Edit: mô mô

Lời này của hắn vừa ra, ấn đường của nàng nhảy dựng lên. Nhìn khuôn mặt dò hỏi nghiêm trang của lão nhân gia hắn, nàng cố gắng áp chế cơn bực tức trong người cùng hắn vui sướng moa moa? Hắn cảm thấy hai bọn họ có khả năng vui sướng moa moa cùng nhau sao?

Nhìn một lúc lâu, Lạc Tử Dạ hít sâu một hơi làm chính mình bình tĩnh một chút, tiếp tục nhìn mặt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:" Ngượng quá, Nhiếp Chính Vương Điện hạ, từ trước đến nay gia chưa từng nghĩ cùng ngươi vui sướng moa moa bao giờ. Cái gia muốn nói là chúng ta đã không thể vui sướng cùng chơi đùa!"

Tuy rằng mỗi lần bọn họ chơi đùa cùng nhau đều không hề vui sướng!

Lời này của nàng hắn cũng không để bụng chỉ hơi nghiêng nghiêng đầu lại, lộ ra một nửa nặt nghiêng nhìn Lạc Tử Dạ. Đường cong khuôn mặt tinh xảo khiến lòng người run sợ, tim đập nhanh nhưng lại ngạo mạn đến nỗi khiến người ta tưởn muốn đá hắn một cái. Sau khi quay đầu lại, hắn laii càng ngạo mạn, mở miệng nói:" Cũng đúng, muốn cùng cô moa moa thì ngươi không xứng!"

Lạc Tử Dạ chán ghét hắn thì đương nhiến hắn cũng biết. Ở trong lòng của hắn tự cho rằng mình là một người cực kì rất bao dung đối với sủng vật của mình cho nên câu nói không biết sống chết ban nãy của nàng hắn cũng miễn cưỡng có thể tha thứ! Chỉ là bàn tay đang nắm mặc ngọc sáo kia đang chậm rãi nắm chặt hơn.

Lạc Tử Dạ xanh mặt trừng mắt nhìn hắn. Nói thật, nàng không thể hiểu được tại sao trên đời này lại có một người tiện đến như vậy. Hắn tiện như một đoá hoa nở rộ vào ban đêm, không cho ánh mặt trời chiếu vào mình vậy! Hơn nữa lại thập phần giỏi về công việc tự dát vàng lên mặt mình, ai cũng đều không xứng có liên quan đến lão nhân gia hắn! Nếu như vậy, kia:" Kì thật bổn thái tử nghĩ mình không những không xứng moa moa cùng ngài mà còn không xúng cùng ngài xuất chinh. Cho nên nếu ngài yêu thích đánh giặc thì không bằng tự mình đi đi!"

Chỉ cần không phải đi đánh giặc cùng hắn thì thừa nhận không xứng hay có xứng cũng không có gì quan trọng!

Lời này của nàng vừa ra hắn bỗng nhiên xoay ngừoi, nâng bước đi về phía nàng, ánh mắt sâu hun hút không nhìn thấy đáy, khuôn mặt tuyệt luân làm thần ma giận sôi mặt chậm rãi đến trước mặt nàng. Lạc Tử Dạ cắn răng, mắt trừng lớn nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc kia, nàng cảm thấy máu mũi của nàng bắt đầu không chịu được khống chế nữa rồi! Đầu óc giống như bị say xe, chân cẳng mềm nhũn, quần lót có điểm ướt át...

May mắn là nàng vẫn khống chế được!

Hắn đánh giá nàng trong chốc lát hơn nữa lại nhìn từ trên xuống dứoi mà đánh giá. Giống như đang đánh giá bản lĩnh cùng giá trị của nàng. Đánh giá một lúc lâu sau hắn mới dùng ngữ khí đánh giá hàng hoá, khinh bỉ, chậm rãi mở miệng:" Cũng đúng, ngưoi không xứng đáng xuất chinh cùng cô!"

Lời này của hắn làm cho nàng cực kì sung sướng mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, mắt sáng ra vài phần. Thật tốt quá, không phải cùng hắn đi đánh giặc không nói, còn được trong một thời gian ngắn không phải nhìn thấy cái bản mặt suốt ngày tìm phiền toái cho nàng, việc này quả thật là làm người ta sung sướng đến nỗi muốn bay lên trời rồi!

Nhưng mà nàng còn chưa có cao hứng xong hắn đã để sát khuôn mặt làm thần ma phải xấu hổ vào mặt nàng. Ý cười khắc nghiệt, chậm rãi nói:" Nhưng là Thái tử lại rất có tư cách quét tước nhà cửa, bưng trà cho cô!"

Lạc Tử Dạ nghe xong mời này thù gân xanh ở thái dương đua nhau nổi lên. Huy một cái tát về phía hắn, cắn răng nói:" Than bùn!"

Tất nhiên tay nàng không thể nào huy đến được mặt của hắn mà lại bị hắn tóm được. Lúc này Hiên Thương Dật Phong cũng chậm rãi bứoc tới. Hắn chậm rãi đi đến giống như đem đến một trận gió nhẹ. Hoa đào bốn phía tựa như được trận gió này thổi qua mà lay động. Phượng Vô Trù nghe thấy tiếng bước chân lại đây thì buông bàn tay đang kiềm chế Lạc Tử Dạ ra.

Sau khi Lạc Tử Dạ lấy được tay ra thì nhìn Phượng Vô Trù cười lạnh một tiếng. Nụ cười kia lại mang theo hương vị khiêu khích tựa như đang nói một ngày nào đó cái tát này nhất định tát lên mặt hắn tạo ra tiếng vang bốp bốp!

Nhưng mà biểu tình không phục này của nàng rơi vào trong mắt hắn lại thành đang lấy lòng hắn.

Hắn nghiên đầu nhìn về phía Hiên Thương Dật Phong, ánh mắt có điểm không kiên nhẫn, trầm giọng nói:" Phong vương mượn sủng vật của cô cũng đã lâu. Giờ phút này hẳn là nên vật quy nguyên chủ, đúng không?"

Hắn cao hơn Hiên Thương Dật Phong phải đến mười cm, ánh mắt không hề có thiện ý nhìn Hiên Thương Dật Phong, khí tràng thập phần cường đại.

Hiên Thương Dật Phong cũng không để ý. Hắn chỉ có chút kì quái chính là quan hệ trước mắt của Phượng Vô Trù với Lạc Tử Dạ không hề tốt thậm chí còn giống như kẻ thù hơn. Nhưng mà tại sao Phượng Vô Trù lại nói ra những lời này với hắn hơn nữa kết hợp thêm với biểu tình trên khuôn mặt thì... hình như có điểm địch ý đối với hắn.

Hắn xác định địch ý này thập phần chân thật mà không phải hắn nghĩ nhiều. Chẳng lẽ bởi vì đây là món đồ chơi mới của Phượng Vô Trù nên hắn không thích bị ngừoi khác đoạt? Hay vẫn là... có tâm tư khác mà chính mình lại không nhìn thấu?

Trong lòng Hiên Thương Dật Phong đang hiện lên trăm ngàn câu hỏi vì sao nhưng nụ cười trên mặt lại không hề thay đổi. Chỉ chậm rãi mở miệng nói:" Đúng vậy. Bổn vương còn có việc, ta đi trước. Chỉ là theo như bổn vương biết, Nhiếp Chính Vương Điện hạ hình như không thích hoa đào!"

Hắn nói xong lời này cùng không đợi Phượng Vô Trù đáp lời mà xoay người rời đi.

Lời này của hắn truyền đến trong tai Nhiếp Chính Vương điện hạ khiến ma đồng của hắn lạnh đi vài phần, nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Hiên Thương Dật Phong, chậm rãi lộ ra sát ý. Cho dù đấy là sự thật thì hắn cũng không thể chịu được phát biểu của Hiên Thương Dật Phong.

Nhưng lời này rơi vào lỗ tai Lạc Tử Dạ liền hoàn toàn khác. Phiên bản của nàng là tên khốn Phượng Vô Trù này không thích hoa đào nhưng lại làm bộ tới đây để thưởng thức. Mà mục đích của hắn lại là đem phiền toái đến cho nàng, biểu hiện hắn đang thập phần dụng tâm lương khổ. Nghĩ tới đây sắc mặt của nàng càng khó nhìn hơn! Trợn mắt nhìn hắn, tựa như đem hắn ăn tưoi nuốt sống.

Nhận ra ánh mắt không hề thân thiện của nàng, Phượng Vô Trù mới thu hồi lại ánh mắt nguy hiểm nhìn Hiên Thươn Dật Phong. Nghiêng đầu nhìn nàng thì nhìn thấy biểu tình không phục của nàng. Ánh mắt hắn mang theo vài phần xem thường. Âm thanh ma mị trầm thấp chậm rãi vang lên:" Không phục? Ngươi cũng xứng nói không phục? Nếu không phục vậy ngươi cường đại cho cô xem! Nhớ kĩ, kẻ yếu không có tư cách nói không phục!"

Ý tứ của hắn chính là nàng không có tư cách nói không phục.

Câu nói này của hắn khiến cho nàng bất giác run lên. Lồng ngực nàng hơi chấn động, cảm giác tức giận, không phục, nghẹn khuất cùng sát ý đều chậm rãi xuất hiện cuối cùng hội tụ thành một đạo điện quang từ giữa không trung hung hăng đánh xuống đầu nàng

Làm những ý nghĩ suy sụp, tránh né của nàng chậm rãi tan đi, giốn như bị bao trùm lên màn sương khói chậm rãi tan đi chỉ còn lại sự sáng tỏ. Hắn nói đúng, bởi vì nàng không đủ cường đại nên hắn mới xem thường nàng! Bởi vì nàng không đủ cường đại nên mới không đánh lại hắn, bị hắn khi dễ! Bởi vì nàng không đủ cường đại nên không có tư cách nói khâm phục, trừng mắt với hắn! Nàng cũng không để ý trong mắt hắn nhìn nàng như nào nhưng nàng lại cực kì không chính mình bị người miệt thị!

Lạc Tử Dạ, không nên là kẻ yếu!

Yêu vật cũng vĩnh viễn không phải là kẻ yếu!

Mà lời này của hắn không thể nghi ngờ là đang vũ nhục nhân cách cùng tôn nghiêm của nàng!

Nhìn nhau nửa ngày, nàng lạnh lùng cười một tiếng, quay người đi, không nuốn nhìn hắn một cái mở miệng nói:" Phượng Vô Trù, đây là ngưoi bức ta! Đại để cũng là ngươi cảm thấy thiên hạ to lớn này chỉ có ngươi đứng ở vị trí cao nên tịch mịch. Đã vậy thì ta thành toàn cho ngươi, chắc chắn ta sẽ lên tới vị trí cao. Nói vậy chắc ngươi cũng hiểu được một núi không thể có hai hổ, chờ một thời gian xem hai chúng ta rốt cuộc là ai đem ai đạp dưới chân!"

Cho dù có phải cùng xuất chinh hay không nàng cũng không để ý! Đi cũng được mà không đi cũng được. Tóm lại, một ngày nào đó nàng sẽ không tiếp tục bại dứoi tay hắn!

" Cô rửa mắt mong chờ!" Môi mỏng của Phượng Vô Trù hơi xả, trầm giọng nói, giọng nói không nghe rõ hỉ nộ.

Diêm Liệt thấy vậy thì quay đầu nhìn biểu tình của vương nhà mình. Hắn có thể nhìn ra được rằng thái tử đã bị vương nhà mình triệt để chọc giận, tính toán trưởng thành tranh đua cao thấp cùng vương. Nhưng là vương đối với thái tử không phải... rồi lại vì sao...? Không lẽ hết thảy chỉ vì hắn suy nghĩ quá nhiều?

Hắn mở miệng thử thăm dò Nhiếp chính vương điện hạ:" Vương, thái tử tựa hồ rất tức giận!"

" Ân!" Nhiếp Chính vương điện hạ nhàn nhạt lên tiếng. Cặp ma đồng vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng. Tấm lưng của nàng cùng dĩ vãng bất đồng, đều là đáng khinh thậm chí có điểm túng nhưng hôm nay bóng lưng kia lại tựa như thẳng thắn làm cho hắn thấy được sự quyết tâm cùng kiên cường của nàng.

Lạc Tử Dạ kì thật kiên cường cùng kiêu ngạo từ trong xương cốt. Nàng quả thực không làm hắn thất vọng.

Diêm Liệt nhíu mày, ăn ngay nói thật mở miệng:" Nhưng mà lời nói hôm nay của ngài đã làm cho thái tử rất tức giận không chừng còn sinh ra địch ý với ngài..." Chẳng lẽ gần đây vương đan nhàm chán, nghĩ cùng thái tử giết ra tiết mục tương thân tương ái?

" Thế thì làm sao?" Phượng Vô Trù liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không chút nào để ý hơn nữa còn thập phần ngạo mạn. Sau khi đảo qua Diêm Liệt một cái liền tiếp tục nhìn phương hướng của Lạc Tử Dạ, bàn tay nắm mặc ngọc sáo hơi giật giật. Sau đó hắn mở miệng nói:" Hắn luôn luôn trốn tránh, hắn biết rõ chính mình không thể bứt ra, lại luôn luôn ảo tưởng rằng mình có thể tránh xa được cuộc chiến tranh giành thiên hạ này. Chỉ là, ngươi cảm thấy hắn có thể thoát được sao?"

Diêm Liệt hơi hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn mở miệng nói:"Không có khả năng!" Đích xác, không chỉ vương nhìn ra mà hắn cũng nhìn ra được khả năng thái tử thoát được cuộc chiến này chỉ là con số không.

Lời này của hắn vừa ra, Phượng Vô Trù cười nhạo một tiếng sau đó mới chậm rãi nói:" Muốn sống sót ở thời chiến loạn này thì hắn cần thiết phải có năng lực tự bảo vệ mình. Ngay cả Quả Quả cũng biết lưu lại chỗ dựa cho mình, còn Lạc Tử Dạ thì sao? Cho dù động vào một đầu ngón tay của cô hắn cũng không làm được!"

Diêm Liệt nghe xong liền hiểu được vương bất quá là đang khích lệ thái tử. Làm cho nàng ít nhất cũng có năng lực tự bảo vệ mình. Bởi vì tính cách của Thái tử làm hắn mơ hồ nhìn ra một ít đó là muốn khuyên nàng như thế nào cũng không khuyên được tỷ như vừa nãy Hiên Thương Dật Phong nói nửa ngày thái tử cũng không dao động mà chỉ suy xét cho có lệ. Chi bằng dùng biện pháp trái ngược nếu không tại sao khi vương kích bác thái tử một câu, thái tử liền cắn răng cảnh cáo, hạ chiến thư nhìn dáng vê liền biết vì tức giận mà phấn đấu đề cao thực lực của chính mình!

Diêm Liệt nhìn mặt nghiêng của Phượng Vô Trù, chân thành nói:" Vương, nếu như Quả gia nghe được lời vừa rồi của ngài thì sẽ phi thường cao hứng!" Đáng tiếc sau sự kiện xoát tường lần trước, sau khi nó bị gõ ngất liền tự đem nhốt bản thân vào phòng nhiều ngày, đến giờ vẫn chưa chịu ra gặp người!

"Ân!" Điểm quỷ dị là lời này của Diêm Liệt vừa ra, Phượng Vô Trù không ra nất kì đánh giá nào, chỉ lên tiếng.

Không biết vì sao lúc Lạc Tử Dạ vừa đi khuất khỏi tầm mắt của Nhiếp Chính Vương điện hạ, hắn liền nghĩ lại lời nói tràn đầy địch ý của nàng thì tâm can tràn đầy phiền muộn. Nếp gấp ở ánh mắt càng sâu thêm một chút. Hắn chắc chắn cho dù Lạc Tử Dạ có cường đại lên thì cũng là sủng cật của hắn, trốn không thoát được bàn tay hắn. Nhưng nhớ lại lời nói dành cho địch nhân ban nãy của nàng lại làm cho lòng hắn mạc danh kì diệu trở nên phiền muộn.

Hắn hít sâu một hơi nghiêng đầu nhìn hướng đông. Cùng lúc đó một đạo ma tức xuyên thấu không khí đem chõ hắn nhìn bao lại. Mang theo lực đạp mạnh mẽ đem người trốn ở gần đấy ném thật mạnh ra bên ngoài.

Ngay sau đó người đang trốn ở một gốc cây bị quăng ngã ra.

Người này là Vân Tiêu Nháo! Sau khi bị quăng ngã, Vân Tiêu Nháo nhanh chóng bò dậy, bất chấp hình tượng sửa sang lại vạt áo của chính mình. Một khuôn mặt yêu kiều bị doạ sợ đến trắng bệch, khong dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Phượng Vô Trù, ấp úng nói:" Ta ta... ta chỉ tới đây xem.... Thái tử cùng Hiên Thương Dật Phong ở chung như thế nào..."

Tuy rằng là bởi vì Phượng Vô Trù mà nàng không dám trắng trợn theo đuổi thái tử. Nhưng sau khi biết thái tử là đoạn tụ lại cùng Hiên Thương Dật Phong tới nơi này nên nàng không quản được chân chính mình nên mới theo đến đây. Không nghĩ tới nàng vừa mới tới liền bị phát hiện, sau đó thù bị cưỡng chế bay từ câu ra.

Phượng Vô Trù nghe xong lời này chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng một cái, xoay ngừoi rời khỏi.

Vân Tiêu Nháo sửng sốt, không nghĩ tới chính mình chính mình đơn giản như vậy liền thoát được một kiếp. Nhiếp chính vương điện hạ trở nên khoan dung từ khi nào vậy?

Nàng không hiểu nhưng Diêm Liệt lại nhanh chóng suy đoán bổ não. Vương đại để là vì hắn cùng Vân Tiêu Nháo đều có cùng mục đích cho nên mới đồng bệnh tương liên? Vì vậy liền dễ dàng tha thứ cho Vân Tiêu Nháo! Diêm Liệt hắn đúng là một tiểu ám vệ cơ trí!

----------

Mà Lạc Tử Dạ sau khi rời khỏi đấy cũng không trở về phòng. Vác thao khuôn mặt xanh mét đến trước cửa phong phương trượng. Hôm nay nàng thực sự rất tức giận! Nàng sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng có ai như hắn vũ nhục nàng! Cho nên nàng nhất định sẽ chứng minh cho hắn thấy nàng có tư cách nói không phục hay không!

Hiện giờ nàng đã hấp thu nội công của Định Không trưởng lão. Còn đến tìm phương trượng là bởi vì hắn cùng Định Không trưởng lão là đồng môn hi vọng hắn sẽ biết cách giúp nàng đem nội lực trong cơ thể đang phủ bụi dẫn ra cũng như sử dụng!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương