Editor: Ái Khiết
- Ngọn gió muộn màng -
Quản gia La và Lạc Đình vội vàng chạy tới che ô cho hai người.

Chiếc ô đen che lên đầu họ, hạt mưa lăn từ trên ô rơi xuống đất.

Lông mi Đường Vãn khẽ run lên, cô chậm rãi cụp mắt xuống.

Cô chống tay muốn đứng dậy, bàn tay Yến Phi Bạch đưa ra trước mắt cô.

Đường Vãn nhìn bàn tay thon dài tái nhợt, cô dời tầm mắt, cũng không cho anh đỡ.

Đường Vãn cầm ô đứng dậy, váy phía dưới lấm lem bùn đất, có chút bẩn thỉu.

Yến Phi Bạch cứng ngắc thu tay lại, vẻ đau lòng vừa rồi của anh đã bị thay thế bởi sự lạnh lẽo.

Anh khép tay lại, đặt trên đùi, mắt kính dính chút bọt nước, sắc mặt anh càng thêm ảm đạm, u ám.

Đường Vãn mỉm cười nhìn anh: "Cảm ơn."
Yến Phi Bạch không nói một lời, đẩy quay xe lăn rời đi.

Đường Vãn đứng đó không nhúc nhích.

Thấy cô bất động, Yến Phi Bạch có vẻ hơi tức giận, lạnh lùng nói: "Cùng đi."
Đường Vãn mím mím môi: "Ừ, vừa rồi tôi muốn tới nhà anh để tìm anh, nhưng tôi vẫn còn lái xe.

Các người lái xe trước đi, tôi sẽ qua sau.”
Quả nhiên, câu nói vừa dứt, vẻ mặt của Yến Phi Bạch càng trở nên u ám hơn.

Lạc Đình nhanh chóng nói: “Đường tiểu thư, xe cô cứ để tôi giúp cô lái qua, cô cùng Yến tổng lên xe trước đi.”
Chìa khóa xe của cô đã bị Lạc Đình lấy.

Lạc Đình nháy mắt với cô, ra hiệu cô đừng chọc Yến Phi Bạch tức giận.

Đường Vãn cau mày, một hồi mới gật đầu.

Yến Phi Bạch ngồi trên xe lăn, đang quay lưng lại với cô, lưng căng chặt, thoạt nhìn tâm trạng không tốt cho lắm.

Lâu rồi chưa gặp, tính tình sáng nắng chiều mưa của anh vẫn không thay đổi chút nào, cũng may lâu nay cô luôn ôn hòa, nếu không cũng sẽ không chịu nổi tính xấu của anh.

Yến Phi Bạch nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, cổ tay trắng nõn của cô gái nhẹ nhàng đặt trên xe lăn.

Nháy mắt, Yến Phi Bạch cứng đờ, máu chảy ngược lại vào tim, chi chít đau đớn.

Anh thực sự không muốn Đường Vãn chạm vào chiếc xe lăn của mình, như vậy sẽ nhắc nhở hiện tại anh đáng thương đến thế nào.

@ a i k h i e t
Nhưng giây sau, mặc cảm đáng thương của Yến Phi Bạch đã bị tính chiếm hữu quá lớn của anh ăn mòn sạch sẽ.

Khi hạ mắt xuống, anh khôi phục lại vẻ thờ ơ trước đây.

Đường Vãn đẩy anh về phía trước: "Yến Phi Bạch, đừng tức giận."
Mỗi khi anh tức giận, cô luôn có đủ cách để làm anh vui vẻ.

Rõ ràng anh không phải là người thích cười, thậm chí ghét tất cả những gì tốt đẹp, nhưng vì Đường Vãn, anh đã học cách từ từ tiếp nhận rồi.

Đã bao năm rồi không nghe được những lời này...!
Môi Yến Phi Bạch tái nhợt, cuối cùng cũng chỉ nhắm mắt lại, không nỡ hung dữ với cô, “… Ừ.” Không tức giận.

Đường Vãn vui vẻ mím môi, cúi đầu xuống có thể nhìn thấy lông mi dài của Yến Phi Bạch.

Người đàn ông giống như một bức tượng đông lạnh, cả người căng chặt không động đậy.


Yến Phi Bạch đột nhiên nắm chặt xe lăn: "Không cần em đẩy."
Đường Vãn dừng lại, khó hiểu nhìn anh.

Giọng anh khàn khàn, ra vẻ giải thích: "...!Đầu gối của em ngã đau, đi sang một bên đi."
Đường Vãn nhẹ nhàng à một tiếng, cười cười tránh sang.

Vệ sĩ đi tới tiếp tục đẩy xe lăn.

Lúc lên xe, vài vệ sĩ nhấc xe lăn nâng Yến Phi Bạch lên.

Trong lúc này, Yến Phi Bạch vẫn luôn rũ mắt, trầm mặc không nói lời nào.

Kiểu kiểm soát này của người khác thoạt tiên sẽ khơi dậy sự tức giận của anh, nhưng càng về sau, anh sẽ từ từ thỏa hiệp.

Nhưng bởi vậy, tính tình của anh càng thêm u ám, hung bạo.

Người chung quanh run rẩy phục vụ anh, cũng không bao giờ dám nói những chuyện liên quan đến "chân".

Mặc dù Đường Vãn đã hỏi một lần, nhưng cô quá hiểu tính khí của Yến Phi Bạch.

Hỏi đi hỏi lại nhiều lần sẽ chỉ hoàn toàn biết ngược lại, còn sẽ khiến anh thêm khó chịu, chỉ có thể lén lút điều tra vậy.

Cô ngồi bên cạnh Yến Phi Bạch, nhìn khuôn mặt ẩm ướt của anh, những giọt nước trên mái tóc đen rơi xuống mặt anh, nhỏ giọt dọc theo đường quai hàm sắc bén xuống trên ngực anh.

Đường Vãn cau mày nhìn xung quanh trong xe.

Trong xe không có cái gì cả, ngay cả một tờ giấy cũng không có.

Đúng là phong cách nhạt nhẽo của Yến Phi Bạch, sạch sẽ đến mức có chút lạnh lẽo.

Cô hơi ngồi lại gần anh, vẫn giữ một khoảng cách nhất định: "Yến Phi Bạch, anh có lạnh không?"
Yến Phi Bạch đang rũ mắt giật mình, ngẩng đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi: "Em lạnh à?"
"Không phải."
Bây giờ là giữa mùa hè, ban đầu trời khô ráo, cũng không lạnh.

Nhưng thời tiết hôm nay khá xấu, sau một cơn mưa rào, trời lại trở nên hơi lạnh.

Đường Vãn không sao, nhưng Yến Phi Bạch vì cô mà cả người ướt sũng.

Cô tự trách mình, lại không tìm được thứ gì để lau giúp anh nên lắm miệng hỏi một chút.

Yến Phi Bạch nhìn xuống, tầm mắt dừng ở đầu gối bị váy của cô che lại.

Nhìn một lúc, anh nhẹ nhàng hỏi: "Có đau không?"
“Không đau ạ.” Cô cười nhẹ, đôi mắt ướt át nhìn anh.

Trái tim Yến Phi Bạch co chặt, toàn thân có chút căng thẳng.

Đường Vãn vẫn nhìn anh, nước trong đôi mắt đen láy của cô mềm mại như được nhúng vào ánh trăng trắng trong trẻo.

Yết hầu của Yến Phi Bạch hơi giật, tay xoa xoa ngón tay đeo nhẫn, không khỏi cẩn thận nhìn cô.

Cả người Đường Vãn cũng ướt đẫm, mái tóc dài xõa ngang lưng thỉnh thoảng nhỏ ra giọt nước.

Có vài sợi tóc ẩm ướt dính lên sườn mặt còn khiến khuôn mặt cô vốn đã mềm mại lại càng trở nên xinh đẹp, yếu ớt hơn.

Cô gái vừa đội mưa như nụ hoa vừa được tưới nước, nhan sắc càng thêm quyến rũ động lòng người.

Cô cúi đầu vuốt tóc, dường như nhận ra mình đã làm ướt xe của anh, cô cau mày xin lỗi, nhẹ nhàng nói: "Em xin lỗi, xuống xe em lau giúp anh, được không?"
Yến Phi Bạch chậm rãi giơ tay lên.

Đường Vãn kinh ngạc nhìn anh, quên né tránh.

Đầu ngón tay lạnh lẽo của anh chạm nhẹ vào lông mày cô, vuốt ve thưởng thức mày mắt cô, "Không sao."

Đường Vãn sững sờ, không biết nên trả lời như thế nào.

@ a i k h i e t
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại, cô ngồi xa hơn một chút, đầu ngón tay của Yến Phi Bạch dừng giữa không trung.

Khi anh thu tay lại,
Quản gia La nhắc nhở: "Tiên sinh, chúng ta đến rồi."
Đường Vãn đi theo Yến Phi Bạch vào trang viên.

Không cần Yến Phi Bạch mở miệng, quản gia La liền rất hiểu chuyện kêu người giúp việc đưa Đường Vãn đi thay quần áo.

Để cả người ướt đẫm nói chuyện với anh cũng không tốt, Đường Vãn cũng không từ chối.

Lúc thay quần áo xong và đi vào phòng làm việc, Yến Phi Bạch đã đang đợi cô rồi.

Anh cũng thay bộ quần áo ướt ra, mặc một chiếc áo sơ mi mỏng.

Từ tóc đến giày da, tất cả đều đen một cách tỉ mỉ.

Buồn tẻ lại áp lực, nhưng phù hợp với phong cách của anh.

Đường Vãn đứng trước mặt anh: "Anh biết em đến đây để nói chuyện với anh rồi đi."
Bên ngoài, sau cơn mưa trời lại sáng.

Ánh mặt trời lọt qua cửa sổ, một mảnh ánh nắng bao trùm lên cổ chân mảnh mai tinh xảo của cô, gần như là trắng nõn trong suốt.

Yến Phi Bạch nhìn chằm chằm vào chân cô.

Kể từ khi gặp lại, cô luôn cố ý giữ một khoảng cách nhất định với anh.

Anh tháo kính ra, đặt lên bàn.

Không có mắt kính che lại, dáng vẻ ôn tồn lễ độ đã hoàn toàn biến mất, con ngươi u ám nhìn cô chằm chằm, anh chậm rãi gợi lên một nụ cười nhàn nhạt: "Biết."
Đường Vãn gật đầu: "Hẳn là hôm nay anh vẫn chưa gặp Quách Kỳ đi."
"Không có."
“Anh lừa em sao?” Đường Vãn nhẹ giọng nói, cũng không phải chất vấn, mơ hồ còn có chút bất lực.
Yến Phi Bạch cau mày, anh quả thật rất xấu xa, đê tiện.

Anh muốn dùng cách này để khiến cô đứng trước mặt mình một lần nữa.

Nhưng đối mặt với câu hỏi bất lực, thậm chí còn có phần mệt mỏi của Đường Vãn, sự hèn hạ của anh đột nhiên trở nên vô cùng lố bịch trước mặt cô.

“Đúng vậy.” Anh lạnh lùng nhìn cô: “Anh lừa em.”
Đây rõ ràng không phải là điều anh muốn nói!
Đôi mắt anh nheo chặt.

Điều anh rõ ràng muốn nói là,
...!Anh không lừa em, anh muốn giữ em ở lại.

Yến Phi Bạch dời mắt đi, có hơi không dám nhìn Đường Vãn, thậm chí sợ giây tiếp theo cô liền sẽ tức giận.

Trước giờ anh chưa bao giờ nói, trước giờ chưa từng biết cách lấy lòng cô, nghĩ một đằng nói một nẻo cũng rất nhiều lần, thậm chí anh còn nói rất nhiều điều khiến cô tổn thương.

Thời niên thiếu không hiểu chuyện, nhưng bây giờ thì sao?
Anh đã là một người đàn ông trưởng thành, cô cũng không còn là cô bé mười ba tuổi năm đó nữa, làm sao cô có thể ngây thơ bao dung cho sự ngang ngược của anh?
"Vui không?"
Quả nhiên giọng của Đường Vãn đã phai nhạt một chút.

Yến Phi Bạch gục đầu xuống, môi mím chặt, sợ mình lại nói ra lời chọc tức cô.

@ a i k h i e t

Có tiếng bước chân, Đường Vãn chậm rãi đi tới.

Một chiếc váy liền rực rỡ màu sắc dừng ở trước mặt anh.

Cô gái ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh, cau mày có chút không vui.

Trái tim của Yến Phi Bạch đập loạn xạ, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh đối diện với đôi mắt long lanh của cô.

Nhìn nhau một lúc, Đường Vãn đột nhiên nở nụ cười.

Yến Phi Bạch sững sờ.

Cô ôm gối ngồi xổm trước mặt anh, nghiêng đầu cười dịu dàng: "Yến Phi Bạch, sao anh vẫn giống như lúc trước vậy hả? Đã lớn như vậy rồi mà vẫn không dỗ cho con gái người ta vui, biết phải làm sao bây giờ?"
Gương mặt cô gái trước mắt y hệt cô bé mười ba tuổi tươi cười năm đó.

Lúc ấy, mặt mày cô buồn bã, nói: "Yến Phi Bạch, sau này anh phải dỗ em nhiều hơn, không thể lúc nào cũng là em dỗ anh được."
Lúc đó anh đã nói gì?
Anh nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Được."
Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, rốt cuộc anh đang làm cái gì?
Đôi môi mím chặt của Yến Phi Bạch hơi thả lỏng, khó khăn cong lên một độ cung ôn hòa, anh đặt tay lên đầu cô, nhẹ nhàng vỗ về, "Anh xin lỗi."
Anh nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Đường Vãn, lại càng cảm thấy xấu hổ.

Trước giờ anh vẫn luôn chiếm hữu sự khoan dung và dịu dàng của cô, lại hiếm khi đối xử tốt với cô.

Cho nên cũng khó trách, khó trách bọn họ sẽ chia xa.

Đường Vãn cười vui vẻ hơn: "Không sao, em không tức giận."
Yến Phi Bạch liếc nhìn ghế sô pha bên cạnh: "Ngồi đi."
Cô không thể lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn anh như thế này.

Một cô gái dùng tư thế như vậy ngẩng đầu nhìn một người đàn ông, không ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ.

Người khác không thể, anh càng không thể.

Yến Phi Bạch biết cô không thích bị anh chạm vào, cho nên anh chống lại ý định muốn giúp đỡ cô.

Đường Vãn ngồi bên cạnh anh, vẫn nhìn anh.

Thật ra Yến Phi Bạch rất sợ cô sẽ nhìn mình với ánh mắt như vậy.

Ánh mắt trong sạch, dịu dàng như thế, nhưng anh lại giống như dã thú, chỉ muốn xé nát cô gái trước mặt thành máu xương.

Vẻ mặt anh ảm đạm tránh đi, Đường Vãn biết anh chưa bao giờ coi trọng mình, cũng không để trong lòng.

Nói chuyện lạc đề rất nhiều, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện chính: "Yến Phi Bạch, em đã nghĩ rồi, em không thể ở bên cạnh anh.

Không bằng anh nghĩ tới những việc khác em có thể làm đi, em có thể cố gắng đáp ứng anh."
Yến Phi Bạch nhìn cô, lạnh lùng nói không.

Ngoài cô ra, anh không muốn gì cả.

Đường Vãn hỏi: "Tại sao anh lại muốn em ở cạnh anh? Để chuộc tội sao?"
Yến Phi Bạch cong môi chế giễu: "Nếu không thì sao?"
Quả nhiên.

Đường Vãn rũ mắt, quả nhiên anh hận cô.

@ a i k h i e t
Cô cắn môi, có vẻ sắp khóc rồi.

Yến Phi Bạch cau mày nhìn chằm chằm mặt cô.

Nhưng...!Đừng khóc mà...!
Anh biết Đường Vãn hô mưa gọi gió trong làng giải trí.

Cô phóng khoáng, xinh đẹp ở nơi mà anh không thể nhìn thấy.

Nhưng khi ở trước mặt anh, dường như cô vẫn trẻ con, không biết buồn như lúc trước.

Vừa rồi, anh sinh ra một loại ảo giác, có phải Đường Vãn chỉ đối xử như vậy mới một mình anh thôi không?
Anh vừa vui mừng như điên, đáy lòng vừa có chút luống cuống, cũng sợ Đường Vãn thật sự sẽ khóc, Yến Phi Bạch hạ giọng nói, gần như là cầu xin: "Em...!đừng khóc, anh sẽ không tổn thương em."
Đường Vãn nhẹ nhàng nhìn anh, tuy rằng không khóc, nhưng đôi mắt ươn ướt luôn khiến người ta mềm lòng, người không biết còn tưởng cô đang khóc thật.

Giả bộ đáng thương cũng là một loại vũ khí tốt.


Cô thông minh, biết cách khiến Yến Phi Bạch mềm lòng, nhưng giọng điệu của Yến Phi Bạch lại trở nên cứng rắn, "Đừng giở trò nữa, em cần phải ở cạnh anh."
Hai chữ ‘cần phải’ này, giống như cô đã trở thành vật sở hữu của anh.

Đường Vãn biết đây là có ý gì.

"Yến Phi Bạch, anh không khác gì những người đó."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại của cô gái trở thành lưỡi dao sắc bén nhất, đâm vào khắp người anh.

Yến Phi Bạch không phủ nhận, anh quả thật đang dùng sức mạnh, anh đang ép cô, uy hiếp tới địa vị mà cô đã dày công tích lũy bao nhiêu năm.

Vừa ác độc lại vô sỉ, chỉ để có được cô.

Đường Vãn nói: "Rất nhiều người đã nói những lời như vậy với tôi, nhưng tôi không nhận bao giờ.

Lúc trước, tôi đã không nhân nhượng vì một chút lợi ích, và bây giờ tôi cũng sẽ không." Cô dừng lại, "Thật đáng tiếc không thể tiếp tục hợp tác với Yến tổng rồi, tôi về đây.

À, tôi sẽ giặt quần áo sạch sẽ rồi trả lại cho ngài.

Cảm ơn ngài.”
Lúc cô đi ngang qua anh, Yến Phi Bạch bất ngờ nắm lấy cổ tay cô.

Anh dùng sức rất mạnh khiến Đường Vãn bị đau.

Cô cau mày nhìn người đàn ông u ám trước mặt, nhẹ giọng nói: "Yến Phi Bạch, buông tôi ra."
“Nằm mơ!” Anh nghiến răng, tức giận đến mức bật cười, “Đường Vãn, em cho rằng nhà của Yến Phi Bạch anh muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?"
Anh cảm thấy không thể đợi được nữa, bây giờ cần phải trói cô lại.

Nếu cô lại muốn chạy, anh sẽ bẻ gãy đôi cánh của cô để cô không thể bay được nữa, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh anh.

Đường Vãn bị ánh mắt u ám của anh dọa đến mức cau mày.

Cô gần như quên mất, trạng thái tâm lý của Yến Phi Bạch mười năm trước rất tệ.

Đã lâu không gặp anh, anh trở thành như thế này, xem ra cũng không được cải thiện mà còn nghiêm trọng hơn.

Do dự một hồi, cô mới chậm rãi ngồi xổm xuống nhìn anh.

Yến Phi Bạch nắm chặt xe lăn, lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên anh giữ hai vai Đường Vãn lại: “Em đừng nghĩ tới việc rời xa anh, cả đời...!cũng không được!”
Câu đầu tiên hung hãn bạo lực, nhưng câu sau lại khàn khàn cầu xin.

Tay Đường Vãn đặt trên mu bàn tay lạnh lẽo, nhợt nhạt của Yến Phi Bạch.

Anh bỗng run lên, đối diện với ánh mắt của cô.

"Yến Phi Bạch, đừng tức giận."
Cô cười một cái, dỗ dành anh: "Được không?"
Yến Phi Bạch bực bội nhéo nhéo mũi, anh không nên hung dữ với cô, huống chi lại để cô cúi đầu trước như vật.

Anh có chút hụt hẫng, nắm chặt lấy tay Đường Vãn: "...!Anh xin lỗi, anh...!anh sai rồi."
Giống như một đứa trẻ đã làm chuyện có lỗi.

Đường Vãn bất đắc dĩ, cười nói không sao.

Cô không nhìn thấy đôi mắt của Yến Phi Bạch đang lóe lên vì đã thực hiện được mục đích.

Đôi khi Yến Phi Bạch sẽ nghĩ, nếu Đường Vãn không dành cho anh sự dịu dàng như vậy thì tốt rồi, có lẽ anh sẽ không muốn cô đến phát điên như vậy.

Nhưng lòng người thật tham lam, nhận được một chút ngọt ngào lại muốn nhiều hơn nữa.

Yến Phi Bạch như hạt bụi phiêu bạt trong bóng tối, thật vất vả mới được ánh sáng ưu ái một lần, làm sao anh có thể buông tay được nữa?
Cho nên là, cho dù có liều mình, cho dù không từ bất cứ thủ đoạn nào, anh cũng nhất định phải hái được Đường Vãn - đóa hoa yêu kiều này!
- ----------------
Tác giả có điều muốn nói: Trở bệnh kiều (*) liền giở thủ đoạn bắt chước con nít.

PS: Nếu bạn hỏi tại sao nam chính lại khó chịu như vậy?
Bởi vì ổng bị bệnh tâm thần đó.

(thở dài)
(*) Bệnh kiều: Từ có nguồn gốc từ Nhật Bản.

Người mắc bệnh này đã từng bị tổn thương, tinh thần không ổn định, chấp niệm và tình cảm với người mình yêu vô cùng mãnh liệt..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương