Báo Cáo Cải Cách Của Khách Sạn Yêu Quái
-
Chương 34: Tình cảm mãnh liệt gây án
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tạ Phỉ ôm quần áo bị đẩy ra cửa, liền thấy A Phúc đang ngồi canh trên hành lang.
"Rầm—"
Tiếng đóng cửa nặng nề khiến A Phúc vốn đang run sợ trong lòng bị sợ đến mức ngã ngồi trên đất, tuyệt vọng khóc sụt sùi: "Tôi biết, tôi biết là y sẽ không bỏ qua cho tôi mà..."
Tạ Phỉ vẫn còn đang trong xấu hổ bị bắt, cho dù da mặt hắn có dày đi nữa, bị bắt được đang tìm kiếm J, thật sự là khụ... quá mức bôi nhọ lịch sự! Thấy A Phúc sắp khóc ra nước mũi, hắn vẫn hòa nhã khuyên nhủ: "Anh A Phúc cứ yên tâm đi, y không giận anh, tối nay tuyệt đối sẽ không đến tìm anh gây phiền toái."
Muốn tìm cũng là tìm tôi...
"Thật?" A Phúc nửa tin nửa ngờ.
"Cực kì chính xác." Tạ Phỉ kéo hắn ta đứng lên, "Chờ ngày mai y bớt giận, anh lại đi nhận sai."
A Phúc hít mũi gật đầu một cái, nhưng trong lòng vẫn thấy hoang mang bất an, sau khi Tạ Phỉ về phòng, hắn ta vẫn đứng yên thật lâu, cuối cùng không thể cứu vớt trái tim không ngừng đập rộn lên của mình, dứt khoát lắc mình một cái, hóa thành con dơi lớn chừng bàn tay bay ra khỏi dãy nhà.
Lúc này đã gần đến 10 giờ, khắp nơi trong sân trước, đình viện và vườn hoa đều có khách khứa tản bộ nói chuyện phiếm, nói chuyện yêu đương, chỉ có hậu viện là yên tĩnh.
Một con dơi dung nhập vào bóng đêm, lặng lẽ lượn ra sau dãy nhà.
Nó mai phục trên một thân cây, đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm cánh cửa sổ nào đó, sau khi chuẩn bị trong lòng mấy lần, nó giương hai cánh, bay lên trên bệ cửa sổ, dán cái mặt đầy lông vào cửa kính để theo dõi bên trong phòng.
Rõ ràng đang là tháng Chạp trời đông giá rét, Úc Ly chỉ mặc một cái áo lót, đang đưa lưng về phía nó ngồi ở mép giường.
Con dơi không có cách nào quan sát được vẻ mặt của đối phương, không khỏi có chút thất vọng.
Nó kiên nhẫn chờ một hồi, mãi mà không đợi được Úc Ly quay đầu, trong thấp thỏm còn có sợ hãi.
Đột nhiên, con dơi nhìn thấy Úc Ly nhảy lên một cái, đối phương ngây ngô đứng một hồi mới xoay người phi về giường lớn, lấy một loại biểu tình nó chưa từng thấy, cũng không dám tưởng tượng... quấn chăn phơi phới lăn qua lộn lại, giống như rong biển thành tinh.
"..."
Thật là đáng sợ.
Tui mù rồi.
Con dơi dựng hết lông toàn thân lên, cách cửa kính cũng có thể ngửi được mùi vị phấn hoa ngày xuân, nó nghiêng đầu, gần như là chạy mất dạng.
So với Úc Ly như vậy, nó thà không thấy được mặt trời ngày mai!
Mà trong phòng bên cạnh, Tạ Phỉ thật sự đang nghi ngờ mình không thấy được mặt trời ngày mai — mỗi bắp thịt, mỗi gân cốt đều đang ầm ĩ, đều đang kháng nghị với chủ nhân của chúng.
Hắn dùng hết sức lực còn lại tắm xong, bò lên giường liền ngủ, lại không nghĩ rằng mệt mỏi như vậy cũng còn có thể nằm mơ.
Trong mơ không còn là cánh đồng tuyết nữa, mà là một ngọn núi xanh.
Trên đỉnh núi, người đàn ông áo đen cũng không che cái ô đỏ kia nữa, trên khuôn mặt không còn sát ý, ngược lại đang mỉm cười nhìn thiếu niên đối diện.
"To gan! Lại còn dám vào trong mơ của ta!"
Thiếu niên giống Úc Ly như đúc, chỉ là nhỏ hơn mấy tuổi, tóc dài quá hông, dùng một cái trâm trúc tùy ý vấn lên. Y mặc trường bào màu tím, bên trêu thêu trăm con bướm bạc, ống tay áo rộng lớn bị gió núi thôi bay, đám con bướm tựa như sống lại, nhẹ nhàng bay lên trên mây tím.
Người đàn ông cười dịu dàng nói: "A Ly lại tăng tu vi rồi, đã có thể phát hiện ra ta vào mộng."
"Phi!" Vẻ mặt thiếu niên không vui, không cảm xúc nói: "Đừng có nói lời dễ nghe, ngươi đi mười mấy năm, ta lại không phải ngu xuẩn, há có thể còn không học được pháp thuật nông cạn cỡ này!"
Người đàn ông yên lặng không nói, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn thiếu niên, người sau bị nhìn chằm chằm thì chột dạ, bên ngoài mạnh bên trong yếu nói: "Nhìn cái gì đấy?"
"A Ly đang nhớ ta." Người đàn ông bừng tỉnh hiểu ra.
"Đừng hồ ngôn loạn ngữ!" Thiếu niên mặt đỏ tới mang tai, cứng cổ la lên: "Rõ ràng là ngươi —"
"Là ta nhớ A Ly." Người đàn ông biết lắng nghe mà đổi lời, mặt lộ vẻ áy náy: "Chẳng qua là chợt có cảm ứng, lúc này mới không từ mà biệt, để cho ngươi lo lắng."
"Ai lo lắng ngươi." Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, bất mãn đá chân trên đất, giống như hoàn toàn thất vọng: "Chậc, nếu như ngươi thật sự nhớ nhung ta, làm sao không nói một tiếng liền biến mất, ta thấy ngươi chính là một tên lừa gạt."
"Đừng giận dỗi nữa." Người đàn ông mở lòng bàn tay, biến ra một hộp gỗ xinh xắn tỏa sáng, "Ta có một phần quà muốn tặng, có thể lấy lòng ngươi không?"
"Cái gì?" Thiếu niên nghi ngờ nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn một cái, bên trong là một miếng vảy màu trắng bạc, có hình trăng lưỡi liềm, bỗng nhiên cả kinh nói: "Đây là... nghịch lân của ngươi?!"
"Có nó, cho dù ở trên trời dưới đất, A Ly luôn có thể tìm được ta." Người đàn ông đột nhiên cười một tiếng, giọng nói như mang ý đầu độc lòng người: "Hôm nay ta giao nghịch lân cho ngươi, có đủ để nhớ nhung ngươi không?"
LúcTạ Phỉ tỉnh lại, bên tai vẫn còn dư âm của người đàn ông kia, cho dù cách một tầng giấc mơ, hắn vẫn cảm giác lỗ tai nóng lên.
— Lại mơ thấy người kia, lần này còn có Úc Ly.
Không nghĩ tới Úc Ly thời niên thiếu thật đáng yêu, tính khí có chút tương tự với bây giờ, nhưng lại hơn ngây thơ một ít.
Từng thứ trong giấc mơ chuyển qua đầu như đèn kéo quân, Tạ Phỉ không khỏi suy đoán Úc Ly có quan hệ gì với người đàn ông áo đen, không giống tình nhân, nhưng lại có một chút mập mờ...
Hắn bỗng nhiên nếm được một chút xíu vị chanh, thay đổi suy nghĩ một chút, chủ nhân động phủ không phải chính là mình kiếp trước chứ?
Tạ Phỉ không phải tên ngốc, ít nhiều tìm được chút gì đó từ trong bao nhiêu dấu vết, chẳng qua là Úc Ly không chịu nói, hắn cũng không hỏi.
Dù sao chủ nhân động phủ đã chết mấy ngàn năm, mà hắn vẫn còn sống, có thời gian rối rắm những chuyện không có ý nghĩa này, còn không bằng lo lắng xem có phải linh trận lại dị động hay không, dẫu sao hôm nay trong khách sạn có rất nhiều khách.
Tạ Phỉ mặc thêm áo khoác vội vã xuống lầu, đứng ở trước cửa dãy nhà dùng điện thoại ra soi, tất cả đều rất bình thường.
Hắn tập trung lắng nghe, cũng không có tiếng chó mèo kêu, liền yên tâm.
Bỗng nhiên, tiếng chuông báo thức vang lên.
Tạ Phỉ liếc thời gian trên điện thoại, sáu rưỡi.
Hôm nay hắn còn phải lên chợ sáng trên trấn, liền nhanh chóng trở về phòng thu dọn xong đẩy xe ba gác ra cửa.
Trời vẫn còn tối đen, trong hẻm nhỏ chỉ có âm thanh bánh xe cán qua đường đá xanh, gió rét sáng sớm luồn vào cổ, khiến Tạ Phỉ lạnh đến mức vội vàng kéo khăn quàng lên.
Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, trong hẻm đột nhiên có một người nhảy ra, Tạ Phỉ thắng xe gấp, sợ đến mức suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Nhờ ánh trăng, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra người nọ có mái tóc rối bù, trên người mặc một cái áo khoác đen.
Khoan đã, áo khoác...
Tình cảnh này khiến cho Tạ Phỉ không thể không sinh ra một sự liên tưởng — biến thái?!!
Giống như phản ứng được với suy đoán của hắn, người nọ dùng tay cầm vạt áo, đang định kéo ra một cái —
Còn chưa vạch ra, đã hét thảm một tiếng, bị đạp bay ra ngoài mấy mét.
"..." Tạ Phỉ thẫn thờ quay đầu, gặp được ông chú râu xồm quen thuộc: "Ca."
"Sáng sớm đã nghe thấy tiếng cậu chạy lên chạy xuống huỳnh huỵch, ai cũng bị cậu đánh thức cả!" Úc Ly có vẻ lạy ông tôi ở bụi này, không đợi Tạ Phỉ hỏi sao y lại tới, đã tự nhiên giải thích.
Tạ Phỉ cũng không so đo cái này, mà lo lắng hỏi: "Gã còn sống không?"
Úc Ly xùy nhẹ: "Cậu không biết nhìn sao?"
Lúc này Tạ Phỉ nhảy xuống xe, chạy như điên tới bên cạnh tên "biến thái", chỉ thấy đối phương co rúc ở dưới đất, lớn tiếng kêu "au áu áu" không ngừng.
"Anh không sao chứ?" Tạ Phỉ mở điện thoại lên soi, biểu tình ngưng lại trong nháy mắt.
Vừa rồi hắn không nhìn lầm, đối phương đúng là mặc áo khoác đen, nhưng tóc tai bù xù gì đó thì không có, chỉ có mỗi mái tóc giả che lên một cái đầu sáng bóng.
"Vô phát vô thiên, là anh!"
Tạ Phỉ ngàn lần không nghĩ tới, "biến thái" lại là gã đầu trọc ban đầu khách tới sạn ép chuyển đi, sau đó bị đích thân hắn dạy dỗ!
Mà đối phương cũng đầy vẻ khiếp sợ, trong đôi mắt sợ hãi viết đầy "Tại sao lại là mày".
Trong lòng hai người đều có thiên ngôn vạn ngữ, yên lặng đối mặt trong buổi sáng trời đông giá rét.
Trong yên tĩnh, Úc Ly chậm rãi đi tới, đạp nhẹ lên hông tên đầu trọc, "Đừng giả bộ, đứng lên."
"Gã còn có thể đứng lên?" Tạ Phỉ nghi ngờ ngẩng đầu, "Ca, anh hạ chân lưu tình?"
Lần trước anh A Phúc bị một cú cũng gãy lưng... Không, gãy tay, mặt mũi sưng lên nhiều ngày, nhưng nhìn dáng vẻ của gã đầu trọc, hình như cũng không nghiêm trọng như vậy.
"Gã không yếu ớt như vậy." Úc Ly trào phúng cười một tiếng, "Dù sao cũng thức tỉnh."
"Cái gì?!" Tạ Phỉ kinh hãi, ngay cả gã đầu trọc còn có huyết mạch yêu tộc, là đang bán sỉ sao, có điều cũng chả chọn lọc gì cả.
Gã đầu trọc hoàn toàn không hiểu hai người đang nói chuyện gì, càng không hiểu ông chú râu xồm còn giống người xấu hơn gã dựa vào cái gì mà nói gã giả bộ, xương sườn của gã có khi gãy rồi ấy chứ, xuống chân ác như vậy không sợ bị kiện tụng mạng người sao?!
Đáng tiếc không ai quan tâm nội tâm gã đang gầm thét, sau khi Tạ Phỉ lấy lại tinh thần thì hàm hồ hỏi: "Ca, gã là..."
"Orchis italica."
"... Không hiểu."
"Một loại hoa lan, tên khoa học là Orchis italica."
"Còn có loại lan này?" Tạ Phỉ đột nhiên ý thức được một chuyện khác: "Lan, thực vật? Thực vật cũng được?"
"Trừ người ra thì vạn vật sinh linh đều có thể, chẳng qua là thực vật trời linh linh tính thấp, tỷ lệ không bằng động vật." Úc Ly nhàn nhạt quét qua gã đầu trọc: "Tên này cũng coi là người được chọn."
Tạ Phỉ như hiểu ra mà gật đầu một cái, lấy điện thoại trong túi ra tìm kiếm.
Rất nhanh giao diện đã cho ra một đống, đến khi thấy rõ nội dung hình ảnh, Tạ Phỉ lại trầm mặc lần nữa
Đúrh rgư Baife rói, gìrg bárh pủa Lar rat fgỏa xgâr hiốrh rgư tộx rhười đàr ôrh xnầr xnuồrh đội rór, fgó xnápg xêr ró dại fgôrh wìrg xgườrh rgư jậy! (*)
(*) Hoa "Lal lat bcỏa kcâl":
Tạ Phỉ thấy mầm biết cây, suy một ra ba: “Cho nên gã có loại này đam mê là bởi vì……”
"Thức tỉnh dẫn đến hiệu quả mặt trái."
"..."
Đồn rằng nếu đàn ông quá háo sắc, thích đùa bỡn phái nữ, kiếp sau sẽ biến thành Lan nam khỏa thân... Tạ Phỉ âm thầm nghĩ lại miêu tả cuối cùng trong Baike, hắn quan sát gã đầu trọc, cười nhạo nói: "Xem ra là một kẻ háo sắc."
"Nói bậy! Tao còn chưa được sờ tay con gái đâu!" Gã đầu trọc vốn đang uể oải đột nhiên tức giận, một giây kế tiếp lại ủ rũ cúi đầu: "Hai vị đại ca đừng nói bài văn cấp tám nữa, tôi không có văn hóa, nghe không hiểu. Hơn nữa tôi thật sự không ổn, không hề giả bộ, van xin hai người gọi 110 giúp tôi gọi xe cứu thương, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng đó!"
"Tôi thấy trạng thái của anh rất tốt, hơn nữa 110 không phải xe cứu thương." Tạ Phỉ miễn cưỡng đáp một câu, quay lại hỏi Úc Ly: "Làm sao bây giờ?"
"Đương nhiên là như gã mong muốn, gọi 110."
Vì vậy hôm đó đám cảnh sát vừa mới đi làm, phải biết tên biến thái làm hại thôn Tịch Ninh nhiều ngày đã bị bắt, người lập công còn là hai người bởi vì đánh nhau mà được mời vào đồn uống trà hôm qua.
Cảnh sát ngơ ngác, nhưng chỉ có thể lên tinh thần phá án.
Chẳng qua là trong quá trình tra hỏi, gã đầu trọc từ đầu đến cuối vẫn cố chấp giãi bày, cứng rắn nói từ khi bị rắn cắn, gãi đột nhiên bị kích động, mỗi lần đều như mộng du không có cách nào khống chế.
Cảnh sát nào sẽ tin, lạnh lùng trào phúng: "Như vậy anh vẫn là tình cảm mãnh liệt gây án rồi."
Gã đầu trọc: "..."
Còn về Tạ Phỉ, hắn làm biên bản xong thì ưỡn ngực song song rời khỏi đồn công an cùng Úc Ly.
Vừa từ phòng làm việc ra, Tạ Phỉ liền nghĩ đến cảnh sát nói gã đầu trọc phạm án quản lý trị an, bị giam giữ cao nhất không quá mười lăm ngày, liền hỏi: "Nếu tật xấu kia của gã lại thức tỉnh, vậy không phải gã ra khỏi đồn lại tiếp tục phạm án sao?"
"Lúc tôi đạp gã đã giúp gã chỉnh lại huyết mạch, chỉ cần có lòng khắc chế thì hoàn toàn có thể khôi phục bình thường." Úc Ly không để ý nói: "Cho dù không khắc chế được cũng không có vấn đề, gã đã có tiền án, tái phạm nữa sẽ bị bắt."
"Ca, anh cũng thật là lợi hại, chỉ tiếp xúc một chút ngắn ngủi lại có thể khai thông huyết mạch." Trong câu tán dương của Tạ Phỉ mang theo mấy phần cố gắng, chủ yếu là lúc này bình tĩnh lại, hắn nhớ tới tối hôm qua còn chọc đến Úc Ly, lo lắng đối phương lật lại nợ cũ.
Nhưng Úc Ly đã vênh váo đắc ý: "Chuyện nhỏ, đáng tiếc gã và tôi không thuộc về huyết mạch đồng nguyên, nếu không địa vị cao sẽ có lực thống trị với địa vị thấp, thậm chí tôi có thể rút huyết mạch của gã ra."
"Cái gì gọi là huyết mạch đồng nguyên?" Tạ Phỉ tò mò hỏi.
"Ví dụ như tôi và Bắc Cực—"
"Bắc Cực cái gì?"
Úc Ly tức giận: "Buồn cười! Lại định lừa tôi nói sao!"
- ---
(Tóm lại đố ai biết bạn Lưu Ly là huyết mạch gì =]]]]]]])
Tạ Phỉ ôm quần áo bị đẩy ra cửa, liền thấy A Phúc đang ngồi canh trên hành lang.
"Rầm—"
Tiếng đóng cửa nặng nề khiến A Phúc vốn đang run sợ trong lòng bị sợ đến mức ngã ngồi trên đất, tuyệt vọng khóc sụt sùi: "Tôi biết, tôi biết là y sẽ không bỏ qua cho tôi mà..."
Tạ Phỉ vẫn còn đang trong xấu hổ bị bắt, cho dù da mặt hắn có dày đi nữa, bị bắt được đang tìm kiếm J, thật sự là khụ... quá mức bôi nhọ lịch sự! Thấy A Phúc sắp khóc ra nước mũi, hắn vẫn hòa nhã khuyên nhủ: "Anh A Phúc cứ yên tâm đi, y không giận anh, tối nay tuyệt đối sẽ không đến tìm anh gây phiền toái."
Muốn tìm cũng là tìm tôi...
"Thật?" A Phúc nửa tin nửa ngờ.
"Cực kì chính xác." Tạ Phỉ kéo hắn ta đứng lên, "Chờ ngày mai y bớt giận, anh lại đi nhận sai."
A Phúc hít mũi gật đầu một cái, nhưng trong lòng vẫn thấy hoang mang bất an, sau khi Tạ Phỉ về phòng, hắn ta vẫn đứng yên thật lâu, cuối cùng không thể cứu vớt trái tim không ngừng đập rộn lên của mình, dứt khoát lắc mình một cái, hóa thành con dơi lớn chừng bàn tay bay ra khỏi dãy nhà.
Lúc này đã gần đến 10 giờ, khắp nơi trong sân trước, đình viện và vườn hoa đều có khách khứa tản bộ nói chuyện phiếm, nói chuyện yêu đương, chỉ có hậu viện là yên tĩnh.
Một con dơi dung nhập vào bóng đêm, lặng lẽ lượn ra sau dãy nhà.
Nó mai phục trên một thân cây, đôi mắt nâu sẫm nhìn chằm chằm cánh cửa sổ nào đó, sau khi chuẩn bị trong lòng mấy lần, nó giương hai cánh, bay lên trên bệ cửa sổ, dán cái mặt đầy lông vào cửa kính để theo dõi bên trong phòng.
Rõ ràng đang là tháng Chạp trời đông giá rét, Úc Ly chỉ mặc một cái áo lót, đang đưa lưng về phía nó ngồi ở mép giường.
Con dơi không có cách nào quan sát được vẻ mặt của đối phương, không khỏi có chút thất vọng.
Nó kiên nhẫn chờ một hồi, mãi mà không đợi được Úc Ly quay đầu, trong thấp thỏm còn có sợ hãi.
Đột nhiên, con dơi nhìn thấy Úc Ly nhảy lên một cái, đối phương ngây ngô đứng một hồi mới xoay người phi về giường lớn, lấy một loại biểu tình nó chưa từng thấy, cũng không dám tưởng tượng... quấn chăn phơi phới lăn qua lộn lại, giống như rong biển thành tinh.
"..."
Thật là đáng sợ.
Tui mù rồi.
Con dơi dựng hết lông toàn thân lên, cách cửa kính cũng có thể ngửi được mùi vị phấn hoa ngày xuân, nó nghiêng đầu, gần như là chạy mất dạng.
So với Úc Ly như vậy, nó thà không thấy được mặt trời ngày mai!
Mà trong phòng bên cạnh, Tạ Phỉ thật sự đang nghi ngờ mình không thấy được mặt trời ngày mai — mỗi bắp thịt, mỗi gân cốt đều đang ầm ĩ, đều đang kháng nghị với chủ nhân của chúng.
Hắn dùng hết sức lực còn lại tắm xong, bò lên giường liền ngủ, lại không nghĩ rằng mệt mỏi như vậy cũng còn có thể nằm mơ.
Trong mơ không còn là cánh đồng tuyết nữa, mà là một ngọn núi xanh.
Trên đỉnh núi, người đàn ông áo đen cũng không che cái ô đỏ kia nữa, trên khuôn mặt không còn sát ý, ngược lại đang mỉm cười nhìn thiếu niên đối diện.
"To gan! Lại còn dám vào trong mơ của ta!"
Thiếu niên giống Úc Ly như đúc, chỉ là nhỏ hơn mấy tuổi, tóc dài quá hông, dùng một cái trâm trúc tùy ý vấn lên. Y mặc trường bào màu tím, bên trêu thêu trăm con bướm bạc, ống tay áo rộng lớn bị gió núi thôi bay, đám con bướm tựa như sống lại, nhẹ nhàng bay lên trên mây tím.
Người đàn ông cười dịu dàng nói: "A Ly lại tăng tu vi rồi, đã có thể phát hiện ra ta vào mộng."
"Phi!" Vẻ mặt thiếu niên không vui, không cảm xúc nói: "Đừng có nói lời dễ nghe, ngươi đi mười mấy năm, ta lại không phải ngu xuẩn, há có thể còn không học được pháp thuật nông cạn cỡ này!"
Người đàn ông yên lặng không nói, đôi mắt sâu thẳm lẳng lặng nhìn thiếu niên, người sau bị nhìn chằm chằm thì chột dạ, bên ngoài mạnh bên trong yếu nói: "Nhìn cái gì đấy?"
"A Ly đang nhớ ta." Người đàn ông bừng tỉnh hiểu ra.
"Đừng hồ ngôn loạn ngữ!" Thiếu niên mặt đỏ tới mang tai, cứng cổ la lên: "Rõ ràng là ngươi —"
"Là ta nhớ A Ly." Người đàn ông biết lắng nghe mà đổi lời, mặt lộ vẻ áy náy: "Chẳng qua là chợt có cảm ứng, lúc này mới không từ mà biệt, để cho ngươi lo lắng."
"Ai lo lắng ngươi." Thiếu niên hừ lạnh một tiếng, bất mãn đá chân trên đất, giống như hoàn toàn thất vọng: "Chậc, nếu như ngươi thật sự nhớ nhung ta, làm sao không nói một tiếng liền biến mất, ta thấy ngươi chính là một tên lừa gạt."
"Đừng giận dỗi nữa." Người đàn ông mở lòng bàn tay, biến ra một hộp gỗ xinh xắn tỏa sáng, "Ta có một phần quà muốn tặng, có thể lấy lòng ngươi không?"
"Cái gì?" Thiếu niên nghi ngờ nhận lấy cái hộp, mở ra nhìn một cái, bên trong là một miếng vảy màu trắng bạc, có hình trăng lưỡi liềm, bỗng nhiên cả kinh nói: "Đây là... nghịch lân của ngươi?!"
"Có nó, cho dù ở trên trời dưới đất, A Ly luôn có thể tìm được ta." Người đàn ông đột nhiên cười một tiếng, giọng nói như mang ý đầu độc lòng người: "Hôm nay ta giao nghịch lân cho ngươi, có đủ để nhớ nhung ngươi không?"
LúcTạ Phỉ tỉnh lại, bên tai vẫn còn dư âm của người đàn ông kia, cho dù cách một tầng giấc mơ, hắn vẫn cảm giác lỗ tai nóng lên.
— Lại mơ thấy người kia, lần này còn có Úc Ly.
Không nghĩ tới Úc Ly thời niên thiếu thật đáng yêu, tính khí có chút tương tự với bây giờ, nhưng lại hơn ngây thơ một ít.
Từng thứ trong giấc mơ chuyển qua đầu như đèn kéo quân, Tạ Phỉ không khỏi suy đoán Úc Ly có quan hệ gì với người đàn ông áo đen, không giống tình nhân, nhưng lại có một chút mập mờ...
Hắn bỗng nhiên nếm được một chút xíu vị chanh, thay đổi suy nghĩ một chút, chủ nhân động phủ không phải chính là mình kiếp trước chứ?
Tạ Phỉ không phải tên ngốc, ít nhiều tìm được chút gì đó từ trong bao nhiêu dấu vết, chẳng qua là Úc Ly không chịu nói, hắn cũng không hỏi.
Dù sao chủ nhân động phủ đã chết mấy ngàn năm, mà hắn vẫn còn sống, có thời gian rối rắm những chuyện không có ý nghĩa này, còn không bằng lo lắng xem có phải linh trận lại dị động hay không, dẫu sao hôm nay trong khách sạn có rất nhiều khách.
Tạ Phỉ mặc thêm áo khoác vội vã xuống lầu, đứng ở trước cửa dãy nhà dùng điện thoại ra soi, tất cả đều rất bình thường.
Hắn tập trung lắng nghe, cũng không có tiếng chó mèo kêu, liền yên tâm.
Bỗng nhiên, tiếng chuông báo thức vang lên.
Tạ Phỉ liếc thời gian trên điện thoại, sáu rưỡi.
Hôm nay hắn còn phải lên chợ sáng trên trấn, liền nhanh chóng trở về phòng thu dọn xong đẩy xe ba gác ra cửa.
Trời vẫn còn tối đen, trong hẻm nhỏ chỉ có âm thanh bánh xe cán qua đường đá xanh, gió rét sáng sớm luồn vào cổ, khiến Tạ Phỉ lạnh đến mức vội vàng kéo khăn quàng lên.
Nhưng hắn ngàn lần không nghĩ tới, trong hẻm đột nhiên có một người nhảy ra, Tạ Phỉ thắng xe gấp, sợ đến mức suýt nữa kêu lên thành tiếng.
Nhờ ánh trăng, chỉ có thể loáng thoáng nhận ra người nọ có mái tóc rối bù, trên người mặc một cái áo khoác đen.
Khoan đã, áo khoác...
Tình cảnh này khiến cho Tạ Phỉ không thể không sinh ra một sự liên tưởng — biến thái?!!
Giống như phản ứng được với suy đoán của hắn, người nọ dùng tay cầm vạt áo, đang định kéo ra một cái —
Còn chưa vạch ra, đã hét thảm một tiếng, bị đạp bay ra ngoài mấy mét.
"..." Tạ Phỉ thẫn thờ quay đầu, gặp được ông chú râu xồm quen thuộc: "Ca."
"Sáng sớm đã nghe thấy tiếng cậu chạy lên chạy xuống huỳnh huỵch, ai cũng bị cậu đánh thức cả!" Úc Ly có vẻ lạy ông tôi ở bụi này, không đợi Tạ Phỉ hỏi sao y lại tới, đã tự nhiên giải thích.
Tạ Phỉ cũng không so đo cái này, mà lo lắng hỏi: "Gã còn sống không?"
Úc Ly xùy nhẹ: "Cậu không biết nhìn sao?"
Lúc này Tạ Phỉ nhảy xuống xe, chạy như điên tới bên cạnh tên "biến thái", chỉ thấy đối phương co rúc ở dưới đất, lớn tiếng kêu "au áu áu" không ngừng.
"Anh không sao chứ?" Tạ Phỉ mở điện thoại lên soi, biểu tình ngưng lại trong nháy mắt.
Vừa rồi hắn không nhìn lầm, đối phương đúng là mặc áo khoác đen, nhưng tóc tai bù xù gì đó thì không có, chỉ có mỗi mái tóc giả che lên một cái đầu sáng bóng.
"Vô phát vô thiên, là anh!"
Tạ Phỉ ngàn lần không nghĩ tới, "biến thái" lại là gã đầu trọc ban đầu khách tới sạn ép chuyển đi, sau đó bị đích thân hắn dạy dỗ!
Mà đối phương cũng đầy vẻ khiếp sợ, trong đôi mắt sợ hãi viết đầy "Tại sao lại là mày".
Trong lòng hai người đều có thiên ngôn vạn ngữ, yên lặng đối mặt trong buổi sáng trời đông giá rét.
Trong yên tĩnh, Úc Ly chậm rãi đi tới, đạp nhẹ lên hông tên đầu trọc, "Đừng giả bộ, đứng lên."
"Gã còn có thể đứng lên?" Tạ Phỉ nghi ngờ ngẩng đầu, "Ca, anh hạ chân lưu tình?"
Lần trước anh A Phúc bị một cú cũng gãy lưng... Không, gãy tay, mặt mũi sưng lên nhiều ngày, nhưng nhìn dáng vẻ của gã đầu trọc, hình như cũng không nghiêm trọng như vậy.
"Gã không yếu ớt như vậy." Úc Ly trào phúng cười một tiếng, "Dù sao cũng thức tỉnh."
"Cái gì?!" Tạ Phỉ kinh hãi, ngay cả gã đầu trọc còn có huyết mạch yêu tộc, là đang bán sỉ sao, có điều cũng chả chọn lọc gì cả.
Gã đầu trọc hoàn toàn không hiểu hai người đang nói chuyện gì, càng không hiểu ông chú râu xồm còn giống người xấu hơn gã dựa vào cái gì mà nói gã giả bộ, xương sườn của gã có khi gãy rồi ấy chứ, xuống chân ác như vậy không sợ bị kiện tụng mạng người sao?!
Đáng tiếc không ai quan tâm nội tâm gã đang gầm thét, sau khi Tạ Phỉ lấy lại tinh thần thì hàm hồ hỏi: "Ca, gã là..."
"Orchis italica."
"... Không hiểu."
"Một loại hoa lan, tên khoa học là Orchis italica."
"Còn có loại lan này?" Tạ Phỉ đột nhiên ý thức được một chuyện khác: "Lan, thực vật? Thực vật cũng được?"
"Trừ người ra thì vạn vật sinh linh đều có thể, chẳng qua là thực vật trời linh linh tính thấp, tỷ lệ không bằng động vật." Úc Ly nhàn nhạt quét qua gã đầu trọc: "Tên này cũng coi là người được chọn."
Tạ Phỉ như hiểu ra mà gật đầu một cái, lấy điện thoại trong túi ra tìm kiếm.
Rất nhanh giao diện đã cho ra một đống, đến khi thấy rõ nội dung hình ảnh, Tạ Phỉ lại trầm mặc lần nữa
Đúrh rgư Baife rói, gìrg bárh pủa Lar rat fgỏa xgâr hiốrh rgư tộx rhười đàr ôrh xnầr xnuồrh đội rór, fgó xnápg xêr ró dại fgôrh wìrg xgườrh rgư jậy! (*)
(*) Hoa "Lal lat bcỏa kcâl":
Tạ Phỉ thấy mầm biết cây, suy một ra ba: “Cho nên gã có loại này đam mê là bởi vì……”
"Thức tỉnh dẫn đến hiệu quả mặt trái."
"..."
Đồn rằng nếu đàn ông quá háo sắc, thích đùa bỡn phái nữ, kiếp sau sẽ biến thành Lan nam khỏa thân... Tạ Phỉ âm thầm nghĩ lại miêu tả cuối cùng trong Baike, hắn quan sát gã đầu trọc, cười nhạo nói: "Xem ra là một kẻ háo sắc."
"Nói bậy! Tao còn chưa được sờ tay con gái đâu!" Gã đầu trọc vốn đang uể oải đột nhiên tức giận, một giây kế tiếp lại ủ rũ cúi đầu: "Hai vị đại ca đừng nói bài văn cấp tám nữa, tôi không có văn hóa, nghe không hiểu. Hơn nữa tôi thật sự không ổn, không hề giả bộ, van xin hai người gọi 110 giúp tôi gọi xe cứu thương, cứu một mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng đó!"
"Tôi thấy trạng thái của anh rất tốt, hơn nữa 110 không phải xe cứu thương." Tạ Phỉ miễn cưỡng đáp một câu, quay lại hỏi Úc Ly: "Làm sao bây giờ?"
"Đương nhiên là như gã mong muốn, gọi 110."
Vì vậy hôm đó đám cảnh sát vừa mới đi làm, phải biết tên biến thái làm hại thôn Tịch Ninh nhiều ngày đã bị bắt, người lập công còn là hai người bởi vì đánh nhau mà được mời vào đồn uống trà hôm qua.
Cảnh sát ngơ ngác, nhưng chỉ có thể lên tinh thần phá án.
Chẳng qua là trong quá trình tra hỏi, gã đầu trọc từ đầu đến cuối vẫn cố chấp giãi bày, cứng rắn nói từ khi bị rắn cắn, gãi đột nhiên bị kích động, mỗi lần đều như mộng du không có cách nào khống chế.
Cảnh sát nào sẽ tin, lạnh lùng trào phúng: "Như vậy anh vẫn là tình cảm mãnh liệt gây án rồi."
Gã đầu trọc: "..."
Còn về Tạ Phỉ, hắn làm biên bản xong thì ưỡn ngực song song rời khỏi đồn công an cùng Úc Ly.
Vừa từ phòng làm việc ra, Tạ Phỉ liền nghĩ đến cảnh sát nói gã đầu trọc phạm án quản lý trị an, bị giam giữ cao nhất không quá mười lăm ngày, liền hỏi: "Nếu tật xấu kia của gã lại thức tỉnh, vậy không phải gã ra khỏi đồn lại tiếp tục phạm án sao?"
"Lúc tôi đạp gã đã giúp gã chỉnh lại huyết mạch, chỉ cần có lòng khắc chế thì hoàn toàn có thể khôi phục bình thường." Úc Ly không để ý nói: "Cho dù không khắc chế được cũng không có vấn đề, gã đã có tiền án, tái phạm nữa sẽ bị bắt."
"Ca, anh cũng thật là lợi hại, chỉ tiếp xúc một chút ngắn ngủi lại có thể khai thông huyết mạch." Trong câu tán dương của Tạ Phỉ mang theo mấy phần cố gắng, chủ yếu là lúc này bình tĩnh lại, hắn nhớ tới tối hôm qua còn chọc đến Úc Ly, lo lắng đối phương lật lại nợ cũ.
Nhưng Úc Ly đã vênh váo đắc ý: "Chuyện nhỏ, đáng tiếc gã và tôi không thuộc về huyết mạch đồng nguyên, nếu không địa vị cao sẽ có lực thống trị với địa vị thấp, thậm chí tôi có thể rút huyết mạch của gã ra."
"Cái gì gọi là huyết mạch đồng nguyên?" Tạ Phỉ tò mò hỏi.
"Ví dụ như tôi và Bắc Cực—"
"Bắc Cực cái gì?"
Úc Ly tức giận: "Buồn cười! Lại định lừa tôi nói sao!"
- ---
(Tóm lại đố ai biết bạn Lưu Ly là huyết mạch gì =]]]]]]])
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook