Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ
-
Chương 3
Sáng sớm, Mạc Hy lại quấy nhiễu, bắt Nhược Ca tỉnh giấc cùng nàng đi thỉnh an hoàng a mã và mẫu hậu.
Mặc y phục chỉnh chu, Nhược Ca mắt nhắm mắt mở theo sau Mạc Hy. Hôm nay Mạc Hy mặc bộ y phục lam nhạt, phơi bày ra vẻ đẹp ngây ngô, hoạt bát của nàng.
Được ngắm mỹ nữ thỏa thích nhưng nàng thực sự vẫn chưa thích nghi nổi nơi này, thật là khắc nghiệt a.
Nhược Ca cùng Mạc Hy bước vào tẩm cung của hoàng hậu. Hoàng thượng cũng đang thưởng thức trà đào bên cạnh. Thấy Mạc Hy hai người có chút kinh ngạc.
" Nhi thần thỉnh an hoàng a mã, mẫu hậu"
Nhược Ca thầm đánh giá, hoàng hậu sắc mặt tươi tắn, dù đã qua tuổi thanh xuân nhưng không dấu đi sự kiều diễm của bà. Hoàng thượng phong thái nho nhã, uy nghiêm, chắc hẳn đây là một hoàng đế tốt. Người ngoài sẽ nghĩ thế ngay cả nàng khi lần đầu gặp cũng vậy. Trong sử sách ghi rằng đến khi công chúa Mạc Hy tròn mười tám, hoàng thượng vì mải mê rượu chè, say hương ong bướm nên đất nước trở nên nghèo khổ, công chúa Mạc Di bị gả cho nước láng giềng. Còn công chúa Mạc Hy tự vẫn. Nghĩ đến đó nàng không khỏi căm phẫm vị vua mang bộ mặt giả tạo này.
" Ân, Hy Nhi, sao con lại đến thỉnh an? Chẳng phải con ghét lễ nghi sao?" Hoàng hậu cười hiền từ.
" Ân...nhi thần luôn thực hiện tốt lễ nghi mà"
" Có chuyện gì muốn nhờ con cứ nói, đâu cần dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ ta"
Nói trúng tâm tình, Mạc Hy có chút e thẹn, lưỡng lự, tay chỉ vào Nhược Ca đang ngáp, tưởng chừng nàng có thể nuốt trọn thế giới.
" Mẫu hậu, hoàng a mã, nhi thần muốn hắn phải văn võ song toàn, hai người có thể mời sư phụ dạy cho hắn không? "
Hoàng thượng đặt chén trà xuống bàn, uy nghiêm nhìn nhi nữ của mình
" Hảo, trẫm sẽ tìm người dạy hắn, con cứ yên tâm"
Mạc Hy vui vẻ trở về Hy cung, Nhược Ca nghe xong câu chuyện, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Nàng còn phải học bài với học võ ư. Thực sự rất hại sức a, ở hiện đại phải học, xuyên qua thời này nàng cũng phải học, công lý ở đâu a. Nàng khóc ròng. Hừ, đừng xem thường đặc công tương lai ta.
Hôm sau, canh bốn nàng đã phải dậy học văn, buồn ngủ muốn chết a. Sư phụ dạy văn nét mặt hung tợn, nốt ruồi to ở cạnh miệng. Sao không cho nàng người ưa nhìn chút a.
" Ngươi, lấy tựa đề là mưa, đọc cho vi sư nghe thơ của ngươi"
Nàng chỉ thích đọc giã sử chứ đâu thích đọc văn. Nàng thật sự rất dở môn này, suy nghĩ hồi lâu, nàng tự tin đọc:
" Ngày mai mưa sân chắc sẽ ướt
Ướt sân rồi chắc chắn đã mưa
Mai mà nắng sân sẽ khô
Mà sân khô mai trời sẽ nắng"
Sư phụ hung hăng đập cuốn sách vào đầu nàng một nhát
" Ngươi câu cú không rõ ràng, lặp đi lặp lại, muốn vi sư tức chết à?"
Khuôn mặt tức giận của sư phụ làm Nhược Ca kinh sợ, câu cú chặt chẽ, ngôn từ hay thế cơ mà, sao ngươi còn chê chứ. Trong thâm tâm nàng cảm thấy oan ức tột cùng.
Chiều nàng lại không được nghỉ ngơi mà phải đi học bắn cung, tiểu công chúa về còn đe dọa nếu nàng không học cẩn thận sẽ bị phạt năm mươi chượng. Thật tàn nhẫn a. Sư phụ này gương mặt có chút ưa nhìn, nhưng nàng thích nữ nhi dạy hơn cơ. Vì nàng biết nếu là nữ nhi sẽ rất xinh đẹp. Cực nhọc học được hai canh giờ, tay nàng như muốn gãy, tay kéo cung có chút rỉ máu. Tiếp đến là học võ,nàng bị hắn đánh vào người rất mạnh, dạy học mà như tra tấn nàng, khiến nàng đau nay càng thêm đau, cơ thể bầm tím. Nàng trở về Hy cung, thấy nàng bị thương, Mạc Hy thương xót tự tay bôi thuốc cho nàng. Chẳng phải do nàng mà Nhược Ca mới thành ra thế này sao?
Trách móc cũng không được gì. Dòng dã ba tháng khổ luyện, nay Nhược Ca có thể đánh bại nhiều người. Còn văn, nàng dốt vẫn hoàn dốt, ngày nào cũng ra mấy đề vớ vẩn, làm thơ hay mà lại mắng nàng, thực sự bực bội a.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Mạc Di đến Hy cung gặp Nhược Ca, nàng mặc kệ cái suy nghĩ ấy, nàng càng tò mò muốn tìm hiểu.
Thấy Nhược Ca đang vui vẻ bên Mạc Hy làm nàng không khỏi ganh tị, giá như người ở cạnh Nhược Ca là nàng. Nhận ra bản thân đang nghĩ điều gì, nàng liền lắc đầu.
Mạc Di bước vào hỏi thăm Mạc Hy rồi tán gẫu với Nhược Ca, thấy vết bầm tìm trên mặt cùng tay, nàng không khỏi có chút đau xót
" Hy Nhi lại đánh ngươi sao? "
" Không có, là tại hạ đang trong thời gian luyện võ, không thể tránh khỏi thương tích"
" Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút ngươi xem, vết thương mới trồng lên vết thương cũ "
Mạc Hy phồng má, gì chứ, người của nàng tự nàng lo, tỷ tỷ lại đột nhiên đến đây làm sự gì a?
" Lại đây bổn cung xem, để bổn cung bôi dược cho ngươi"
" Không được!!!!"
Mạc Hy ra sức ngăn cản, tay kéo ống tay áo Nhược Ca.
" Người của ta, ta tự lo được, nếu không có sự gì, thỉnh tỷ tỷ về nghỉ ngơi"
Mạc Di thở dài, khôi phục lại sắc mặt.
" Được rồi, bổn cung liền trở về. Tiểu Dung, đi thôi"
Mạc Hy chăm chăm nhìn Nhược Ca liền hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực phồng má giận.
"…Tiểu Hắc Tử của tại hạ a. Đừng giận, đừng giận, là ta sai, là lỗi của ta"
Tuy không hiểu tại sao đại tỷ lại đối với Nhược Ca có rất nhiều hảo cảm, nhưng nàng cảm thấy rất không thoải mái, càng không muốn hai người này ở cùng một chỗ.
Mặc y phục chỉnh chu, Nhược Ca mắt nhắm mắt mở theo sau Mạc Hy. Hôm nay Mạc Hy mặc bộ y phục lam nhạt, phơi bày ra vẻ đẹp ngây ngô, hoạt bát của nàng.
Được ngắm mỹ nữ thỏa thích nhưng nàng thực sự vẫn chưa thích nghi nổi nơi này, thật là khắc nghiệt a.
Nhược Ca cùng Mạc Hy bước vào tẩm cung của hoàng hậu. Hoàng thượng cũng đang thưởng thức trà đào bên cạnh. Thấy Mạc Hy hai người có chút kinh ngạc.
" Nhi thần thỉnh an hoàng a mã, mẫu hậu"
Nhược Ca thầm đánh giá, hoàng hậu sắc mặt tươi tắn, dù đã qua tuổi thanh xuân nhưng không dấu đi sự kiều diễm của bà. Hoàng thượng phong thái nho nhã, uy nghiêm, chắc hẳn đây là một hoàng đế tốt. Người ngoài sẽ nghĩ thế ngay cả nàng khi lần đầu gặp cũng vậy. Trong sử sách ghi rằng đến khi công chúa Mạc Hy tròn mười tám, hoàng thượng vì mải mê rượu chè, say hương ong bướm nên đất nước trở nên nghèo khổ, công chúa Mạc Di bị gả cho nước láng giềng. Còn công chúa Mạc Hy tự vẫn. Nghĩ đến đó nàng không khỏi căm phẫm vị vua mang bộ mặt giả tạo này.
" Ân, Hy Nhi, sao con lại đến thỉnh an? Chẳng phải con ghét lễ nghi sao?" Hoàng hậu cười hiền từ.
" Ân...nhi thần luôn thực hiện tốt lễ nghi mà"
" Có chuyện gì muốn nhờ con cứ nói, đâu cần dùng lời ngon ngọt để dụ dỗ ta"
Nói trúng tâm tình, Mạc Hy có chút e thẹn, lưỡng lự, tay chỉ vào Nhược Ca đang ngáp, tưởng chừng nàng có thể nuốt trọn thế giới.
" Mẫu hậu, hoàng a mã, nhi thần muốn hắn phải văn võ song toàn, hai người có thể mời sư phụ dạy cho hắn không? "
Hoàng thượng đặt chén trà xuống bàn, uy nghiêm nhìn nhi nữ của mình
" Hảo, trẫm sẽ tìm người dạy hắn, con cứ yên tâm"
Mạc Hy vui vẻ trở về Hy cung, Nhược Ca nghe xong câu chuyện, cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Nàng còn phải học bài với học võ ư. Thực sự rất hại sức a, ở hiện đại phải học, xuyên qua thời này nàng cũng phải học, công lý ở đâu a. Nàng khóc ròng. Hừ, đừng xem thường đặc công tương lai ta.
Hôm sau, canh bốn nàng đã phải dậy học văn, buồn ngủ muốn chết a. Sư phụ dạy văn nét mặt hung tợn, nốt ruồi to ở cạnh miệng. Sao không cho nàng người ưa nhìn chút a.
" Ngươi, lấy tựa đề là mưa, đọc cho vi sư nghe thơ của ngươi"
Nàng chỉ thích đọc giã sử chứ đâu thích đọc văn. Nàng thật sự rất dở môn này, suy nghĩ hồi lâu, nàng tự tin đọc:
" Ngày mai mưa sân chắc sẽ ướt
Ướt sân rồi chắc chắn đã mưa
Mai mà nắng sân sẽ khô
Mà sân khô mai trời sẽ nắng"
Sư phụ hung hăng đập cuốn sách vào đầu nàng một nhát
" Ngươi câu cú không rõ ràng, lặp đi lặp lại, muốn vi sư tức chết à?"
Khuôn mặt tức giận của sư phụ làm Nhược Ca kinh sợ, câu cú chặt chẽ, ngôn từ hay thế cơ mà, sao ngươi còn chê chứ. Trong thâm tâm nàng cảm thấy oan ức tột cùng.
Chiều nàng lại không được nghỉ ngơi mà phải đi học bắn cung, tiểu công chúa về còn đe dọa nếu nàng không học cẩn thận sẽ bị phạt năm mươi chượng. Thật tàn nhẫn a. Sư phụ này gương mặt có chút ưa nhìn, nhưng nàng thích nữ nhi dạy hơn cơ. Vì nàng biết nếu là nữ nhi sẽ rất xinh đẹp. Cực nhọc học được hai canh giờ, tay nàng như muốn gãy, tay kéo cung có chút rỉ máu. Tiếp đến là học võ,nàng bị hắn đánh vào người rất mạnh, dạy học mà như tra tấn nàng, khiến nàng đau nay càng thêm đau, cơ thể bầm tím. Nàng trở về Hy cung, thấy nàng bị thương, Mạc Hy thương xót tự tay bôi thuốc cho nàng. Chẳng phải do nàng mà Nhược Ca mới thành ra thế này sao?
Trách móc cũng không được gì. Dòng dã ba tháng khổ luyện, nay Nhược Ca có thể đánh bại nhiều người. Còn văn, nàng dốt vẫn hoàn dốt, ngày nào cũng ra mấy đề vớ vẩn, làm thơ hay mà lại mắng nàng, thực sự bực bội a.
Sau nhiều lần suy nghĩ, Mạc Di đến Hy cung gặp Nhược Ca, nàng mặc kệ cái suy nghĩ ấy, nàng càng tò mò muốn tìm hiểu.
Thấy Nhược Ca đang vui vẻ bên Mạc Hy làm nàng không khỏi ganh tị, giá như người ở cạnh Nhược Ca là nàng. Nhận ra bản thân đang nghĩ điều gì, nàng liền lắc đầu.
Mạc Di bước vào hỏi thăm Mạc Hy rồi tán gẫu với Nhược Ca, thấy vết bầm tìm trên mặt cùng tay, nàng không khỏi có chút đau xót
" Hy Nhi lại đánh ngươi sao? "
" Không có, là tại hạ đang trong thời gian luyện võ, không thể tránh khỏi thương tích"
" Nhưng ngươi cũng phải cẩn thận một chút ngươi xem, vết thương mới trồng lên vết thương cũ "
Mạc Hy phồng má, gì chứ, người của nàng tự nàng lo, tỷ tỷ lại đột nhiên đến đây làm sự gì a?
" Lại đây bổn cung xem, để bổn cung bôi dược cho ngươi"
" Không được!!!!"
Mạc Hy ra sức ngăn cản, tay kéo ống tay áo Nhược Ca.
" Người của ta, ta tự lo được, nếu không có sự gì, thỉnh tỷ tỷ về nghỉ ngơi"
Mạc Di thở dài, khôi phục lại sắc mặt.
" Được rồi, bổn cung liền trở về. Tiểu Dung, đi thôi"
Mạc Hy chăm chăm nhìn Nhược Ca liền hừ một tiếng, khoanh tay trước ngực phồng má giận.
"…Tiểu Hắc Tử của tại hạ a. Đừng giận, đừng giận, là ta sai, là lỗi của ta"
Tuy không hiểu tại sao đại tỷ lại đối với Nhược Ca có rất nhiều hảo cảm, nhưng nàng cảm thấy rất không thoải mái, càng không muốn hai người này ở cùng một chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook