Bảo Bối! Đời Này Để Anh Cưng Chiều Em
-
Quyển 1 - Chương 4: Phải làm sao với anh bây giờ (quá khứ: 1 năm trước)
- Minh Vũ, em phải làm sao với anh bây giờ?
- Em phải làm sao đây khi cảm giác ở bên anh giờ không còn như trước nữa?
Một năm trước, tại Việt Nam...
Trường Light Star...
Có thể nói ngôi trường này là ngôi trường cấp 3 danh giá nhất ở Việt Nam. Trường Light Star luôn nổi tiếng là nơi có chất lượng dạy và học thuộc hàng đỉnh. Không chỉ vậy về cơ sở vật chất ở đây có thể nói là không một trường nào có thể sánh được, từ nhà vệ sinh đến lớp học và sân chơi ở đây đều được xếp hạng 5 sao. Những học sinh ở đây chủ yếu đều thuộc tầng lớp quý tộc vì vậy họ thường kì thị những học sinh được nhận học bổng để vào trường. Đặc biệt là những lớp A1.
Tại sân trường mọi người đang bàn tán xôn xao vì sự xuất hiện của 2 cô gái cực kì xinh đẹp.
- Yến Vy ta đã nói với ngươi rồi mà. Lúc đi học phải cải trang. Vậy mà cậu không nghe. Bây giờ thì khổ chưa? Muốn không nổi tiếng bây giờ cũng khó.
Băng Nhi vừa nói vừa thở dài. Cô thầm than cho số phận của mình khó lắm mới năn nỉ được anh trai nhờ pama cho sang Việt Nam. Rồi bị pama bắt đi học nên mới dẫn đến thảm cảnh như bây giờ: bị một đống người săm soi như thể cô là sinh vật lạ không bằng. Họ đi đến đâu là lại có cả tá ánh mắt nhìn theo không rời, người ngoài nhìn vào lại tưởng là ngôi sao Hollywood đi học cũng nên.
- Biết trước đất nước đã giàu_ Yến Vy đáp.
Vy cũng có muốn thế đâu. Tại Vy thấy mình chỉ ở đây một thời gian ngắn nên không cần phải cải trang làm gì cho mệt. Ai dè họ trông thấy các cô chẳng khác nào như mèo thấy mỡ. Vậy mới nói trên đời này không có gì là sướng cả, đẹp cũng khổ chứ đâu có sung sướng gì.
_Mi không biết nhưng ta biết nè. Vậy mà ta nói mi không nghe. Giờ tốt rồi...bla..bla...
Cô bắt đầu cằn nhằn, cô không có ý trách cứ gì Vy cho lắm, sự thật là cô chỉ muốn chứng minh một sự thật là cô đúng và cô rất giống tiên tri Vanga. Cô thích nhất cái cảm giác mà mình nói đúng và được mọi người thừa nhận, lúc đó mới thật là oai biết bao.
_Ok...ok! Là lỗi do mình. Mình đi mua nước cho cậu ok?
Để bịp mồm cô,Vy chỉ còn cách này.Ai biểu Yến Vy cô đây " thông minh ba năm ngu một phú "nên mới vác hoạ vào thân. Vy lúc này chỉ muốn tắt ngúm cái loa phát thanh phường đang "phát" không ngừng nghỉ bên cạnh. Vy biết là mình đã sai vì không nghe lời "tiên tri" của bạn nhưng cũng đâu cần phải chứng minh bằng cách tra tấn lỗ tai vậy chứ. Haizz... thật là hết nói nổi cô bạn này.
_Ừa.
Cô nói, cũng là lúc "loa phát thanh" của cô tắt ngúm trả lại yên bình cho ai kia.
15"sau...
"Chả hiểu Yến Vy này chết ở đâu rồi mà mãi chẳng thấy mặt mũi đâu ta.Đành phải đi tìm vậy"
Cô nhăn nhó lầm bầm, lại càng khó chịu hơn khi đang bị vài nữ sinh soi mói. Thật tức chết đi mà! Hay con nhỏ này lại bỏ cô ở lại chịu trận cũng nên. Tốt nhất vẫn nên là đi tìm cô bạn thân này.
Một lúc sau...
"Trời đất sao cái trường này có 5000 m vuông mà mình tìm mãi cũng không thấy Vy đâu ta. Vy ơi Vy đâu rồi "
Cô thầm than trong đầu. Tự dưng cô nhớ cô bạn này quá thể. Con bé dễ thương này, liệu có phải nó bị bọn con trai bao vây không ta? Hay lại tìm được ý trung nhân mà bỏ mặc mình vậy cà?
Mệt mỏi cô tìm một cái ghế đá ở gần đó ngồi xuống sau đó còn không quên thở dài. Cô đặt ra cả trăm câu hỏi trong đầu, trăm tình huống trong đầu để có thể hình dung ra Vy đang làm gì. Bỗng lúc này một giọng nói ấm áp xuất hiện.
_Em là học sinh mới à.Tại sao lại ngồi đây?
Nghe vậy cô mới ngẩng đầu lên nhưng không nói gì. Anh chàng này khá đẹp trai, dáng người cao ráo, nhìn có vẻ nho nhã, lịch sự, cũng không giống người ăn chơi hay thích trêu đùa con gái. Ít ra trong ngôi trường này cũng có người bình tĩnh nói chuyện với cô như vậy, không giống sói thấy mồi như bọn con trai kia là quá tốt rồi.
Thấy cô nhìn mình như vậy anh thấy hơi bối rối.Lần đầu tiên anh thấy một cô gái xinh đẹp đến vậy. Đôi mắt của cô ấy khiến anh như bị mê hoặc. Khi thấy cô, anh tưởng như mình bị một cú sét do cô giáng vào trái tim anh. Một cảm giác mê luyến khôn tả. Có lẽ, cô là "hotgirl" mới chuyển tới mà cả trường đang đồn ầm lên. Quả là trăm nghe không bằng một thấy, cô xinh như một thiên thần vậy. Anh đã trao trái tim mình cho cô cất giữ lúc nào không hay.
_Tự giới thiệu anh là Vương Minh Vũ. Không biết anh có thể giúp gì cho em không?
Anh cất lời, thể hiện rõ ý muốn giúp đỡ. Anh cũng là người mà nhiều người khác giới muốn theo đuổi, nhưng anh lại chẳng thích họ vì anh biết, họ thích anh chỉ vì cái vẻ bề ngoài và gia thế. Chưa có ai bình tĩnh với anh như cô. Cô thật sự là cô gái đặc biệt, đặc biệt cả về nhan sắc lẫn tính cách. Nó tạo nên ở cô sự lôi cuốn chết người.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy anh rất ấm áp. Cô cảm thấy anh là một người đặc biệt. Không hiểu sao cô lại nghĩ vậy. Có lẽ bởi nụ cười của anh. Nụ cười ấy giống như ánh mặt trời vậy. Tỏa sáng và ấm áp. Nó khiến cô có cảm tình với anh ngay từ lần đầu tiên trông thấy. Anh thật sự rất đặc biệt, cả cách ăn nói lẫn ngoại hình. Bỗng nhiên cô muốn dựa dẫm vào anh. Thật kì lạ..
_Làm phiền chỉ giúp tôi phòng hiệu trưởng.
Cô không thể hiện suy nghĩ của mình ra ngoài, nhưng cô cũng mở miệng ra nói chuyện với anh. Cô nói chuyện với anh dù không mấy niềm nở nhưng lại cho người đối diện một cảm giác mình vẫn được tôn trọng và lắng nghe. Đằng nào giờ cũng không tìm được Vy cô đành đến chỗ hiệu trưởng nhờ ông giúp vậy.
_Được rồi em đi theo anh.
Anh tỏ vẻ vui thấy rõ. Không vui sao được khi cô gái này đã chịu nói chuyện với anh. Như vậy cũng đủ khiến anh hạnh phúc rồi. Anh sẽ từ từ tiến từng vào tim cô ấy theo cách riêng của anh.
Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa đi đến khu nhà nội bộ.Họ đâu biết rằng có một người đang đứng từ xa, tay vặt lá cây liên hồi để xả cơn giận dữ. Cô ta nhìn họ với ánh mắt như muốn giết người tới nơi.
_Minh Vũ. Anh là của riêng em bất cứ ai cũng không được phép lấy anh thoát khỏi em.Em sẽ khiến cho những kẻ đó phải hối hận vì đã khiến nụ cười của anh không dành cho em...
------------------
Khu nội bộ,gần phòng hiệu trưởng...
_Minh Vũ!Cảm ơn anh đã giúp em.
Cô cười nhẹ, nói chuyện với anh cởi mở hơn hẳn. Chỉ sau một thời gian ngắn nói chuyện, cô thấy rất thích anh. Vì nụ cười của anh luôn thường trực trên môi. Cô nào đâu bết rằng anh rất ít khi cười, nhất là với người lạ. Nhưng với cô thì lại khác.Cô lúc nào cũng cười chỉ không biết nụ cười ấy có được coi là nụ cười thực sự không?
_Đổi lại em cho anh biết tên của em được không?
Anh nhìn cô bằng ánh mắt khẩn khoản, trân thành. Anh thật sự muốn tự cô nói tên mình ra chứ không phải đi dò hỏi bất kì ai. Như vậy anh mới thấy hạnh phúc.Biết đâu anh có thể có cơ hội làm quen với cô nhiều hơn.
Cô không nói gì đi đến chỗ phòng hiệu trưởng cô quay lại tặng cho anh 1 nụ cười.
_Em tên Băng Nhi.
Giây phút đó đã khiến tim anh đập lỡ nhịp và anh biết anh đã tìm được một nửa của mình. Người con gái ấy mang tên Băng Nhi.
-------------------
Lớp 11A1
_Các em chú ý lớp ta hôm nay có 2 thành viên mới.Các em vào đi.
Cô giáo chủ nhiệm lớp 11A1 tiến vào lớp, hướng tới cửa lớp từ tốn giới thiệu học sinh mới.
Hai người bước vào, cả lớp lại thêm được một phen trầm trồ, kêu gào, bình luận, soi mói...
_Chào.Mình tên Diệc Ngọc Băng Nhi.
Cô nói bằng giọng thân thiện trên môi còn nở một nụ cười.Để ý kĩ sẽ thấy nụ cười ấy có chút mỉa mai.
_Diệc Yến Vy.
Vy lạnh lùng nói.Nàng không muốn dính dáng đến những người này.Bởi nàng biết khi họ thấy thân phận của hai người họ cũng như vậy.
_Ôi!Nữ thần -Người thứ nhất nói, mắt hiện lên đôi trái tim, chỉ thiếu nước miệng nhỏ rãi là giống chó trung thành nhìn chủ.
_Hotgirl đấy mọi người-Người thứ hai nói, vẻ như ta đây hiểu biết rõ lắm.
_Tưởng gì!Cũng thường thôi.Chắc nhờ dao kéo....Bla...bla..
Một vài bạn nữ trong lớp bĩu môi, nhìn hai nhân vật mới khinh khỉnh nói.
_Các bạn ấy là thiên kim của tập đoàn nào vậy-1 người đứng dậy hỏi, có vẻ như người này là con của một doanh nghiệp lớn.
_Hai bạn này là học sinh nhận học bổng.Các em hãy giúp đỡ các bạn ấy.
Cô giáo nhấn nhá nói, thể hiện rõ sự khinh bỉ với hai học trò mới.
Dưới lớp đã bắt đầu xuất hiện tiếng xì xào,chủ yếu toàn những lời khinh bỉ, coi hai người bên trên như không tồn tại.
_Ôi trời! Là học sinh nhận học bổng đó!
Trần Ánh, một người xinh đẹp, thiên kim nhà giàu nói bằng giọng mỉa mai.
_Kìa Ánh, người ta là học sinh mới chúng ta phải biết giúp đỡ chứ.
Đến lượt Triệu Thiên Kim nói bằng giọng thân thiện.
"Diệc Ngọc Băng Nhi không cần biết mày là ai nhưng nếu muốn cướp Minh Vũ của tao thì mày tới số rồi đó.Chỉ trách thiên đường có lối mày không đi địa ngục không lối mày cứ vào."
Miệng nam mô bụng bồ dao găm có lẽ là câu nói đúng nhất dành cho cô nàng Thiên Kim.
Giờ ra chơi,cănteen...
_Bạn tên Băng Nhi đúng không?Cho mình làm quen nha?
Triệu Thiên Kim cùng với Trần Ánh đi tới. Thiên Kim chào hỏi bằng vollum không hề nhỏ.Trần Ánh tỏ vẻ mặt khinh miệt còn Triệu Thiên Kim thì đưa tay ra rồi nói bằng giọng thân thiện như cũ. Có vẻ cô ả là diễn viên giỏi trong tương lai đây.
Không hiểu sao từ cánh tay của cô ta đến giọng điệu đều khiến cô cảm thấy hết sức dơ bẩn cùng giả tạo. Còn với Vy dù nhìn một cái cô cũng không thèm nhìn bởi vì cô biết họ không xứng.Vì vậy nên 2 cô mặc kệ mấy ả cứ thế lướt qua. Ả đâu xứng được hai người họ nói chuyện cơ chứ. Thà nói chuyện vói những người ăn màu còn đáng hơn.Nhưng không may...
_Này mình không có ý gì đâu tại sao bạn lại có thái độ như vậy.Chẳng nhẽ những người nghèo đều như vậy?
Trần Ánh ở bên chạnh, thấy thái độ của hai người họ như vậy thì cố nói lớn lên, ra vẻ ta đây hiền hậu lại bị mà mới bắt nạt.
Bậy giờ 2 cô đều đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.Nhưng 2 cô không quan tâm cứ tiếp tục lướt qua.Vậy mà 2 ả còn cố tình dúi ngã cô và Vy.Cô thì không sao nhưng động đến người bên cạnh cô thì sẽ không chết,mà là sống không bằng chết.Cô sẽ cho cô ta biết rằng cô không phải Thánh Mẫu,sức chịu đựng của cô có giới hạn.Lúc cô định cho cô ta một bài học thì Vy giữ tay cô lại.
_Coi như bị chó cắn một cái-Vy nói bằng giọng không một chút cảm xúc.
Cô biết Vy lo cho cô,sợ cô bị bại lộ thân phận.Vì Vy cô sẽ nhịn nhưng cô nhất định sẽ đòi lại. Những ả tiện nhân đó, cô sẽ cho họ biết tay vào 1 ngày không xa.
-Tránh ra!Chó khôn không cản đường.
Cô nói giọng tỏ rõ sự tức giận, ánh mắt cô hằn lên từng vằn đỏ nhướng lên nhìn hai ả khiến Trần Ánh không dám cản đường. Vừa sợ, hai ả lại tức tối lắm.Triệu Thiên Kim định giơ tay lên tát cô, bởi là một tiểu thư không cho phép cô bị sỉ nhục, nhưng...một bàn tay to lớn cản lại.
_Các em có biết mình đang làm gì không?-Một giọng nam trầm ấm vang lên nhưng hình như có thêm 1 chút lạnh.
Phải đây là lần đầu tiên anh tỏ ra như vậy.Là vì cô ư?
Mím môi đến muốn bật cả máu, Thiên Kim mấp máy môi định nói gì nhưng lại thôi, vì ả biết có nói gì cũng vô dụng. Ả hậm hực gạt tay anh ra rồi đi chỗ khác.
_Băng Nhi em không sao chứ?-Anh nói bằng giọng dịu dàng, ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn cô khiến cô thấy ấm lòng.
Mặc dù biết không có anh cô vẫn sẽ không để ả ta làm gì mình nhưng không hiểu sao cô có cảm giác muốn dựa dẫm vào anh để được anh bảo vệ như thế này mãi.
........
Tình cảm của cô và anh vẫn rất tốt cho dù chỉ ở mức độ bạn bè.Nhưng gần đây cô thấy anh có biểu hiện rất lạ.Anh nghĩ rằng phải có sự nghiệp vững chắc mới có thể đem đến hạnh phúc cho cô.Chính điều đó đã khiến cô do dự trước lời tở tình của anh.Cô không hiểu tại sao tình cảm của anh lại khiến cô muốn lùi bước.Là do anh thay đổi hay do cô quá ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân: Anh cũng cần phải có sự nghiệp để theo đuổi không thể ở bên cạnh cô mãi được.
Không biết cô nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo vì gặp được hắn nữa.May mắn vì nhờ hắn cô mới chưa cần trả lời câu hỏi của anh để cô có thòi gian suy nghĩ hay xui xẻo khi bị hắn bắt cóc rồi cướp đi nụ hôn đầu.
Từ lúc gặp hắn cô đã thấy ràng hắn không tầm thường.Khí chất trên người hắn cũng đủ để làm người khác rét run và nó cũng rất nguy hiểm hay chính xác là cực kì nguy hiểm.Tuy rằng cô không dám khẳng định võ công của mình là nhất nhưng cộng với khinh công của cô thì trong hắc đạo không mấy ai có thể làm đối thủ của cô.Và ở Việt Nam này càng không.Rốt cuộc hắn là ai.Tại sao lại bắt mình đến đây.Còn nữa từ căn nhà và xe của hắn... này cô thấy hắn là người rất có tiền so với gia đình cô chắc không kém.Nhưng tại sao cô thấy căn nhà này rất lớn,rất nhiều ngưới,căn nhà cũng rất sáng nữa...mà nó lại khiến cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.Còn hắn tại sao cô lại nhìn ra trong con người hắn lại chứa sự cô độc không thể tưởng tượng nổi.
Quên đi việc cô cần làm bây giờ là thoát khỏi đây.Lúc quan sát nhà hắn cô đã thấy rất nhiều camera tuy nhiên cô cũng đã để ý đến những góc khuất của chúng.Lợi dụng lúc mọi người không để ý cô sẽ trốn thoát.
Trời không phụ lòng người, 30" sau...
_Phù... Cuối cùng cũng thoát khỏi đó -Nhà gì đâu mà trang bị kĩ lưỡng vậy hại cô mất những nửa tiếng đồng hồ để thoát ra mà không bị ai phát hiện.
"Minh Vũ! Đợi em. Em sẽ cho anh câu trả lời của em."
Giới thiệu:Trần Ánh -Thiên Kim của tập đoàn khá nổi tiếng trong nước.
Ngoại hình:Đẹp nhờ son phấn
Triệu Thiên Kim
Gia thế:hơn một chút
Ngoại hình:Xinh hơn bạn mình nhưng vẫn phải nhờ son phấn.
- Em phải làm sao đây khi cảm giác ở bên anh giờ không còn như trước nữa?
Một năm trước, tại Việt Nam...
Trường Light Star...
Có thể nói ngôi trường này là ngôi trường cấp 3 danh giá nhất ở Việt Nam. Trường Light Star luôn nổi tiếng là nơi có chất lượng dạy và học thuộc hàng đỉnh. Không chỉ vậy về cơ sở vật chất ở đây có thể nói là không một trường nào có thể sánh được, từ nhà vệ sinh đến lớp học và sân chơi ở đây đều được xếp hạng 5 sao. Những học sinh ở đây chủ yếu đều thuộc tầng lớp quý tộc vì vậy họ thường kì thị những học sinh được nhận học bổng để vào trường. Đặc biệt là những lớp A1.
Tại sân trường mọi người đang bàn tán xôn xao vì sự xuất hiện của 2 cô gái cực kì xinh đẹp.
- Yến Vy ta đã nói với ngươi rồi mà. Lúc đi học phải cải trang. Vậy mà cậu không nghe. Bây giờ thì khổ chưa? Muốn không nổi tiếng bây giờ cũng khó.
Băng Nhi vừa nói vừa thở dài. Cô thầm than cho số phận của mình khó lắm mới năn nỉ được anh trai nhờ pama cho sang Việt Nam. Rồi bị pama bắt đi học nên mới dẫn đến thảm cảnh như bây giờ: bị một đống người săm soi như thể cô là sinh vật lạ không bằng. Họ đi đến đâu là lại có cả tá ánh mắt nhìn theo không rời, người ngoài nhìn vào lại tưởng là ngôi sao Hollywood đi học cũng nên.
- Biết trước đất nước đã giàu_ Yến Vy đáp.
Vy cũng có muốn thế đâu. Tại Vy thấy mình chỉ ở đây một thời gian ngắn nên không cần phải cải trang làm gì cho mệt. Ai dè họ trông thấy các cô chẳng khác nào như mèo thấy mỡ. Vậy mới nói trên đời này không có gì là sướng cả, đẹp cũng khổ chứ đâu có sung sướng gì.
_Mi không biết nhưng ta biết nè. Vậy mà ta nói mi không nghe. Giờ tốt rồi...bla..bla...
Cô bắt đầu cằn nhằn, cô không có ý trách cứ gì Vy cho lắm, sự thật là cô chỉ muốn chứng minh một sự thật là cô đúng và cô rất giống tiên tri Vanga. Cô thích nhất cái cảm giác mà mình nói đúng và được mọi người thừa nhận, lúc đó mới thật là oai biết bao.
_Ok...ok! Là lỗi do mình. Mình đi mua nước cho cậu ok?
Để bịp mồm cô,Vy chỉ còn cách này.Ai biểu Yến Vy cô đây " thông minh ba năm ngu một phú "nên mới vác hoạ vào thân. Vy lúc này chỉ muốn tắt ngúm cái loa phát thanh phường đang "phát" không ngừng nghỉ bên cạnh. Vy biết là mình đã sai vì không nghe lời "tiên tri" của bạn nhưng cũng đâu cần phải chứng minh bằng cách tra tấn lỗ tai vậy chứ. Haizz... thật là hết nói nổi cô bạn này.
_Ừa.
Cô nói, cũng là lúc "loa phát thanh" của cô tắt ngúm trả lại yên bình cho ai kia.
15"sau...
"Chả hiểu Yến Vy này chết ở đâu rồi mà mãi chẳng thấy mặt mũi đâu ta.Đành phải đi tìm vậy"
Cô nhăn nhó lầm bầm, lại càng khó chịu hơn khi đang bị vài nữ sinh soi mói. Thật tức chết đi mà! Hay con nhỏ này lại bỏ cô ở lại chịu trận cũng nên. Tốt nhất vẫn nên là đi tìm cô bạn thân này.
Một lúc sau...
"Trời đất sao cái trường này có 5000 m vuông mà mình tìm mãi cũng không thấy Vy đâu ta. Vy ơi Vy đâu rồi "
Cô thầm than trong đầu. Tự dưng cô nhớ cô bạn này quá thể. Con bé dễ thương này, liệu có phải nó bị bọn con trai bao vây không ta? Hay lại tìm được ý trung nhân mà bỏ mặc mình vậy cà?
Mệt mỏi cô tìm một cái ghế đá ở gần đó ngồi xuống sau đó còn không quên thở dài. Cô đặt ra cả trăm câu hỏi trong đầu, trăm tình huống trong đầu để có thể hình dung ra Vy đang làm gì. Bỗng lúc này một giọng nói ấm áp xuất hiện.
_Em là học sinh mới à.Tại sao lại ngồi đây?
Nghe vậy cô mới ngẩng đầu lên nhưng không nói gì. Anh chàng này khá đẹp trai, dáng người cao ráo, nhìn có vẻ nho nhã, lịch sự, cũng không giống người ăn chơi hay thích trêu đùa con gái. Ít ra trong ngôi trường này cũng có người bình tĩnh nói chuyện với cô như vậy, không giống sói thấy mồi như bọn con trai kia là quá tốt rồi.
Thấy cô nhìn mình như vậy anh thấy hơi bối rối.Lần đầu tiên anh thấy một cô gái xinh đẹp đến vậy. Đôi mắt của cô ấy khiến anh như bị mê hoặc. Khi thấy cô, anh tưởng như mình bị một cú sét do cô giáng vào trái tim anh. Một cảm giác mê luyến khôn tả. Có lẽ, cô là "hotgirl" mới chuyển tới mà cả trường đang đồn ầm lên. Quả là trăm nghe không bằng một thấy, cô xinh như một thiên thần vậy. Anh đã trao trái tim mình cho cô cất giữ lúc nào không hay.
_Tự giới thiệu anh là Vương Minh Vũ. Không biết anh có thể giúp gì cho em không?
Anh cất lời, thể hiện rõ ý muốn giúp đỡ. Anh cũng là người mà nhiều người khác giới muốn theo đuổi, nhưng anh lại chẳng thích họ vì anh biết, họ thích anh chỉ vì cái vẻ bề ngoài và gia thế. Chưa có ai bình tĩnh với anh như cô. Cô thật sự là cô gái đặc biệt, đặc biệt cả về nhan sắc lẫn tính cách. Nó tạo nên ở cô sự lôi cuốn chết người.
Không hiểu sao cô lại cảm thấy anh rất ấm áp. Cô cảm thấy anh là một người đặc biệt. Không hiểu sao cô lại nghĩ vậy. Có lẽ bởi nụ cười của anh. Nụ cười ấy giống như ánh mặt trời vậy. Tỏa sáng và ấm áp. Nó khiến cô có cảm tình với anh ngay từ lần đầu tiên trông thấy. Anh thật sự rất đặc biệt, cả cách ăn nói lẫn ngoại hình. Bỗng nhiên cô muốn dựa dẫm vào anh. Thật kì lạ..
_Làm phiền chỉ giúp tôi phòng hiệu trưởng.
Cô không thể hiện suy nghĩ của mình ra ngoài, nhưng cô cũng mở miệng ra nói chuyện với anh. Cô nói chuyện với anh dù không mấy niềm nở nhưng lại cho người đối diện một cảm giác mình vẫn được tôn trọng và lắng nghe. Đằng nào giờ cũng không tìm được Vy cô đành đến chỗ hiệu trưởng nhờ ông giúp vậy.
_Được rồi em đi theo anh.
Anh tỏ vẻ vui thấy rõ. Không vui sao được khi cô gái này đã chịu nói chuyện với anh. Như vậy cũng đủ khiến anh hạnh phúc rồi. Anh sẽ từ từ tiến từng vào tim cô ấy theo cách riêng của anh.
Hai người cứ thế vừa trò chuyện vừa đi đến khu nhà nội bộ.Họ đâu biết rằng có một người đang đứng từ xa, tay vặt lá cây liên hồi để xả cơn giận dữ. Cô ta nhìn họ với ánh mắt như muốn giết người tới nơi.
_Minh Vũ. Anh là của riêng em bất cứ ai cũng không được phép lấy anh thoát khỏi em.Em sẽ khiến cho những kẻ đó phải hối hận vì đã khiến nụ cười của anh không dành cho em...
------------------
Khu nội bộ,gần phòng hiệu trưởng...
_Minh Vũ!Cảm ơn anh đã giúp em.
Cô cười nhẹ, nói chuyện với anh cởi mở hơn hẳn. Chỉ sau một thời gian ngắn nói chuyện, cô thấy rất thích anh. Vì nụ cười của anh luôn thường trực trên môi. Cô nào đâu bết rằng anh rất ít khi cười, nhất là với người lạ. Nhưng với cô thì lại khác.Cô lúc nào cũng cười chỉ không biết nụ cười ấy có được coi là nụ cười thực sự không?
_Đổi lại em cho anh biết tên của em được không?
Anh nhìn cô bằng ánh mắt khẩn khoản, trân thành. Anh thật sự muốn tự cô nói tên mình ra chứ không phải đi dò hỏi bất kì ai. Như vậy anh mới thấy hạnh phúc.Biết đâu anh có thể có cơ hội làm quen với cô nhiều hơn.
Cô không nói gì đi đến chỗ phòng hiệu trưởng cô quay lại tặng cho anh 1 nụ cười.
_Em tên Băng Nhi.
Giây phút đó đã khiến tim anh đập lỡ nhịp và anh biết anh đã tìm được một nửa của mình. Người con gái ấy mang tên Băng Nhi.
-------------------
Lớp 11A1
_Các em chú ý lớp ta hôm nay có 2 thành viên mới.Các em vào đi.
Cô giáo chủ nhiệm lớp 11A1 tiến vào lớp, hướng tới cửa lớp từ tốn giới thiệu học sinh mới.
Hai người bước vào, cả lớp lại thêm được một phen trầm trồ, kêu gào, bình luận, soi mói...
_Chào.Mình tên Diệc Ngọc Băng Nhi.
Cô nói bằng giọng thân thiện trên môi còn nở một nụ cười.Để ý kĩ sẽ thấy nụ cười ấy có chút mỉa mai.
_Diệc Yến Vy.
Vy lạnh lùng nói.Nàng không muốn dính dáng đến những người này.Bởi nàng biết khi họ thấy thân phận của hai người họ cũng như vậy.
_Ôi!Nữ thần -Người thứ nhất nói, mắt hiện lên đôi trái tim, chỉ thiếu nước miệng nhỏ rãi là giống chó trung thành nhìn chủ.
_Hotgirl đấy mọi người-Người thứ hai nói, vẻ như ta đây hiểu biết rõ lắm.
_Tưởng gì!Cũng thường thôi.Chắc nhờ dao kéo....Bla...bla..
Một vài bạn nữ trong lớp bĩu môi, nhìn hai nhân vật mới khinh khỉnh nói.
_Các bạn ấy là thiên kim của tập đoàn nào vậy-1 người đứng dậy hỏi, có vẻ như người này là con của một doanh nghiệp lớn.
_Hai bạn này là học sinh nhận học bổng.Các em hãy giúp đỡ các bạn ấy.
Cô giáo nhấn nhá nói, thể hiện rõ sự khinh bỉ với hai học trò mới.
Dưới lớp đã bắt đầu xuất hiện tiếng xì xào,chủ yếu toàn những lời khinh bỉ, coi hai người bên trên như không tồn tại.
_Ôi trời! Là học sinh nhận học bổng đó!
Trần Ánh, một người xinh đẹp, thiên kim nhà giàu nói bằng giọng mỉa mai.
_Kìa Ánh, người ta là học sinh mới chúng ta phải biết giúp đỡ chứ.
Đến lượt Triệu Thiên Kim nói bằng giọng thân thiện.
"Diệc Ngọc Băng Nhi không cần biết mày là ai nhưng nếu muốn cướp Minh Vũ của tao thì mày tới số rồi đó.Chỉ trách thiên đường có lối mày không đi địa ngục không lối mày cứ vào."
Miệng nam mô bụng bồ dao găm có lẽ là câu nói đúng nhất dành cho cô nàng Thiên Kim.
Giờ ra chơi,cănteen...
_Bạn tên Băng Nhi đúng không?Cho mình làm quen nha?
Triệu Thiên Kim cùng với Trần Ánh đi tới. Thiên Kim chào hỏi bằng vollum không hề nhỏ.Trần Ánh tỏ vẻ mặt khinh miệt còn Triệu Thiên Kim thì đưa tay ra rồi nói bằng giọng thân thiện như cũ. Có vẻ cô ả là diễn viên giỏi trong tương lai đây.
Không hiểu sao từ cánh tay của cô ta đến giọng điệu đều khiến cô cảm thấy hết sức dơ bẩn cùng giả tạo. Còn với Vy dù nhìn một cái cô cũng không thèm nhìn bởi vì cô biết họ không xứng.Vì vậy nên 2 cô mặc kệ mấy ả cứ thế lướt qua. Ả đâu xứng được hai người họ nói chuyện cơ chứ. Thà nói chuyện vói những người ăn màu còn đáng hơn.Nhưng không may...
_Này mình không có ý gì đâu tại sao bạn lại có thái độ như vậy.Chẳng nhẽ những người nghèo đều như vậy?
Trần Ánh ở bên chạnh, thấy thái độ của hai người họ như vậy thì cố nói lớn lên, ra vẻ ta đây hiền hậu lại bị mà mới bắt nạt.
Bậy giờ 2 cô đều đã trở thành tâm điểm của sự chú ý.Nhưng 2 cô không quan tâm cứ tiếp tục lướt qua.Vậy mà 2 ả còn cố tình dúi ngã cô và Vy.Cô thì không sao nhưng động đến người bên cạnh cô thì sẽ không chết,mà là sống không bằng chết.Cô sẽ cho cô ta biết rằng cô không phải Thánh Mẫu,sức chịu đựng của cô có giới hạn.Lúc cô định cho cô ta một bài học thì Vy giữ tay cô lại.
_Coi như bị chó cắn một cái-Vy nói bằng giọng không một chút cảm xúc.
Cô biết Vy lo cho cô,sợ cô bị bại lộ thân phận.Vì Vy cô sẽ nhịn nhưng cô nhất định sẽ đòi lại. Những ả tiện nhân đó, cô sẽ cho họ biết tay vào 1 ngày không xa.
-Tránh ra!Chó khôn không cản đường.
Cô nói giọng tỏ rõ sự tức giận, ánh mắt cô hằn lên từng vằn đỏ nhướng lên nhìn hai ả khiến Trần Ánh không dám cản đường. Vừa sợ, hai ả lại tức tối lắm.Triệu Thiên Kim định giơ tay lên tát cô, bởi là một tiểu thư không cho phép cô bị sỉ nhục, nhưng...một bàn tay to lớn cản lại.
_Các em có biết mình đang làm gì không?-Một giọng nam trầm ấm vang lên nhưng hình như có thêm 1 chút lạnh.
Phải đây là lần đầu tiên anh tỏ ra như vậy.Là vì cô ư?
Mím môi đến muốn bật cả máu, Thiên Kim mấp máy môi định nói gì nhưng lại thôi, vì ả biết có nói gì cũng vô dụng. Ả hậm hực gạt tay anh ra rồi đi chỗ khác.
_Băng Nhi em không sao chứ?-Anh nói bằng giọng dịu dàng, ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn cô khiến cô thấy ấm lòng.
Mặc dù biết không có anh cô vẫn sẽ không để ả ta làm gì mình nhưng không hiểu sao cô có cảm giác muốn dựa dẫm vào anh để được anh bảo vệ như thế này mãi.
........
Tình cảm của cô và anh vẫn rất tốt cho dù chỉ ở mức độ bạn bè.Nhưng gần đây cô thấy anh có biểu hiện rất lạ.Anh nghĩ rằng phải có sự nghiệp vững chắc mới có thể đem đến hạnh phúc cho cô.Chính điều đó đã khiến cô do dự trước lời tở tình của anh.Cô không hiểu tại sao tình cảm của anh lại khiến cô muốn lùi bước.Là do anh thay đổi hay do cô quá ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân: Anh cũng cần phải có sự nghiệp để theo đuổi không thể ở bên cạnh cô mãi được.
Không biết cô nên cảm thấy may mắn hay xui xẻo vì gặp được hắn nữa.May mắn vì nhờ hắn cô mới chưa cần trả lời câu hỏi của anh để cô có thòi gian suy nghĩ hay xui xẻo khi bị hắn bắt cóc rồi cướp đi nụ hôn đầu.
Từ lúc gặp hắn cô đã thấy ràng hắn không tầm thường.Khí chất trên người hắn cũng đủ để làm người khác rét run và nó cũng rất nguy hiểm hay chính xác là cực kì nguy hiểm.Tuy rằng cô không dám khẳng định võ công của mình là nhất nhưng cộng với khinh công của cô thì trong hắc đạo không mấy ai có thể làm đối thủ của cô.Và ở Việt Nam này càng không.Rốt cuộc hắn là ai.Tại sao lại bắt mình đến đây.Còn nữa từ căn nhà và xe của hắn... này cô thấy hắn là người rất có tiền so với gia đình cô chắc không kém.Nhưng tại sao cô thấy căn nhà này rất lớn,rất nhiều ngưới,căn nhà cũng rất sáng nữa...mà nó lại khiến cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.Còn hắn tại sao cô lại nhìn ra trong con người hắn lại chứa sự cô độc không thể tưởng tượng nổi.
Quên đi việc cô cần làm bây giờ là thoát khỏi đây.Lúc quan sát nhà hắn cô đã thấy rất nhiều camera tuy nhiên cô cũng đã để ý đến những góc khuất của chúng.Lợi dụng lúc mọi người không để ý cô sẽ trốn thoát.
Trời không phụ lòng người, 30" sau...
_Phù... Cuối cùng cũng thoát khỏi đó -Nhà gì đâu mà trang bị kĩ lưỡng vậy hại cô mất những nửa tiếng đồng hồ để thoát ra mà không bị ai phát hiện.
"Minh Vũ! Đợi em. Em sẽ cho anh câu trả lời của em."
Giới thiệu:Trần Ánh -Thiên Kim của tập đoàn khá nổi tiếng trong nước.
Ngoại hình:Đẹp nhờ son phấn
Triệu Thiên Kim
Gia thế:hơn một chút
Ngoại hình:Xinh hơn bạn mình nhưng vẫn phải nhờ son phấn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook