Bạo Chúa
Chương 41: Johny (3)

Nếu như vẻ đẹp kiểu Angel là cực đẹp, là nghiêng nước nghiêng thành, thì đám ma cà rồng này phải dùng từ ngoại hạng! Một vẻ đẹp hoàn toàn phi nhân loại, phi logic! Nhưng thực sự thì tôi cũng không ấn tượng lắm, không hiểu vì sao, nhưng tôi có cảm giác mình đã thấy một vẻ đẹp khác, kinh khủng hơn thế này nhiều, có điều nghĩ lại thì tôi cũng cóc nhớ là đã thấy ở đâu?!

Poison khẽ hé bờ môi đỏ chót, để lộ ra hai hàng răng trắng bóng đều tăm tắp, và tất nhiên là bốn chiếc nanh hơi dài hơn bình thường.

- Thật sự ta không hiểu tại sao Angie chọn cậu nữa?

Hả? Sao lại liên quan đến Angelika?

- Thưa cô Poison...

- Cậu đang nói ta già rồi sao, Johny Ouro?!

- Dạ dạ không, thưa tiểu thư Poison!

- Con bé Angel vừa xinh đẹp, vừa thông minh, lại tài năng. Chỉ cần nó hô một tiếng sẽ có vô số đàn ông lẫn đàn bà trong tòa thành này xếp hàng dài xin rước nó về. Thậm chí không chỉ một lần hoàng đế Shael than thở về việc Angie từ chối lão. Vậy mà cuối cùng con bé lại chọn cậu! Ta tự hỏi nó thấy gì đặc biệt ở cậu nhỉ?

- A...ha ha! Là duyên số, là duyên số thôi!

Tôi cười trừ. Chẳng lẽ nói tôi có hệ thống ăn gian?

- Thôi được rồi, ta tiếc cho hoa nhài cắm bãi cứt trâu, nhưng nếu bông hoa đó muốn thế thì ta cũng đành chịu! Cậu muốn mua gì sao?

- À vâng vâng, tôi muốn mua một chiếc vòng da.

Phòng làm việc của Poison sặc mùi bệnh viện - chính xác hơn là thuốc khử trùng. Rất hiển nhiên, công việc chính của cô ta là xỏ khuyên mà. Tôi thử cầm một chiếc kim khá lớn lên nhìn. Loại kim này dùng để xỏ cái gì?

- Bỏ nó xuống, Johny! Đừng làm nhiễm trùng dụng cụ của ta! Và đó là một chiếc kim xỏ chỗ kín, nếu cậu thắc mắc!

Ặc! Tôi vội vã ném nó xuống khay.

Poison cầm theo một bộ vòng cộng dây lại gần. Tôi trả tiền, nhận đồ, sau đó quay lưng định bước đi. Tại sao nói là "định", bởi vì khi tôi định làm vậy thì cô ta đặt tay lên vai tôi. Này này, tôi là người đứng đắn đấy nhé!

- Nghe nói cậu là một chủ nô tài năng đúng không Johny?

- Dạ vâng vâng thưa tiểu thư Poison!

Poison dùng hai ngón tay "bước" xung quanh lồng ngực thôi. Hơi thở thơm ngát, nóng rực của cô ta phả nhè nhẹ lên gương mặt lúc này đang rịn mồ hôi lạnh. Bạn nghĩ cảnh này kích thích sao? Phải, rất là kích thích, kích thích như kiểu một con chuột đồng nhìn thấy rắn hổ mang vậy! Tôi có cảm tưởng nếu như mình dám bước một bước thôi thì cô ta sẽ đập chết tôi ngay lập tức.

- Làm gì mà căng thẳng vậy, Johny bé bỏng! Ta đâu có định ăn thịt cậu đâu!

Ừ, chỉ hút máu thôi!

- Cậu thấy đấy, dạo này ta chẳng có ai phục vụ cả. Toàn bộ phòng làm việc rộng như thế này mà chỉ có mỗi một người phụ nữ cô đơn yếu đuối quản lý, cậu thấy ta có vất vả không?

Phụ nữ? Đồng ý! Cô đơn yếu đuối? Chỗ nào vậy!

- Dạo này ế ẩm quá nên ta cũng không có nhiều tiền, mà chắc là Johny bé bỏng sẽ không chém ngọt ta đâu nhỉ, đúng không Johny?

Tôi đành gật lia lịa như gà mổ thóc. Cứ đáp ứng mụ ta đi, còn sau này có làm không lại là chuyện khác, oa ha ha ha!

- Ta cần một nữ nô lệ, đẹp thì tốt, không thì bình thường thôi cũng được. Dù sao ta cũng chỉ làm việc trên thân thể là chính. Nhưng nhất định phải khỏe mạnh! Nhớ đấy! Ta chán phải tìm nô lệ liên tục rồi. Và đừng có mang trẻ con tới đây, chúng nó yếu lắm!

- À, ta không cần một khúc gỗ, cho nên tốt nhất là kiếm đứa nào tương đối nhạy cảm một chút, nhìn nó oằn oại theo từng nỗi đau mới khiến ta cảm thấy kích thích được. Con bé cũng cần khôn khôn một tí, đủ để sắp xếp công việc phụ giúp ta. Còn về tính tình hay nhân cách thì không quan trọng.

Poison nháy mắt một cách tinh nghịch.

- Mà cơ thể nó phải sạch, tức là không có sẹo gì hết nhé! Cậu có thể vẽ một tác phẩm nghệ thuật trên một trang giấy rách hoặc nhàu bẩn được không? Hãy nhớ, cơ thể phải sạch!

- Còn nữa, do đặc thù công việc, nên tốt nhất con bé phải có kiến thức về y học, chí ít cũng phải biết chăm sóc vết thương, và dọn dẹp tương đối. Nếu như con bé có khả năng sửa soạn hồ sơ hay giao tiếp tốt với khách hàng thì thật là tuyệt vời!

- Và cuối cùng, có đôi khi ta cần một người mẫu để thử trình diễn các đồ chơi cho khách hàng, cho nên con bé phải biết cách di chuyển như một người mẫu, biết cách hành xử như một con thú cưng, và quan trọng nhất là có khả năng chịu đựng một số sở thích tình dục... ừm, kì lạ! Yêu cầu chỉ có vậy thôi, cậu cứ liệu mà chuẩn bị! Nếu như tiền không đủ thì, hì hì, ta sẽ dùng cách khác để bù đắp cho cậu đấy!

Poison khẽ cắn môi, mắt hơi híp. Nhưng thật lòng thì tôi không thấy bất cứ một sự khêu gợi nào ẩn chứa đằng sau cặp mắt màu tím ấy.

- Được rồi, tôi sẽ cố gắng thử xem, thưa tiểu thư Poison! Tạm biệt!

- Không tiễn, hì hì!

***

Sương mù cũng giống như một dòng sông vậy, bạn kiên nhẫn, bạn có phương pháp, bạn may mắn thì sẽ bắt được cá. Nhưng phần lớn thời gian bạn sẽ câu phải rác rưởi. Và giờ thì tôi đang gặp phải rắc rối rồi đây.

Trước mặt tôi là một gã bác sĩ chợ đen cùng với ba con yêu tinh. Có chúa mới biết tại sao chúng lại đang lấy nội tạng của cô gái khốn khổ. Ý tôi là, bệnh viện Ouro để làm cảnh hả? Dù sao thì cũng không đáng chiến đấu vì một cái xác chết, các bạn cũng nghĩ vậy đúng không? Tôi nhẹ nhàng rút lui, và có vẻ như chúng cũng vờ như không thấy tôi. Rất tốt, nước sông không chạm nước giếng.

Tôi tiến về một hướng khác. Các bạn hẳn còn nhớ quy tắc hai mét đúng không? Miễn sao vẫn còn loanh quanh trong phạm vi hai mét thì tôi sẽ không lo bị Sương mù cuốn tới thế giới khác. Chợt tôi thấy có tiếng phụ nữ hét thảm! Tôi vội vàng chạy tới gần.

Đó là một cô gái trẻ, với mái tóc đen dài đang xõa kín mặt, nằm dài trên mặt đất. Có vẻ như tay phải cô ta bị một bộ hàm chắc khỏe cắn nát rồi. Gần đó là một gã người sói.

Người sói là một chủng tộc thường thấy ở dòng họ Kamra. Chúng nó rất nhanh, khỏe, và có khả năng phục hồi tốt. Nhược điểm duy nhất của bọn này là ngu như một con dã thú, đặc biệt là lúc chúng nó "hóa thú" hoàn toàn. Tôi hít sâu một hơi, cảm nhận từng thớ cơ bắp rung lên, tham lam cắn nuốt những mảnh năng lượng ẩn trong tế bào. Toàn thân tôi căng cứng, giống như một chiếc cung giương lên, như một viên đàn đã lên nòng! Dùng mắt thường cũng có thể thấy cơ thể tôi đang lắc lư cực nhanh về phía trước và sau.

Pằng! Lựa dịp cơ thể đang hướng về phía trước, tôi đạp mạnh. Mặt đất nát vỡ, còn tôi bay về phía con sói với tốc độ xé gió. Khi bạn lao với tốc độ nhanh, thì khung cảnh xung quanh sẽ bị kéo dài ra và trôi tuột về phía sau, tạo nên một cảm giác khá là thú vị!

Con sói đã thấy tôi. Nó há chiếc miệng dài đỏ lòm hôi thối, gào to đầy đe dọa. Tôi đột ngột dừng lại, cảm nhận một áp lực khủng khiếp lên chân chống! Hông tôi xoay nửa vòng, chân phải co sẵn, sau đó đạp mạnh! Đó là một cú xoay người đá giò lái tiêu chuẩn! Quán tính và lực truyền từ chân trụ qua eo, sau đó tìm được lối thoát ở chân phải, cuồn cuộn đánh về phía gã người sói. Nó vung chiếc cẳng tay to ngang bắp đùi tôi lên đỡ.

Crack! Tiếng xương nứt! Tôi dường như thấy vẻ đau đớn hơi xẹt qua trên gương mặt con ác thú, nhưng nhanh chóng bị cơn giận dữ thay thế. Nó vung bàn tay hộ pháp, cào tôi một phát. Nhưng vết thương khiến nó chậm lại một chút, cho nên cú cào đó chẳng làm xước nổi một vạt áo.

- Này sói ngu, hay là mày bỏ cô gái này lại, sau đó đi tìm con mồi khác nhé? Coi như mày chưa từng thấy cô ta?

- Graoooo!

- Hầy, nói nhẹ không nghe, lại muốn ăn đòn hả!

Tôi khẽ lắc lắc cổ chân trái, xua tan cảm giác tê nhẹ. Con dã thú chồm tới, há miệng ngoạm lấy tôi. Hụt rồi! Tôi thụp người, co gối phải, nện thẳng vào bụng nó, nhưng bị nó dùng tay đỡ được. Thể chất loài người không bằng quái vật, cho nên tôi cần hạn chế để nó tóm được.

Tôi thu chân, nhưng bàn tay đầy vuốt sắc đó vẫn kịp để lại cho tôi một vết rạch sâu hoắm. Vết thương có chút ngứa, là bởi phần lớn móng của đám quái vật này có chứa đủ thứ bẩn thỉu, như thuốc độc hoặc vi khuẩn có hại chẳng hạn. Vết thương tuy sâu nhưng không ảnh hưởng nhiều đến cử động, nên tôi chống chân phải xuống, nghiêng người tặng nó một cú đá vào má phải. Con quái vật choáng váng vì cú đá, lảo đảo lùi lại.

Các bạn có biết rằng phần lớn các võ sĩ lấy lực của các cú đá từ đầu gối và cổ chân không? Đó là bởi eo người không hỗ trợ cho những động tác xoay như đầu gối. Về cơ bản chỉ có phụ nữ mới có thể sử dụng lực từ eo, vì kết cấu cơ thể họ khác đàn ông, nhưng hành động đó cũng đặt áp lực cực lớn lên cơ thể. Có điều các bạn nghĩ tôi là ai? Cơ thể tôi đương nhiên chịu được áp lực rồi, còn về việc sử dụng hông để làm trụ xoay... nói chung là rất đau đấy! Đổi lại, thành quả thì cực kì kinh khủng!

Các bạn hình dung như này, một võ sĩ nặng gần chín mươi cân, với tư thế đá hợp lý, có thể gây một lực tương đương với hơn một tấn! Hiện tại tôi nặng khoảng tám mươi cân, vâng, tôi đã mọc thêm "một ít thịt" kể từ khi thay thế thằng đần độn trước đó, tôi cũng cao hơn một chút, đạt tới một mét tám lăm. Lại lạc đề rồi! Đại khái là tôi có thể gây ra một lực nặng tầm năm tấn, chưa tính kỹ thuật cộng hưởng!

Tại sao lại như vậy? Đầu tiên, chúng ta phải hiểu, não bộ chưa bao giờ dùng hết hiệu suất toàn bộ cơ bắp, vậy nên một người nặng gần tạ chưa chắc đã đấm mạnh như một gã loắt choắt bảy mươi kí đấm một tấc! Đó là bởi gã loắt choắt có não phát triển hơn, tận dụng được cơ bắp tối ưu hơn, nên mới có truyền thuyết cú đấm một tấc là thế!

Thứ hai, là vì lực xoay của đầu gối không thể nào hỗ trợ tốt như hông. Với hai điểm trên, cùng khối lượng cơ thể, tôi có thể gây ra một lực mạnh gấp năm lần võ sĩ khác. Tất nhiên, để sử dụng eo làm trọng tâm, bạn không chỉ cần chỉnh sửa kết cấu cơ thể, mà còn phải có khả năng giữ thăng bằng cực tốt nữa!

Tôi siết chặt nắm đấm tay phải, bắt đầu tích tụ "độ rung". Gân và mạch máu trên cánh tay nổi lên, sau đó cả cẳng tay bắt đầu đỏ rực. Cần kết thúc nó sớm để tránh đám săn mồi khác mò tới! Con sói đã tỉnh đòn, hét lớn, sau đó chạy tới vung vẩy hai cặp vuốt, cào vô vọng trong không khí. Tôi rất ngại đấu với những đối thủ linh hoạt, không phải là tốc độ nhanh, mà là linh hoạt, vì tôi không tài nào đuổi kịp khả năng chuyển hướng của họ với phong cách chiến đấu như hiện tại. Nhưng nếu như chơi khô máu, hà hà, tôi sẽ cho họ hiểu tại sao tinh tinh mới là kẻ mạnh nhất nếu cùng khối lượng!

Tôi dùng tay trái đè lên bàn tay phải của con sói, gạt nó ra, sau đó tay phải đấm thẳng vào ngực nó. Tôi cảm nhận được da thịt nóng hổi của con sói khẽ lướt qua phần da trên hai mấu xương lồi. À đấy, khi đấm, bạn hãy cố gắng tiếp xúc với đối thủ bằng hai mấu xương lồi trên bàn tay nhé, để tránh trật khớp, sau đó mới là toàn bộ phần ngón tay phải và giữa! Tuyệt đối đừng tiếp xúc bằng ngón út và áp út, chúng yếu cực kì! Lực truyền từ tay tôi vào ngực con vật khốn khổ, khiến toàn bộ vùng ngực nó rung lên theo tần số riêng biệt, sau đó, bùm! Giống như bạn bắn một quả đạn pháo vào ngực nó vậy!

Nhiều lúc tôi tự hỏi liệu mọi thứ có phải trùng hợp không? Tôi chọn một bộ môn thể hình kì dị khiến cho thân thể sinh ra sức lực khác hẳn người thường. Sau đó là một bộ võ thuật yêu cầu tố chất thân thể cực mạnh, và cuối cùng là một phong cách chiến đấu bạo lực mà đơn giản, chỉ cần đánh trúng là chết. Có khi về già tôi sẽ thành lập võ đường, mở môn phái tên là một đòn chết tươi quá, ha ha!

Cô gái dưới đất quằn quại vì cơn đau và mất máu. Tôi bế bổng cô ta lên, đặt qua vai, sau đó bước về tòa thành. Theo như hệ thống đánh giá thì cô gái này có trí tuệ rất cao, cùng với tinh thần lực tốt, tương đối phù hợp làm Phù thủy, kể cả không thì tôi cũng có thể dạy cô ta thành Phụ tá đúng chứ? Còn về phần Poison? Xì, kệ cô ta, khi nào rảnh tôi sẽ thử! Nhắc mới nhớ, hình như tôi chưa từng gặp phải trường hợp liên tiếp bị kẻ địch tấn công thì phải, cứ như thể... cứ như thể Sương mù chỉ cho một kẻ địch mỗi lần tấn công tôi vậy? Tôi bật cười, lắc đầu tự giễu. Thật ngớ ngẩn, đáng lí tôi phải cảm ơn trời đất mới đúng!

***

Chữa trị vết thương này tương đối loằng ngoằng và đắt đỏ, thành ra cô ta nướng của tôi mất năm mươi đồng vàng. Nhưng năm mươi đồng cho một nữ nô lệ ngoại hình khá và có tiềm năng trở thành phù thủy cùng với phụ tá? Quá hời!

Một nữ y tá dắt cô gái ra trả cho tôi. Mà đến giờ tôi vẫn chưa hỏi tên cô ta là gì! Tôi lại gần, định tròng dây qua cổ thì cô ta đột ngột lùi lại, nhìn tôi đầy cảnh giác. Quên không nói, tôi đã nhờ các bác sĩ tiêm nước thánh chuyển ngữ cho cô nàng rồi.

- Anh là ai? Và định làm gì vậy?

Đây không phải là một chỗ thích hợp để "dạy dỗ" nô lệ, nó sẽ làm danh tiếng của tôi mất hết, vậy nên tôi lanh lẹ lao tới, đặt tay lên vai cô ta. Chỉ với một chấn động nhẹ là đủ để cô gái ngất đi. Tôi đỡ lấy cô nàng, tròng dây qua cổ, sau đó bế thốc qua vai, bước về nhà.

***

Hiện tại Isa đang dắt Kat đi ra ngoài chơi, tôi đoán vậy? Còn Angel thì đang làm việc trên văn phòng liên minh, rốt cuộc cô ấy còn phải làm gì ở văn phòng nữa nhỉ, hiện tại cô ấy là giám hộ riêng của tôi cơ mà? Chậc!

Tôi ném nô lệ lên tấm thảm giữa phòng, sau đó vỗ tỉnh cô ta.

- Chào mừng tới Tòa thành trắng, cô bé! Xin tự giới thiệu, ta là chủ nhân của cô, Johny Ouro, và cô là nô lệ của ta!

- Anh anh... tôi...

Rất tốt, không hỏi lại những câu nhảm nhí mà tôi đã trả lời trước! Một cô gái thông minh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương