Bảo Bối Nhỏ Của Tổng Tài Lưu Manh
-
Chương 42
Người đàn ông đó nhìn cô cười cười ,rồi gật gù nhằm nói rất ưng ý cô,ngoại hình nhỏ nhắn dễ thương biểu sao anh thích như vậy.
Anh nhìn người đàn ông đó thì trong lòng không biết nói gì ? Chỉ là về sau ông ấy lại kể tật xấu của anh cho cô biết.
Người đàn ông, anh gọi là chú thật ra là anh em kết nghĩa của ba anh, dù là ba anh đã mất, nhưng người đàn ông đó vẫn không quên tình anh, xem anh như là con cháu trong nhà.
Và anh cũng vậy, cũng xem là người chú, người ba mà đã giúp đỡ anh, trong những lúc bước vào đời, vào xã hội đầy sóng gió này , và cũng là người dạy anh cách tàn nhẫn với kẻ thù như thế nào ?
Trong phòng ba người cùng nhau ăn tối rồi trò chuyện cùng nhau,cô ngồi kế bên anh nghe hai người đàn ông nói chuyện, cô cũng im lặng không nói gì, chuyện của đàn ông phận nữ nhi như cô, thì biết gì để nói.
Cô chỉ biết ngồi đó, lâu lâu thì cầm ly nước lên uống một ngụm là xong, anh nhìn qua cô thì không nói gì, chỉ là dưới bàn tay anh nắm lấy tay cô, cô nhìn qua anh, sau đó nói nhỏ với anh.
-- Sao vậy ?
-- Mệt không hay chúng ta về sớm nhé .
-- Không sao đâu ? Dù gì anh và chú ấy gặp lại có nhiều chuyện để nói mà, em không sao chú đừng lo.
Anh mỉm cười với cô,vô tình người đàn ông đó thấy thì cũng bất ngờ, không ngờ anh vì một cô gái mà lại cười như vậy, rất lâu mới thấy anh cười nên cũng có chút vui vẻ.
Từ khi anh bước vào xã hội đầy nguy hiểm, thì ít thấy anh cười, nói đúng hơn từ lúc ba anh mất thì không thấy nữa.
-- Khụ...khụ nếu hai đứa mệt thì cứ về nghỉ ngơi sớm đi.
-- Vậy còn chú.
-- Ta cũng phải về sớm nghỉ ngơi, sức khỏe không còn như trước nữa đâu mà đi đây đi đó.
-- Vậy cháu xin phép về trước, chú về sớm nghỉ ngơi, khi nào rãnh cháu sẽ qua trò chuyện với chú.
-- Được.
Anh và cô đứng dậy xin phép ra về, ra khỏi phòng anh nắm tay cô đi ra ngoài, bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay cô, vô cùng ấm áp cảm thấy trong lòng mình rất ấm áp.
Bàn tay anh nắm lấy tay cô thì lại lạnh ,ra khỏi nhà hàng vào trong xe, anh liền khởi động máy sưởi ấm cho cô,kèm theo là anh xoa xoa hai bàn tay của cô.
Nhìn anh lo lắng cho cô như vậy tim cô đập nhanh hơn.
-- Còn lạnh không ?
-- Không còn nữa.
-- Lạnh như vậy thì phải mặc thêm đồ vào, không là bị cảm lạnh đấy.
-- Không phải có chú lo cho em sao ?
-- Ừm, có tôi lo cho em nên không quan tâm bản thân sao ?
-- Không có.
Anh gõ yêu vào mũi cô mà cười, thời tiết bên ngoài vô cùng lạnh ,nên anh phải sưởi ấm cho cô rất cẩn thận.
Nhìn anh cứ chăm cô như con vậy làm cô cứ cười mãi, anh thấy cô cười thì cũng cười theo.
-- Có chuyện gì mà em cười vậy ?
-- Thật ra nhìn chú giống như người ba chăm con vậy.
-- Ba ? Tôi đáng tuổi ba em lắm sao ?
-- Không hẳn nhưng cách chú lo lắng cho em, không khác gì người mẹ người ba lo cho con vậy.
Anh nheo mày lại nhìn cô, nghĩ sao anh lại giống ba cô kia chứ, thật là không hiểu nổi cô mà.
Nhưng anh vẫn lo cho cô từng chút một.
Đến biệt thự anh bước ra ngoài rồi bế cô trên tay mà đi vào trong, nhìn cô quấn một cục trong lòng anh, giống như cục bông gòn vậy nhỏ nhắn, bị thân hình anh che chắn hết.
Vào biệt thự lên thang máy, cô nhìn anh từ góc nghiêng, thì sống mũi anh vô cùng cao,lại còn có lông mi dài rồi còn công nữa, nhìn thôi cũng thích rồi.
Bước ra khỏi thang máy, anh bế cô về phòng anh chứ không phải phòng cô,đặt cô xuống nệm mềm mại, sau đó tắt máy lạnh đi rồi mới giúp cô, lấy áo khoác ra sau đó lấy áo choàng cho cô.
Còn anh thì tháo vài cúc áo trước ngực,để lộ cơ ngực săn chắc, cô chỉ mới nhìn thấy ngực anh thôi mà mặt cô đã nóng bừng lên hết.
Cô quay người đi hướng khác, không muốn bị anh thấy cô ngay lúc này, cô cố gắng điều chỉnh tâm lý lại.
Anh thấy cô đang trốn tránh gì đó liền đi lại chỗ cô, đối diện với cô sau đó anh khụy người xuống nhìn cô, thấy gương mặt cô đỏ ửng lên mà hỏi.
-- Em sao vậy, sao mặt em lại đỏ như vậy ?
-- Hả ?....à chắc là do nóng quá thôi.
-- Vậy thì anh bật máy lạnh lên đây.
-- Ừm.
Anh ngồi dậy chỉnh máy lạnh vừa phải, thấy cũng đã ổn anh đi lại chỗ cô, nhìn gương mặt cô vẫn đỏ như vậy thì lo lắng hỏi.
-- Vẫn còn nóng sao ?
-- Không...không có.
-- Nhưng mặt em vẫn còn đỏ.
-- Chắc...chắc tại...nhiệt độ cơ thể thôi...đúng vậy...!nhiệt độ cơ thể.
Cô vẫn tránh né anh không dám đối diện với anh,anh thấy là lạ vô tình nhìn xuống thì mỉm cười, biết cô đỏ mặt là vì cái gì ?
Anh ngồi dậy, cố tình gỡ vài cúc áo ra, sau đó thì cỡi ra luôn, thân hình anh bây giờ không còn gì che đậy nữa, cơ bụng săn chắc của anh đã lộ ra,nhưng cô nào biết anh đang ranh ma tà mị với cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook