Bảo Đảm Chất Lượng Tình Yêu
Chương 90: Người mẫu của hắn

Kỳ Lâm đợi nửa ngày vẫn không nhận được trả lời, không biết Diệp Chuyết Hàn đang bận làm việc chưa nhìn thấy hay là thấy rồi nhưng giả chết.

Từ kinh nghiệm rút ra những lần trước thì Diệp Chuyết Hàn là một tay giả chết thiện nghệ.

Tim Kỳ Lâm ngứa ngáy không chịu được, quyết định đi lên tầng xem Diệp Chuyết Hàn rốt cuộc đang làm gì.

Hồng trà táo đỏ đã uống xong, cậu đành phải pha một bình mới mang lên, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa thư phòng.

Diệp Chuyết Hàn rất cảnh giác, gần như là trong nháy mắt đã nghe được động tĩnh.

Nhưng đã muộn rồi, Kỳ Lâm mắt sắc, liếc một cái đã nhìn thấy trên bàn có một thứ bất đồng với đống giấy văn kiện trên bàn.

Diệp Chuyết Hàn dùng một cái kẹp tài liệu màu đen đè lên.

“Anh đang vẽ gì đó?” Kỳ Lâm đi vào.

Gò má Diệp Chuyết Hàn căng cứng, biểu cảm thiếu tự nhiên, hiển nhiên đã nhìn thấy tin nhắn của “Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ” gửi tới.

“Ca ca.” Kỳ Lâm đặt bình trà xuống bàn, duỗi tay di chuyển ghế dựa của Diệp Chuyết Hàn, “Ở bên ngoài gọi một dã nam nhân là ca ca, bị em phát hiện còn không để ý tới em?”

“Dã nam nhân?” Diệp Chuyết Hàn hoang mang, “Không phải…”

“Là em.” Kỳ Lâm ngồi xổm trước ghế dựa, ngửa mặt, nghịch ngợm nhìn Diệp Chuyết Hàn, cười nói: “Em không thể là dã nam nhân?”

Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn dịu dàng, tia xấu hổ vừa rồi cũng đã rút đi, nhìn chằm chằm cậu một lát rồi hỏi: “Làm sao em phát hiện ra?”

“Lúc anh trúng thưởng.” Kỳ Lâm nói, “Em lừa anh, nói là không nhìn lén di động của anh nhưng thực ra có nhòm một cái.”

Khóe môi Diệp Chuyết Hàn run rẩy, “Sớm như vậy?”

Kỳ Lâm dùng tay che mặt lại.

Diệp Chuyết Hàn cầm cổ tay cậu, dễ dàng tách ra, “Kẻ lừa đảo.”

“Anh gạt người trước.” Kỳ Lâm cười nói, “Vì gạt em, anh còn đổi cả giới tính thành một cô gái.”

“Không phải là cố ý.”

“Vậy là vì sao?”

“Lúc đăng ký tài khoản hệ thống tự chọn.”

“Thật sự?”

“Em không tin tôi?”

Diệp Chuyết Hàn kéo cậu lên đùi mình nhưng Kỳ Lâm dùng tay phải chặn lại, ngồi ở trên bàn.

Diệp Chuyết Hàn: “Hửm?”

“Em không dám ngồi trên đùi anh lúc anh làm việc nữa.” Bàn làm việc gần cửa sổ sát đất, Kỳ Lâm đưa lưng về phía hoàng hôn, “Lần trước bị Diệp lão gia nhìn thấy chân tay mềm nhũn cả ra.”

Diệp Chuyết Hàn giữ chân cậu, “Khi đó em đã biết?”

Kỳ Lâm: “Ha ha ha ha!”

“Hóa ra là em đã biết hết.” Diệp Chuyết Hàn dựa vào lưng ghế, mày nhíu lại, đột nhiên dùng tay che mặt, “Xấu hổ quá!”

Kỳ Lâm đang định an ủi hai câu thì thấy khóe môi Diệp Chuyết Hàn đang hơi câu lên.

Được lắm nha! Vị thần tiên ca ca này hóa ra là đang diễn kịch!

“Đừng giả bộ, em thấy anh cười rồi.” Kỳ Lâm dùng mũi chân chọt chọt Diệp Chuyết Hàn, âm thanh lười biếng, “Ca ca~”

Diệp Chuyết Hàn nắm lấy chân cậu, dịu dàng nói: “Lúc ấy vì sao không nói?”

Kỳ Lâm nhớ lại. Lúc ấy vì sao không nói? Còn không phải là vì anh, đột nhiên nói ra sợ anh xấu hổ sao?

Ngược đời quá! Kẻ ác nhân lại là người đi cáo trạng!

“Mỗi ngày tôi thổi cầu vồng thí cho em, gọi em là ca ca.” Diệp Chuyết Hàn bày ra bộ dáng tổng tài cao cao tại thượng lãnh khốc vô tình, “Em đọc những bình luận đó rồi cười to vui vẻ nhỉ?”

Kỳ Lâm cười nói: “Thực sự là cười rất to!”

Diệp Chuyết Hàn dựa vào ghế, con ngươi màu đen hòa lẫn với ánh sáng vàng, “Vậy là tốt rồi.”

Kỳ Lâm ngẩn ra, đột nhiên rất xúc động.

Hóa ra chỉ cần cậu vui vẻ thì mọi xấu hổ đều có thể tan biến hết.

Đối diện Diệp Chuyết Hàn một lát, chỗ sâu nhất trong tim cậu có một xúc động nồng nhiệt, tất cả đều là sự cảm kích.

Thần tiên ca ca của cậu, tất cả đều suy nghĩ cho cậu, vì cậu mà phải trả giá quá nhiều.

“Ca ca.” Cậu nhẹ nhàng gọi, “Em không đau.”

Ánh mắt Diệp Chuyết Hàn bỗng dưng trở nên sâu thẳm.

Kỳ Lâm hít sâu một hơi, “Em không sợ khi phải nhớ lại những đau đớn khi trị liệu, cũng không sợ nhớ lại những chuyện cha mẹ làm, em chỉ sợ, chỉ có…”

Cậu dừng lại, dùng một ánh mắt nhiệt tình miêu tả hình dáng của Diệp Chuyết Hàn, sau đó vươn tay ôm mặt hắn, chậm rãi nói: “Em chỉ sợ em quên mất anh.”

Lông mi Diệp Chuyết Hàn run rẩy.

“Anh muốn dùng tương lai bù đắp cho em, em đã nhận được.” Mắt Kỳ Lâm dần ướt át, “Nhưng em có lòng tham, em vừa muốn anh dùng tương lai cho em, còn muốn lấy lại cả những gì chúng ta đã trải qua trong quá khứ. Em muốn lấy lại tất cả những thứ gì thuộc về anh.”

Hầu kết Diệp Chuyết Hàn chuyển động, lẩm bẩm gọi: “Kỳ Lâm.”

Kỳ Lâm đưa tay lên lau mắt, lòng bàn tay hơi dính nước, “Em yêu đương hai lần, mối tình đầu và kết hôn đều là anh.”

Diệp Chuyết Hàn rũ mắt, nắm tay Kỳ Lâm, kéo xuống hôn.

“Cho nên có lẽ anh thật sự là một thần tiên.” Cảm xúc mênh mông bùng nổ trong lồng ngực, thanh âm Kỳ Lâm nghẹn ngào, “Ca ca, em quá may mắn khi được anh thích.”

“Người may mắn là tôi.” Diệp Chuyết Hàn nhìn cậu chăm chú, tựa như đang nhìn một ngôi sao bị hái xuống, một lát sau lại lặp lại, “Người may mắn là tôi.”

Kỳ Lâm cúi người, trán chạm trán với Diệp Chuyết Hàn. Tư thế thân mật này rất thuận lý thành chương tiếp tục hôn nhau.

Kỳ Lâm bị ấn lên bàn làm việc, không biết là ai chạm vào cái kẹp tài liệu màu đen kia làm nó rơi xuống. Tờ giấy bị đè bên dưới cũng nhẹ nhàng rơi theo.

“Có cái gì đó bị rớt?” Kỳ Lâm run rẩy nói.

Lúc này, Diệp Chuyết Hàn đang hôn hầu kết của cậu, kéo áo lên một nửa, còn cậu thì vuốt ve tóc của Diệp Chuyết Hàn.

Không ai để ý cái kẹp tài liệu và tờ giấy.

Thẳng cho đến khi màn đêm buông xuống, bàn làm việc mà cảnh sắc bên ngoài cửa sổ thủy tinh biến thành màu đen.

Áo len dài đến đầu gối có một chỗ tốt – đó là khi mặc nó nằm trên bàn, nó sẽ biến thành một cái ga trải giường, không làm bẩn những văn kiện quan trọng.

Kỳ Lâm vẫn còn hơi thở dốc, thấy Diệp Chuyết Hàn cong lưng nhặt đồ dưới đất lên.

Lần này cậu mới được nhìn rõ, trên giấy là một cái đầu Tiểu Mỹ Long còn chưa vẽ xong.

Kỳ Lâm giật mình, “Ca, anh còn tự vẽ chính mình cơ à?”

Mới vừa làm xong, màu đỏ nhạt trên mặt Diệp Chuyết Hàn vẫn chưa tan hết.

Kỳ Lâm cố tình lý giải đó là do xấu hổ, cảm thấy thắt lưng cũng không còn mỏi nữa, chân có sức, nhảy chân trần sang bên cạnh Diệp Chuyết Hàn, làm bộ muốn cướp, “Em xem thử!”

Diệp Chuyết Hàn giơ bức tranh lên cao, biểu cảm phức tạp nhìn Kỳ Lâm.

“Sao vậy? Không cho xem?” Kỳ Lâm cảm thấy mình không phải là không thể làm một con “kỳ lân quấn eo”, đu lên người Diệp Chuyết Hàn muốn đoạt bức vẽ.

Diệp Chuyết Hàn thỏa hiệp nhưng nhắc nhở: “Không được cười.”

Trước khi nhìn rõ ràng, Kỳ Lâm không cho rằng cái này có gì buồn cười.

Sau khi nhìn rõ…

Kỳ Lâm: “Ha ha ha ha ha ha anh đang vẽ cái gì đây a?!”

Diệp Chuyết Hàn lạnh lùng nhìn cậu, “Không phải đã nói là không được cười sao?”

“Em không ngờ luôn đó!” Kỳ Lâm cười ra nước mắt, “Nhưng mà đây đâu phải là Tiểu Mỹ Long? Đây rõ ràng là Tiểu Xú Long!” (Xú: xấu xí)

Diệp Chuyết Hàn: “…..”

Kỳ Lâm cười đủ rồi lại nhìn bức họa, “Ca.”

“Cái này thật sự là do anh vẽ?”

“Không thì là ai vẽ?”

“Phụt! Nhưng mà không đúng lắm, trước kia trình độ của anh cao hơn em ít nhất một bậc, hiện tại sao lại thế này…”

Kỳ Lâm không có mặt mũi nào dám nói thẳng ra hiện tại sao lại thụt lùi thảm thế này?

“Rất nhiều năm rồi không vẽ.” Diệp Chuyết Hàn hơi rụt rè, ưu nhã nâng cằm lên.

Kỳ Lâm lập tức nhớ lại bức tranh kẹp trong quyển sách truyện cười kia.

Sau khi vẽ xong bức tranh “vẽ vật thực” đó, Diệp Chuyết Hàn không động tới cọ vẽ nữa.

Ngực Kỳ Lâm đột nhiên đau thắt lại.

“Vốn định vẽ một cái meme trả lời em.” Diệp Chuyết Hàn nói, “Còn chưa vẽ xong em đã tới rồi.”

Kỳ Lâm: “Lỗi tại em?”

Diệp Chuyết Hàn: “Tại em.”

“Vậy thì anh muốn vẽ meme như thế nào?” Kỳ Lâm cầm bút, muốn sửa lại Tiểu Xú Long một chút, “Em vẽ giúp anh.”

Bộ dáng Diệp Chuyết Hàn vẫn hơi rụt rè, “Ừm… Tiểu Mỹ Long nghe không hiểu.”

Kỳ Lâm cười nói, “Còn không phải là Tiểu Mỹ Long choáng váng* sao? Em vẽ rồi.”

(*Nguyên văn là mộng bức “懵逼“: đây là phương ngữ phương bắc, thể hiện sự ngạc nhiên, sững sờ trước những gì xảy ra một cách đột ngột, được dùng để nói đến việc không biết phải làm sao hay ngớ ngẩn đến choáng váng)

Diệp Chuyết Hàn kiên trì: “Không phải choáng váng, là nghe không hiểu.”

“Choáng váng và nghe không hiểu thì có gì khác nhau?”

“Choáng váng là ngốc, nghe không chỉ là đơn thuần nghe không hiểu.”

Kỳ Lâm: “…..”

Chỉ có anh thấy khác thôi!

Diệp Chuyết Hàn không hài lòng, “Hơi xấu.”

Mười lăm phút sau, một bức vẽ Tiểu Xú Long nghe không hiểu đã vẽ xong. Kỳ Lâm không vẽ lại, chỉ sửa chữa trên bức vẽ của Diệp Chuyết Hàn.

Kỳ Lâm mỉm cười, “Là nét cơ sở của anh không đẹp, em đã tận lực rồi!”

Diệp Chuyết Hàn miễn cưỡng nhận bức tranh và muốn làm thành meme nhưng trong điện thoại không có phần mềm vẽ.

“Đưa em làm cho.” Kỳ Lâm vừa nói vừa vẽ lại meme vào máy.

Cậu định trực tiếp gửi cho Diệp Chuyết Hàn nhưng nhất thời đầu óc chập mạch, bấm nhầm vào chia sẻ trên weibo, sau khi phản ứng lại thì weibo đã đăng bài thành công.

@Xuất Tẩu-Tiểu Kỳ: [Tiểu Xú Long nghe không hiểu.jpg]

Kỳ Lâm: “F*ck!”

“Em đăng nhầm lên weibo rồi!” Mà anh còn ở đó rối rắm vì sao lại là Tiểu Xú Long?

Diệp Chuyết Hàn: “… Tại sao lại là Tiểu Xú Long?”

Diệp Chuyết Hàn lưu ảnh về, vẫn cau mày như cũ, “Tôi rất xấu sao?”

Kỳ Lâm: “…..”

Ngài có mặt mũi hỏi câu này sao?

Kỳ Lâm đang lo lắng vì đăng sai weibo, do dự không biết có nên xóa bài hay không thì thanh âm ma quái của Diệp Chuyết Hàn cứ luẩn quẩn bên tai.

“Tôi rất xấu sao?”

“Anh đẹp nhất!” Kỳ Lâm cả giận nói.

Diệp Chuyết Hàn cao lãnh “ừ” một tiếng.

Bây giờ là buổi tối, là lúc weibo náo nhiệt nhất, Tiểu Xú Long vừa được đăng lên đã nhận được một lượng lớn bình luận và chia sẻ.

“Tôi vừa nhìn thấy gì? Tiểu Xú Long? Là CP với Tiểu Mỹ Long của chúng ta sao?”

“CP của Tiểu Mỹ Long là kỳ lân a, chính phủ đóng dấu rồi!”

“Nhưng vì sao Lâm Lâm lại đăng Tiểu Xú Long? Tôi vẫn không hiểu, không phải vẫn luôn là Tiểu Mỹ Long sao?”

“Mấy người ngốc thật hay giả đó? Cái này vừa nhìn là biết Lâm Lâm cố ý gây sự chú ý với tổng tài!”

“Đúng đúng đúng! Người trẻ tuổi ham muốn tình cảm mãnh liệt, đánh là hôn mắng là yêu, XX vì đời sau!”

“Tôi cũng đã nhìn ra! Đây là tán tỉnh công khai! Ba chữ Tiểu Xú Long này mấy người bình phẩm cẩn thận! Có phải là rất giống một tiểu ngốc, thân mật đến mức muốn chảy máu mũi!”

“A a a a a a CP của ta cmn lại công khai phát đường! Tôi đã quá hiểu Lâm Lâm của tôi! Thi cuối kỳ sắp ép khô tôi rồi, cảm tạ Lâm Lâm đã đút đường cho tôi, tôi cảm thấy lần kiểm tra này tôi sẽ giành được hạng nhất!”

Kỳ Lâm trơ mắt nhìn Diệp Linh Tranh tuy đến trễ nhưng mâm nào cũng phải có mặt, nhanh chóng gửi một bình luận chói mắt.

@Linh Dương Tọa Tại Ma Thác Thượng: Chậc chậc chậc, bức tranh này không phải Lâm Lâm vẽ. Tôi cảm thấy là em trai thối tổng tài của tôi vẽ, em trai thối Lâm Lâm giúp nó sửa lại một chút.

Kỳ Lâm: “…..”

Anh em hiểu nhau quá nhỉ?

Các fan CP lập tức bùng nổ, cách màn hình Kỳ Lâm cũng cảm nhận được sự hưng phấn của bọn họ.

Vì thế…. cậu cũng cảm thấy vui vẻ.

“Tổng tài quá đáng yêu trời ơi! Trước kia tôi là fan độc duy của Lâm Lâm, hiện tại đã bị tổng tài hút! Hóa ra tổng tài cũng biết vẽ tranh sao? Tuy hơi xấu nhưng xấu đến mức đáng yêu ya! Lâm Lâm còn sửa cho tổng tài, sửa xong còn đăng weibo tú ân ái! Ai đã từng yêu đương đều sẽ hiểu thật sự rất khó nhịn, chỉ muốn khoe ra! Đây thực sự là một cmn tình yêu thần tiên!”

“Cẩu độc thân đã chịu 10 vạn bạo kích! Nhưng mà cẩu độc thân vẫn muốn ăn! Cẩu độc thân không hề sợ hãi!”

“Thực ra từ lâu Lâm Lâm không đăng bài tương tác với tổng tài rồi nhỉ? Mấy bài đăng gần đây toàn là tuyên truyền sản phẩm. Lâm Lâm muốn kết hợp làm việc và thư giãn!”

“Mô hình mới của thiết kế “Đầy Sao” đưa ra thị trường rồi à? Tôi đi mua đây!”

“Ê, nói đến chuyện này bổn CP fan có chút thương tâm! Lần trước Xuất Tẩu và Recall hợp tác, phòng họp báo của Recall chuẩn bị quá sơ sài, tôi còn tưởng khi tung ra “Đầy Sao” Nhạc Đình sẽ mở một cuộc họp báo hoành tráng cho Lâm Lâm! Kết quả Lâm Lâm chỉ lên weibo đăng mỗi một bài!”

“Muốn gọi tổng tài hỏi một chút!”

“Gọi tổng tài +10086”

“Làm gì đó? Thiết kế “Đầy Sao” và hộp mù của Nhạc Đình tuyên truyền cùng đợt, sao tổng tài có thể thiên vị a?”

“Vậy yếu ớt hỏi một chút, có thể chờ mong lần sau nữa không?”

“Lần sau chính là khi thiết kế Tiểu Mỹ Long được tung ra sao? Đột nhiên máu chó của tôi sôi trào! Tổng tài đại nhân, ngài không cho Lâm Lâm một phòng họp báo xa hoa sẽ thật sự trở thành Tiểu Xú Long đó!”

@Linh Dương Tọa Tại Ma Thác Thượng: Để tôi dẫn đầu, Tiểu Xú Long đệ đệ!

Diệp Chuyết Hàn cũng đang đọc bình luận, “Có thể block Diệp Linh Tranh không?”

Khóe môi Kỳ Lâm run rẩy, “Không tốt lắm đi…”

Diệp Chuyết Hàn: “Hừ!”

Ván đã đóng thuyền, đã đăng rồi không thể xóa nữa, mà cách lúc Tiểu Mỹ Long được tung ra còn một khoảng thời gian, Kỳ Lâm tạm thời chưa tính đến chuyện tuyên truyền thế nào – cậu còn chưa quyết định cái nào là mô hình hiếm.

Kỹ thuật vẽ hiện giờ của Diệp Chuyết Hàn làm cậu nghĩ tới bức tranh “vẽ vật thực” kia, vẽ ra cậu có tám phần tương tự, không giống hai phần là dấu vết của thời gian.

Bức vẽ này chính là tiếc nuối lớn nhất của cậu. Sinh nhật năm 17 tuổi của Diệp Chuyết Hàn, cậu đã hứa hẹn một năm sau sẽ tặng hắn một món quà thành niên đặc biệt.

Nhưng cậu không thể thực hiện lời hứa.

Giấy vẽ đã ố vàng, cũng may cậu đã nhớ lại, đã biết hết mọi chuyện.

“Ca.” Kỳ Lâm đột nhiên mở miệng, “Thực ra lần này tới thủ đô em có mang theo một thứ.”

Diệp Chuyết Hàn vẫn đang đọc bình luận, nghe vậy ngẩng đầu lên, “Hả?”

“Anh chờ em một chút.” Kỳ Lâm rời thư phòng, quay về phòng ngủ, lấy bức vẽ đặt dưới sâu trong vali hành lý ra.

Cậu ngồi xổm trên nền, nhìn một hồi lâu mới mang tới thư phòng.

Khi nhìn thấy bức tranh, trong mắt Diệp Chuyết Hàn hiện lên một tia kinh ngạc, “Em…”

“Em cũng không biết tại sao lại muốn mang nó theo, nhưng rất muốn làm vậy.” Kỳ Lâm nói, “Bây giờ em đã hiểu ra ý nghĩa mà nó mang lại.”

Diệp Chuyết Hàn mím môi.

“Ca, cái này căn bản không phải là vẽ vật thực, bởi vì anh không có người mẫu.” Kỳ Lâm vừa nói vừa cởi áo ra, tiếp theo là quần.

Tầm mắt Diệp Chuyết Hàn nóng rực, như thể được đốt lửa.

Kỳ Lâm cởi tới mảnh vải cuối cùng trên người, “Người mẫu của anh đến rồi đây ~”

Lời tác giả:

Tiểu Mỹ Long lo lắng, vẽ ra một kỳ lân xấu xí thì làm sao bây giờ?

*** Hết chương 90

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương