Bảo Bối, Lão Ngưu Muốn Ăn Cỏ Non
-
Chương 101: Vài ngày vài tháng có thể là cả đời
“Tiểu Á, Tiểu Á —– con rốt cuộc cũng tỉnh lại” Nhận được điện thoại, Mộ Dung Lăng Phong cũng không biết đã tới bệnh viện như thế nào, cảm thấy kích động không cách nào hình dung thời điểm tới phòng bệnh liền nhìn thấy Tiểu Á ngồi ở trên giường, lập tức bổ nhào qua ôm vào trong ***g ngực.
“Chú —– chú —– chú ôm tôi — chặt quá — tôi không —– thở được” Từ Trạch Á vốn đang kinh ngạc người đến là ai vì sao lại biết tên của cậu, cũng không nghĩ đến người này liền như một trận gió thổi tới trước mặt cậu rồi không nói hai lời liền đem cậu ôm vào trong ***g ngực, hơn nữa ôm chặt quá, cậu cũng thở không nổi.
“Thực xin lỗi Tiểu Á, thấy con tỉnh lại baba rất cao hưng” Mộ Dung Lăng Phong vội vàng buông lỏng Từ Trạch Á ra đổi lại cầm tay Từ Trạch Á.
“Cái kia —- xin hỏi chú là ai? Vì cái gì lại biết tên của tôi?”
“—————”
“Ngượng ngùng, trước kia chúng ta có quen biết sao?” Thấy người trước mặt hóa đá, Từ Trạch Á lại hỏi lục lọi trong đầu cũng không có quen một nam nhân nào thành thục như vậy đẹp trai như vậy nha?
“Tiểu Á, là baba đây, con như thế nào ——-
Baba? Baba của cậu không phải đã sớm chết rồi sao? “Baba? Thế nhưng mà mẹ tôi nói baba của tôi đã sớm chết rồi, chú như thế nào lại ——-
Đã chết? Làm sao có thể ——— “Tiểu Á, con thật sự không nhớ rõ tôi sao? Baba là Mộ Dung Lăng Phong?”
Mộ Dung Lăng Phong? Baba cậu không phải họ Từ sao? Nhưng người này vì cái gì lại nói là baba của cậu? Từ Trạch Á càng thêm nghi hoặc nhìn Mộ Dung Lăng Phong: “Cái kia ngượng ngùng, chú nhận lầm người rồi, tôi thật sự không biết chú”
Không biết anh? Làm sao có thể? Tiểu Á không biết anh? Không có khả năng? Tiểu Á của anh không biết anh?
“Mộ Dung tiên sinh, chúng tôi đã kiểm tra toàn diện cho cậu ấy, trước mắt không có vấn đề gì, chỉ là ——-” Một bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra đi đến nhìn Mộ Dung Lăng Phong muốn nói lại thôi
“Tôi đã biết, chúng ra ra bên ngoài nói chuyện” Mộ Dung Lăng Phong đứng lên rồi sau đó nhìn Từ Trạch Á nói “Tiểu Á, con trước nghỉ ngơi thật tốt, baba ra ngoài một chút lập tức sẽ quay trở lại” Nói xong không nỡ nhìn nhìn một chút rồi đi ra ngoài.
“Bác sĩ, xin hỏi đây là có chuyện gì?” Trong hành lang, Mộ Dung Lăng Phong ngưng trọng nhìn bác sĩ trưởng của Từ Trạch Á hỏi
“Cậu ấy mặt khác tất cả đều rất tốt, cũng bình phục gần hết rồi, chỉ là vì đầu đã bị va đập nghiêm trọng, bên trong còn lưu lại máu đọng cho nên đã làm mất đi một bộ phận trí nhớ”
Mất trí nhớ? Những thứ này Mộ Dung Lăng Phong không phải không biết, nhưng vẫn là —- “Vậy khi nào thì sẽ khôi phục?” Tuy rằng Tiểu Á có thể tỉnh lại đã là kết quả tốt nhất, thế nhưng mà anh không hy vọng Tiểu Á của anh sẽ quên anh.
“Chuyện này —– có thể vài ngày có thể vài tháng, có thể vài năm cũng có thể cả đời ——- cũng có thể là do cậu ấy lựa chọn mất trí nhớ, có thể nói trí nhớ của cậu ấy không muốn nhận lại những kích thích quá lớn, cho nên cậu ấy mới có thể ——
Cả đời? Cả đời? Vậy không phải chứng tỏ —— “Cảm ơn bác sĩ”
“Không cần khách khí” Bác sĩ nói xong liền rời đi, chỉ để lại Mộ Dung Lăng Phong một người tay vịn vào tường ngơ ngác tựa vào đó, Tiểu Á của anh có thể tỉnh lại đã là tốt lắm rồi, anh lại còn xa cầu cái gì đây? Cho dù Tiểu Á không nhớ rõ anh thì thế nào? Chỉ cần Tiểu Á có thể sống, có thể thời khắc nhìn thấy Tiểu Á như vậy chuyện này cũng đã là hạnh phúc lớn nhất rồi không phải sao?
“Chú —- chú không sao chứ?” Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong lảo đảo tiêu sái đi vào, Từ Trạch Á lo lắng hỏi tuy rằng không biết người này, nhưng mà người này tựa hồ quen biết cậu đối cậu cũng rất ôn nhu.
“Tôi không sao, con có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng hay không? Muốn ăn cái gì?” Điều chỉnh cảm xúc, Mộ Dung Lăng Phong như trước ôn nhu nhìn Từ Trạch Á hỏi
“Cái kia —— cảm ơn chú, xin hỏi chú thật sự biết tôi sao?” Tuy rằng người trước mặt này trong trí nhớ cũng không có, nhưng mà Từ Trạch Á lại cảm thấy rất thân thiết giống như là người đã quen thuộc từ rất lâu rồi.
“Cái kia —— kỳ thật —- tôi là bằng hữu của baba con ——” Vì không muốn tăng thêm gánh nặng trí nhớ của Tiểu Á, Mộ Dung Lăng Phong vẫn là lực chọn không nói cho Từ Trạch Á, mặc dù anh cũng muốn giải thích rõ ràng với Tiểu Á, nhưng nếu đúng như lời bác sĩ có lẽ Tiểu Á thật sự không muốn nhớ lại, mà chuyện này đối Tiểu Á lại là kí ức đau khổ.
Bằng hữu của baba? Mẹ trước kia chưa bao giờ nói qua baba của cậu mà cậu vì vậy cũng không biết bằng hữu của baba. “Hắc hắc, chú, ngượng ngùng” Từ Trạch Á vò đầu ngượng ngùng nói tuy rằng mới lần đầu tiên gặp mặt nhưng tổng cảm giác dường như thực thẹn thùng.
Chú? Đúng vậy, anh hiện tại cũng chỉ có thể là chú mà thôi. “Không có quan hệ Tiểu Á”
“Cái kia chú, chú gặp mẹ con chưa?” Từ lúc cậu tỉnh lại đến bây giờ cậu cũng chưa thấy mẹ, cho nên không khỏi có chút lo lắng.
“Tiểu Á, mẹ con hiện tại ở Mĩ có một số việc, con yên tâm cô ấy nếu biết con tỉnh lại nhất định sẽ mau chóng trở về” Mộ Dung Lăng Phong giải thích
Ở Mĩ? Mẹ ở Mĩ? Ước mơ của mẹ chính là đi Mĩ nhưng mẹ hiện tại thật sự ở Mĩ —— “Cái kia, chú, không cần, con không sao, không cần bảo mẹ trở về”
“Thế nhưng mà ———
“Ước mơ của mẹ con chính là được đi Mĩ, nhưng hiện tại mẹ thật vất vả mới đi Mĩ được, con không thể để mẹ vì con mà từ bỏ giấc mơ của mình”
“Thật sự là bé ngoan, con yên tâm, chú sẽ chiếu cố con” Nhẹ vỗ vỗ đầu Từ Trạch Á Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu lại trìu mến nói trong lòng ẩn ẩn đau cũng lại vui vẻ.
“Cảm ơn chú, phiền toái chú rồi” Từ Trạch Á cảm kích nói chú này thoạt nhìn để ý cậu như vậy hẳn là đối xử với cậu tốt lắm hơn nữa cậu cảm giác cũng rất thích ở bên người chú này, huống hồ mẹ còn đem cậu giao cho chú này, vậy chứng tỏ mẹ tín nhiệm chú này, như vậy cậu lại có cái gì phải hoài nghi nữa.
“Đứa ngốc, làm sao thế được, chú cao hứng còn không kịp” Nhẹ nhàng đem Từ Trạch Á ôm vào trong ***g ngực, Mộ Dung Lăng Phong hai mắt đã ươn ướt lại khống chế không cho nước mắt rơi xuống, nửa năm, anh chờ đợi ngày hôm nay nửa năm, Tiểu Á của anh rốt cuộc cũng tỉnh lại, anh ——–
“Tiểu Á, Tiểu Á ——-” Lạc Tuấn Tiệp thở hổn hển chạy vào phòng bệnh, vừa thấy Từ Trạch Á ngồi ở trên giường ăn đồ ăn, lập tức chạy tới lại có điểm không thể tin được.
Trời ạ, lại là một nam nhân tương tự chú Mộ Dung, thành thục đẹp trai hơn nữa cũng biết tên của cậu, có thể nào cũng là ——
“Tiểu Á thằng bé ——” Vừa thấy Lạc Tuấn Tiệp, Mộ Dung Lăng Phong vội vàng đem Lạc Tuấn Tiệp kéo sang một bên.
“Cái gì —— cậu là nói thằng bé —–” Nhìn thoáng qua Từ Trạch Á trên giường Lạc Tuấn Tiệp quay đầu lại hỏi
”———-” Mộ Dung Lăng Phong không nói gì gật gật đầu.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Chỉ cần Tiểu Á có thể tỉnh lại là tốt rồi” Vỗ vỗ bả vai Lạc Tuấn Tiệp Mộ Dung Lăng Phong an ủi nói
Đúng vậy, chỉ cần Tiểu Á có thể tỉnh lại so với cái gì cũng tốt, nhất định An Bình trên trời có linh thiêng phù hộ cho Tiểu Á, nhất định là —–” Tiểu Á ——” Lạc Tuấn Tiệp lại đi tới bên giường Từ Trạch Á
“Cái kia —— xin hỏi chú cũng là bằng hữu của baba con sao?” Nhìn Lạc Tuấn Tiệp Từ Trạch Á hỏi bởi vì cái chú trước mặt này cùng chú Mộ Dung tuổi tác không sai biệt lắm, mà chú Mộ Dung là bằng hữu của baba như vậy chú này hẳn cũng chính là bằng hữu của baba, bởi vì theo cậu biết mẹ cũng không có bằng hữu kiểu như này.
Bằng hữu của baba? Lạc Tuấn Tiệp quay đầu nhìn nhìn Mộ Dung Lăng Phong, Mộ Dung Lăng Phong nháy mắt một cái Lạc Tuấn Tiệp cũng liền hiểu được.
“Tiểu Á, chú là bằng hữu của baba con, Tiểu Á có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt” Lạc Tuấn Tiệp cũng ôn nhu cưng chiều đem Từ Trạch Á ôm vào trong ***g ngực, tuy rằng không có từ bỏ hy vọng nhưng không thể tưởng tượng được Tiểu Á thật sự đã tỉnh lại, An Bình, em thấy được sao? Tiểu Á thằng bé tỉnh lại rồi, Lạc Tuấn Tiệp ở trong lòng cao hứng nói
“Cảm ơn chú” Trừ bỏ nói lời cảm ơn Từ Trạch Á cũng không biết nên nói cái gì, tuy rằng trong lòng ấm áp nhưng cũng thực mê mang, trong đầu lại một mảnh hỗn loạn, rõ ràng hẳn là nhớ lại cái gì đó cũng không hiểu sao lại nhớ không được.
“Tiểu Á, có cần cái gì liền nói với chú nha” Buông Từ Trạch Á ra, vỗ nhẹ đầu Từ Trạch Á Lạc Tuấn Tiệp ôn nhu nói trong mắt là sủng nịnh trong tay là sủng ái trong lòng là vui sướng cùng kích động.
“Cảm ơn chú” Bị ấm áp hạnh phúc bao vây lấy Từ Trạch Á không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để hình dung, bởi vì trong trí nhớ của cậu trừ bỏ mẹ ra chưa từng có người nào quan tâm cậu như vậy đối cậu ôn nhu như vậy, mà hai người chú trước mắt này lại làm cho cậu có cảm giác người cùng một nhà.
“Tiểu Á ——- trời ạ, thật là Tiểu Á đã tỉnh lại” Hải Minh Vũ đứng ở cửa phòng bệnh há to miệng.
Người này lại là? Nhìn về phía Hải Minh Vũ, Từ Trạch Á cảm giác phòng bệnh bởi vì ba người này đều trở nên rực rỡ lấp lánh kim quang hẳn lên, hơn nữa lại là ba nam nhân diện mạo xuất chúng như thế, vậy càng thêm không thể không khiến cậu kinh ngạc.
Mộ Dung Lăng Phong đồng dạng đem Hải Minh Vũ kéo qua một bên khe khẽ nói nhỏ một phen.
“Cái gì? Cậu là nói Tiểu Á thằng bé ——–
Trước khi Hải Minh còn chưa kinh hô ra câu nói kế tiếp Mộ Dung Lăng Phong liền nhanh nhẹn cầm lấy một quả cam nhét vào trong miệng Hải Minh Vũ.
“Ư —— ô ô ô ——” Hải Minh Vũ lấy quả cam trong miệng ra trừng mắt nhìn Mộ Dung Lăng Phong rồi sau đó đi đến bên giường “Cái kia, Tiểu Á, chú là chú Hải, là bằng hữu của hai người này”
Bằng hữu của hai chú này? Cậu còn tưởng lại là bằng hữu của baba a, bất quá, thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a, mặc dù cậu chưa thấy qua baba, nhưng mà hai chú bằng hữu này của baba bộ dáng đều đẹp trai như vậy, thì hẳn là cũng không kém các chú bằng hữu ở đây. “Chào chú Hải”
“Ừ, Tiểu – tỉnh lại là tốt rồi —–” Hải Minh Vũ kích động không biết nên nói cái gì.
“Chú —– chú —– chú ôm tôi — chặt quá — tôi không —– thở được” Từ Trạch Á vốn đang kinh ngạc người đến là ai vì sao lại biết tên của cậu, cũng không nghĩ đến người này liền như một trận gió thổi tới trước mặt cậu rồi không nói hai lời liền đem cậu ôm vào trong ***g ngực, hơn nữa ôm chặt quá, cậu cũng thở không nổi.
“Thực xin lỗi Tiểu Á, thấy con tỉnh lại baba rất cao hưng” Mộ Dung Lăng Phong vội vàng buông lỏng Từ Trạch Á ra đổi lại cầm tay Từ Trạch Á.
“Cái kia —- xin hỏi chú là ai? Vì cái gì lại biết tên của tôi?”
“—————”
“Ngượng ngùng, trước kia chúng ta có quen biết sao?” Thấy người trước mặt hóa đá, Từ Trạch Á lại hỏi lục lọi trong đầu cũng không có quen một nam nhân nào thành thục như vậy đẹp trai như vậy nha?
“Tiểu Á, là baba đây, con như thế nào ——-
Baba? Baba của cậu không phải đã sớm chết rồi sao? “Baba? Thế nhưng mà mẹ tôi nói baba của tôi đã sớm chết rồi, chú như thế nào lại ——-
Đã chết? Làm sao có thể ——— “Tiểu Á, con thật sự không nhớ rõ tôi sao? Baba là Mộ Dung Lăng Phong?”
Mộ Dung Lăng Phong? Baba cậu không phải họ Từ sao? Nhưng người này vì cái gì lại nói là baba của cậu? Từ Trạch Á càng thêm nghi hoặc nhìn Mộ Dung Lăng Phong: “Cái kia ngượng ngùng, chú nhận lầm người rồi, tôi thật sự không biết chú”
Không biết anh? Làm sao có thể? Tiểu Á không biết anh? Không có khả năng? Tiểu Á của anh không biết anh?
“Mộ Dung tiên sinh, chúng tôi đã kiểm tra toàn diện cho cậu ấy, trước mắt không có vấn đề gì, chỉ là ——-” Một bác sĩ cầm báo cáo kiểm tra đi đến nhìn Mộ Dung Lăng Phong muốn nói lại thôi
“Tôi đã biết, chúng ra ra bên ngoài nói chuyện” Mộ Dung Lăng Phong đứng lên rồi sau đó nhìn Từ Trạch Á nói “Tiểu Á, con trước nghỉ ngơi thật tốt, baba ra ngoài một chút lập tức sẽ quay trở lại” Nói xong không nỡ nhìn nhìn một chút rồi đi ra ngoài.
“Bác sĩ, xin hỏi đây là có chuyện gì?” Trong hành lang, Mộ Dung Lăng Phong ngưng trọng nhìn bác sĩ trưởng của Từ Trạch Á hỏi
“Cậu ấy mặt khác tất cả đều rất tốt, cũng bình phục gần hết rồi, chỉ là vì đầu đã bị va đập nghiêm trọng, bên trong còn lưu lại máu đọng cho nên đã làm mất đi một bộ phận trí nhớ”
Mất trí nhớ? Những thứ này Mộ Dung Lăng Phong không phải không biết, nhưng vẫn là —- “Vậy khi nào thì sẽ khôi phục?” Tuy rằng Tiểu Á có thể tỉnh lại đã là kết quả tốt nhất, thế nhưng mà anh không hy vọng Tiểu Á của anh sẽ quên anh.
“Chuyện này —– có thể vài ngày có thể vài tháng, có thể vài năm cũng có thể cả đời ——- cũng có thể là do cậu ấy lựa chọn mất trí nhớ, có thể nói trí nhớ của cậu ấy không muốn nhận lại những kích thích quá lớn, cho nên cậu ấy mới có thể ——
Cả đời? Cả đời? Vậy không phải chứng tỏ —— “Cảm ơn bác sĩ”
“Không cần khách khí” Bác sĩ nói xong liền rời đi, chỉ để lại Mộ Dung Lăng Phong một người tay vịn vào tường ngơ ngác tựa vào đó, Tiểu Á của anh có thể tỉnh lại đã là tốt lắm rồi, anh lại còn xa cầu cái gì đây? Cho dù Tiểu Á không nhớ rõ anh thì thế nào? Chỉ cần Tiểu Á có thể sống, có thể thời khắc nhìn thấy Tiểu Á như vậy chuyện này cũng đã là hạnh phúc lớn nhất rồi không phải sao?
“Chú —- chú không sao chứ?” Nhìn thấy Mộ Dung Lăng Phong lảo đảo tiêu sái đi vào, Từ Trạch Á lo lắng hỏi tuy rằng không biết người này, nhưng mà người này tựa hồ quen biết cậu đối cậu cũng rất ôn nhu.
“Tôi không sao, con có chỗ nào không thoải mái không? Có đói bụng hay không? Muốn ăn cái gì?” Điều chỉnh cảm xúc, Mộ Dung Lăng Phong như trước ôn nhu nhìn Từ Trạch Á hỏi
“Cái kia —— cảm ơn chú, xin hỏi chú thật sự biết tôi sao?” Tuy rằng người trước mặt này trong trí nhớ cũng không có, nhưng mà Từ Trạch Á lại cảm thấy rất thân thiết giống như là người đã quen thuộc từ rất lâu rồi.
“Cái kia —— kỳ thật —- tôi là bằng hữu của baba con ——” Vì không muốn tăng thêm gánh nặng trí nhớ của Tiểu Á, Mộ Dung Lăng Phong vẫn là lực chọn không nói cho Từ Trạch Á, mặc dù anh cũng muốn giải thích rõ ràng với Tiểu Á, nhưng nếu đúng như lời bác sĩ có lẽ Tiểu Á thật sự không muốn nhớ lại, mà chuyện này đối Tiểu Á lại là kí ức đau khổ.
Bằng hữu của baba? Mẹ trước kia chưa bao giờ nói qua baba của cậu mà cậu vì vậy cũng không biết bằng hữu của baba. “Hắc hắc, chú, ngượng ngùng” Từ Trạch Á vò đầu ngượng ngùng nói tuy rằng mới lần đầu tiên gặp mặt nhưng tổng cảm giác dường như thực thẹn thùng.
Chú? Đúng vậy, anh hiện tại cũng chỉ có thể là chú mà thôi. “Không có quan hệ Tiểu Á”
“Cái kia chú, chú gặp mẹ con chưa?” Từ lúc cậu tỉnh lại đến bây giờ cậu cũng chưa thấy mẹ, cho nên không khỏi có chút lo lắng.
“Tiểu Á, mẹ con hiện tại ở Mĩ có một số việc, con yên tâm cô ấy nếu biết con tỉnh lại nhất định sẽ mau chóng trở về” Mộ Dung Lăng Phong giải thích
Ở Mĩ? Mẹ ở Mĩ? Ước mơ của mẹ chính là đi Mĩ nhưng mẹ hiện tại thật sự ở Mĩ —— “Cái kia, chú, không cần, con không sao, không cần bảo mẹ trở về”
“Thế nhưng mà ———
“Ước mơ của mẹ con chính là được đi Mĩ, nhưng hiện tại mẹ thật vất vả mới đi Mĩ được, con không thể để mẹ vì con mà từ bỏ giấc mơ của mình”
“Thật sự là bé ngoan, con yên tâm, chú sẽ chiếu cố con” Nhẹ vỗ vỗ đầu Từ Trạch Á Mộ Dung Lăng Phong ôn nhu lại trìu mến nói trong lòng ẩn ẩn đau cũng lại vui vẻ.
“Cảm ơn chú, phiền toái chú rồi” Từ Trạch Á cảm kích nói chú này thoạt nhìn để ý cậu như vậy hẳn là đối xử với cậu tốt lắm hơn nữa cậu cảm giác cũng rất thích ở bên người chú này, huống hồ mẹ còn đem cậu giao cho chú này, vậy chứng tỏ mẹ tín nhiệm chú này, như vậy cậu lại có cái gì phải hoài nghi nữa.
“Đứa ngốc, làm sao thế được, chú cao hứng còn không kịp” Nhẹ nhàng đem Từ Trạch Á ôm vào trong ***g ngực, Mộ Dung Lăng Phong hai mắt đã ươn ướt lại khống chế không cho nước mắt rơi xuống, nửa năm, anh chờ đợi ngày hôm nay nửa năm, Tiểu Á của anh rốt cuộc cũng tỉnh lại, anh ——–
“Tiểu Á, Tiểu Á ——-” Lạc Tuấn Tiệp thở hổn hển chạy vào phòng bệnh, vừa thấy Từ Trạch Á ngồi ở trên giường ăn đồ ăn, lập tức chạy tới lại có điểm không thể tin được.
Trời ạ, lại là một nam nhân tương tự chú Mộ Dung, thành thục đẹp trai hơn nữa cũng biết tên của cậu, có thể nào cũng là ——
“Tiểu Á thằng bé ——” Vừa thấy Lạc Tuấn Tiệp, Mộ Dung Lăng Phong vội vàng đem Lạc Tuấn Tiệp kéo sang một bên.
“Cái gì —— cậu là nói thằng bé —–” Nhìn thoáng qua Từ Trạch Á trên giường Lạc Tuấn Tiệp quay đầu lại hỏi
”———-” Mộ Dung Lăng Phong không nói gì gật gật đầu.
“Tại sao có thể như vậy?”
“Chỉ cần Tiểu Á có thể tỉnh lại là tốt rồi” Vỗ vỗ bả vai Lạc Tuấn Tiệp Mộ Dung Lăng Phong an ủi nói
Đúng vậy, chỉ cần Tiểu Á có thể tỉnh lại so với cái gì cũng tốt, nhất định An Bình trên trời có linh thiêng phù hộ cho Tiểu Á, nhất định là —–” Tiểu Á ——” Lạc Tuấn Tiệp lại đi tới bên giường Từ Trạch Á
“Cái kia —— xin hỏi chú cũng là bằng hữu của baba con sao?” Nhìn Lạc Tuấn Tiệp Từ Trạch Á hỏi bởi vì cái chú trước mặt này cùng chú Mộ Dung tuổi tác không sai biệt lắm, mà chú Mộ Dung là bằng hữu của baba như vậy chú này hẳn cũng chính là bằng hữu của baba, bởi vì theo cậu biết mẹ cũng không có bằng hữu kiểu như này.
Bằng hữu của baba? Lạc Tuấn Tiệp quay đầu nhìn nhìn Mộ Dung Lăng Phong, Mộ Dung Lăng Phong nháy mắt một cái Lạc Tuấn Tiệp cũng liền hiểu được.
“Tiểu Á, chú là bằng hữu của baba con, Tiểu Á có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt” Lạc Tuấn Tiệp cũng ôn nhu cưng chiều đem Từ Trạch Á ôm vào trong ***g ngực, tuy rằng không có từ bỏ hy vọng nhưng không thể tưởng tượng được Tiểu Á thật sự đã tỉnh lại, An Bình, em thấy được sao? Tiểu Á thằng bé tỉnh lại rồi, Lạc Tuấn Tiệp ở trong lòng cao hứng nói
“Cảm ơn chú” Trừ bỏ nói lời cảm ơn Từ Trạch Á cũng không biết nên nói cái gì, tuy rằng trong lòng ấm áp nhưng cũng thực mê mang, trong đầu lại một mảnh hỗn loạn, rõ ràng hẳn là nhớ lại cái gì đó cũng không hiểu sao lại nhớ không được.
“Tiểu Á, có cần cái gì liền nói với chú nha” Buông Từ Trạch Á ra, vỗ nhẹ đầu Từ Trạch Á Lạc Tuấn Tiệp ôn nhu nói trong mắt là sủng nịnh trong tay là sủng ái trong lòng là vui sướng cùng kích động.
“Cảm ơn chú” Bị ấm áp hạnh phúc bao vây lấy Từ Trạch Á không biết nên dùng ngôn ngữ thế nào để hình dung, bởi vì trong trí nhớ của cậu trừ bỏ mẹ ra chưa từng có người nào quan tâm cậu như vậy đối cậu ôn nhu như vậy, mà hai người chú trước mắt này lại làm cho cậu có cảm giác người cùng một nhà.
“Tiểu Á ——- trời ạ, thật là Tiểu Á đã tỉnh lại” Hải Minh Vũ đứng ở cửa phòng bệnh há to miệng.
Người này lại là? Nhìn về phía Hải Minh Vũ, Từ Trạch Á cảm giác phòng bệnh bởi vì ba người này đều trở nên rực rỡ lấp lánh kim quang hẳn lên, hơn nữa lại là ba nam nhân diện mạo xuất chúng như thế, vậy càng thêm không thể không khiến cậu kinh ngạc.
Mộ Dung Lăng Phong đồng dạng đem Hải Minh Vũ kéo qua một bên khe khẽ nói nhỏ một phen.
“Cái gì? Cậu là nói Tiểu Á thằng bé ——–
Trước khi Hải Minh còn chưa kinh hô ra câu nói kế tiếp Mộ Dung Lăng Phong liền nhanh nhẹn cầm lấy một quả cam nhét vào trong miệng Hải Minh Vũ.
“Ư —— ô ô ô ——” Hải Minh Vũ lấy quả cam trong miệng ra trừng mắt nhìn Mộ Dung Lăng Phong rồi sau đó đi đến bên giường “Cái kia, Tiểu Á, chú là chú Hải, là bằng hữu của hai người này”
Bằng hữu của hai chú này? Cậu còn tưởng lại là bằng hữu của baba a, bất quá, thật đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã a, mặc dù cậu chưa thấy qua baba, nhưng mà hai chú bằng hữu này của baba bộ dáng đều đẹp trai như vậy, thì hẳn là cũng không kém các chú bằng hữu ở đây. “Chào chú Hải”
“Ừ, Tiểu – tỉnh lại là tốt rồi —–” Hải Minh Vũ kích động không biết nên nói cái gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook