“A...” Dạ Trầm Nguyệt bị đẩy ngã khẽ rên. Còn Du Tử Vân thì đứng yên mặt không đổi sắc nhìn thiếu niên ở trên giường.

“Ngươi có biết ta sẽ làm gì người nhà của ngươi không?” Du Tử Vân cười gằn

“Cái tên ca ca đáng chết kia của ngươi cũng yêu thích nam nhân lắm đúng không. Vậy ta sẽ giúp hắn chuẩn bị mười nam nhân cao to. Hung hăng thao chết hắn” Du Tử Vân cảm giác được thiếu niên trên giường đang run rẩy, hắn từ từ bước tới bên cạnh Dạ Trầm Nguyệt. Cúi người nhìn thiếu niên đang hoảng sợ.

“Còn ngươi, ngươi muốn mấy người. Năm người? Mười người? Hay Mười lăm? Ngươi tự cho mình con số đi? Hả?” Nhìn sắc mặt Dạ Trầm Nguyệt tái nhợt, Nguyệt Du Tử Vân trong người đột nhiên nổi lên lửa giận.

“Nếu sợ ta sao lại còn dám phản bội ta? Nói a, tại sao?”

“Ta không có.” Dạ Trầm Nguyệt hoảng sợ run rẩy.

“Đến bây giờ vẫn không dám thừa nhận thừa nhận sao? Hảo, đừng trách ta.” Đem Dạ Trầm Nguyệt đẩy ngã ở trên giường. Du Tử Vân nghiêng người dùng một tay kéo hai tay đang giãy dụa của Dạ Trầm Nguyệt lên trên đầu. Còn tay kia đem áo Dạ Trầm Nguyệt xé ra. Du Tử Vân mắt đầy tơ máu, nhìn khuôn ngực trắng nõn của cậu, liền cúi đầu xuống gặm nhắm nụ hoa hồng nhạt bên phải.

“A...” Tê dại cùng những cơn đau nhẹ truyền từ ngực lên làm cho Dạ Trầm Nguyệt ngửa đầu thở dốc. Du Tử Vân cười gằn, lưỡi của hắn từ đầu ngực di chuyển ra sau gáy Dạ Trầm Nguyệt. Một tay khác thì vuốt ve hạ thân của cậu.

“Không muốn —— ngươi dừng tay.” Cảm giác được tay Du Tử Vân kéo quần mình xuống, mặc kệ cơ thể đang vô lực, Dạ Trầm Nguyệt lần thứ hai điên cuồng dãy giụa

“Ba...” Du Tử Vân đây cũng là lần thứ hai tát vào mặt Dạ Trầm Nguyệt.

“Làm sao? Không muốn?.” Không để ý tới khóe miệng Dạ Trầm Nguyệt chảy máu, Du Tử Vân cởi bỏ quần ngoài và quần lót của cậu.

“Nơi này của ngươi thật đúng là mê người a.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương