Bảo Bối Xin Lỗi Anh Đến Muộn Rồi FULL
-
4: Làm Sao Để Anh Hết Hận
Sở Kiều Yến một mạch bước lên lầu, vào phòng kho mở thêm một cánh cửa nữa là vào đến nơi nhốt Trình An Nhã.
Phòng này là phòng cách âm mạnh nên dù cho cô có la hét cỡ nào cũng không ai nghe thấy.
Trình An Nhã cứ ngồi thẩn thờ đó mãi, cơm vẫn còn nguyên.
Cô quay đầu nhìn thấy Sở Kiều Yến bước vào.
- " Tại sao không ăn cơm? "
- " Không đói " Trình An Nhã nhạt nhẽo đáp lại.
Sở Kiều Yến cầm bát cơm đi đến anh ngồi xuống gần đây đưa bát cơm lên trước mặt.
- " Ăn "
- " Tôi không đói " Cô đáp lại, giọng điệu bây giờ rất khác.
- " Được " Sở Kiều Yến cười nhếch môi, lấy muỗng sới một miếng cơm rồi bóp miệng cô bỏ cơm vào.
Trình An Nhã quyết liệt chống cứ liền đẩy anh ra.
- " Ặc ặc, anh điên à? " Cô cũng bất ngờ khi mình nói ra câu này với Sở Kiều Yến, trước kia cô chẳng bao giờ chửi anh cả.
Cô yêu anh ta còn không hết làm sao nỡ oán trách chửi mắng một câu.
- " Ăn đi " Sở Kiều Yến tiếp tục bỏ cơm vào miệng của cô.
Còn An Nhã cứ thế chống cự, khóe miệng cô đã bị muỗng làm rách chảy máu.
Cô đứng dậy đẩy mạnh anh ra, Sở Kiều Yến tức giận không nhịn được mà tát cô một cái vào mặt.
" Bóp " Cái tát rõ đau khiến cô phải lảo đảo ngã khụy xuống đất.
- " Tôi đã nói rồi, đừng chọc tôi nổi điên.
"
- " Sở Kiều Yến, phải làm gì để anh nguôi giận đây? " Cô cười nhạt nhẽo trừng mắt nhìn anh.
- " Cô chết đi " Sở Kiều Yến không suy nghĩ thẳng thắn đáp lại.
Ngay sau khi nghe anh nói câu này trái tim cô thật sự tan vỡ, đau lắm nó rất đau.
Cô yêu anh nhiều đến thế nhưng đổi lại một ánh mắt thương cảm của anh cũng không có.
Cô nghĩ có phải mình đặt tình yêu nhầm chỗ hay không?
- " Được " Cô gượng người đứng lên lấy cốc nước đập mạnh xuống sàn nhà làm nó vỡ ra.
Cô khom người lấy một mảnh thủy tinh vỡ đang cứa vào tay thì Sở Kiều Yến vội đi đến hất ra.
- " Cô muốn chết chứ gì? Được để tôi giúp cô một tay " Sở Kiều Yến dồn cô sát vào tường dùng hai tay bóp chặt cổ của cô.
- " Hựm " Cô theo phản xạ tự nhiên mà vùng vẫy, sắc mặt cũng biến đổi.
Cô khó thở nước mắt cũng tuôn trào, nhìn vào mắt của anh cô cảm nhận được sự tức giận hận thù.
Gương mặt tái xanh, không vùng vẫy nữa.
Sở Kiều Yến ban đầu chỉ định dọa cô ta không ngờ Trình An Nhã không sợ chết không chịu chống cự.
Anh buông tay ra, Trình An Nhã hết sức lực ngồi bệt trên đất cô hít lấy hít để.
Trên cổ cũng in rõ dấu tay của Sở Kiều Yến, trên tay cô máu cứ chảy ra không ngừng thật sự rất mệt mỏi.
Sở Kiều Yến không nói gì nữa mà rời đi.
Xuống đến nhà anh dặn dò người đến dọn dẹp và gọi bác sĩ riêng đến để chữa trị vết thương ở tay cho Trình An Nhã.
Sở Kiều Yến anh ta không muốn cô chết dễ dàng như thế, để cô ta chết dễ dàng như thế thì quá hời rồi.
Đến trong phòng cũng không có một vật gì để tự sát hay giải trí.
Chiếc tivi thứ duy nhất có thể phát ra ánh sáng nhưng cô chẳng dùng được bởi Sở Kiều Yến chính là người điều khiển nó.
Quản gia cùng một cô người hầu và bác sĩ bước vào.
Họ nhìn xung quanh lộn xộn khắp nơi, giường chiếu bị xốc lên.
Trên sàn thì cơm rải đầy còn có mảnh thủy tinh rơi vỡ.
Quản gia nhìn Trình An Nhã mà thấy thương xót, trước kia ông từng gặp qua cô.
Một cô gái trên gương mặt lúc nào cũng nỡ nụ cười rực rỡ như ánh ban mai, giọng nói ngọt ngào ấm áp.
Nhưng bây giờ trước mắt ông là một cô gái rất thảm thương, trên cổ bị thương tay thì chảy máu.
Tóc tai rũ rượi rối rắm, ánh mắt vô hồn nhìn về một phía.
Khóe miệng bị rách, nụ cười ấy không còn nữa.
Nhìn những giọt nước mắt cô tuông rơi mà ông không kìm lòng được.
Người hầu lau dọn hết qua ở đấy, con bác sĩ thì băng bó vết thương.
Có ý nâng cô ngồi lên giường nhưng lại không được, cô ngồi lì một chỗ bác sĩ cũng đành bó tay.
Sau khi hai người họ đi quản gia ở lại nhìn cô mà nói.
- " Trình Tiểu Thư, cô....cố lên " Nói rồi ông cũng phải rời đi.
Một tuần sau cô chỉ ở trong phòng tối đó một mình, căn phòng tối đen như mực không chút ánh sáng.
Chỉ có một chút đèn tia nhỏ từ tivi và đèn led nhỏ, cả tuần nay cô không gặp Sở Kiều Yến cảm thấy tâm trạng cũng đỡ hơn nhẹ nhõm rất nhiều.
Không còn ngồi một chỗ nữa, cô đi hết phòng bắt đầu sinh hoạt.
Đến phòng tắm cũng không có ánh sáng chỉ có chút tia đèn led ánh sáng yếu ớt.
Cô cũng chịu ăn cơm rồi, nghĩ thoáng hơn một chút.
Phải ăn để sống chứ, nhưng ăn trong căn phòng tối này thật sự không nuốt trôi cơm ăn cho có là được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook