Hắn tin tưởng những gì nam nhân vừa nói với hắn. Hắn cũng tin rằng Dạ Trầm Nguyệt đã bắt đầu yêu mình.

Du Tử Vân hưng phấn lái xe lái thật nhanh. Hắn dùng tay gõ gõ đầu mình.

“Đáng chết, ngày hôm nay suýt nữa đã tổn thương cậu ấy, may mắn là mình kịp khắc chế, nếu không sau này không biết phải làm sao a.” Du Tử Vân lái xe nhanh đến nỗi xém tông vài chiếc xe khác trên đường, vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ mới bình an trở về biệt thự. Lúc này đã là mười một giờ đêm, Du Tử Vân sợ mình đánh thức Dạ Trầm Nguyệt, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, thấy Dạ Trầm Nguyệt không thức dậy mới thở phào ra.

Hắn bước vào. Nhìn Dạ Trầm Nguyệt đã ngủ say, Du Tử Vân nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, hôn trán cậu một cái.

“Trầm Nguyệt xin lỗi ngươi, ngày hôm nay là lỗi của ta, ta bảo đảm sau này sẽ không làm như vậy nữa, được không?” Nhẹ nhàng đem Dạ Trầm Nguyệt ôm vào trong ngực, hắn nhìn đỉnh đầu cậu tự hỏi

“Ngươi chưa chịu từ bỏ sao?” Nam nhân tức giận nhìn thiếu niên.

“Cho dù ta hận ngươi nhưng ta cũng không buông tha cho ngươi. Ngươi là người đã đem ta từ chỗ Du Tử Vân cứu ra, làm cho ta yêu ngươi, nhưng tại sao ngươi lại đối với ta như vậy?” Nam nhân khộng nói gì càng làm cho Tiêu Á tức giận.

“Phí Ngang ngươi thật sự rất vô tình.” Tiêu Á sinh khí gọi thẳng tên của nam nhân. (Nam nhân bí ẩn thì ra tên là Phí Ngang nha:))

“Ngươi không xứng để gọi tên ta, Nếu như ta biết có kết quả của ngày hôm nay...Ta chắc chắn sẽ không cứu ngươi ra…..” Phí Ngang mặt không đổi sắc nhìn Tiêu Á. Hắn thật sự rất hối hận, hắn lúc trước tại sao lại xem người này là bảo vật, nhưng thực tế là tự mang lại phiền toái cho mình. Phí Ngang bất đắc dĩ lắc đầu, lúc đầu vốn nhờ Du Tử Vân nghĩ biện pháp để xử lí người này, Du Tử Vân không có biện pháp, Phí Ngang nghĩ sẽ làm cho người này biến mất khỏi thế giới, Phí Ngang vống không phải là người tốt. Trước khi hắn mở quán bar, hắn cũng là lão đại của một bang phái, nhưng bị Du Tử Vân đánh bại, sau đó mở ra quán rượu. Cũng cùng Du Tử Vân trở thành bạn bè.

“Ta mặc kệ ngươi yêu ai, nhưng ngươi là của ta.” Đánh gãy suy nghĩ lung tung của Phi Ngang, Tiêu Á quật cường nói.

“Tiêu Á lần trước ta giáo huấn ngươi còn chưa đủ hay sao? Ta vốn chỉ muốn thân thể của ngươi để giải tỏa dục vọng, trên thực tế không có tình cảm ngươi Nếu như ngươi không cần tình yêu mà chỉ cần “Tính” phúc để làm chuyện đó, Phí Ngang ta có thể miễn cưỡng cho ngươi. Thậm chí ngươi muốn làm với bao nhiêu người, ta đều có thể mang đến cho ngươi. Nếu ngươi cảm thấy 3P không thể thõa mãn ngươi, thì chúng ta chơi NP, ta có thể tìm bằng hữu đến giúp ngươi.” Lời còn chưa dứt, Phí Ngang ngẩng đầu nhìn thiếu niên nãy giờ không nói chuyện

“SM đối với thân thể ngươi không tốt lắm đâu, nhưng nếu ngươi muốn thì có thể thử một chút, còn đạo cụ ngươi không cần lo lắng, ta vừa vặn có... Ba....” Phí Ngang giật mình nhìn người trước mặt nước mắt giàn giụa.

“Ngươi nói đủ chưa, ngươi tại sao lại đối với ta như vậy, ta có chỗ nào không tốt, không đáng để ngươi yêu. Yêu ta ngươi khổ sở như vạy sao? Ngươi dùng mấy lời đó để đuổi ta đi sao? Được bây giờ ta sẽ rời đi!” Tiêu Á lau khô nước mắt.

“Đây là lần cuối cùng ta vì ngươi mà khóc, từ hôm nay trở đi Tiêu Á ta, sẽ không tiếp tục yêu ngươi nữa, sự sống chết của ta không liên quan đến ngươi.” Nói xong Tiêu Á dứt khoát rời đi.

“Phí Ngang, ngươi là người vô tình, từ nay chúng ta coi như không quen biết.” Tình yêu này vốn không thể cứu vãn được nữa. Phí Ngang nhìn Tiêu Á không lưu luyến rời đi, cả người vô lực ngã trên ghế salon.

“Phí Ngang a Phí Ngang, ngươi đang suy nghĩ cái gì a, Tiêu Á rời đi không phải ngươi chỉ hy vọng như vậy thôi sao? Tại sao đột nhiên có cảm giác đau lòng?. Không! Phí Ngang, người ngươi yêu là khác một người khác không phải Tiêu Á.” Phí Ngang đột nhiên đem tất cả đồ vật trong phòn ném xuống hết. Trong lòng tựa hồ đỡ hơn một chút. Phí Ngang lại ngồi xuống. Vì cái gì mình có thể nhìn thấu được chuyện của người khác còn chuyện của mình thì lại không. Phi Ngang bất đắc dĩ đứng dậy rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương