Bảo Bối Là Công Chúa Điện Hạ
-
Chương 14
Nhược Ca nhìn Mạc Di an giấc một hồi mới yên tâm ly khai tẩm cung của Mạc Di. Giả vờ cầm ấm trà ra ngoài để thay nước, hướng hai lính canh gật đầu. Hai người không nửa điểm nghi ngờ, gật đầu lại với nàng. Đi qua chỗ lính canh bị nàng đánh ngất, thấy y chỉ mặc mỗi kiện trung y co người lại an tĩnh ngủ, nàng cười hì hì cởi y phục trả cho y. Nhanh nhanh chóng chóng lấy y phục trong tay nải nàng giấu sau bụi cỏ thay.
Trên đường trở về, nàng vừa đi vừa ngẩn ngơ nhớ đến Mạc Di. Mạc Di đã bình tâm được phần nào, nàng cũng sẽ không nghĩ quẩn mà tự hại đến bản thân như trong cuốn sử sách a. Làm nàng lo lắng đến khó ăn khó ở. Ông thiên đã cho nàng xuyên qua, nhập vào thân xác của nguyên chủ hiện tại, chắc hẳn là có nguyên do. Ta chỉ cần thầm giúp đỡ, mở đường cho các nàng hảo hảo bên phu quân tốt an nhàn cả đời nha.
Trở về Hy Phủ sương mù càng trở nên dày đặc, nàng run rẩy ma sát hai tay, thổi một cỗ nhiệt khí lên để giữ ấm. Thực lạnh chết nàng rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mạc Hy ủy khuất ngồi trước cửa phòng Nhược Ca, nàng đập cửa hay làm thế nào cũng không thấy hồi âm hay cửa phòng mở ra. Nàng đơn thuần là vậy, nói giận, nói không quan tâm nhưng trong lòng vẫn như tiểu hài tử sớm nắng chiều mưa quan tâm đến tên tiểu thái giám không biết chạy lại hống nàng, bồi nàng như thường lệ. Có ma nữ Liễu Yến cùng Di tỷ liền không quan tâm đến nàng nữa.
Ta hận!
" Tiểu công chúa, nô tì ngàn vạn lần van xin người, thỉnh trở về tẩm cung a..."
" Các ngươi lui ra hết đi! Mặc kệ bổn công chúa! Bổn công chúa làm gì cần các ngươi quản a?"
" Công chúa!..."
Gần đến phòng, Nhược Ca nghe thấy tiếng khóc lóc trước cửa phòng nàng. Vội vã tiến lại liền hiểu ra vấn đề. Hai tiểu nô tì đang khóc lóc van xin cái " tiểu nãi nãi " ngồi cuộn tròn trước cửa phòng nàng. Thử hỏi một tiểu công chúa được nuông chiều từ thuở lọt lòng, như hoa như ngọc ngồi bệt xuống nền đất lạnh, cứng đầu úp mặt tủi thân, ai nói gì cũng không chịu về tẩm cung thì ai không đau lòng a?
" Tiểu công chúa, đã khuya như còn cuộn tròn trước phòng ta nha, sẽ bị nhiễm phong hàn, biết không? Mau đứng lên"
Mạc Hy ngước mặt lên nhìn nàng, hai mắt úng lệ.
" Ngươi là đi đâu!? Hiện tại mới trở về? "
"....Ngoan ngoãn trở về tẩm cung a, đừng làm hai nô tì vì ngươi mà đau lòng"
" Ta mới không cần hai nàng đau lòng a!"
Nhược Ca thở dài, phất tay hướng hai nô tì, hướng ánh mắt nhìn hai nàng " cứ yên tâm nghỉ ngơi, để ta bồi nàng". Hai nô tì nhìn nhau rồi gật đầu lui xuống.
Nhược Ca quỳ xuống bên cạnh Mạc Hy, nhẹ nhàng choàng hai tay qua cổ ôm lấy nàng.
" Ngươi thật là, đường đường là công chúa, kẻ hầu người hạ đâu thiếu. Cứ cứng đầu muốn ta bồi ngươi a. "
Mạc Hy ủy khuất rơi lệ " hừ" một tiếng không để tâm đến Nhược Ca. Hương bạc hà đột nhiên bao chùm lấy nàng, khiến nàng như sực tỉnh, kéo ống tay áo Nhược Ca hướng nàng nhìn chăm chú.
" Ngươi...hức...ngươi khi dễ ta..."
" Ta nào có? Khuya như vậy còn ngồi đây, là muốn bị hiểu lầm ta khi dễ ngươi, để ngươi bị nhiễm phong hàn a?"
" Hức...ngươi không để ý ta...ngươi lúc nào cũng chỉ đặt tâm lên Di tỷ cùng ma nữ Liếu Yến"
"....." Nàng có thể nói là nàng xuyên qua nhập vào nguyên thể hiện tại. Cố gắng tìm cách thay đổi kết cục xấu của các nàng trong sử sách? Vì ngưỡng mộ cùng tiếc thương các nàng hồng nhan bạc phận nên ra tay cứu giúp?
Sợ Mạc Hy nhiễm phong hàn, Nhược Ca bế nàng ôm vào lồng ngực đưa vào phòng nàng. Mạc Hy ra sức giãy dụa, đấm liên tiếp vào ngực nàng.
" Ngươi buông! Ngươi...đăng đồ tử! Thả ta ra!...Ngươi là cái đồ vương bát đản khốn khiếp!!!"
" Còn không yên lặng, ta liền áp ngươi! "
" Ngươi...hức..."
Mạc Hy nghe Nhược Ca lớn giọng với nàng liền muốn khóc. Nàng khóc nức nở đến đáng thương, miệng nhỏ của nàng chu lên, không ngừng trách cứ Nhược Ca.
" Ngươi khi dễ ta..hức..ta mách..hức...hoàng a mã...hức.."
Đặt Mạc Hy xuống giường, đắp tấm chăn bông dày ấm áp cho nàng. Vụng về lấy khăn tay lau lệ cho nàng.
" Không khóc..không khóc...là ta không đúng..ngoan ngoãn ngủ biết không, sáng tỉnh, ta liền đưa ngươi đi hái quả, được không?"
Nói một hồi, Nhược điểm nụ hôn lên trán Mạc Hy. Mạc Hy liền ngưng khóc tròn mắt nhìn nàng, mặt ửng đỏ.
" Ta ngủ dưới đất, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì tổn hại đến ngươi"
Nhược Ca định đi mở hòm lấy một tấm chăn mỏng liền bị Mạc Di níu lại.
"...Ngươi..cùng ta ngủ...sẽ ấm hơn.."
" Hửm? Ta là thái giám nhưng cũng là nam nhân nha,là muốn ta ăn thịt ngươi? "
Nhược Ca cười gian, đưa hai tay hướng Mạc Hy chọc ghẹo.
" Hừ, được làm gối ôm cho bổn công chúa là diễm phước bao nhiêu nhân ao ước, ngươi nên biết trân trọng đi!"
Nhược Ca biết không cãi lại Tiểu Hắc Tử nàng, đành ngoan ngoãn lên giường nằm.
Cơn mệt mỏi ập đến, mí mắt nặng nhọc đóng lại...nàng nghe thấy Tiểu Hắc Tử thì thầm bên tai nàng nhưng không rõ nội dung, một hồi liền cảm nhận được thứ gì đó ấm ấm, căng mọng cùng mùi hương hoa lan dễ chịu đặt lên môi nàng. Nàng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà dần mất đi nhận thức. Cũng không quan tâm Tiểu Hắc Tử hướng nàng nói gì, làm gì. Nàng biết, Tiểu Hắc Tử tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến nàng.
Trên đường trở về, nàng vừa đi vừa ngẩn ngơ nhớ đến Mạc Di. Mạc Di đã bình tâm được phần nào, nàng cũng sẽ không nghĩ quẩn mà tự hại đến bản thân như trong cuốn sử sách a. Làm nàng lo lắng đến khó ăn khó ở. Ông thiên đã cho nàng xuyên qua, nhập vào thân xác của nguyên chủ hiện tại, chắc hẳn là có nguyên do. Ta chỉ cần thầm giúp đỡ, mở đường cho các nàng hảo hảo bên phu quân tốt an nhàn cả đời nha.
Trở về Hy Phủ sương mù càng trở nên dày đặc, nàng run rẩy ma sát hai tay, thổi một cỗ nhiệt khí lên để giữ ấm. Thực lạnh chết nàng rồi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mạc Hy ủy khuất ngồi trước cửa phòng Nhược Ca, nàng đập cửa hay làm thế nào cũng không thấy hồi âm hay cửa phòng mở ra. Nàng đơn thuần là vậy, nói giận, nói không quan tâm nhưng trong lòng vẫn như tiểu hài tử sớm nắng chiều mưa quan tâm đến tên tiểu thái giám không biết chạy lại hống nàng, bồi nàng như thường lệ. Có ma nữ Liễu Yến cùng Di tỷ liền không quan tâm đến nàng nữa.
Ta hận!
" Tiểu công chúa, nô tì ngàn vạn lần van xin người, thỉnh trở về tẩm cung a..."
" Các ngươi lui ra hết đi! Mặc kệ bổn công chúa! Bổn công chúa làm gì cần các ngươi quản a?"
" Công chúa!..."
Gần đến phòng, Nhược Ca nghe thấy tiếng khóc lóc trước cửa phòng nàng. Vội vã tiến lại liền hiểu ra vấn đề. Hai tiểu nô tì đang khóc lóc van xin cái " tiểu nãi nãi " ngồi cuộn tròn trước cửa phòng nàng. Thử hỏi một tiểu công chúa được nuông chiều từ thuở lọt lòng, như hoa như ngọc ngồi bệt xuống nền đất lạnh, cứng đầu úp mặt tủi thân, ai nói gì cũng không chịu về tẩm cung thì ai không đau lòng a?
" Tiểu công chúa, đã khuya như còn cuộn tròn trước phòng ta nha, sẽ bị nhiễm phong hàn, biết không? Mau đứng lên"
Mạc Hy ngước mặt lên nhìn nàng, hai mắt úng lệ.
" Ngươi là đi đâu!? Hiện tại mới trở về? "
"....Ngoan ngoãn trở về tẩm cung a, đừng làm hai nô tì vì ngươi mà đau lòng"
" Ta mới không cần hai nàng đau lòng a!"
Nhược Ca thở dài, phất tay hướng hai nô tì, hướng ánh mắt nhìn hai nàng " cứ yên tâm nghỉ ngơi, để ta bồi nàng". Hai nô tì nhìn nhau rồi gật đầu lui xuống.
Nhược Ca quỳ xuống bên cạnh Mạc Hy, nhẹ nhàng choàng hai tay qua cổ ôm lấy nàng.
" Ngươi thật là, đường đường là công chúa, kẻ hầu người hạ đâu thiếu. Cứ cứng đầu muốn ta bồi ngươi a. "
Mạc Hy ủy khuất rơi lệ " hừ" một tiếng không để tâm đến Nhược Ca. Hương bạc hà đột nhiên bao chùm lấy nàng, khiến nàng như sực tỉnh, kéo ống tay áo Nhược Ca hướng nàng nhìn chăm chú.
" Ngươi...hức...ngươi khi dễ ta..."
" Ta nào có? Khuya như vậy còn ngồi đây, là muốn bị hiểu lầm ta khi dễ ngươi, để ngươi bị nhiễm phong hàn a?"
" Hức...ngươi không để ý ta...ngươi lúc nào cũng chỉ đặt tâm lên Di tỷ cùng ma nữ Liếu Yến"
"....." Nàng có thể nói là nàng xuyên qua nhập vào nguyên thể hiện tại. Cố gắng tìm cách thay đổi kết cục xấu của các nàng trong sử sách? Vì ngưỡng mộ cùng tiếc thương các nàng hồng nhan bạc phận nên ra tay cứu giúp?
Sợ Mạc Hy nhiễm phong hàn, Nhược Ca bế nàng ôm vào lồng ngực đưa vào phòng nàng. Mạc Hy ra sức giãy dụa, đấm liên tiếp vào ngực nàng.
" Ngươi buông! Ngươi...đăng đồ tử! Thả ta ra!...Ngươi là cái đồ vương bát đản khốn khiếp!!!"
" Còn không yên lặng, ta liền áp ngươi! "
" Ngươi...hức..."
Mạc Hy nghe Nhược Ca lớn giọng với nàng liền muốn khóc. Nàng khóc nức nở đến đáng thương, miệng nhỏ của nàng chu lên, không ngừng trách cứ Nhược Ca.
" Ngươi khi dễ ta..hức..ta mách..hức...hoàng a mã...hức.."
Đặt Mạc Hy xuống giường, đắp tấm chăn bông dày ấm áp cho nàng. Vụng về lấy khăn tay lau lệ cho nàng.
" Không khóc..không khóc...là ta không đúng..ngoan ngoãn ngủ biết không, sáng tỉnh, ta liền đưa ngươi đi hái quả, được không?"
Nói một hồi, Nhược điểm nụ hôn lên trán Mạc Hy. Mạc Hy liền ngưng khóc tròn mắt nhìn nàng, mặt ửng đỏ.
" Ta ngủ dưới đất, ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì tổn hại đến ngươi"
Nhược Ca định đi mở hòm lấy một tấm chăn mỏng liền bị Mạc Di níu lại.
"...Ngươi..cùng ta ngủ...sẽ ấm hơn.."
" Hửm? Ta là thái giám nhưng cũng là nam nhân nha,là muốn ta ăn thịt ngươi? "
Nhược Ca cười gian, đưa hai tay hướng Mạc Hy chọc ghẹo.
" Hừ, được làm gối ôm cho bổn công chúa là diễm phước bao nhiêu nhân ao ước, ngươi nên biết trân trọng đi!"
Nhược Ca biết không cãi lại Tiểu Hắc Tử nàng, đành ngoan ngoãn lên giường nằm.
Cơn mệt mỏi ập đến, mí mắt nặng nhọc đóng lại...nàng nghe thấy Tiểu Hắc Tử thì thầm bên tai nàng nhưng không rõ nội dung, một hồi liền cảm nhận được thứ gì đó ấm ấm, căng mọng cùng mùi hương hoa lan dễ chịu đặt lên môi nàng. Nàng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ mà dần mất đi nhận thức. Cũng không quan tâm Tiểu Hắc Tử hướng nàng nói gì, làm gì. Nàng biết, Tiểu Hắc Tử tuyệt đối sẽ không làm tổn hại đến nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook