Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
Chương 7: Bị mắc xương

“Baba, này —-” Thiên a, nhà hàng này cũng quá đủ xa hoa đẳng cấp rồi, baba cư nhiên còn muốn ngồi chỗ VIP, toàn bộ mỹ thực ở đây còn thiếu điều gọi hết lên. “Này nhiều quá, hai người chúng ta ăn sao hết được

“Không có quan hệ, Tiểu Á, con thích ăn như vậy liền ăn đi, đừng nóng vội, từ từ ăn” Mộ Dung Lăng Phong kéo kéo cà vạt trên cổ, cởi ra hai cúc áo làm lộ ra làn da màu đồng cùng bộ ngực săn chắc.

“Baba —-” Vốn đang nhìn Mộ Dung Lăng Phong, thấy vậy Từ Trạch Á vội vàng cúi đầu.

“Làm sao vậy, Tiểu Á? Những món này con không thích sao?” Nhìn Từ Trạch Á cúi đầu muốn nói lại thôi, Mộ Dung Lăng Phong nghĩ là cậu không thích

“Không phải, baba, con rất thích” Vì che dấu khuôn mặt đang dần nóng lên cùng nội tâm bên trong, Từ Trạch Á cúi đầu bắt đầu ăn, những món này bất luận là gì cậu cũng chưa có nếm qua, cậu sao lại không thích được?

“Kia mau ăn đi, đi dạo đã nửa ngày nhất định rất đói bụng đi” Mộ Dung Lăng Phong gắp một miếng thịt đặc sản miền núi ngon nhất gắp vào bát Từ Trạch Á, nhìn Từ Trạch Á ăn ngon, biểu tình ôn nhu trên mặt lại xuất hiện.

Cái bàn ăn to như vậy, Từ Trạch Á cũng chỉ nghe thấy âm thanh bát đũa va chạm, nửa ngày cậu mới ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Lăng Phong, lại đụng phải ánh mắt Mộ Dung Lăng Phong cũng đang nhìn cậu, cậu lại vội vàng chuyển ánh mắt tới đồ ăn trong bát

Thình thịch — thình thịch — thình thịch — trái tim lại đập có chút khó hiểu, cậu không có dũng khí lại ngẩng đầu lên, thậm chí vẫn cảm giác được Mộ Dung Lăng Phong vẫn đang nhìn cậu

“Khụ khụ khụ — khụ khụ khụ khụ —-” Vì che dấu bối rối trong lòng, Từ Trạch Á bởi vì ăn quá nhanh không có chú ý một cái xương nhỏ nho mắc ở cổ họng, ho đến nỗi nước mắt đều đã chảy ra

“Làm sao vậy, Tiểu Á? Có phải bị khó thở không” Mộ Dung Lăng Phong thấy thế vội đứng lên vỗ vỗ lưng cho Từ Trạch Á đem xương trong cổ họng cậu phun ra

“Như thế nào, vẫn không thoải mái sao? Mau, baba mang con đến bệnh viện” Mộ Dung Lăng Phong khẩn trương ôm ngang Từ Trạch Á.

“Baba, con không sao, đã ổn rồi” Từ Trạch Á vội vàng ngăn Mộ Dung Lăng Phong, nếu không phải do tâm hoảng ý loạn thì đã không bị hóc xương rồi, càng không náo loạn như vừa nãy, xem ra cậu lại cho baba thêm phiền toái rồi.

“Thật sự không có việc gì sao?” Mộ Dung Lăng Phong vẫn lo lắng hỏi

“Dạ, con không sao —” Từ Trạch Á vừa nói vừa nức nở nghẹn ngào khóc lên

“Tiểu Á, quả nhiên vẫn khó chịu đi, baba lập tức đưa con đến bệnh viện” Vừa thấy Từ Trạch Á khóc, Mộ Dung Lăng Phong không nói hai lời lập tức ôm Từ Trạch Á muốn mang đi.

“Không phải, không phải, con chỉ là cảm thấy rất mất mặt, lại cho baba thêm phiền toái” Thấy Mộ Dung Lăng Phong muốn ôm cậu đi ra ngoài, Từ Trạch Á cũng không khóc khẩn trương nói

“Đứa ngốc, thêm cái gì phiền toái, không phải đều nói tất cả đều là người một nhà rồi sao, không có cái gì phải xin lỗi với phiền toái rồi sao?” Nhìn thấy Từ Trạch Á như vậy, Mộ Dung Lăng Phong trìu mến nói con ngươi thâm thúy bên trong hiện lên vẻ đau lòng, yêu thương, lại mang theo một chút tình cảm không thể nói rõ.

“Baba thật sự thích con sao?” Ngẩng đầu, Từ Trạch Á mang theo nước mắt nhìn Mộ Dung Lăng Phong, đôi mắt to thuần khiết như nước trong veo mà lại sở sở động lòng người.

“Vì cái gì lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ Tiểu Á không tin ta, cho rằng ta là đang diễn trò sao?” Mộ Dung Lăng Phong bi thương nhìn Từ Trạch Á hỏi

Diễn trò? Nam nhân này vừa có tiền lại đẹp trai, mà cậu lại là một đứa nhỏ không có ba, không có tiền, người này có cần thiết phải diễn trò lừa cậu sao? “Không phải, con không có ý tứ kia, chính là chưa có người nào đối xử với Tiểu Á tốt như vậy nên Tiểu Á có điểm không thể tin được”.

“Ngốc” Mộ Dung Lăng Phong như trước ôm Từ Trạch Á vào trong ngực, một tay ôm cậu, rồi sau đó đi đến một bên ngồi xuống ghế. “Còn không có ăn no đi, đến, baba uy con” Mộ Dung Lăng Phong gắp một miếng thịt gà đưa đến bên miệng Từ Trạch Á.

Nhẫn nhịn, Từ Trạch Á há miệng nuốt vào, nghĩ nghĩ người kia thiệt tình đối với cậu như vậy, mà cậu chẳng những dùng ánh mắt thăm dò người ta, còn hoài nghi người ta đối tốt với cậu, nếu baba biết, hẳn sẽ thương tâm lắm a, tưởng tượng như vậy, Từ Trạch Á liền cảm thấy thực tự trách.

“Đến, nếm thử cái này xem —“

“Dạ —“

“Này cũng rất ngon

“Dạ —“

“Còn có này —“

“Ăn ngon

“———”

“———” Đăng bởi: admin

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương