Bảo Bối Đáng Yêu: Daddy Mau Tránh Xa Mẹ Ra!
-
Chương 20: Thương Đình Quân Là Đồ Khốn Nạn
Hơi thở ngạo mạn của anh nháy mắt cuốn lấy cô khiến đầu óc cô trống rỗng, tim như cũng ngừng đập, tay chân lại càng lúng túng không biết để đâu.
Mà anh vẫn không dịu dàng, xâm chiếm thành trì của cô một cách bá đạo dữ tợn, gặm cắn phần mềm mại của cô.
Da thịt thấy mát lạnh, phút chốc cô tỉnh táo hơn một chút.
Cô quên béng mình đã thay sang đồ ngủ, anh tìm đúng được đích đến mình mong muốn, bàn tay dùng thêm sức, đau nhè nhẹ.
Cô kêu ưm ưm thành tiếng, chỉ có thể đưa tay liều mạng ngăn anh lại, đẩy anh ra, nhưng dù cô có dùng hết hơi hết sức thì với anh cũng không đáng nhắc tới.
Cô cảm thấy nếu anh còn không buông cô ra, chắc chắn cô sẽ ngạt thở tới chết.
Thiếu oxi, tay chân cô rã rời mất sức, sự giãy giụa dần yếu đi, anh thì đã ngựa quen đường cũ.
“Ưm! Thương, Thương Đình Quân! dừng, dừng tay! ” Cuối cùng anh cũng buông cô ra, cô được há miệng hít thở, được giãy giụa phản kháng, nhưng anh lại ôm lấy cô phát một, nhằm hướng phòng ngủ mà đi.
Chỗ trọ của cô vốn chẳng to, đôi chân dài của anh bước mấy bước là đã tới phòng.
Khi thân thể chạm đến tấm đệm mềm mại, Đoàn Mạc Nhu cuối cùng cũng khôi phục chút sức lực, cô cuống quýt nảy người lên muốn nhảy xuống giường, song chân còn chưa chạm đất đã bị kéo lại.
Trong bóng đêm, đôi mắt sâu thẳm của anh tràn đầy dục vọng, nhìn chăm chú cô như thợ săn đang nhìn con mồi của mình vậy.
Ánh mắt như vậy làm cho Đoàn Mạc Nhu càng hoảng hốt hơn.
Vì phòng thân, cô từng bỏ công đi học quyền, cũng tới cấp bậc đai xanh rồi, nhưng tới lúc này cô mới bi ai phát hiện, quyền đấm cô tự hào không hề có đất dụng võ trước mặt người đàn ông này.
“Ngài Thương, anh thế này là hung bạo đấy.
” Đoàn Mạc Nhu bị anh ép tới nỗi hơi thở hỗn loạn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy hốt hoảng.
“Tôi và vợ tôi làm tình, sao lại là hung bạo?” Giọng điệu của anh lạnh tanh, con mắt nhìn chằm chằm cô càng sầm xuống.
“Ngài Thương muốn làm việc này chẳng lẽ còn tìm không ra người? Sao cứ tìm tới người không sạch sẽ như tôi đây?” Đoàn Mạc Nhu nói toạc hết, có lẽ lôi chuyện này ra kích thích còn đẩy lùi được anh, dù sao đàn ông đều không thích phụ nữ không sạch sẽ.
Trước giờ Đoàn Mạc Nhu chẳng hiểu gì về đàn ông, lời cô nói chẳng những không kích thích cho anh đi mà còn làm bùng lên lửa giận nơi anh.
“Cô nói cái gì?” Anh lập tức nheo mắt, trên khuôn mặt tuấn tú cũng lộ vẻ phẫn nộ.
Đoàn Mạc Nhu vừa định kêu thì bị anh bịt kín miệng lại.
Người ta nói nam nữ làm chuyện ấy với nhau là sẽ như say như mê, như bay lên tầng mây, mẹ nó chứ điêu, rốt cuộc là con heo nào nói vậy?Cô chỉ cảm thấy như rơi vào địa ngục, khổ như sống không bằng chết, vậy mà anh không có chút dịu dàng nào hết.
Dài như qua một thế kỷ, hết thảy mới tĩnh lặng lại.
Cả người cô không còn tí sức, hệt một bãi bùn, chẳng động đậy nổi, cổ họng cũng khô ráo như muốn tóe lửa.
“Anh uống rượu sao?” Đoàn Mạc Nhu đột nhiên hỏi một câu, giọng khàn khàn, có vẻ run rẩy.
Thương Đình Quân vẫn ôm cô không hề động đậy, chỉ hơi nhướng mày với câu hỏi của cô, khàn giọng đáp một câu: “Là cô uống.
”“Vậy tại sao lại là anh cưỡng bức tôi?” Giọng của cô không chứa một chút tình cảm, cứ như đang nói chuyện của người khác vậy.
Thương Đình Quân hơi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ nằm dưới người mình.
Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng rọi qua khung cửa sổ, hình thành ánh sáng màu trắng bạc tựa như đang bật một bóng đèn.
Ở khoảng cách gần như thế, anh có thể thấy rõ được làn da trên mặt cô, nhẵn nhụi không tìm thấy được một lỗ chân lông, cái mũi thẳng xinh xắn, hàng mi cong cong, đôi môi hơi sưng, thậm chí bên môi còn có vết máu để lại, màu đỏ nổi bật đó càng khiến sắc mặt của cô tái nhợt, trên trán và mũi đều phủ một lớp mồ hôi mỏng.
“Tôi không ngại để cô cưỡng bức tôi lại lần nữa!” Anh khẽ nhếch khóe môi một cách kiêu ngạo lẳng lơ.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook