này, lúc nói chuyện với người khác luôn có thể chọn trúng điều đối phương không thích nghe nhất. Tôi nhìn dáng vẻ cao đẹp của Quý Thi, nếu không phải từ nhỏ hắn đã có lớp da là kim bài miễn tử, hẳn đã bị người ta đánh thành đầu heo, biến thành hát rural heavy metal* rồi.

(*) Một phong cách âm nhạc heavy metal khởi nguồn từ Trung Quốc, kết hợp các nhạc cụ dân gian truyền thống và âm nhạc dân tộc thiểu số.

“Em đang luyện tập.” Tôi nói.

“Luyện tập cái gì?”

“… Khí chất ưu buồn.” Thật sự không muốn nói.

Quý Thi mở miệng “A” một tiếng, một giây sau đó cười như điên, ngồi bệt xuống, tôi thấy ngoài cửa không có ai, thật nhanh nhấc cổ áo của hắn lên, giống như nhổ hành trên ruộng cạn, sau đó dán miệng vào miệng hắn.

Quý kim chủ trong nháy mắt bị tôi hôn trở về an tĩnh như mỹ nhân gà, cả buổi chỉ biết đỏ mặt, ngón tay cái xoa môi: “Lại dám phạm thượng, lần sau không được như thế nữa.”

Nhìn coi anh vui vẻ thế nào, tôi khinh bỉ hắn trong lòng, nhưng mà tôi cũng vui vẻ.

“Anh tới nói cho cưng biết chuyện này.” Quý Thi mãi mới nói chuyện đứng đắn, “Một thời gian nữa người đại diện mới nói cho nhóm cưng, anh nói trước cho cưng biết, cho cưng một kinh hỉ.”

Nhưng mà tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho kinh hãi.

Quý Thi dựa lưng vào tay vịn kính chạm đất của phòng học vũ đạo, tư thế đó đặc biệt xinh đẹp, so với tôi còn có phong phạm u buồn hơn, giống như vẽ ra, tôi muốn trộm, nhưng tự biết mình, đây là POSE chỉ có mỹ nhân thật sự mới làm được, tôi học không nổi.

“Concert lưu diễn năm nay của LOTUS sẽ mời nhóm cưng làm khách quý biểu diễn.” Quý Thi nói lời kinh người.

“Cái gì?” Tôi sợ ngây người, concert của LOTUS đều mở trên sân vạn người, không phải kinh hãi, thực sự là kinh hỉ nha! Đừng bảo lại lấy tôi ra làm trò tiêu khiển nhé!? “Thiệt hay giả?”

“Thiệt, lần này không có nói đùa, nói đùa anh chết cả nhà.”

“Đừng nói linh tinh.”

“Đùa thôi, người nhà anh đều không sợ chết.”

“Đã bảo anh đừng có nói mà.”

Quý Thi cốc đầu tôi một cú: “Nói chuyện với kim chủ thế hả?”

“Chuyện này quyết định như thế nào?” Tôi xoa đầu hỏi.

“Cưng nói xem? Đương nhiên là kim chủ của cưng đề nghị.”

Tôi câm nín, quan sát hắn từ đầu đến chân, như không nhận ra.

“Giật mình như thế làm gì hả, anh là kim chủ của cưng mà, bây giờ cưng debut rồi, anh đương nhiên muốn kéo cưng lên. Đến lúc đó chúng ta bán hủ trên concert, nhân khí của cưng như ngồi tên lửa bay lên!”

Hắn còn làm động tác phóng tên lửa lên không trung, thiệt sự ngốc nghếch tôi muốn xách hắn về nhà, nhét trong ngăn kéo, đỡ phải mất mặt xấu hổ.

“Có thể lên concert em rất cảm kích, bán hủ thì quên đi, sơ ý một chút biến khéo thành vụng thì không tốt.” Tôi biết trong LOTUS Quý Thi có ba đối tượng bán hủ chính thức, không muốn vào hồ nước đục này.

“Được rồi, nghe theo cưng.” Quý Thi lại hỏi, “Đúng rồi, cưng có phải người hát tốt nhất trong nhóm không?”

“Không phải.” Tôi thành thật lắc đầu, tôi mà là người hát tốt nhất trong nhóm thì cái nhóm này còn có thể cứu sao, “Sao lại hỏi vậy?”

“Quên đi.” Quý Thi nhún vai, “Nếu cưng hát tốt nhất thì anh định hát đối*. Cưng đã không thông thạo, anh sẽ không làm phân đoạn này. Nói chung đến lúc đó cưng biểu hiện tốt một chút.”

(*) Hai người hoặc tổ hai người tiến hành cách biểu diễn một hỏi một đáp.

“Tuân mệnh!” Tôi đứng nghiêm chào.

Quý Thi cong mắt cười với tôi, nụ cười này giữ thật lâu, đặc biệt mê người, chờ hắn đi xã giao rồi, tôi vẫn còn đứng đó, cảm thấy mẹ nó sao mà ngọt như vậy.

Chờ đã, đêm khuya còn xã giao cái quỷ gì, thực sự là càng ngày càng phóng đãng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương