Editor: Libra91

Đưa mắt nhìn di động, nhất thời, "Quỷ chán ghét" ba chữ kia cứ như vậy đập vào mi mắt, lấy gối đầu qua che điện thoại di động, Hỏa Hoan cũng không quay đầu lại đi tới phòng tắm.

Lúc đi ra, di động còn đang vang lên không ngừng, điểm này, cô nhưng thật ra rất bội phục nghị lực của Đoan Mộc Minh, một bên lau chùi trên đầu nhỏ, cô nhận nghe điện thoại.

"Đoan Mộc Minh, anh lại muốn làm gì? anh tin không còn như vậy tôi phế anh đi." Hỏa Hoan nghiến răng nghiến lợi nói, nhớ tới khuôn mặt tươi cười tà ác, cô đã nghĩ một cái tát chụp chết anh.

"Bảo bối, sáng tinh mơ sao lại tức lớn như vậy a?" Truyền đến thanh âm cà lơ phất phơ nhất quán của Đoan Mộc Minh.

"Có lời cứ nói, có rắm thì phóng, bổn cô nương không có nhiều như vậy nhàn hạ thoải mái cùng anh ở nơi này tốn hơi thừa lời." Hỏa Hoan tức giận nói, đem khăn mặt để trên ghế, nhảy đến trên bệ cửa sổ ngồi xuống, một chân còn tại giữa không trung lay động.

"Hôm nay Chủ nhật, em nghĩ làm cái gì? Không bằng chúng ta trước tiên làm nóng người thế nào?" Ở trên giường quay thân lại, Đoan Mộc Minh hưng trí bừng bừng nói, tối hôm qua, anh lại phát hiện một chút bất đồng, cho nên sáng sớm anh liền vội vã xác nhận.

"Anh đi chết đi, người nhàm chán." Nói xong, Hỏa Hoan ba một tiếng cúp điện thoại, trực tiếp tháo pin di động xuống.

Tiếp bên ngoài, mặt trời từng chút từng chút lên cao, Sắc dương quang xuyên thấu qua khe hở cành lá chiếu vào, đã hình thành từng đạo quang ảnh sặc sỡ, hai tay ôm đầu gối ngồi ở chỗ kia, cô không tiếng động  thở dài một hơi.

Dùng sức khịt khịt mũi, làm vẻ lúc này ở trong không khí tràn ngập như ẩn như hiện mùi cơm chín, khóe miệng của cô gợi lên một chút độ cong.

"Ca ca" nhìn người đàn ông ở tại phòng bếp buộc lên tạp dề bận rộn thì ánh mắt của cô đều loan thành hình dạng Nguyệt Nha, mạnh mẽ khiêu trên lưng của anh, gắt gao ôm cổ của anh.

"Tỉnh ngủ " một bên quấy cháo đủ mọi màu sắc  trong nồi kia, Hỏa Tự vẻ mặt sủng nịch nói.

"Ân" gật gật đầu thật mạnh, đem mặt dán phía sau lưng của anh, Hỏa Hoan cúi đầu  nở nụ cười, "Ca ca, hôm nay chúng ta muốn làm cái gì?"

"Em nghĩ làm cái gì?" Tắt gas, xoa xoa tay, Hỏa Tự tựa như cõng cô ở tại phòng bếp đi tới đi tới, trên mặt thủy chung nhộn nhạo một chút thỏa mãn cười.

"Không bằng chúng ta đi chơi trò chơi, công viên chơi a, sau khi anh trở lại còn chưa đi qua đâu." Bám trên người của anh, Hỏa Hoan ngọt nhơn nhớt nói, vẻ mặt chân thành như trĩ con.

"Chơi trò chơi, công viên sao?" Hỏa Tự vẻ mặt nao nao, lập tức nở nụ cười, "Tốt, mau xuống đây ăn cơm đi, lớn như vậy còn thích để cho anh cõng."

"Người ta vui vẻ thôi" Hỏa Hoan trợt xuống, khanh khách  ~~~  nở nụ cười, ngắm nhìn bốn phía, mới phát hiện đã không có bóng dáng Doãn Mặc, "Ca ca, Doãn ca ca đi nơi nào?"

"Nga, anh ta buổi sáng còn có một tràng diễn, đã đi ra ngoài." Hỏa Tự thản nhiên nói, ngược lại múc một chén cháo đặt ở trước mặt cô.

**

Chủ nhật, khu vui chơi trong công viên sớm là người sơn nhân hải, hỗn loạn ở trong đám người, Hỏa Hoan hưng phấn còn giống như đứa bé, một tay dắt một bó khí cầu to, một tay còn nắm một cây kẹo hồ lô, hấp tấp  đi theo phía sau Hỏa Tự.

"Ca ca, ăn một miếng sao? Ân? Thật sự ăn thật ngon." Đem kẹo hồ lô tiến đến bên môi Hỏa Tự, cô một trăm lẻ một lần năn nỉ, thật sự là yêu chết  anh bị toan  nháy mắt ra hiệu cái loại vẻ mặt này.

"Chính em ăn đi" quay đầu nhìn cô, Hỏa Tự vẻ mặt sủng nịch nở nụ cười, "Nhìn em một cái, ăn trúng miệng đầy đều là." Lấy khăn tay mềm nhẹ  lau đi vết bẩn ở khóe miệng của cô, anh nhẹ nhàng mà sửa sang lại tóc dài của cô bị gió thổi loạn.

"Thích ăn không ăn, không ăn đánh đổ." Khi nói chuyện, một viên bị cô nuốt vào miệng.

Nhìn cô, Hỏa Tự bất đắc dĩ lắc đầu, ngay tại tầm mắt lơ đãng quay lại, đột nhiên liếc về một bóng dáng chút giống như đã từng quen biết, theo bản năng, anh lôi kéo Hỏa Hoan trốn một bên.

"Ca ca, kẹo hồ lô của em." Nhất thời không cầm chắc, kẹo hồ lô rơi trên mặt đất, nhất thời, bị vô số hai chân dẫm thành thịt nát.

"Một hồi ca ca thêm mua cho em, ngoan, em ngoan ngoãn đứng ở nơi này, không cần đi ra ngoài biết không?" Hỏa Tự ôn nhu trấn an cô, mày cũng không tự giác nhíu lại.

"Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?" Hỏa Hoan lập tức ngây ngẩn cả người, kiễng mũi chân nhìn nhìn, bốn phía không có một người nào, không có một người nào quen biết a.

"Không có việc gì, anh đi ra ngoài, lập tức sẽ trở lại, ở trong này không nên cử động a." Đem vật cầm trong tay mặt nạ Vampiro nhét vào trong tay cô, Hỏa Tự xoay người đi ra.

Xuyên qua ở trong đám người hối hả, thẳng đến xác định những người đó đều rời xa chung quanh Hỏa Hoan thì Hỏa Tự ngừng lại bên cạnh cái ao, quay đầu nhìn về phía đám người đồ đen đang đi tới hướng anh, hai tròng mắt nguy hiểm híp mắt lên.

"Hỏa Tự, đã lâu không gặp, lão đại muốn gặp anh." Trong đó, một người đứng đầu tên là Punk chậm rãi đi tới, trong lúc này văn thật sự là sứt sẹo.

"Hiệp ước xưa, tôi cùng với anh ta không còn liên quan." Hỏa Tự lạnh giọng nói, quanh thân tản mát ra một loại sát khí vô hình.

"Ha ha ~~~" Punk đột nhiên nở nụ cười, "Anh thật đúng là ngây thơ rồi, cho tới bây giờ vốn không có người có thể sống  rời đi nơi đó, anh...... Đồng dạng cũng sẽ không là ngoại lệ."

"Đến cùng phải ngoại lệ hay không không phải chỉ có thử qua mới biết được sao?" Nghe bốn phía bọn nhỏ  tiếng cười đùa, lông mày Hỏa Tự  không tự chủ lại nhíu lại, "Như vậy đi, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện."

"Vì sao? Không cần nói cho tôi biết, anh đột nhiên lương tâm phát hiện, đem mạng người xem quý giá rồi, tôi đã sớm nhắc nhở qua anh, làm một chuyến này, nhớ lấy có vướng bận, nhớ lấy đang có lòng dạ đàn bà, nhưng là anh...... Rất để cho tôi thất vọng rồi."

Chính là lẳng lặng nhìn anh, Hỏa Tự không nói gì thêm, quanh thân  sát khí cũng là càng ngày càng nặng.

"Lại tức giận sao? Ha ha ~~~" khi nói chuyện, Punk từ trong lòng lấy ra một cái túi giấy thật dày ném vào trong ngực của anh, "Cô ấy chính là lý do anh chết cũng muốn trở về sao?"

Trong lòng giật mình, Hỏa Tự theo bản năng mở túi giấy ra, nhìn đến khuôn mặt sáng sủa tươi cười thì tay nắm túi giấy không ngừng run lên, "Các anh muốn làm gì?"

"Không phải chúng tôi muốn làm gì, bây giờ là chúng tôi muốn hỏi anh làm gì, tôi rất rõ ràng nói cho anh biết, sinh tử của cô ấy nắm giữ ở trong tay của anh."

"Mike" Hỏa Tự vô lực nhắm hai mắt lại, "Buông tha cô ấy, tôi và các người đi."

"Sớm như vậy không phải tốt lắm" dùng sức vỗ vỗ bờ vai của anh, Punk đẩy lấy đầu người đàn ông kêu Mike cúi đầu nở nụ cười, "Cô gái này cười thật đúng là ngọt, lão đại nói, anh ta thực thích."

"Anh nói cái gì?" Hỏa Tự lập tức ngây ngẩn cả người, sợ hãi trong lòng đột nhiên lên tới cực điểm.

"Khẩn trương như thế làm gì, yên tâm đi, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, lão đại sẽ không đem cô ấy thế nào." Nhìn vẻ mặt thất kinh, trong mắt Mike đột nhiên xẹt qua một trận khoái ý, "Đây là địa chỉ lão đại, hoan nghênh anh tùy thời đi tìm anh ấy."

Đứng ở nơi đó, ánh mắt Hỏa Tự dại ra nhìn phía trước, hai tay gắt gao nắm thành hình quả đấm, bốn phía vẫn như cũ truyền đến tiếng cười vui, tâm bỗng dưng chấn động, anh theo bản năng vui mừng chạy tới chỗ ẩn thân.

Chờ lúc anh chạy đến nơi, lại sớm là không có một bóng người.

Trước mắt bao người, anh giống như bị mất khí lực, thân mình mềm trơn ngồi trên mặt đất, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, nhiều người như vậy, nhưng là trong con ngươi cũng là không có vật gì.

Anh làm đã đánh mất cô, khi anh không coi vào đâu, thân thủ của anh làm đã đánh mất cô......

Sau một lát, anh giống như điên rồi xông về trước, miệng thì thào không ngừng gọi tên cô, nhưng là, không ai hưởng ứng anh, nhìn đến người của anh đều né tránh, cho là anh là một kẻ điên.

"Ca ca" phảng phất từ xa xôi truyền đến một đạo thanh âm hờn dỗi, một khắc này, phảng phất giống như là pha quay chậm, anh chậm rãi xoay người, tại cái nơi bán kẹo đường, một cô gái bận đồ trắng nhìn anh cười, khí cầu bị cô buộc ở trên cánh tay, hai tay cầm hai cái kẹo đường thật to.

Hốc mắt nóng lên, một giọt nước mắt cứ như vậy chảy xuống, nhanh chóng chạy đến trước mặt cô, anh một phen túm lấy kẹo đường trong tay cô  ném xuống đất.

"Không phải nói tốt lắm, cho em ở nơi nào không nên cử động, ngoan ngoãn chờ anh trở lại đấy sao? Vì sao không nghe lời? Vì sao?"

Anh lớn tiếng gào thét, dùng sức loạng choạng bả vai của cô, hốc mắt hồng hồng, trên mặt đan xen một loại bối rối cùng sợ hãi.

"Ca ca" Hỏa Hoan thì thào kêu, không biết mới ngắn ngủn vài phút, anh rốt cuộc là làm sao vậy?

Đang nhìn đến vẻ mặt kinh ngạc của cô thì Hỏa Tự một tay ôm lấy cô kéo vào trong lòng.

"Hoan Hoan, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương