Báo Cáo Nhiếp Chính Vương: Thái Tử Muốn Nạp Phi
-
Chương 5: Con đường chết càng chạy càng gần..
Edit: Mẹ Chíp
Sau khi hạ quyết tâm, nàng xoay người dự định hồi phủ, lại cúi xuống nhìn y phục rách nát của mình, tùy tiện xé thêm vài cái nữa, sau khi cảm thấy thuận mắt hơn một chút mới nghiêng đầu nhìn đám cung nhân đứng bên cạnh, tức giận nghiến răng ken két: " Tính tình cái gã nhiếp chính vương gì đó lúc nào cũng tệ như vậy sao?"
Nàng bất quá chỉ là nhận nhầm người, mới nói được có một câu. Hắn cũng chẳng cần phân biệt phải trái,cư nhiên đánh nàng thành cái bộ dạng như thế này. Đến sự khoan dung cơ bản giữa người với người một chút cũng chẳng có! Loại người nhỏ nhen như vậy thì làm gì có ai thèm kết làm bằng hữu với hắn?!
Cung nhân nghe nàng hỏi như vậy, âm thầm nuốt nước bọt, răng trên răng dưới va vào nhau lách cách, cho mượn thêm một lá gan chứ mười vạn lá gan,gã cũng không dám ở sau lưng bàn chuyện về nhiếp chính vương điện hạ. Nhưng cũng không dám trái lệnh, len lén quan sát sắc mặt của chủ tử một lúc mới do dự mở miệng: " Nô tài thật sự không biết, từ khi nhiếp chính vương chấp chính đến nay, không, có lẽ sớm hơn, căn bản đã không có người nào dám chọc đến ngài ấy! Chọc giận vương chỉ có con đường chết, người chính là người đầu tiên còn sống...."
Khóe mắt Lạc Tử Dạ co rút, suýt chút nữa thì thổ máu tức chết: " Những lời này của ngươi, có phải hay không ta vẫn nên cảm thấy hết sức vinh hạnh, vạn phần may mắn, thậm chí còn phải tạ chủ long ân?
Cung nhân trợn to mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng: " Điện hạ, lẽ nào người không cảm thấy vạn phần vinh hạnh cùng may mắn sao?"
".... "
Tất nhiên! Con bà nó chứ! Đại gia ta đang vô cùng vinh hạnh, hơn nữa còn cảm thấy may mắn đến phát điên rồi đây!
Khuôn mặt nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, đôi mắt hoa đào tà mị nhíu lại, bỗng dưng lại cười rộ lên: " Giúp bổn điện hạ chuẩn bị ít đồ, để bổn điện hạ hảo hảo đáp lễ nhiếp chính vương, biểu đạt vinh hạnh, cùng may mắn!" Nàng từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ..
Đám cung nhân sửng sốt: " Ơ...? " Thái tử lại muốn làm gì?
...
Cửa chính phủ nhiếp chính vương, một đám người đang quỳ ở đó, nhìn phục sức trên người cùng cách ăn mặc của dân du mục, hiển nhiên biết được những người này không phải người Trung Nguyên, mà người ở nơi khác đến. Chỉ cần nhìn y phục thượng hạng cũng biết thân phận họ cũng không phải người bình thường, thậm chí còn là quý tộc. Hơn nữa trong đó còn có một người, đầu đội vương miện, trên vương miện còn khắc hình một con mãnh hổ, cực kỳ oai phong lẫm liệt. Chỉ là giờ phút này, người đội mũ vương ánh mắt thấp thỏm bồn chồn, cả người thậm chí không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.
Khi một loạt tiếng bước chân truyền đến, họ đã quỳ đầy trên đường chính. Một số người đã bắt đầu trở nên khẩn trương. Chỉ là quay đầu nhìn về hướng người đến cũng không dám, sắc mặt tái nhợt xám như tro, chỉ vì quá sợ hãi mà trở nên vặn vẹo.
Cách đó không xa, thấp thoáng đỉnh kiệu màu đỏ thẫm như máu huyết ngưng tụ đang từ từ tới gần. Sắc mặt của bọn họ từ đó cũng trắng bệch thêm vào phần. Nhanh chóng quỳ xuống đất, lui lại hai bên đường, không dám cản trở xa giá nhiếp chính vương.
Khi cỗ kiệu đi qua trước mặt bọn họ, người ngồi trong kiệu đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở mắt, đồng thời, cỗ kiệu cũng dừng lại trước mặt bọn họ không đi tiếp nữa.
Hoàng đế Nhung quốc sắc mặt tái nhợt, cúi thấp đầu,cả người không kìm chế được run rẩy.
Bỗng nhiên như có áp lực ép xuống, trong kiệu phát ra luồng khí tức lạnh lẽo. Luồng khí tức kết hợp nội lực cường đại có uy lực chèn ép xuống khiến cho hoàng đế Nhung quốc thở gấp, tim đột nhiên đau đớn, máu dồn lên cổ họng, suýt nữa thì phun ra ngoài! Nhưng trong lòng y hiểu rõ, không thể phun máu làm bẩn thảm của nhiếp chính vương, nếu không đó vương sẽ cho rằng đó là một sự sỉ nhục, nếu thật là như thế, chờ đợi bọn họ, chính là họa diệt tộc!
Sau khi luồng khí nội lực cường đại tan đi, Phượng Vô Trù bỗng nhiên cười một tiếng,cuồng ngạo lạnh lùng, khiến người bên ngoài nghe thấy phải run sợ, hắn trầm giọng nói: " Đứng lên đi, quân chủ của một nước, trước cửa phủ nhiếp chính vương, ngươi không cần phải quỳ!"
Lời vừa nói ra, ánh mắt của hoàng đế Nhung quốc sáng lên, trong lòng vô cùng kích động, nói như vậy... chẳng lẽ nhiếp chính vương điện hạ đã quyết định tha thứ cho khuyết điểm của bọn họ?
Ngược lại Diêm Liệt sau khi nghe như vậy lâp tức hiểu ý. Y nhìn vào ánh mắt sáng bừng của hoàng đế Nhung quốc trong lòng chỉ có thông cảm cùng thương hại!
Hoàng đế Nhung quốc vẫn còn chưa rõ tình trạng của mình, tâm trạng vô cùng kích động, tuy vậy trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ lại thấp thỏm mở miệng: " Nhiếp chính vương điện hạ, thần biết thần đã sai rồi, cầu xin nhiếp chính vương điện hạ khoan dung độ lượng!"
Hắn vừa nói xong, Phượng Vô Trù lại cười rộ lên, nụ cười nhạt vô cùng ngạo mạn, lại bao hàm lửa giận vô biên, không những thế còn ẩn chứa nồng đậm sự khinh miệt. Hắn khẽ giơ tay, chỉ là một động tác cực kì nhỏ, biến luồng nội lực hung hãn thành lưỡi dao sắc bén, không một chút mảy may bắn ra từ bên trong cửa sổ!
Hắn cũng không ngẩng đầu nhìn, luồng nột lực hóa thành mũi kiếm, hết sức chuẩn xác, không chút lưu tình nào bắn thẳng về phía ấn đường quốc vương Nhung quốc!
" Ầm!" một tiếng.
Hoàng đế Nhung quốc đột nhiên ngã xuống, hai mắt trắng dã trợn ngược, một dòng máu tươi từ khóe miệng từ từ rỉ ra, hiển nhiên là chết không nhắm mắt! Đám người bên cạnh y đồng loạt quỳ xuống, mặt người nào người ấy trắng bệch, cúi thấp đầu không dám kêu một tiếng! Cũng không ai dám ra mặt vì hoàng đế nói một câu...
Tiếng cười trầm thấp lạnh thấu xương lần nữa truyền tới, cuồng ngạo như kim nhọn đâm vào tai, xuyên qua tim khiến cho bọn họ không ngừng sợ hãi, trong lòng muốn trốn mà cũng không dám trốn! Nam tử mở miệng lần nữa, lại là phán định sinh tử của mỗi người: " Từ khoảnh khắc có ý định nghịch ý Cô, các người đã vĩnh viễn mất đi tư cách phục tùng bên chân Cô! Diêm Liệt, trong vòng ba ngày, Cô muốn thấy đầu của tất cả những kẻ tham gia tranh đoạt lãnh thổ!"
" Vâng!" Diêm Liệt cao giọng lĩnh mệnh rồi truyền lệnh xuống dưới!
Vang khắp bốn phía, tướng sĩ nghe thấy cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên. Bởi vì, trong tâm trí của tất cả mọi người, lời của nhiếp chính vương điện hạ không thể không tuân, không được phép mạo phạm, với con dân Thiên Diệu hoàng triều, hắn chính là thần linh! Hắn nói, bất luận là ai cũng phải tuân theo.. Kẻ nào trái mệnh, được chết chính là sự khoan dung lớn nhất!
Cỗ kiệu tiếp tục tiến vào phủ nhiếp chính vương, cũng ngay lúc này, một tên thị vệ từ bên ngoài cửa chạy tới.
Đợi đến khi xa giá đi vào vương phủ, thị vệ kia mới chạy vội tới trước mặt Diêm Liệt, hớt hải nói: " Diêm Liệt đại nhân, không hay rồi! Xảy ra chuyện, cái đó...."
Diêm Liệt cau mày, lạnh giọng quát lớn: " Hốt hoảng cái gì? Không được làm kinh động đến điện hạ! Nói, xảy ra chuyện gì? "
Chẳng lẽ ngoài hoàng đế Nhung quốc liều lĩnh không sợ chết kia, còn có kẻ nào có gan tầy trời đến đây nhận xui xẻo phải không? Chỉ là, không hiểu vì sao, vừa nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên nhớ đến trò đùa của thái tử điện hạ khi nãy...Trong lòng bỗng nảy lên dự cảm bất thường...
Quả nhiên, lời vừa dứt, một thị vệ khác hoang mang chạy vào, giọng khẩn trương: " Là như vậy, sau khi thái tử điện hạ rời cung, bỗng nhiên hạ lệnh đồng loạt hạ cây dựng nhà, đào kênh thoát nước, lệnh cho tất cả dân chúng hoàng thành đem phân người và súc vật vốn thường dùng bằng mương thoát nước ngầm, nay đem khơi thông tất cả ra ngoài! Nói là để giúp cho cuộc sống bách tính thêm tiện lợi...."
Diêm Liệt nhướn mày, ngạc nhiên: " Từ khi nào thái tử trở nên quan tâm đến đời sống bách tính như thế?"
Tên thị vệ kích động nói: " Trọng điểm không phải việc thái tử quan tâm đến bách tính, mà là địa điểm ngài ấy muốn chọn đào kênh dẫn nước ngay lại ngay bên cạnh nhiếp chính vương phủ. Nếu để ngài ấy làm như vậy...."
Chỉ sợ tất cả mọi người sống trong phủ nhiếp chính vương đều bị mùi phân và nước cống hôi thối ám cho chỉ còn nửa cái mạng!
Nếu vương biết được, nhất định sẽ tức giận!
Diêm Liệt trợn trắng mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ không dám tin! Thái tử thật sự không muốn sống nữa sao?
....
So với y, càng không dám tin vào tai mình nữa chính là cung nhân đi theo Lạc Tử Dạ. Gã nhìn nàng hào hứng chỉ huy người đào kênh, trán đổ mồ hôi lạnh, nội tâm khóc ra máu, cứ thế khiêu khích nhiếp chính vương, con đường chết của thái tử quả thực càng chạy càng gần...
Sau khi hạ quyết tâm, nàng xoay người dự định hồi phủ, lại cúi xuống nhìn y phục rách nát của mình, tùy tiện xé thêm vài cái nữa, sau khi cảm thấy thuận mắt hơn một chút mới nghiêng đầu nhìn đám cung nhân đứng bên cạnh, tức giận nghiến răng ken két: " Tính tình cái gã nhiếp chính vương gì đó lúc nào cũng tệ như vậy sao?"
Nàng bất quá chỉ là nhận nhầm người, mới nói được có một câu. Hắn cũng chẳng cần phân biệt phải trái,cư nhiên đánh nàng thành cái bộ dạng như thế này. Đến sự khoan dung cơ bản giữa người với người một chút cũng chẳng có! Loại người nhỏ nhen như vậy thì làm gì có ai thèm kết làm bằng hữu với hắn?!
Cung nhân nghe nàng hỏi như vậy, âm thầm nuốt nước bọt, răng trên răng dưới va vào nhau lách cách, cho mượn thêm một lá gan chứ mười vạn lá gan,gã cũng không dám ở sau lưng bàn chuyện về nhiếp chính vương điện hạ. Nhưng cũng không dám trái lệnh, len lén quan sát sắc mặt của chủ tử một lúc mới do dự mở miệng: " Nô tài thật sự không biết, từ khi nhiếp chính vương chấp chính đến nay, không, có lẽ sớm hơn, căn bản đã không có người nào dám chọc đến ngài ấy! Chọc giận vương chỉ có con đường chết, người chính là người đầu tiên còn sống...."
Khóe mắt Lạc Tử Dạ co rút, suýt chút nữa thì thổ máu tức chết: " Những lời này của ngươi, có phải hay không ta vẫn nên cảm thấy hết sức vinh hạnh, vạn phần may mắn, thậm chí còn phải tạ chủ long ân?
Cung nhân trợn to mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng: " Điện hạ, lẽ nào người không cảm thấy vạn phần vinh hạnh cùng may mắn sao?"
".... "
Tất nhiên! Con bà nó chứ! Đại gia ta đang vô cùng vinh hạnh, hơn nữa còn cảm thấy may mắn đến phát điên rồi đây!
Khuôn mặt nhanh lấy lại vẻ bình tĩnh, đôi mắt hoa đào tà mị nhíu lại, bỗng dưng lại cười rộ lên: " Giúp bổn điện hạ chuẩn bị ít đồ, để bổn điện hạ hảo hảo đáp lễ nhiếp chính vương, biểu đạt vinh hạnh, cùng may mắn!" Nàng từ trong kẽ răng nặn ra từng chữ..
Đám cung nhân sửng sốt: " Ơ...? " Thái tử lại muốn làm gì?
...
Cửa chính phủ nhiếp chính vương, một đám người đang quỳ ở đó, nhìn phục sức trên người cùng cách ăn mặc của dân du mục, hiển nhiên biết được những người này không phải người Trung Nguyên, mà người ở nơi khác đến. Chỉ cần nhìn y phục thượng hạng cũng biết thân phận họ cũng không phải người bình thường, thậm chí còn là quý tộc. Hơn nữa trong đó còn có một người, đầu đội vương miện, trên vương miện còn khắc hình một con mãnh hổ, cực kỳ oai phong lẫm liệt. Chỉ là giờ phút này, người đội mũ vương ánh mắt thấp thỏm bồn chồn, cả người thậm chí không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.
Khi một loạt tiếng bước chân truyền đến, họ đã quỳ đầy trên đường chính. Một số người đã bắt đầu trở nên khẩn trương. Chỉ là quay đầu nhìn về hướng người đến cũng không dám, sắc mặt tái nhợt xám như tro, chỉ vì quá sợ hãi mà trở nên vặn vẹo.
Cách đó không xa, thấp thoáng đỉnh kiệu màu đỏ thẫm như máu huyết ngưng tụ đang từ từ tới gần. Sắc mặt của bọn họ từ đó cũng trắng bệch thêm vào phần. Nhanh chóng quỳ xuống đất, lui lại hai bên đường, không dám cản trở xa giá nhiếp chính vương.
Khi cỗ kiệu đi qua trước mặt bọn họ, người ngồi trong kiệu đang nhắm mắt dưỡng thần, bỗng nhiên mở mắt, đồng thời, cỗ kiệu cũng dừng lại trước mặt bọn họ không đi tiếp nữa.
Hoàng đế Nhung quốc sắc mặt tái nhợt, cúi thấp đầu,cả người không kìm chế được run rẩy.
Bỗng nhiên như có áp lực ép xuống, trong kiệu phát ra luồng khí tức lạnh lẽo. Luồng khí tức kết hợp nội lực cường đại có uy lực chèn ép xuống khiến cho hoàng đế Nhung quốc thở gấp, tim đột nhiên đau đớn, máu dồn lên cổ họng, suýt nữa thì phun ra ngoài! Nhưng trong lòng y hiểu rõ, không thể phun máu làm bẩn thảm của nhiếp chính vương, nếu không đó vương sẽ cho rằng đó là một sự sỉ nhục, nếu thật là như thế, chờ đợi bọn họ, chính là họa diệt tộc!
Sau khi luồng khí nội lực cường đại tan đi, Phượng Vô Trù bỗng nhiên cười một tiếng,cuồng ngạo lạnh lùng, khiến người bên ngoài nghe thấy phải run sợ, hắn trầm giọng nói: " Đứng lên đi, quân chủ của một nước, trước cửa phủ nhiếp chính vương, ngươi không cần phải quỳ!"
Lời vừa nói ra, ánh mắt của hoàng đế Nhung quốc sáng lên, trong lòng vô cùng kích động, nói như vậy... chẳng lẽ nhiếp chính vương điện hạ đã quyết định tha thứ cho khuyết điểm của bọn họ?
Ngược lại Diêm Liệt sau khi nghe như vậy lâp tức hiểu ý. Y nhìn vào ánh mắt sáng bừng của hoàng đế Nhung quốc trong lòng chỉ có thông cảm cùng thương hại!
Hoàng đế Nhung quốc vẫn còn chưa rõ tình trạng của mình, tâm trạng vô cùng kích động, tuy vậy trong lòng vẫn nơm nớp lo sợ lại thấp thỏm mở miệng: " Nhiếp chính vương điện hạ, thần biết thần đã sai rồi, cầu xin nhiếp chính vương điện hạ khoan dung độ lượng!"
Hắn vừa nói xong, Phượng Vô Trù lại cười rộ lên, nụ cười nhạt vô cùng ngạo mạn, lại bao hàm lửa giận vô biên, không những thế còn ẩn chứa nồng đậm sự khinh miệt. Hắn khẽ giơ tay, chỉ là một động tác cực kì nhỏ, biến luồng nội lực hung hãn thành lưỡi dao sắc bén, không một chút mảy may bắn ra từ bên trong cửa sổ!
Hắn cũng không ngẩng đầu nhìn, luồng nột lực hóa thành mũi kiếm, hết sức chuẩn xác, không chút lưu tình nào bắn thẳng về phía ấn đường quốc vương Nhung quốc!
" Ầm!" một tiếng.
Hoàng đế Nhung quốc đột nhiên ngã xuống, hai mắt trắng dã trợn ngược, một dòng máu tươi từ khóe miệng từ từ rỉ ra, hiển nhiên là chết không nhắm mắt! Đám người bên cạnh y đồng loạt quỳ xuống, mặt người nào người ấy trắng bệch, cúi thấp đầu không dám kêu một tiếng! Cũng không ai dám ra mặt vì hoàng đế nói một câu...
Tiếng cười trầm thấp lạnh thấu xương lần nữa truyền tới, cuồng ngạo như kim nhọn đâm vào tai, xuyên qua tim khiến cho bọn họ không ngừng sợ hãi, trong lòng muốn trốn mà cũng không dám trốn! Nam tử mở miệng lần nữa, lại là phán định sinh tử của mỗi người: " Từ khoảnh khắc có ý định nghịch ý Cô, các người đã vĩnh viễn mất đi tư cách phục tùng bên chân Cô! Diêm Liệt, trong vòng ba ngày, Cô muốn thấy đầu của tất cả những kẻ tham gia tranh đoạt lãnh thổ!"
" Vâng!" Diêm Liệt cao giọng lĩnh mệnh rồi truyền lệnh xuống dưới!
Vang khắp bốn phía, tướng sĩ nghe thấy cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên. Bởi vì, trong tâm trí của tất cả mọi người, lời của nhiếp chính vương điện hạ không thể không tuân, không được phép mạo phạm, với con dân Thiên Diệu hoàng triều, hắn chính là thần linh! Hắn nói, bất luận là ai cũng phải tuân theo.. Kẻ nào trái mệnh, được chết chính là sự khoan dung lớn nhất!
Cỗ kiệu tiếp tục tiến vào phủ nhiếp chính vương, cũng ngay lúc này, một tên thị vệ từ bên ngoài cửa chạy tới.
Đợi đến khi xa giá đi vào vương phủ, thị vệ kia mới chạy vội tới trước mặt Diêm Liệt, hớt hải nói: " Diêm Liệt đại nhân, không hay rồi! Xảy ra chuyện, cái đó...."
Diêm Liệt cau mày, lạnh giọng quát lớn: " Hốt hoảng cái gì? Không được làm kinh động đến điện hạ! Nói, xảy ra chuyện gì? "
Chẳng lẽ ngoài hoàng đế Nhung quốc liều lĩnh không sợ chết kia, còn có kẻ nào có gan tầy trời đến đây nhận xui xẻo phải không? Chỉ là, không hiểu vì sao, vừa nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên nhớ đến trò đùa của thái tử điện hạ khi nãy...Trong lòng bỗng nảy lên dự cảm bất thường...
Quả nhiên, lời vừa dứt, một thị vệ khác hoang mang chạy vào, giọng khẩn trương: " Là như vậy, sau khi thái tử điện hạ rời cung, bỗng nhiên hạ lệnh đồng loạt hạ cây dựng nhà, đào kênh thoát nước, lệnh cho tất cả dân chúng hoàng thành đem phân người và súc vật vốn thường dùng bằng mương thoát nước ngầm, nay đem khơi thông tất cả ra ngoài! Nói là để giúp cho cuộc sống bách tính thêm tiện lợi...."
Diêm Liệt nhướn mày, ngạc nhiên: " Từ khi nào thái tử trở nên quan tâm đến đời sống bách tính như thế?"
Tên thị vệ kích động nói: " Trọng điểm không phải việc thái tử quan tâm đến bách tính, mà là địa điểm ngài ấy muốn chọn đào kênh dẫn nước ngay lại ngay bên cạnh nhiếp chính vương phủ. Nếu để ngài ấy làm như vậy...."
Chỉ sợ tất cả mọi người sống trong phủ nhiếp chính vương đều bị mùi phân và nước cống hôi thối ám cho chỉ còn nửa cái mạng!
Nếu vương biết được, nhất định sẽ tức giận!
Diêm Liệt trợn trắng mắt, khuôn mặt lộ rõ vẻ không dám tin! Thái tử thật sự không muốn sống nữa sao?
....
So với y, càng không dám tin vào tai mình nữa chính là cung nhân đi theo Lạc Tử Dạ. Gã nhìn nàng hào hứng chỉ huy người đào kênh, trán đổ mồ hôi lạnh, nội tâm khóc ra máu, cứ thế khiêu khích nhiếp chính vương, con đường chết của thái tử quả thực càng chạy càng gần...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook