Bảo Bối Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Thần Bí
-
Chương 43: Chệch một viên đạn cũng gây nguy hiểm
Bảo Ngọc hít một hơi thật sâu, đi tới phía trước nhìn những hình nhân cách xa mình mấy trăm mét thì có chút lo sợ sẽ không làm được..
Cô nhắm mắt lại để giữ bình tĩnh lòng tự nhủ thầm:
- Bảo Ngọc"!mày nhất định làm đươc!! Cố lên! Phải cố lên"!
Đầu óc cô hoạt động cố gắng nhớ lại những gì mình đã từng được học..
Câu nói của Tiêu Dật:
-"Nhìn thật kỹ mục tiêu mà cô muốn bắn, nhắm thẳng không do dự nổ súng,
tuyệt đối không lo lắng hay run tay sẽ làm chệch phương hướng..
Gia Huy cũng đã chỉ cô rằng:
-"Súng này thuộc loại Fx-2 khả năng bắn xa và lượn vòng trúng mục tiêu là rất cao,
Điều quan trọng là ở người cầm súng, lực cổ tay phải cứng, cầm súng hướng lên khoảng 45° sẽ dễ dàng bắn chuẩn xác mục tiêu"
Lúc đầu cô chỉ nghe cho qua chưa hề suy nghĩ về những điều họ dạy giờ nhớ lại ,
cô sẽ áp dụng lời chỉ dạy của bọn họ nhất là cách của Gia Kiệt đã nói:
-"Em biết Tiêu Dật, Gia Huy đã chỉ dạy chị rất nhiều, em cũng không nói thêm
Nhưng điều duy nhất em muốn dạy chị là tự tin vào bản thân, không lo sợ tập trung tinh thần chỉ nhìn vào mục tiêu, nhắm chuẩn và bắn.."
Bảo Ngọc mở mắt ra, gương mặt đã thay đổi không hề có một tia lo sợ trong đôi mắt.
Khẩu súng bạc trên tay cô từ từ được đưa lên cao, hai tay cô nắm chặt khẩu súng, ngón tay trỏ và ngón tay giữa đặt trên chỗ bóp cò..
Ánh mắt cô trấn tĩnh, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói:" Nhắm thẳng, nhìn thật kĩ và bắn..
Tiếng súng đoàng...đoàng..vang lên trong không gian những viên đạn bay cực nhanh
từng viên từng viên lao vun vút tới những hình nhân..
10 viên đạn đã bắn ra, Bảo Ngọc đứng ngây như phỗng
Tiêu Dật, Gia huy, Gia Kiệt đều ngạc nhiên..
Hàn Phong có chút kinh ngạc thoáng qua nhưng rồi lại cau mày, mặt lạnh lùng nhìn những hình nhân.
Tiêu Dật vỗ tay cười cười với Bảo Ngọc cất giọng khen ngợi:
-"Cô gái nhỏ!
khá lắm bắn trúng mục tiêu 9/10 điểm trí mạng đối với người mới học là giỏi rồi..
Bảo Ngọc giật mình khi nghe Tiêu Dật nói chuyện;
'Cô chỉ bắn trúng được 9/10 thôi ư??
Phải làm sao bây giờ?? Hàn Phong sẽ bắt cô ở nhà hay sao??
Gương Bảo Ngọc buồn thiu, ánh mắt đầy hồi hộp và lo lắng chờ đợi quyết định của Hàn Phong, răng khẽ gặm cắn cắn môi nhìn rất đáng thương..
Hàn Phong thở dài, anh hiểu cô rất muốn đi theo anh mặc dù biết sẽ gặp nguy hiểm..
Vuốt nhẹ mái tóc cô anh cất giọng trầm ấm:
Ngọc nhi'!
Em đã không vượt qua thử thách chắc em cũng đã hiểu là mình cần làm gì rồi chứ??
Bảo Ngọc rươm rướm nước mắt, lắc đầu cố không cho lệ rơi cô ngước nhìn anh giọng nghẹn ngào:
-Không cho em đi"!Được thôi"!
Em sẽ ở nhà nhưng thật sự em không hiểu chỉ sai có một viên đạn mà cũng không qua được thử thách.
có phải vì không muốn cho em đi lên mới làm khó em??
Hàn Phong lắc đầu lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Bảo Ngọc giọng cưng chiều:
- bảo bối đừng khóc"!
trong thế giới của bọn anh không thể có hai chữ bắn chệch, nếu trước mặt em là kẻ thù.
Nếu bắn chệch một viên đạn hắn không chết thì chính em sẽ là người mất mạng."Em hiểu chưa??"
Bảo Ngọc không nói gì cười rất khó coi khiến Tiêu Dật, Gia huy, Gia kiệt cũng tính lên tiếng nói giúp cô,
Nhưng bọn họ không thể ngăn cản quyết định của Hàn Phong nên đành im lặng.
Bảo Ngọc xoay người lặng lẽ rời đi, Hàn Phong nhìn theo bóng dáng cô đi, bờ vai hơi run còn nghe tiếng khóc nấc nhẹ làm trái tim anh đau xót..
Hàn Phong bước nhanh theo nắm lấy tay cô ôm vào lòng bất giác thở ra một hơi dài nhỏ giọng nói:
-Mèo nhỏ"!anh thua rồi!! Anh đã từng tự hứa sẽ không làm em buồn, tổn thương hay khóc..giờ em lại khóc thành ra xấu xí như vậy .
Bảo Ngọc nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nấc nhẹ hỏi anh:
-Hàn Phong"!vậy em sẽ được đi theo anh chứ??
Hàn Phong cười nhẹ nhéo mũi cô gật đầu:
-Em khóc xấu như gấu con tỏ vẻ uỷ khuất giống như anh bắt nạt em đó"!
không cho em đi em lại ăn vạ khóc lớn tim anh đau không chịu nổi đâu.."
Bảo Ngọc nghe vậy thì mắt sáng lên lau đi nước mắt ôm cổ Hàn Phong vừa cười vừa nũng nịu chối:
-Ai khóc xấu chứ"!em không có nha"! Rõ ràng là anh bắt nạt em
Mà!!
Hàn Phong nhếch miệng cười ôm cô đi về phía trước cúi đầu thì thầm nói:
-Em nói anh bắt nạt em"!
Vậy tối nay anh sẽ cho em biết như thế nào mới gọi là bắt nạt..!
Bảo Ngọc xấu hổ đánh nhẹ vào ngực anh lầm bầm:
-Đại sắc lang"!Anh thật xấu xa..
Bóng dáng hai người và ba người đi phía sau dần dần khuất xa nhìn có vẻ thật bình yên .
Nhưng họ không hề biết từ giờ họ sẽ phải đối mặt với nhiều rắc rối và nguy hiểm liên tiếp..
Thân Thế bí ẩn của Hàn Phong và bí mật tội ác năm xưa được từ từ được hé lộ..
Cô nhắm mắt lại để giữ bình tĩnh lòng tự nhủ thầm:
- Bảo Ngọc"!mày nhất định làm đươc!! Cố lên! Phải cố lên"!
Đầu óc cô hoạt động cố gắng nhớ lại những gì mình đã từng được học..
Câu nói của Tiêu Dật:
-"Nhìn thật kỹ mục tiêu mà cô muốn bắn, nhắm thẳng không do dự nổ súng,
tuyệt đối không lo lắng hay run tay sẽ làm chệch phương hướng..
Gia Huy cũng đã chỉ cô rằng:
-"Súng này thuộc loại Fx-2 khả năng bắn xa và lượn vòng trúng mục tiêu là rất cao,
Điều quan trọng là ở người cầm súng, lực cổ tay phải cứng, cầm súng hướng lên khoảng 45° sẽ dễ dàng bắn chuẩn xác mục tiêu"
Lúc đầu cô chỉ nghe cho qua chưa hề suy nghĩ về những điều họ dạy giờ nhớ lại ,
cô sẽ áp dụng lời chỉ dạy của bọn họ nhất là cách của Gia Kiệt đã nói:
-"Em biết Tiêu Dật, Gia Huy đã chỉ dạy chị rất nhiều, em cũng không nói thêm
Nhưng điều duy nhất em muốn dạy chị là tự tin vào bản thân, không lo sợ tập trung tinh thần chỉ nhìn vào mục tiêu, nhắm chuẩn và bắn.."
Bảo Ngọc mở mắt ra, gương mặt đã thay đổi không hề có một tia lo sợ trong đôi mắt.
Khẩu súng bạc trên tay cô từ từ được đưa lên cao, hai tay cô nắm chặt khẩu súng, ngón tay trỏ và ngón tay giữa đặt trên chỗ bóp cò..
Ánh mắt cô trấn tĩnh, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại câu nói:" Nhắm thẳng, nhìn thật kĩ và bắn..
Tiếng súng đoàng...đoàng..vang lên trong không gian những viên đạn bay cực nhanh
từng viên từng viên lao vun vút tới những hình nhân..
10 viên đạn đã bắn ra, Bảo Ngọc đứng ngây như phỗng
Tiêu Dật, Gia huy, Gia Kiệt đều ngạc nhiên..
Hàn Phong có chút kinh ngạc thoáng qua nhưng rồi lại cau mày, mặt lạnh lùng nhìn những hình nhân.
Tiêu Dật vỗ tay cười cười với Bảo Ngọc cất giọng khen ngợi:
-"Cô gái nhỏ!
khá lắm bắn trúng mục tiêu 9/10 điểm trí mạng đối với người mới học là giỏi rồi..
Bảo Ngọc giật mình khi nghe Tiêu Dật nói chuyện;
'Cô chỉ bắn trúng được 9/10 thôi ư??
Phải làm sao bây giờ?? Hàn Phong sẽ bắt cô ở nhà hay sao??
Gương Bảo Ngọc buồn thiu, ánh mắt đầy hồi hộp và lo lắng chờ đợi quyết định của Hàn Phong, răng khẽ gặm cắn cắn môi nhìn rất đáng thương..
Hàn Phong thở dài, anh hiểu cô rất muốn đi theo anh mặc dù biết sẽ gặp nguy hiểm..
Vuốt nhẹ mái tóc cô anh cất giọng trầm ấm:
Ngọc nhi'!
Em đã không vượt qua thử thách chắc em cũng đã hiểu là mình cần làm gì rồi chứ??
Bảo Ngọc rươm rướm nước mắt, lắc đầu cố không cho lệ rơi cô ngước nhìn anh giọng nghẹn ngào:
-Không cho em đi"!Được thôi"!
Em sẽ ở nhà nhưng thật sự em không hiểu chỉ sai có một viên đạn mà cũng không qua được thử thách.
có phải vì không muốn cho em đi lên mới làm khó em??
Hàn Phong lắc đầu lấy tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Bảo Ngọc giọng cưng chiều:
- bảo bối đừng khóc"!
trong thế giới của bọn anh không thể có hai chữ bắn chệch, nếu trước mặt em là kẻ thù.
Nếu bắn chệch một viên đạn hắn không chết thì chính em sẽ là người mất mạng."Em hiểu chưa??"
Bảo Ngọc không nói gì cười rất khó coi khiến Tiêu Dật, Gia huy, Gia kiệt cũng tính lên tiếng nói giúp cô,
Nhưng bọn họ không thể ngăn cản quyết định của Hàn Phong nên đành im lặng.
Bảo Ngọc xoay người lặng lẽ rời đi, Hàn Phong nhìn theo bóng dáng cô đi, bờ vai hơi run còn nghe tiếng khóc nấc nhẹ làm trái tim anh đau xót..
Hàn Phong bước nhanh theo nắm lấy tay cô ôm vào lòng bất giác thở ra một hơi dài nhỏ giọng nói:
-Mèo nhỏ"!anh thua rồi!! Anh đã từng tự hứa sẽ không làm em buồn, tổn thương hay khóc..giờ em lại khóc thành ra xấu xí như vậy .
Bảo Ngọc nước mắt lưng tròng ngẩng đầu nấc nhẹ hỏi anh:
-Hàn Phong"!vậy em sẽ được đi theo anh chứ??
Hàn Phong cười nhẹ nhéo mũi cô gật đầu:
-Em khóc xấu như gấu con tỏ vẻ uỷ khuất giống như anh bắt nạt em đó"!
không cho em đi em lại ăn vạ khóc lớn tim anh đau không chịu nổi đâu.."
Bảo Ngọc nghe vậy thì mắt sáng lên lau đi nước mắt ôm cổ Hàn Phong vừa cười vừa nũng nịu chối:
-Ai khóc xấu chứ"!em không có nha"! Rõ ràng là anh bắt nạt em
Mà!!
Hàn Phong nhếch miệng cười ôm cô đi về phía trước cúi đầu thì thầm nói:
-Em nói anh bắt nạt em"!
Vậy tối nay anh sẽ cho em biết như thế nào mới gọi là bắt nạt..!
Bảo Ngọc xấu hổ đánh nhẹ vào ngực anh lầm bầm:
-Đại sắc lang"!Anh thật xấu xa..
Bóng dáng hai người và ba người đi phía sau dần dần khuất xa nhìn có vẻ thật bình yên .
Nhưng họ không hề biết từ giờ họ sẽ phải đối mặt với nhiều rắc rối và nguy hiểm liên tiếp..
Thân Thế bí ẩn của Hàn Phong và bí mật tội ác năm xưa được từ từ được hé lộ..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook