Bảo Bối! Đời Này Để Anh Cưng Chiều Em
-
Quyển 1 - Chương 2: Bắt cóc (2)
- Muốn về? Nghĩ cũng đừng nghĩ!
Hắn vừa nói vừa nắm chặt cánh tay của cô. Hắn đang đấu tranh nội tâm. Một bên muốn để cô đi vì hắn không muốn trói buộc cô, một đằng lại muốn giữ cô lại cho chính mình. Hắn sợ cô phải đau khổ. Nhưng hắn cũng sợ cô ghét hắn vì đã lấy mất đi một phần tự do trong cô.
Rút cục vẫn nên để cô ghét hắn thì hơn, ít ra cô không phải đau khổ. Cô có thể hận hắn hoặc tỏ thái độ với hắn, hắn đều cam lòng, chỉ mong cô đừng gặp chuyện gì buồn nữa.
Cô khẽ chau mày. Từ lực mà hắn dùng ở cánh tay cô có thể thấy hắn rất mạnh, nếu cô đoán không nhầm có thể hắn chỉ dùng một phần mười lực vào cánh tay, nhưng như vậy cũng đủ để cô đau muốn ứa nước mắt. Người đâu mà khỏe vậy trời! Xem ra muốn thoát khỏi hắn chỉ còn cách đấu trí.
Không lâu sau chiếc xe dừng tại một căn biệt thự, nói chính xác là một cung điện bởi vì nó rất to và đẹp "không bút nào tả xiết". Diện tích siêu lớn, gam màu xuyên suốt biệt thự là trắng và đen, phong cách đẳng cấp, nó có thể khiến bất cứ căn hộ nào bị lu mờ. Hắn kéo cô vào trong đó chẳng thèm hỏi ý kiến cô. Vừa mới bước vào cửa đã thấy một người đàn bà khoảng hơn bốn mươi tuổi ra đón tiếp:
- Chào mừng ông chủ đã về!
Phía sau bà ta là khoảng một trăm người hầu cộng thêm mười người làm vườn. Tất cả họ đều cúi chào hắn. Hắn đi tới đâu, những người đó toát mồ hôi tới đó. Ai cũng cảm nhận được một thứ sát khí vô hình nào đó tỏa ra từ người hắn. Đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến ai nhìn thấy cũng phải tránh xa.
- Chuẩn bị cho cô ấy một phòng đối diện với phòng của tôi.
Hắn nói bằng giọng lạnh tanh.
- Dạ thưa ông chủ!
Bà nói một cách chậm rãi. Có thể nói, bà là người duy nhất trong căn nhà này không sợ hãi cậu chủ. Đơn giản vì bà đã sống cạnh cậu chủ của bà từ khi hắn còn bé xíu, một phần cũng vì bà quá dày dặn kinh nghiệm cho cuộc sống.
- Mọi người hãy tiếp tục công việc của mình đi!
Bà quay sang nói với người hầu bằng chất giọng trầm trầm.
Không kịp để cô có hội phản kháng, hắn đã kéo cô vào trong biệt thự. Rõ ràng vì chiều cao 1m64 nên cô phải chạy mới có thể theo kịp hắn, thật không công bằng. Mà phải công nhận hắn không chỉ to cao mà còn nhanh nhẹn nữa. Cũng may ngoài lúc tập võ công cô còn tập luyện cả khinh công. Cô đã nhìn lướt qua căn nhà này, có thể nói nó khiến những căn nhà ở xung quanh bị lu mờ. Nhưng mà hình như ở khu đất này có mỗi nhà hắn.
Khi vừa bước chân vào phòng của mình cô có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới khác vậy. Từ nội thất đến kiểu dáng của căn nhà đều hoàn mĩ. Nền nhà sạch tới nỗi có thể soi gương được, từ phòng khách có thể nhìn ra đường chân trời tuyệt đẹp, thiết kế theo kiểu xa hoa và đẳng cấp. Gam màu da giúp phòng khách nổi bật ngoài trời.
Vốn cô nghĩ rằng nhà của gia đình cô đã rất đẹp rồi, vậy mà nếu đem đi so sánh với nhà hắn thì quả là kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng cho dù đẹp đến mấy thì cũng không phải nhà của cô và cô cũng không muốn sống ở đây. Bởi ở đây không có tiếng nói cười của bố mẹ cô. Nghĩ tới đây, cô tự nhiên cảm thấy yêu bố mẹ cô ghê gớm.
Sau đó hắn cởi áo khoác vứt lên ghế rồi nhìn chằm chằm vào cô giống như cô là phạm nhân không bằng.
Để rời sự chú ý của hắn cô đành phải chuyển đề tài. Cô sẽ làm như mình chỉ là bị nhận lầm, mặc dù cô thừa biết người hắn muốn bắt chính là cô. Nhưng kệ, diễn kịch thì có sao. Cô phải gọi tên này là chú để hắn biết trong mắt cô hắn già tới mức nào. Hắn thật sự không khác gì một ông chú khó tính cả.
- Chú à! Cháu biết chú vừa bị thất lạc con gái. Cháu rất thông cảm và chia buồn cùng chú nhưng mà cháu không phải con gái chú đâu. Chú không tìm được con gái nên rất lo lắng cháu có thể hiểu. Cũng giống như chú, gia đình cháu cũng rất lo cho cháu, làm ơn hãy để cháu về có được không? Cháu sẽ bảo gia đình tận tâm giúp chú tìm con gái để gia đình được đoàn tụ sớm nhất có thể!
Cô nói một tràng mà không để ý người bên cạnh mặt đã đen hơn cả đít nồi. Còn những người hầu đều vô cùng ngạc nhiên và hâm mộ cho cô gái xa lạ này vì đây là lần đầu tiên ông chủ của bọn họ đem nữ nhân về nhà. Không chỉ là một "nữ nhân", cô còn có một lá gan quá lớn nên mới dám ăn nói hàm hồ như vậy. Họ đang lo số phận của cô gái xấu số. Không biết là hắn sẽ xử cô ra sao vì cái tội vô lễ này.
- Diệp Ngọc Thiên Băng! Em tốt nhất nên câm miệng lại!
Hắn nói gần như gằn từng chữ. Đấy đấy, hắn giận rồi. Cô chết chắc rồi.
Nhưng có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cô thấy hắn tức giận thì đắc ý lắm. Lòng thầm mắng hắn rằng đó chính là quả báo cho kẻ dám bắt cóc cô.
- Ồ! Sao chú biết tên cháu? Nhưng thôi, cháu xin lỗi cháu sẽ không động vào nỗi đau lặng thầm của chú. Chú cho cháu...
Chưa nói hết câu, môi của hắn đã phủ lên làn môi mềm mại của cô. Cô kinh ngạc mở to mắt. Gì thế này? Hắn... hắn dám... Thật sự là cô bất ngờ. Nhưng nó lại không hoàn toàn ghê tởm như cô nghĩ, một cảm giác ấm áp, mềm mại dường như đang che phủ trái tim cô. Nụ hôn đầu của cô đã bị mất như vậy sao? Nụ hôn đầu của cô đã trao cho một người không quen biết, cô còn chưa biết tên hắn nữa kìa.
- Đừng...
Cô cố nói một câu mong hắn có thể đổi ý mà dừng lại.
Nhân cơ hội này lưỡi hắn công thành đoạt đất nhanh chóng càn quét khoang miệng cô, lấy hết vị ngọt trong miệng cô đến khi nhìn thấy cô gái trong ngực sắp không thở được hắn mới buông cô ra, nhưng vẫn để cô nằm gọn trong lồng ngực của mình. Còn cô sau khi lấy lại được hơi thở lập tức đẩy hắn ra, tay còn không quên xóa đi dấu vết của hắn. Nụ hôn đầu của cô... mất thật rồi. Nụ hôn ấy cô chỉ muốn trao cho Vũ, người mà cô yêu. Nhưng tất cả đều đã muộn. Cô không thể trao cho anh nụ hôn đầu nữa.
- Chú... chú... sao chú hôn tôi?
- Tôi thích, thì sao? Có cần tôi đền lại cho em không?
Hắn tim không đập nhanh mặt không đỏ, nói. Hắn muốn cô phải là của hắn. Vì trong lúc hôn cô, hắn đã cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của bản thân. Nó không thể kiểm soát được. Hắn thật sự không thể kiểm soát được mà làm bừa. Nhưng hắn không hối hận, ngược lại, hắn rất vui.
Hắn vừa nói vừa nắm chặt cánh tay của cô. Hắn đang đấu tranh nội tâm. Một bên muốn để cô đi vì hắn không muốn trói buộc cô, một đằng lại muốn giữ cô lại cho chính mình. Hắn sợ cô phải đau khổ. Nhưng hắn cũng sợ cô ghét hắn vì đã lấy mất đi một phần tự do trong cô.
Rút cục vẫn nên để cô ghét hắn thì hơn, ít ra cô không phải đau khổ. Cô có thể hận hắn hoặc tỏ thái độ với hắn, hắn đều cam lòng, chỉ mong cô đừng gặp chuyện gì buồn nữa.
Cô khẽ chau mày. Từ lực mà hắn dùng ở cánh tay cô có thể thấy hắn rất mạnh, nếu cô đoán không nhầm có thể hắn chỉ dùng một phần mười lực vào cánh tay, nhưng như vậy cũng đủ để cô đau muốn ứa nước mắt. Người đâu mà khỏe vậy trời! Xem ra muốn thoát khỏi hắn chỉ còn cách đấu trí.
Không lâu sau chiếc xe dừng tại một căn biệt thự, nói chính xác là một cung điện bởi vì nó rất to và đẹp "không bút nào tả xiết". Diện tích siêu lớn, gam màu xuyên suốt biệt thự là trắng và đen, phong cách đẳng cấp, nó có thể khiến bất cứ căn hộ nào bị lu mờ. Hắn kéo cô vào trong đó chẳng thèm hỏi ý kiến cô. Vừa mới bước vào cửa đã thấy một người đàn bà khoảng hơn bốn mươi tuổi ra đón tiếp:
- Chào mừng ông chủ đã về!
Phía sau bà ta là khoảng một trăm người hầu cộng thêm mười người làm vườn. Tất cả họ đều cúi chào hắn. Hắn đi tới đâu, những người đó toát mồ hôi tới đó. Ai cũng cảm nhận được một thứ sát khí vô hình nào đó tỏa ra từ người hắn. Đặc biệt là ánh mắt sắc lạnh của hắn khiến ai nhìn thấy cũng phải tránh xa.
- Chuẩn bị cho cô ấy một phòng đối diện với phòng của tôi.
Hắn nói bằng giọng lạnh tanh.
- Dạ thưa ông chủ!
Bà nói một cách chậm rãi. Có thể nói, bà là người duy nhất trong căn nhà này không sợ hãi cậu chủ. Đơn giản vì bà đã sống cạnh cậu chủ của bà từ khi hắn còn bé xíu, một phần cũng vì bà quá dày dặn kinh nghiệm cho cuộc sống.
- Mọi người hãy tiếp tục công việc của mình đi!
Bà quay sang nói với người hầu bằng chất giọng trầm trầm.
Không kịp để cô có hội phản kháng, hắn đã kéo cô vào trong biệt thự. Rõ ràng vì chiều cao 1m64 nên cô phải chạy mới có thể theo kịp hắn, thật không công bằng. Mà phải công nhận hắn không chỉ to cao mà còn nhanh nhẹn nữa. Cũng may ngoài lúc tập võ công cô còn tập luyện cả khinh công. Cô đã nhìn lướt qua căn nhà này, có thể nói nó khiến những căn nhà ở xung quanh bị lu mờ. Nhưng mà hình như ở khu đất này có mỗi nhà hắn.
Khi vừa bước chân vào phòng của mình cô có cảm giác như mình đang lạc vào một thế giới khác vậy. Từ nội thất đến kiểu dáng của căn nhà đều hoàn mĩ. Nền nhà sạch tới nỗi có thể soi gương được, từ phòng khách có thể nhìn ra đường chân trời tuyệt đẹp, thiết kế theo kiểu xa hoa và đẳng cấp. Gam màu da giúp phòng khách nổi bật ngoài trời.
Vốn cô nghĩ rằng nhà của gia đình cô đã rất đẹp rồi, vậy mà nếu đem đi so sánh với nhà hắn thì quả là kẻ tám lạng người nửa cân. Nhưng cho dù đẹp đến mấy thì cũng không phải nhà của cô và cô cũng không muốn sống ở đây. Bởi ở đây không có tiếng nói cười của bố mẹ cô. Nghĩ tới đây, cô tự nhiên cảm thấy yêu bố mẹ cô ghê gớm.
Sau đó hắn cởi áo khoác vứt lên ghế rồi nhìn chằm chằm vào cô giống như cô là phạm nhân không bằng.
Để rời sự chú ý của hắn cô đành phải chuyển đề tài. Cô sẽ làm như mình chỉ là bị nhận lầm, mặc dù cô thừa biết người hắn muốn bắt chính là cô. Nhưng kệ, diễn kịch thì có sao. Cô phải gọi tên này là chú để hắn biết trong mắt cô hắn già tới mức nào. Hắn thật sự không khác gì một ông chú khó tính cả.
- Chú à! Cháu biết chú vừa bị thất lạc con gái. Cháu rất thông cảm và chia buồn cùng chú nhưng mà cháu không phải con gái chú đâu. Chú không tìm được con gái nên rất lo lắng cháu có thể hiểu. Cũng giống như chú, gia đình cháu cũng rất lo cho cháu, làm ơn hãy để cháu về có được không? Cháu sẽ bảo gia đình tận tâm giúp chú tìm con gái để gia đình được đoàn tụ sớm nhất có thể!
Cô nói một tràng mà không để ý người bên cạnh mặt đã đen hơn cả đít nồi. Còn những người hầu đều vô cùng ngạc nhiên và hâm mộ cho cô gái xa lạ này vì đây là lần đầu tiên ông chủ của bọn họ đem nữ nhân về nhà. Không chỉ là một "nữ nhân", cô còn có một lá gan quá lớn nên mới dám ăn nói hàm hồ như vậy. Họ đang lo số phận của cô gái xấu số. Không biết là hắn sẽ xử cô ra sao vì cái tội vô lễ này.
- Diệp Ngọc Thiên Băng! Em tốt nhất nên câm miệng lại!
Hắn nói gần như gằn từng chữ. Đấy đấy, hắn giận rồi. Cô chết chắc rồi.
Nhưng có người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Cô thấy hắn tức giận thì đắc ý lắm. Lòng thầm mắng hắn rằng đó chính là quả báo cho kẻ dám bắt cóc cô.
- Ồ! Sao chú biết tên cháu? Nhưng thôi, cháu xin lỗi cháu sẽ không động vào nỗi đau lặng thầm của chú. Chú cho cháu...
Chưa nói hết câu, môi của hắn đã phủ lên làn môi mềm mại của cô. Cô kinh ngạc mở to mắt. Gì thế này? Hắn... hắn dám... Thật sự là cô bất ngờ. Nhưng nó lại không hoàn toàn ghê tởm như cô nghĩ, một cảm giác ấm áp, mềm mại dường như đang che phủ trái tim cô. Nụ hôn đầu của cô đã bị mất như vậy sao? Nụ hôn đầu của cô đã trao cho một người không quen biết, cô còn chưa biết tên hắn nữa kìa.
- Đừng...
Cô cố nói một câu mong hắn có thể đổi ý mà dừng lại.
Nhân cơ hội này lưỡi hắn công thành đoạt đất nhanh chóng càn quét khoang miệng cô, lấy hết vị ngọt trong miệng cô đến khi nhìn thấy cô gái trong ngực sắp không thở được hắn mới buông cô ra, nhưng vẫn để cô nằm gọn trong lồng ngực của mình. Còn cô sau khi lấy lại được hơi thở lập tức đẩy hắn ra, tay còn không quên xóa đi dấu vết của hắn. Nụ hôn đầu của cô... mất thật rồi. Nụ hôn ấy cô chỉ muốn trao cho Vũ, người mà cô yêu. Nhưng tất cả đều đã muộn. Cô không thể trao cho anh nụ hôn đầu nữa.
- Chú... chú... sao chú hôn tôi?
- Tôi thích, thì sao? Có cần tôi đền lại cho em không?
Hắn tim không đập nhanh mặt không đỏ, nói. Hắn muốn cô phải là của hắn. Vì trong lúc hôn cô, hắn đã cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của bản thân. Nó không thể kiểm soát được. Hắn thật sự không thể kiểm soát được mà làm bừa. Nhưng hắn không hối hận, ngược lại, hắn rất vui.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook