Bảo Bối Thiên Tài: Tổng Giám Đốc Có Một Không Hai, Mẹ Hồ Đồ
-
Chương 29: Chính là lỗi của người thấy
Editor: thanh huyền
Một đêm kia, anh ở bên ngoài lưu lại thật lâu, khi về nhà, Hỏa Hoan đã nằm trên ghế sa lon đang ngủ, trong lòng vẫn đang ôm một món đồ chơi to.
Ngồi xổm trước mặt cô, Hỏa Tự không tự chủ thở dài một hơi, ngón tay thon dài mềm nhẹ vung qua hai má non mềm trắng nõn , "Hoan Hoan, muốn anh làm sao bây giờ?"
Cho tới bây giờ, anh và Đoan Mộc Minh rất ít nói vẫn là nhiều tiếng ở tai, không biết vì sao, nhìn Đoan Mộc Minh kia tình thế bắt buộc, trong lòng anh đột nhiên cảm nhận được một loại âm thầm sợ hãi. Người khác anh có lẽ không rõ, nhưng là đối với Đoan Mộc Minh, cho dù là hóa thành tro, anh vẫn là có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, đấu nhiều năm như vậy, đều muốn đối phương động vào rất rõ.
Thật dài thở một hơi, anh xoay người đem Hỏa Hoan ôm lấy bỏ vào bên trên giường, nhìn cô điềm tĩnh ngủ, trong lòng đột nhiên một trận rung động, cúi người, đầu của anh chậm rãi thấp xuống, vốn định dừng ở mặt trên má hôn cứ như vậy đã rơi vào trên môi đỏ bừng .
Giống nhau như bị chạm điện, ngay sau đó, Hỏa Tự mạnh mẽ rút lui.
"Tự" cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm hoảng sợ, quay đầu vừa thấy đã nhìn thấy Doãn Mặc đang lẳng lặng đứng ở cửa, trên mặt là một loại biểu tình không dám tin .
Nhìn anh ta, Hỏa Tự không nói được một lời tiêu sái đi ra ngoài.
Trong phòng khách, hai nam nhân ngồi mặt đối mặt, lại ai cũng không có mở miệng trước nói chuyện, chính là rượu trên bàn lại từng điểm từng điểm thiếu.
"Làm sao cậu tới nơi này? Chẳng lẽ nơi này so với khách sạn năm sao còn thoải mái?" Hỏa Tự thản nhiên nói, nhẹ nhàng loạng choạng ly rượu trong tay, nhìn chất lỏng kia đạm kim sắc chậm rãi nhộn nhạo.
"Tự, nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ nói mấy năm nay cậu vẫn đang không có buông tha cho cô? Nhưng là dù nói thế nào, hai người chính là anh em, chẳng sợ chính là trên danh nghĩa." Doãn Mặc con ngươi nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn, tay nắm ly rượu cũng đang hơi hơi run rẩy.
"Cái gì đều không cần nói, vừa mới chính là lỗi của người thấy." Hỏa Tự lạnh lùng nói, ngửa đầu đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.
"Tự, nếu cậu còn thừa nhận tôi là huynh đệ của cậu, vậy cậu rõ ràng nói cho tôi biết, đối với Hoan Hoan, cậu rốt cuộc tính làm như thế nào?" Doãn Mặc trầm giọng hỏi, xem ra như ngọc trên mặt có tiên lạnh lùng.
"Hết thảy cũng sẽ không thay đổi, tôi là anh trai của cô, cô là em gái của tôi, không hơn." Nói xong câu đó, Hỏa Tự thật dài thở một hơi, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Tự"
"Biết không? Hoan Hoan đối với tôi, giống như là băng sơn trên Tuyết Liên – níu băng và hoa sen trắng, tôi sớm hai tay dính đầy máu tươi, cho dù là rơi vào tầng mười tám Địa Ngục đều là chết không có gì đáng tiếc, nhưng là tôi vẫn nguyện ý đem một mặt tốt đẹp nhất lưu cho cô, chẳng sợ như vậy."
Một đêm kia, anh ở bên ngoài lưu lại thật lâu, khi về nhà, Hỏa Hoan đã nằm trên ghế sa lon đang ngủ, trong lòng vẫn đang ôm một món đồ chơi to.
Ngồi xổm trước mặt cô, Hỏa Tự không tự chủ thở dài một hơi, ngón tay thon dài mềm nhẹ vung qua hai má non mềm trắng nõn , "Hoan Hoan, muốn anh làm sao bây giờ?"
Cho tới bây giờ, anh và Đoan Mộc Minh rất ít nói vẫn là nhiều tiếng ở tai, không biết vì sao, nhìn Đoan Mộc Minh kia tình thế bắt buộc, trong lòng anh đột nhiên cảm nhận được một loại âm thầm sợ hãi. Người khác anh có lẽ không rõ, nhưng là đối với Đoan Mộc Minh, cho dù là hóa thành tro, anh vẫn là có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, đấu nhiều năm như vậy, đều muốn đối phương động vào rất rõ.
Thật dài thở một hơi, anh xoay người đem Hỏa Hoan ôm lấy bỏ vào bên trên giường, nhìn cô điềm tĩnh ngủ, trong lòng đột nhiên một trận rung động, cúi người, đầu của anh chậm rãi thấp xuống, vốn định dừng ở mặt trên má hôn cứ như vậy đã rơi vào trên môi đỏ bừng .
Giống nhau như bị chạm điện, ngay sau đó, Hỏa Tự mạnh mẽ rút lui.
"Tự" cửa phòng ngủ đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm hoảng sợ, quay đầu vừa thấy đã nhìn thấy Doãn Mặc đang lẳng lặng đứng ở cửa, trên mặt là một loại biểu tình không dám tin .
Nhìn anh ta, Hỏa Tự không nói được một lời tiêu sái đi ra ngoài.
Trong phòng khách, hai nam nhân ngồi mặt đối mặt, lại ai cũng không có mở miệng trước nói chuyện, chính là rượu trên bàn lại từng điểm từng điểm thiếu.
"Làm sao cậu tới nơi này? Chẳng lẽ nơi này so với khách sạn năm sao còn thoải mái?" Hỏa Tự thản nhiên nói, nhẹ nhàng loạng choạng ly rượu trong tay, nhìn chất lỏng kia đạm kim sắc chậm rãi nhộn nhạo.
"Tự, nói cho tôi biết rốt cuộc là vì sao? Chẳng lẽ nói mấy năm nay cậu vẫn đang không có buông tha cho cô? Nhưng là dù nói thế nào, hai người chính là anh em, chẳng sợ chính là trên danh nghĩa." Doãn Mặc con ngươi nháy mắt cũng không nháy mắt nhìn, tay nắm ly rượu cũng đang hơi hơi run rẩy.
"Cái gì đều không cần nói, vừa mới chính là lỗi của người thấy." Hỏa Tự lạnh lùng nói, ngửa đầu đem chén rượu uống một hơi cạn sạch.
"Tự, nếu cậu còn thừa nhận tôi là huynh đệ của cậu, vậy cậu rõ ràng nói cho tôi biết, đối với Hoan Hoan, cậu rốt cuộc tính làm như thế nào?" Doãn Mặc trầm giọng hỏi, xem ra như ngọc trên mặt có tiên lạnh lùng.
"Hết thảy cũng sẽ không thay đổi, tôi là anh trai của cô, cô là em gái của tôi, không hơn." Nói xong câu đó, Hỏa Tự thật dài thở một hơi, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
"Tự"
"Biết không? Hoan Hoan đối với tôi, giống như là băng sơn trên Tuyết Liên – níu băng và hoa sen trắng, tôi sớm hai tay dính đầy máu tươi, cho dù là rơi vào tầng mười tám Địa Ngục đều là chết không có gì đáng tiếc, nhưng là tôi vẫn nguyện ý đem một mặt tốt đẹp nhất lưu cho cô, chẳng sợ như vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook