Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái
-
Chương 44: Nghĩ đến anh đó
Xác nhận Cổ Tiểu Vân đã thức tỉnh huyết mạch cá cần câu, rất nhiều chuyện liền có thể hiểu được.
Ví dụ như cô ta có thể thông qua cưỡng bách tiêu hóa "giống đực", để cho người ta biến mất thần không biết quỷ không hay, bởi vậy cho dù trong thời gian ngắn mất tích nhiều người, cô ta cũng không bị cảnh sát liệt vào đối tượng hoài nghi.
Lại ví dụ như "xúc tu" và "cái đuôi" mà mọi người nhìn thấy, thật ra chính là cái vây lưng thứ nhất của cá cần câu biến thành — phía trước có hình dạng cần câu, cuối cùng có một vật sáng tương tự một cái đèn lồng nhỏ. Ở dưới biển sâu, rất nhiều loài cá đều có thuộc tính hướng sáng, mà "cái đèn lồng nhỏ" kia chính là mồi nhử tốt nhất để cá cần câu săn mồi.
Nhưng cá cần câu chỉ có một cái, Cổ Tiểu Vân lại có bảy cái, những cái mọc thêm đều là do cô ta dùng yêu lực biến thành.
Như vậy yêu lực từ đâu mà đến?
Chỉ có thể là do cô ta tiêu hóa hết bảy cơ thể người.
Bởi vì lúc ấy Cổ Tiểu Vân đã xông vào đám người, lại có dấu hiệu nổi điên, Úc Ly vì bảo đảm mọi người an toàn, đành phải giải quyết cô ta luôn.
Nhưng dù Cổ Tiểu Vân đã chết, trên người lại có rất nhiều bí mật.
Bản án của cô ta đã được chuyển cho Cục quản yêu toàn quyền phụ trách, cho dù là động cơ gây án hay là quá trình gây án, đều sẽ được Cục quản yêu điều tra rồi cho ra một kết quả, nhưng quan trọng nhất là phải tìm ra cô ta học được biện pháp tăng sức mạnh đáng sợ này từ đâu.
Dựa theo Úc Ly nói, sau khi thức tỉnh huyết mạch cá cần câu, cùng lắm là trở nên tham ăn, giỏi ngụy trang và bơi lội, Cổ Tiểu Vân biểu hiện ra không phải là thiên phú huyết mạch, mà giống một loại tà thuật thượng cổ lưu truyền xuống hơn.
Thật ra lợi dụng tà thuật tu luyện cũng đã có từ xưa, có rất nhiều phương pháp, nhưng mặc dù dùng bàng môn tà đạo tu vi tiến độ nhanh, tác dụng phụ lại cực kì lớn, thậm chí còn có khả năng dẫn đến đánh mất linh trí, bởi vậy cho dù là cổ yêu, cũng ít có ai lựa chọn đạo này.
Mà bán yêu bình thường lĩnh hội được phương pháp tu luyện từ trong huyết mạch, tất nhiên là hợp với pháp tắc thiên đạo, thuận theo quy luật thiên đạo, cũng có nghĩa là Cổ Tiểu Vân luyện tà thuật từ con đường khác.
Nhưng ngoại trừ cổ yêu, ai còn có thể biết loại tà thuật này?
"Có khi nào trên đời còn có thuần yêu sống mấy ngàn năm như mọi người không?"
Trên đường ngồi xe cảnh sát trên trở về, Tạ Phỉ càng nghĩ càng khó hiểu, nhịn không được hỏi thăm Úc Ly.
Nhưng hỏi xong đã cảm giác bả vai nặng nề, một luồng hơi lạnh xâm nhập vào trong người, hắn hơi quay đầu, phát hiện Úc Ly đã tựa ở trên vai hắn ngủ thiếp đi...
Đến khi cõng Úc Ly trở lại khách sạn, Tạ Phỉ liền gặp được Tương Phi và A Phúc lo lắng chờ ở sân sau, trong tay người sau còn ôm Ngân Túc.
Giờ phút này A Phúc đang run rẩy hai chân, Tương Phi cũng bực bội hút thuốc, hai người nghe thấy động tĩnh nhìn lại, lập tức sửng sốt.
"Đây, đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Bởi vì Ngân Túc giãy dụa, A Phúc lấy lại tinh thần trước tiên, chờ thấy rõ Úc Ly ở đang ở trạng thái nửa hôn mê thì cả đầu lưỡi như bị thắt nút: "Lão đại y, y... Còn có ai có thể khiến y bị thương?!"
"Không có việc gì, chỉ là yêu lực hao tổn quá lớn." Tạ Phỉ nói sơ qua mọi chuyện.
Tương Phi nhẹ nhàng thở ra, có ý ám chỉ: "Không hổ là cảnh sát trong loài yêu."
Tạ Phỉ nhớ tới lúc mới tới khách sạn Tương Phi hình dung Úc Ly, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nói rõ ca ca có tinh thần trọng nghĩa, nếu như không nhờ y, hôm nay chắc chắn sẽ thương vong rất lớn.”
A Phúc cau mày: "Nghe nói yêu kia thực lực không yếu, ngược lại là có sức đánh một trận với tôi, sao cô ta có thể làm được?"
Tạ Phỉ nghĩ thầm A Phúc cùng lắm là biết chút sóng siêu âm, nếu đánh nhau thật thì... Nhưng hắn chỉ cười nói: "Vấn đề này chờ ca tỉnh lại rồi nói sau, tôi đưa y về nghỉ trước.”
Mấy người đưa Úc Ly trở về phòng, A Phúc thông minh nói: "Hôm nay ông chủ cũng mệt mỏi, chỗ này liền giao cho tôi đi."
"Không cần, hai ngươi đều về đi." Tạ Phỉ nâng Úc Ly lên giường, từ đầu đến cuối đối phương vẫn chưa tỉnh.
"Thế nhưng..."
"Tôi phải thể hiện thật tốt." Tạ Phỉ đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu, thấy A Phúc và Tương Phi không hiểu ra sao, hắn cố ý dùng một loại giọng điệu cực kì bình thản nói: "Nếu như người mà hai người theo đuổi không thoải mái, hai người có thể yên tâm ngủ ngon sao?"
Tương Phi: "...Ể?"
A Phúc: "...A?"
Ngân Túc: "Cục."
"Tôi đang theo đuổi ca ca." Tạ Phỉ cười cười với A Phúc, "Tôi chính là người nghĩ quẩn, cũng chính là người đầu óc có vấn đề, có chướng ngại tâm lý đó."
A Phúc: "....."
A Phúc hoàn toàn bị Tương Phi lôi ra, lúc rời đi vẫn còn hoảng hốt, giống như bị cái gì đó đả kích nghiêm trọng.
Đợi mọi người đi hết, Tạ Phỉ lấy ghế ra ngồi cạnh bên giường, nhìn chằm chằm Úc Ly ngẩn người.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có đồng hồ treo tường tích tắc, giống một khúc nhạc thôi miên.
Thời gian dần trôi qua, ý thức Tạ Phỉ bắt đầu mông lung, cái đầu gật gù từng chút như gà con mổ thóc, chẳng biết lúc nào đã ngủ thiếp đi...
Thế là đến khi Úc Ly tỉnh lại, liền phát hiện Tạ Phỉ nằm ở mép giường.
Y thấy tư thế Tạ Phỉ không ổn, vốn muốn đánh thức đối phương, bàn tay đưa đến một nửa lại nghĩ tới khí lạnh trên người mình, liền đổi cách dùng chăn mền bọc lại rồi nhẹ nhàng đẩy.
"Ca?" Tạ Phỉ ngẩng đầu, trong mắt còn có hơi nước, "Anh tỉnh rồi sao?"
Úc Ly nhíu mày nói: "Hơn nửa đêm không về phòng, ghé vào chỗ này của tôi là muốn..."
"Câu dẫn anh?" Đầu óc Tạ Phỉ còn chưa tỉnh táo lại, gãi gãi đầu, vô ý thức nối tiếp một câu.
Úc Ly khẽ giật mình, lập tức giận dữ nói: "Suốt ngày cậu toàn nghĩ cái gì vậy? Uổng công tôi còn lo lắng cậu nằm sấp thế sẽ khó chịu."
Tạ Phỉ biết mình hiểu lầm, thấy khuôn mặt tái nhợt của Úc Ly có một chút huyết sắc, hắn chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cười hì hì nói: "Nghĩ đến anh đó."
Úc Ly lại nghẹn, còn chưa nghĩ ra nên đáp cái gì, liền nghe Tạ Phỉ hỏi: "Ca, anh có đói không?”
"Không đói." Úc Ly nhàn nhạt trả lời, “Cậu về ngủ nhanh đi, tôi không cần ai trông coi, nghỉ ngơi thêm chút nữa sẽ tốt."
Tạ Phỉ nhớ tới đêm Giáng Sinh Úc Ly tặng hắn một trận tuyết, đã từng tiêu hao yêu lực quá độ, nhưng chỉ ngủ mấy ngày liền khôi phục, lần này mặc dù có vẻ nghiêm trọng, tính chất lại giống nhau, liền yên tâm không ít.
Hắn chống nửa người trên lên, chỉ nghe "rắc" một tiếng, phần eo truyền đến cảm giác đau nhói, không nhịn được kêu ra tiếng.
"Biết lợi hại chưa?" Úc Ly dù bận vẫn ung dung hỏi.
"Vẫn ổn, em còn trẻ, lát nữa sẽ tốt thôi.” Tạ Phỉ không để ý lắm nói.
Úc Ly hừ nhẹ: "Tới đây, tôi trị cho cậu."
Tạ Phỉ vừa đứng lên liền phát hiện hai chân đều tê dại, nhưng hắn không chịu để cho Úc Ly chữa trị: "Ca, anh đừng lãng phí yêu lực vì mấy chuyện nhỏ này, ngủ tiếp một lát đi, em không quấy rầy anh nữa."
Vẻ mặt Úc Ly không vui, nhưng cũng không ngăn lại.
Nhưng mà lúc Tạ Phỉ đi tới cửa, lại bỗng nhiên quay đầu: "Đúng rồi ca, anh nói sẽ có thuần yêu sống lại như anh hay không?"
Úc Ly rất nhanh đã nghĩ rõ ràng Tạ Phỉ là bởi vì chuyện của Cổ Tiểu Vân mà có suy đoán này, y trầm mặc một lát, "Sở dĩ tôi sẽ tính sai việc Bạch Diễm gặp nạn, có thể là có ai đó ở sau lưng quấy nhiễu mệnh số của Cổ Tiểu Vân."
"Thật đúng là có?" Tạ Phỉ giật mình.
Úc Ly lạnh nhạt nói: "Đã có bọn tôi may mắn còn sống sót, cũng không thể loại trừ vẫn còn người khác có vận may này."
"Vậy làm sao bây giờ." Tạ Phỉ có chút nóng nảy: "Nếu thật sự có người như vậy tồn tại, gã hắn dạy cho Cổ Tiểu Vân tà thuật, hiển nhiên không phải người tốt."
"Cho dù là ai, bây giờ linh khí khôi phục không lâu, thực lực mạnh hơn cũng có hạn." Úc Ly không hề lo lắng, "Giả sử chuyện của Cổ Tiểu Vân không phải là ngẫu nhiên, người thao túng phía sau khẳng định sẽ mục đích, vậy sẽ còn có Cổ Tiểu Vân thứ hai, thứ ba... Một ngày nào đó sẽ lộ ra chân ngựa. Đến lúc đó chỉ cần tìm được gã, giải quyết hết là được rồi."
"Nghe anh nói giống như rất đơn giản..."
"Cậu nghĩ khoa học kỹ thuật của người hiện đại là ăn chay hay sao?" Lúc Úc Ly vừa nhập thế đã từng phải chấn động vì uy lực của súng ống hoả pháo, nhớ lại khi đó vô tri, vẻ mặt liền có chút mất tự nhiên, không kiên nhẫn thúc giục: "Sao cậu còn chưa đi?"
"A, đi đây." Tạ Phỉ nghi ngờ có phải Úc Ly bị thua thiệt gì hay không, nhưng cũng không dám hỏi, "Ca, ngày mai gặp."
Chờ trở về phòng, Tạ Phỉ liền dang tay chân xuống giường, nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, nhớ lại giấc mơ vừa rồi - ở cạnh bên Úc Ly, hắn lại nằm mơ.
Trong mơ mây đen che kín mặt trời, sông núi nhuốm máu.
Khắp nơi đều là khói lửa, tiếng giết chóc rung trời.
Trên cánh đồng bát ngát, nam tử trung niên ngồi bên trong xe được voi kéo, lấy chim Tất Phương làm thị vệ, Giao Long làm hộ vệ, đỉnh đầu có Phượng Hoàng, dưới chân có Đằng Xà trườn quanh, ngàn vạn quỷ thần kỳ hình dị trạng đi theo sau lưng, có thân ngựa mặt người, thân rồng đầu chim hoặc là mặt người thân rắn, thân heo tám chân đuôi rắn vân vân...
Mà trong trận địa đối diện nam tử trung niên, có chim đen, báo đen, hổ đen, hồ đen, còn có vô số người Miêu và những người khổng lồ thân hình cao lớn, trong tay cầm thần binh, uy phong hiển hách. Thủ lĩnh cao mấy trượng, đầu mọc sừng nhọn, lông tóc bên tai dựng thẳng như kiếm, tọa kỵ dưới người gã lưng khoác ngân giáp, có răng sắc móng nhọn, một đôi mắt đỏ như máu, hung hãn vô song.
Hai quân đối chọi, tình hình chiến đấu cực kì kịch liệt.
Đột nhiên, trong lỗ mũi thủ lĩnh sừng nhọn phun ra sương mù đầy trời, không phân biệt được bốn phía. Từng chiến sĩ đầu đồng trán sắt, bốn mắt sáu tay phía sau gã càng thêm dũng mãnh, hoặc ẩn hoặc hiện, lúc ra lúc không trong sương mù, giết đến mức quân địch ngựa hí người gọi, hổ nhảy sói chạy.
Ở trên cao cách đó không xa, một thanh niên có khuôn mặt như ngọc đón gió mà đứng, hắn mặc y phục đen, eo buộc đai đỏ sẫm, ống tay áo và vạt áo trước đều thêu tơ vàng đường mây, trong gió mạnh, hắn bỗng nhiên phi lên trời, hóa thành một con rồng lớn có hai cánh.
Rồng lớn triệu hồi mưa gió lôi đình, cuồng phong mưa lớn thổi tan sương mù, chỉ nghe thấy một tiếng rồng gầm, con rồng đen đã lao vào trong trận chiến.
Nhờ rồng lớn giúp đỡ, khí thế bên phía nam tử trung niên đại chấn, hắn ta hành binh bày trận, rốt cuộc vây quanh quân địch trùng điệp.
Bên trong sát trận, cự long để lộ thần uy, móng rồng đạp mạnh, tử thương vô số; đuôi rồng hất lên, núi thây mưa máu.
Thủ lĩnh sừng nhọn cưỡi tọa kỵ vọt mạnh mà đến, uy áp bốn phía, đại địa chấn động.
Nhưng rồng lớn không sợ chút nào, đối diện mà lên!
Mấy lần chém giết, khắp nơi tràn ngập sương máu.
Thủ lĩnh sừng nhọn chém một kiếm trúng đuôi rồng, cự long ngửa mặt lên trời rống, lật móng đâm xuyên qua trái tim thủ lĩnh.
Trời đất biến sắc!
Trong bụi đất bay loạn, một khí tức mạnh mẽ bay thẳng lên trời, mang theo oán hận vô tận: "Canh Thần! Hãy chịu lời nguyền của ta, vĩnh viễn không được trở lại!"
Giọng nói kia còn vang lên bên tai, chấn động khiến thái dương Tạ Phỉ đau đớn.
Cho dù cảnh trong mơ rất hỗn loạn, lại giải thích được rất nhiều hoang mang trong lòng hắn.
Trong ấn tượng của Tạ Phỉ, Canh Thần ngoại trừ canh giờ, còn có một hàm nghĩa khác.
(*) Canh Thần = Canh Thìn
Năm đó bộ tộc Hoàng Đế liên hợp với bộ tộc Viêm Đế tiến hành quyết chiến tại Ký Châu với bộ tộc Cửu Lê Xi Vưu, Hoàng Đế triệu hồi Ứng Long xuất chiến, Ứng Long giết tộc nhân Xi Vưu trước, lại giết tộc Khoa Phụ Cự Nhân giúp đỡ tộc Xi Vưu, cuối cùng bắt sống thủ lĩnh Xi Vưu, nhưng cũng bị nhiễm "tà khí", cuối cùng không lên được trời.
— Ứng Long, lấy Canh Thần làm tên.
Hắn nằm mơ thấy cuộc chiến tranh giành lưu truyền thiên cổ, từ đó được biết một bí mật - chủ nhân động phủ, chính là Ứng Long!
- ---
* Clú glíjl diêhv kề juộj jliếh jủa Hoàhv Đế, Viêw Đế kà Xi Vưu (glaw flảo bificeqia)
Hoàhw Đế, nay zòh wọi và Hiêh Viêh Hoàhw Đế, đượz zoi và gnuỷ gổ zủa kọi hwười Háh. Cnữ Hoàhw (黃) ở đây nàk hwnĩa pắz xàhw, và kàu diểu gbưhw zno nàhn Tnổ. Hiểu hôk ha "Hoàhw Đế" và "Vua Vàhw", mnáz xới Hoàhw (皇) gbohw Hoàhw đế, và sahn fưhw zủa záz xị xua.
Cápg đây gơr 4000 răt, ở dưu jựp Hoàrh Hà jà Tnườrh Giarh pó rgiều xgị xộp jà wộ dạp qirg qốrh. Hoàrh Đế dà tộx xnorh rgữrh xgủ dĩrg wộ dạp rổi xiếrh rgấx xnorh xnuyềr xguyếx. Viêt Đế pó gọ gàrh xgâr xộp jới Hoàrh Đế. Còr Xi Vưu dà xgủ dĩrg wộ xộp Cửu Lê. Có dầr, Xi Vưu zât pgiết jùrh đấx pủa Viêt Đế. Viêt Đế đet luâr pgốrh dại rgưrh xgấx wại. Viêt Đế đàrg pgạy đếr zir Hoàrh Đế hiús đỡ. Hoàrh Đế diêr fếx páp wộ dạp, pguẩr wị dươrh xgựp, jũ fgí, xniểr fgai tộx xnậr luyếx pgiếr jới Xi Vưu xnêr párg đồrh Tnáp Lộp.
Ứlr Lolr qà tộk lcâl sậk kxuyềl kcuyếk kxolr kcời bì wciếl kxalc riữa Xi Vưu sà Hoàlr Đế. Tươlr kxuyềl, Ứlr Lolr đã đưa puâl xa ứlr wứu wco Hoàlr Đế kxolr bci Xi Vưu đalr kấl wôlr puâl wủa Hoàlr Đế. Sau bci riải lruy wco Hoàlr Đế, Ứlr Lolr kxở kcàlc kxulr kcầl quôl fêl wạlc wủa Hoàlr Đế, đượw lrười mủlr ái sà kil kưởlr.
Ví dụ như cô ta có thể thông qua cưỡng bách tiêu hóa "giống đực", để cho người ta biến mất thần không biết quỷ không hay, bởi vậy cho dù trong thời gian ngắn mất tích nhiều người, cô ta cũng không bị cảnh sát liệt vào đối tượng hoài nghi.
Lại ví dụ như "xúc tu" và "cái đuôi" mà mọi người nhìn thấy, thật ra chính là cái vây lưng thứ nhất của cá cần câu biến thành — phía trước có hình dạng cần câu, cuối cùng có một vật sáng tương tự một cái đèn lồng nhỏ. Ở dưới biển sâu, rất nhiều loài cá đều có thuộc tính hướng sáng, mà "cái đèn lồng nhỏ" kia chính là mồi nhử tốt nhất để cá cần câu săn mồi.
Nhưng cá cần câu chỉ có một cái, Cổ Tiểu Vân lại có bảy cái, những cái mọc thêm đều là do cô ta dùng yêu lực biến thành.
Như vậy yêu lực từ đâu mà đến?
Chỉ có thể là do cô ta tiêu hóa hết bảy cơ thể người.
Bởi vì lúc ấy Cổ Tiểu Vân đã xông vào đám người, lại có dấu hiệu nổi điên, Úc Ly vì bảo đảm mọi người an toàn, đành phải giải quyết cô ta luôn.
Nhưng dù Cổ Tiểu Vân đã chết, trên người lại có rất nhiều bí mật.
Bản án của cô ta đã được chuyển cho Cục quản yêu toàn quyền phụ trách, cho dù là động cơ gây án hay là quá trình gây án, đều sẽ được Cục quản yêu điều tra rồi cho ra một kết quả, nhưng quan trọng nhất là phải tìm ra cô ta học được biện pháp tăng sức mạnh đáng sợ này từ đâu.
Dựa theo Úc Ly nói, sau khi thức tỉnh huyết mạch cá cần câu, cùng lắm là trở nên tham ăn, giỏi ngụy trang và bơi lội, Cổ Tiểu Vân biểu hiện ra không phải là thiên phú huyết mạch, mà giống một loại tà thuật thượng cổ lưu truyền xuống hơn.
Thật ra lợi dụng tà thuật tu luyện cũng đã có từ xưa, có rất nhiều phương pháp, nhưng mặc dù dùng bàng môn tà đạo tu vi tiến độ nhanh, tác dụng phụ lại cực kì lớn, thậm chí còn có khả năng dẫn đến đánh mất linh trí, bởi vậy cho dù là cổ yêu, cũng ít có ai lựa chọn đạo này.
Mà bán yêu bình thường lĩnh hội được phương pháp tu luyện từ trong huyết mạch, tất nhiên là hợp với pháp tắc thiên đạo, thuận theo quy luật thiên đạo, cũng có nghĩa là Cổ Tiểu Vân luyện tà thuật từ con đường khác.
Nhưng ngoại trừ cổ yêu, ai còn có thể biết loại tà thuật này?
"Có khi nào trên đời còn có thuần yêu sống mấy ngàn năm như mọi người không?"
Trên đường ngồi xe cảnh sát trên trở về, Tạ Phỉ càng nghĩ càng khó hiểu, nhịn không được hỏi thăm Úc Ly.
Nhưng hỏi xong đã cảm giác bả vai nặng nề, một luồng hơi lạnh xâm nhập vào trong người, hắn hơi quay đầu, phát hiện Úc Ly đã tựa ở trên vai hắn ngủ thiếp đi...
Đến khi cõng Úc Ly trở lại khách sạn, Tạ Phỉ liền gặp được Tương Phi và A Phúc lo lắng chờ ở sân sau, trong tay người sau còn ôm Ngân Túc.
Giờ phút này A Phúc đang run rẩy hai chân, Tương Phi cũng bực bội hút thuốc, hai người nghe thấy động tĩnh nhìn lại, lập tức sửng sốt.
"Đây, đây là có chuyện gì xảy ra vậy?" Bởi vì Ngân Túc giãy dụa, A Phúc lấy lại tinh thần trước tiên, chờ thấy rõ Úc Ly ở đang ở trạng thái nửa hôn mê thì cả đầu lưỡi như bị thắt nút: "Lão đại y, y... Còn có ai có thể khiến y bị thương?!"
"Không có việc gì, chỉ là yêu lực hao tổn quá lớn." Tạ Phỉ nói sơ qua mọi chuyện.
Tương Phi nhẹ nhàng thở ra, có ý ám chỉ: "Không hổ là cảnh sát trong loài yêu."
Tạ Phỉ nhớ tới lúc mới tới khách sạn Tương Phi hình dung Úc Ly, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nói rõ ca ca có tinh thần trọng nghĩa, nếu như không nhờ y, hôm nay chắc chắn sẽ thương vong rất lớn.”
A Phúc cau mày: "Nghe nói yêu kia thực lực không yếu, ngược lại là có sức đánh một trận với tôi, sao cô ta có thể làm được?"
Tạ Phỉ nghĩ thầm A Phúc cùng lắm là biết chút sóng siêu âm, nếu đánh nhau thật thì... Nhưng hắn chỉ cười nói: "Vấn đề này chờ ca tỉnh lại rồi nói sau, tôi đưa y về nghỉ trước.”
Mấy người đưa Úc Ly trở về phòng, A Phúc thông minh nói: "Hôm nay ông chủ cũng mệt mỏi, chỗ này liền giao cho tôi đi."
"Không cần, hai ngươi đều về đi." Tạ Phỉ nâng Úc Ly lên giường, từ đầu đến cuối đối phương vẫn chưa tỉnh.
"Thế nhưng..."
"Tôi phải thể hiện thật tốt." Tạ Phỉ đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu, thấy A Phúc và Tương Phi không hiểu ra sao, hắn cố ý dùng một loại giọng điệu cực kì bình thản nói: "Nếu như người mà hai người theo đuổi không thoải mái, hai người có thể yên tâm ngủ ngon sao?"
Tương Phi: "...Ể?"
A Phúc: "...A?"
Ngân Túc: "Cục."
"Tôi đang theo đuổi ca ca." Tạ Phỉ cười cười với A Phúc, "Tôi chính là người nghĩ quẩn, cũng chính là người đầu óc có vấn đề, có chướng ngại tâm lý đó."
A Phúc: "....."
A Phúc hoàn toàn bị Tương Phi lôi ra, lúc rời đi vẫn còn hoảng hốt, giống như bị cái gì đó đả kích nghiêm trọng.
Đợi mọi người đi hết, Tạ Phỉ lấy ghế ra ngồi cạnh bên giường, nhìn chằm chằm Úc Ly ngẩn người.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có đồng hồ treo tường tích tắc, giống một khúc nhạc thôi miên.
Thời gian dần trôi qua, ý thức Tạ Phỉ bắt đầu mông lung, cái đầu gật gù từng chút như gà con mổ thóc, chẳng biết lúc nào đã ngủ thiếp đi...
Thế là đến khi Úc Ly tỉnh lại, liền phát hiện Tạ Phỉ nằm ở mép giường.
Y thấy tư thế Tạ Phỉ không ổn, vốn muốn đánh thức đối phương, bàn tay đưa đến một nửa lại nghĩ tới khí lạnh trên người mình, liền đổi cách dùng chăn mền bọc lại rồi nhẹ nhàng đẩy.
"Ca?" Tạ Phỉ ngẩng đầu, trong mắt còn có hơi nước, "Anh tỉnh rồi sao?"
Úc Ly nhíu mày nói: "Hơn nửa đêm không về phòng, ghé vào chỗ này của tôi là muốn..."
"Câu dẫn anh?" Đầu óc Tạ Phỉ còn chưa tỉnh táo lại, gãi gãi đầu, vô ý thức nối tiếp một câu.
Úc Ly khẽ giật mình, lập tức giận dữ nói: "Suốt ngày cậu toàn nghĩ cái gì vậy? Uổng công tôi còn lo lắng cậu nằm sấp thế sẽ khó chịu."
Tạ Phỉ biết mình hiểu lầm, thấy khuôn mặt tái nhợt của Úc Ly có một chút huyết sắc, hắn chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại cười hì hì nói: "Nghĩ đến anh đó."
Úc Ly lại nghẹn, còn chưa nghĩ ra nên đáp cái gì, liền nghe Tạ Phỉ hỏi: "Ca, anh có đói không?”
"Không đói." Úc Ly nhàn nhạt trả lời, “Cậu về ngủ nhanh đi, tôi không cần ai trông coi, nghỉ ngơi thêm chút nữa sẽ tốt."
Tạ Phỉ nhớ tới đêm Giáng Sinh Úc Ly tặng hắn một trận tuyết, đã từng tiêu hao yêu lực quá độ, nhưng chỉ ngủ mấy ngày liền khôi phục, lần này mặc dù có vẻ nghiêm trọng, tính chất lại giống nhau, liền yên tâm không ít.
Hắn chống nửa người trên lên, chỉ nghe "rắc" một tiếng, phần eo truyền đến cảm giác đau nhói, không nhịn được kêu ra tiếng.
"Biết lợi hại chưa?" Úc Ly dù bận vẫn ung dung hỏi.
"Vẫn ổn, em còn trẻ, lát nữa sẽ tốt thôi.” Tạ Phỉ không để ý lắm nói.
Úc Ly hừ nhẹ: "Tới đây, tôi trị cho cậu."
Tạ Phỉ vừa đứng lên liền phát hiện hai chân đều tê dại, nhưng hắn không chịu để cho Úc Ly chữa trị: "Ca, anh đừng lãng phí yêu lực vì mấy chuyện nhỏ này, ngủ tiếp một lát đi, em không quấy rầy anh nữa."
Vẻ mặt Úc Ly không vui, nhưng cũng không ngăn lại.
Nhưng mà lúc Tạ Phỉ đi tới cửa, lại bỗng nhiên quay đầu: "Đúng rồi ca, anh nói sẽ có thuần yêu sống lại như anh hay không?"
Úc Ly rất nhanh đã nghĩ rõ ràng Tạ Phỉ là bởi vì chuyện của Cổ Tiểu Vân mà có suy đoán này, y trầm mặc một lát, "Sở dĩ tôi sẽ tính sai việc Bạch Diễm gặp nạn, có thể là có ai đó ở sau lưng quấy nhiễu mệnh số của Cổ Tiểu Vân."
"Thật đúng là có?" Tạ Phỉ giật mình.
Úc Ly lạnh nhạt nói: "Đã có bọn tôi may mắn còn sống sót, cũng không thể loại trừ vẫn còn người khác có vận may này."
"Vậy làm sao bây giờ." Tạ Phỉ có chút nóng nảy: "Nếu thật sự có người như vậy tồn tại, gã hắn dạy cho Cổ Tiểu Vân tà thuật, hiển nhiên không phải người tốt."
"Cho dù là ai, bây giờ linh khí khôi phục không lâu, thực lực mạnh hơn cũng có hạn." Úc Ly không hề lo lắng, "Giả sử chuyện của Cổ Tiểu Vân không phải là ngẫu nhiên, người thao túng phía sau khẳng định sẽ mục đích, vậy sẽ còn có Cổ Tiểu Vân thứ hai, thứ ba... Một ngày nào đó sẽ lộ ra chân ngựa. Đến lúc đó chỉ cần tìm được gã, giải quyết hết là được rồi."
"Nghe anh nói giống như rất đơn giản..."
"Cậu nghĩ khoa học kỹ thuật của người hiện đại là ăn chay hay sao?" Lúc Úc Ly vừa nhập thế đã từng phải chấn động vì uy lực của súng ống hoả pháo, nhớ lại khi đó vô tri, vẻ mặt liền có chút mất tự nhiên, không kiên nhẫn thúc giục: "Sao cậu còn chưa đi?"
"A, đi đây." Tạ Phỉ nghi ngờ có phải Úc Ly bị thua thiệt gì hay không, nhưng cũng không dám hỏi, "Ca, ngày mai gặp."
Chờ trở về phòng, Tạ Phỉ liền dang tay chân xuống giường, nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, nhớ lại giấc mơ vừa rồi - ở cạnh bên Úc Ly, hắn lại nằm mơ.
Trong mơ mây đen che kín mặt trời, sông núi nhuốm máu.
Khắp nơi đều là khói lửa, tiếng giết chóc rung trời.
Trên cánh đồng bát ngát, nam tử trung niên ngồi bên trong xe được voi kéo, lấy chim Tất Phương làm thị vệ, Giao Long làm hộ vệ, đỉnh đầu có Phượng Hoàng, dưới chân có Đằng Xà trườn quanh, ngàn vạn quỷ thần kỳ hình dị trạng đi theo sau lưng, có thân ngựa mặt người, thân rồng đầu chim hoặc là mặt người thân rắn, thân heo tám chân đuôi rắn vân vân...
Mà trong trận địa đối diện nam tử trung niên, có chim đen, báo đen, hổ đen, hồ đen, còn có vô số người Miêu và những người khổng lồ thân hình cao lớn, trong tay cầm thần binh, uy phong hiển hách. Thủ lĩnh cao mấy trượng, đầu mọc sừng nhọn, lông tóc bên tai dựng thẳng như kiếm, tọa kỵ dưới người gã lưng khoác ngân giáp, có răng sắc móng nhọn, một đôi mắt đỏ như máu, hung hãn vô song.
Hai quân đối chọi, tình hình chiến đấu cực kì kịch liệt.
Đột nhiên, trong lỗ mũi thủ lĩnh sừng nhọn phun ra sương mù đầy trời, không phân biệt được bốn phía. Từng chiến sĩ đầu đồng trán sắt, bốn mắt sáu tay phía sau gã càng thêm dũng mãnh, hoặc ẩn hoặc hiện, lúc ra lúc không trong sương mù, giết đến mức quân địch ngựa hí người gọi, hổ nhảy sói chạy.
Ở trên cao cách đó không xa, một thanh niên có khuôn mặt như ngọc đón gió mà đứng, hắn mặc y phục đen, eo buộc đai đỏ sẫm, ống tay áo và vạt áo trước đều thêu tơ vàng đường mây, trong gió mạnh, hắn bỗng nhiên phi lên trời, hóa thành một con rồng lớn có hai cánh.
Rồng lớn triệu hồi mưa gió lôi đình, cuồng phong mưa lớn thổi tan sương mù, chỉ nghe thấy một tiếng rồng gầm, con rồng đen đã lao vào trong trận chiến.
Nhờ rồng lớn giúp đỡ, khí thế bên phía nam tử trung niên đại chấn, hắn ta hành binh bày trận, rốt cuộc vây quanh quân địch trùng điệp.
Bên trong sát trận, cự long để lộ thần uy, móng rồng đạp mạnh, tử thương vô số; đuôi rồng hất lên, núi thây mưa máu.
Thủ lĩnh sừng nhọn cưỡi tọa kỵ vọt mạnh mà đến, uy áp bốn phía, đại địa chấn động.
Nhưng rồng lớn không sợ chút nào, đối diện mà lên!
Mấy lần chém giết, khắp nơi tràn ngập sương máu.
Thủ lĩnh sừng nhọn chém một kiếm trúng đuôi rồng, cự long ngửa mặt lên trời rống, lật móng đâm xuyên qua trái tim thủ lĩnh.
Trời đất biến sắc!
Trong bụi đất bay loạn, một khí tức mạnh mẽ bay thẳng lên trời, mang theo oán hận vô tận: "Canh Thần! Hãy chịu lời nguyền của ta, vĩnh viễn không được trở lại!"
Giọng nói kia còn vang lên bên tai, chấn động khiến thái dương Tạ Phỉ đau đớn.
Cho dù cảnh trong mơ rất hỗn loạn, lại giải thích được rất nhiều hoang mang trong lòng hắn.
Trong ấn tượng của Tạ Phỉ, Canh Thần ngoại trừ canh giờ, còn có một hàm nghĩa khác.
(*) Canh Thần = Canh Thìn
Năm đó bộ tộc Hoàng Đế liên hợp với bộ tộc Viêm Đế tiến hành quyết chiến tại Ký Châu với bộ tộc Cửu Lê Xi Vưu, Hoàng Đế triệu hồi Ứng Long xuất chiến, Ứng Long giết tộc nhân Xi Vưu trước, lại giết tộc Khoa Phụ Cự Nhân giúp đỡ tộc Xi Vưu, cuối cùng bắt sống thủ lĩnh Xi Vưu, nhưng cũng bị nhiễm "tà khí", cuối cùng không lên được trời.
— Ứng Long, lấy Canh Thần làm tên.
Hắn nằm mơ thấy cuộc chiến tranh giành lưu truyền thiên cổ, từ đó được biết một bí mật - chủ nhân động phủ, chính là Ứng Long!
- ---
* Clú glíjl diêhv kề juộj jliếh jủa Hoàhv Đế, Viêw Đế kà Xi Vưu (glaw flảo bificeqia)
Hoàhw Đế, nay zòh wọi và Hiêh Viêh Hoàhw Đế, đượz zoi và gnuỷ gổ zủa kọi hwười Háh. Cnữ Hoàhw (黃) ở đây nàk hwnĩa pắz xàhw, và kàu diểu gbưhw zno nàhn Tnổ. Hiểu hôk ha "Hoàhw Đế" và "Vua Vàhw", mnáz xới Hoàhw (皇) gbohw Hoàhw đế, và sahn fưhw zủa záz xị xua.
Cápg đây gơr 4000 răt, ở dưu jựp Hoàrh Hà jà Tnườrh Giarh pó rgiều xgị xộp jà wộ dạp qirg qốrh. Hoàrh Đế dà tộx xnorh rgữrh xgủ dĩrg wộ dạp rổi xiếrh rgấx xnorh xnuyềr xguyếx. Viêt Đế pó gọ gàrh xgâr xộp jới Hoàrh Đế. Còr Xi Vưu dà xgủ dĩrg wộ xộp Cửu Lê. Có dầr, Xi Vưu zât pgiết jùrh đấx pủa Viêt Đế. Viêt Đế đet luâr pgốrh dại rgưrh xgấx wại. Viêt Đế đàrg pgạy đếr zir Hoàrh Đế hiús đỡ. Hoàrh Đế diêr fếx páp wộ dạp, pguẩr wị dươrh xgựp, jũ fgí, xniểr fgai tộx xnậr luyếx pgiếr jới Xi Vưu xnêr párg đồrh Tnáp Lộp.
Ứlr Lolr qà tộk lcâl sậk kxuyềl kcuyếk kxolr kcời bì wciếl kxalc riữa Xi Vưu sà Hoàlr Đế. Tươlr kxuyềl, Ứlr Lolr đã đưa puâl xa ứlr wứu wco Hoàlr Đế kxolr bci Xi Vưu đalr kấl wôlr puâl wủa Hoàlr Đế. Sau bci riải lruy wco Hoàlr Đế, Ứlr Lolr kxở kcàlc kxulr kcầl quôl fêl wạlc wủa Hoàlr Đế, đượw lrười mủlr ái sà kil kưởlr.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook