“Không... Ngươi lấy ra... Không muốn…. cầu ngươi.” Dạ Trầm Nguyệt không ngừng run rẩy, thống khổ cầu xin.

“Tại sao lại muốn lấy ra. Chẳng phải ngươi rất thoải mái sao, hửm?” Du Tử Vân lạnh lùng nói.

“Bảo bối, đêm còn rất dài, bây giờ chúng ta bắt đầu đi.”

“A....” Không để ý đến Dạ Trầm Nguyệt khóc lóc xin tha thứ, Du Tử Vân không hề thương tiếc hung hăng đâm vào.

“A... Bảo bối ngươi thật sự rất chặt a.” Du Tử Vân từ từ đẩy mạnh vào. Tuy rằng hắn không muốn thương tổn Dạ Trầm Nguyệt nhưng bởi vì hậu huyệt chưa từng bị khai phá nên không tránh khỏi bị chảy máu.

“Không muốn... Không muốn.” Du Tử Vân bị dục vọng chinh phục căn bản là không nghe được tiếng gào khóc của Dạ Trầm Nguyệt. Có máu bôi trơn, Du Tử Vân không có chậm rãi tiến vào, mà trực tiếp đẩy một lần lút cán.

Buổi sáng ánh mặt trời chiếu vào phòng, trong phòng quần áo nằm bừa bãi trên sàn nhà, giường thì xốc xếch đầy vết máu cùng tình dịch. Dạ Trầm Nguyệt run rẩy ngồi trên giường. Trên người đầy những dấu vết hung ác của Du Tử Vân để lại.

“Ta hận ngươi... Hận ngươi... Hận ngươi....” Dạ Trầm Nguyệt đôi mắt vô hồn, nhẹ nhàng nói nhỏ.

“Ngươi nói lại một lần.” Trong thư phòng của biệt thự, Du Tử Vân mặt đầy tức giận nhìn Lý Ý.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi? Xin lỗi hữu dụng sao.” Du Tử Vân ngồi xuống sô pha.

“Nếu xin lỗi thì chuyện kia sẽ được giải quyết sao.” Nhớ tới ánh mắt Dạ Trầm Nguyệt nhìn mình hôm qua, hắn biết tất cả đều đã kết thúc, tất cả đều mất hết. Là do hắn tự mình phá hủy. Bây giờ hắn đã mất tất cả.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương