Bảo Bối Đừng Hòng Trốn Thoát!
-
47: Đê Mê ! H Nhẹ
Chẳng biết từ lúc nào Lạc Tu Minh lại thích ức hiếp cô như thế, cả người cô hầu như là vô hại chẳng có sức uy hiếp hay chống cự gì với quyền lực của hắn cả.
Lạc Tu Minh cảm nhận được cơ thể mềm mại ấm nóng kia của Diễm An An đang dính chặc vào người mình làm cho hơi thở của hắn thêm gấp gáp miệng đắng lưỡi khô.
Lạc Tu Minh cảm thấy bộ đồ ngủ trên người này thật là vướng víu nên liền đứng dậy hướng ánh mắt có chút nhẹ nhàng về phía cô mở miệng nói.
" Giúp tôi cỡi hết những thứ vướng víu trên người nào.
"
Thấy yêu câu này của hắn trong lòng Diễm An An không nhịn được mà thầm mắn một câu thô tục.
* Con mẹ nó, anh không tự cỡi được hay sao ? Lại bảo bà đây cỡ đồ giúp anh, nếu như không phải vì con thì còn lâu tôi mới làm đấy.
*
Tuy trong lòng Diễm An An không cam tâm nhưng vẫn đưa ánh mắt có chút u oán liếc xéo về khuôn mặt điễn trai có chút tà mị kia của hắn, thân thể trần truồng trắng noãn kia của Diễm An An vâng lời đứng dậy vương bàn tay tinh xảo ấy ra trông phút chốc bộ đồ ngủ trên người hắn đã rơi xuống.
Mà Lạc Tu Minh thấy được ánh mắt kèm theo dáng vẽ e thẹn phong tình vạn chủng này làm cho hắn hơi thở dồn dập theo phản xạ có điệu kiện cái vật to lớn đầy gân guốc dưới thân kia nhanh chóng dựng đứng chạm vào vùng bụng thon mềm kia của Diễm An An.
" A.
.
aaaaaa.
"
Diễm An An không lường trước được hành động nay nên theo phản xạ cô hét lên một tiếng rõ to làm cho Lạc Tu Minh giật mình sắc mặt rất khó coi.
Đôi chân này hắn nheo lại âm trầm nói.
" Cô hét cái gì chứ ? Có tin tôi nhét nó vào miệng cô hay không ?"
Nghe câu nói đầy hăm dọa này sắc mặt Diễm An An bất giác tái nhợt thân thể co rúm lại không giám nói thêm gì mà ngoan ngoãn lui về ngồi một góc trên chiếc giường to lớn mềm mại.
Lạc Tu Minh thấy bộ dạng sợ hãi kia của Diễm An An trong lòng cảm thấy rất buồn cười mà âm thầm nghĩ.
* Con cũng đã sinh rồi còn ngại ngùng cái gì chứ ? Đúng thật là nhóc con không chịu lớn.
*
Sỡ dĩ Lạc Tu Minh suy nghĩ như thế là vì hình dáng Diễm An An tuy đã tròn mười chín tuổi rồi nhưng bộ dáng non nớt này rất giống mấy đứa nhóc mười sáu tuổi thật sự nhìn chẳng ra.
Nếu chẳng phải Lạc Tu Minh biết về độ tuổi của cô thì mới lúc đầu nhìn cũng tưởng là trẻ em dưới tuổi bị thành niên đây.
Lạc Tu Minh nhếch mép nở một nụ cười khá lưu manh hướng ánh mắt về phía Diễm An An nói.
" Cô lại đây ngậm nó vào miệng mà hôn đi, làm nhanh chóng một chút nếu không Hứa Di về thì đừng trách tôi chưa nhắc nhở cô.
"
Nghe lời hăm dọa này toàn thân Diễm An An bất giác rung rẩy vội vã bò đến trước người hắn bàn tay mềm mại tinh xảo chẳng e ngại gì mà vương ra nắm lấy cái vật to lớn đầy gân guốc kia của Lạc Tu Minh mà vuốt ve.
" Ưm.
.
ư.
Nhanh một chút.
"
Cảm nhận được xúc cảm mềm mại từ bàn tay của Diễm An An truyền đến hơi nóng như đang xoa bóp và bao bọc lấy cơn dục hỏa trong lòng Lạc Tu Minh bất giác rung rẩy truyền đi toàn thân làm hắn tê cả da đầu.
Chẳng biết từ lúc nào cơ thể và tinh thần của hắn lại nhạy cảm phải nói là không có sức miễn dịch với Diễm An An mới đúng.
Ánh mắt Lạc Tu Minh đê mê như chìm vào trong cơn xúc cảm mà Diễm An An đã mang lại, bàn tay to lớn của hắn bất giác đưa xuống vuốt ve lấy đôi gò má non mềm trắng noãn kia của Diễm An An ôn nhu nói.
" Thật là dễ chịu a, An An cô thật giỏi.
Chúng ta có thể nào sống như thế này mãi được không ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook